Sư Tỷ.


Mấy bữa hôm nay ở quê không có mạng nên đành viết đợi kiếm chỗ có mạng đăng
sau. Khuya có vài chương nữa nhé.

--------

Khi Bố Cái và Thập Đường trải nghiệm lại một lần nữa cảm giác tu luyện này, cả
hai đều nhận ra là có hai luồng khí từ mỗi người hợp lại thành một luồng đi
theo một chu thiên hết từ người này rồi quay qua người khác. Tốc độ tu luyện
cũng dần được gia tăng vì cả hai dần phối hợp với nhau.

-Tốc độ tu luyện nhanh quá rồi. Ta phải ráng trong một học kì này có thể đạt cấp 30.

Bố Cái bắt đầu hứng thú rồi, nếu bình thường thì hắn chỉ có thể vận chuyển vài
chu thiên thôi rồi dừng lại nghỉ ngơi, sau đó mới bắt đầu tu luyện tiếp. Còn
giờ thì chục lần mà hắn vẫn không biết mệt, như vậy tốc độ và hiệu suất của
hắn sẽ cực kì kinh khủng.

Bố Cái tiếp tục tu luyện. Hắn tu luyện mãi cho tới tối, khi cảm thấy đói bụng
rồi mới từ từ tỉnh dậy. Vẫn như lúc trước, Thập Đường ôm lấy hắn rồi vùi đầu
hắn vào cơ ngực vuông vức của mình.

-Tên này thật sự rất to a.

Bố Cái tỉnh dậy trước Thập Đường, nhìn Thập Đường có vẻ như đang ngủ rất say,
có vẻ như tu luyện đối với hắn là bản năng vậy, không cần điều khiển, hắn chỉ
cần ngủ thôi cũng đã tu luyện rồi. Bố Cái được hắn ôm vào lòng cảm giác rất ấm
áp thoải mái dễ chịu, cái mùi hương nam tính của hắn còn đặc trưng hơn của Bố
Cái nữa.

-Đã vậy thì ta xem xem.

Bố Cái thử vuốt ve khắp mọi nơi của Thập Đường, eo ngực rồi lại chân tay.

-Ồ. Mông tên này thật săn và to à. Ừm, ở ngay khe tên này nhiều lông quá. Ồ, nhìn cậu chủ nhỏ của hắn này, mềm mềm nhưng mà to hết biết, chỗ này cũng rậm, đo thì ta còn chẳng bằng một phần ba của hắn.

Bố Cái lần lượt khám phá hết cơ thể Thập Đường, thật sự bộ phận nào tên này
cũng phát triển vượt bậc hết, rờ nắn thôi cũng đã đủ phê rần bàn tay rồi.

Bố Cái đang thi triển thân thủ của mình, một tay chọt chọt cái khe rãnh đằng
sau, một tay lại rờ nắn con chim non, à không con chim bố. Đang sung sướng
bỗng bàn tay đang đặt phía sau bóp mạnh mông hắn một phát.

-Ui da. Đau quá tên này!

-Ngươi còn dám la làng, chứ tay ngươi sao lại đặt ngay mông ta, còn dám chọt chọt cúc hoa của ta nữa.

-Thì ta chỉ giỡn chút thôi.

-Giỡn nè.

Thập Đường quyết mò bóp lại trả thù, Bố Cái quyết liệt chống cự nhưng chênh
lệch hình thể lẫn sức mạnh quá lớn bèn buông tha mặc cho Thập Đường muốn sờ
muốn bóp gì cứ thoải mái.

-Nhỏ quá....

-Ngươi bóp đã chưa? Ta đâu có phải ngươi đâu.

-Ngươi có cảm nhận được điều gì chứ?

-Có. Ta cảm thấy của ngươi rất to và rậm lông.

-Thằng điên này. Ý ta nói là ngươi có thấy gì khác so với ngày tu luyện đầu tiên không?

-À. Ta thấy rằng chúng ta dẫn hòa hợp với nhau hơn.

-Ừm. Chứ ai mà không biết của ta to hơn ngươi.

-Mà cái hoa cúc của ngươi khó tìm thấy thật, ta mò hoài trong khu rừng u minh đó mới có thể phát hiện ra đấy.

-Tên xấc xược. Trả lại cho ta sự trong sáng. Ta liều mạng với ngươi.

-Ngươi mà còn trong sáng gì nữa. Giả vờ ngây thơ. Ta không sợ ngươi đâu.

-Hahaha....

-Mà này. Trước giờ ngươi đều ngủ mới tu luyện à?

-Không. Thực chất thì cơ thể ta lúc nào cũng đang tu luyện hết, vũ hồn của ta là cơ thể nên tập luyện, nghỉ ngơi,... những điều tốt cho sức khỏe đều là tu luyện.

-Ồ. Không ngờ tới việc này vậy.

-Với lại ta phát hiện ra. Cơ thể của chúng ta nếu chỗ nào cũng tiếp xúc chân thật với nhau thì sẽ tăng tốc độ tu luyện, vì bề mặt tiếp xúc dẫn nhiều dẫn đến việc hồn lực vận chuyển theo chu thiên cũng trở nên thuận bề di chuyển hơn. Tốt nhất là sau này ta và ngươi cứ ở trần truồng mà ngủ.

-Ừm. Ta thấy cũng đúng. Thôi thì cứ như vậy đi.

-Được. Đi ăn tối.

-Ờ.

-------

Cứ lặng lẽ 3 ngày nay, cả hai người Bố Cái đều ngủ cùng nhau để tu luyện.
Trong khoảng thời gian này hồn lực của Bố Cái cũng đột phá cấp 23. Thực chất
việc hấp thu hồn hoàn thứ hai để khiến hắn đạt cấp 22 rồi, đã vậy 4 năm hắn
vẫn như vậy cho nên việc lên cấp 23 nhanh chóng là chuyện hiển nhiên.

-Ưm. Bố Bố này!

-Sao?

-Ngươi ôm ta sờ ta đi, sao dạo này ta thấy ngươi làm vậy với ta ta sướng lắm.

-Ừm.

Bố Cái nghe lệnh làm theo, nhưng chẳng ngờ rằng một thanh kiếm đang hiên ngang
chọt thẳng vào bụng hắn.

-Ui da. Cấn cấn!

-Ta không biết à. Hình như thằng nhỏ của ta muốn đấu kiếm với ngươi nên vậy đấy.

-Ngươi bớt hàm hồ.

Bố Cái nhìn thấy điều này xảy ra lấy làm kinh sợ, thật sự rất hoành tráng à,
cương lên như muốn chọc thủng bầu trời vậy. Thật to và hùng dũng.

-Ngươi muốn đấu kiếm với ta không? Để ta sờ ngươi.

-Thôi. Một lần được rồi. Mới lúc trước đấu kiếm không mệt sao?

-Ngươi yếu quá. Mới lên một chút đã xìu, thấy ta không?

-Ta không phải sức trâu sức bò như ngươi. Ngươi mau chóng mặc quần áo vào.

-Nó như thế này sao mà mặc đồ được.

-Thế ngươi ở đây đi. Ta mua đồ ăn về cả hai cùng ăn.

-Ừm. Bố Bố này! Ôm chút nữa đi.

-Ngươi thèm thịt ta lắm hay sao vậy mà cứ nhồi ta như nhồi thịt ấy.

-Hề hề. Ta muốn ôm chết ngươi luôn.

-Rồi thôi. Nhẹ nhàng chút. Ta đi đây. Lát về tu luyện tiếp, hồn lực ta giờ lên 23 rồi. Ngươi vẫn chưa lên được 30 sao?

-Ừm. Ta cũng chuẩn bị lên được rồi. Chỉ cần ngày nào ngươi cũng ở trong lòng ta là được. Hề hề

-Thôi ta đi.

------

Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Ngày đầu tiên đi học đã tới.

-Dậy dậy Thập Đường! Ngột ta.

-Ưm.... Đang ngủ mà, chút nữa dậy.

Bố Cái kêu mãi không dậy, lập tức bóp cậu nhỏ của hắn thật mạnh.

-Á! Ngươi điên à.

Thập Đường tức giận bóp lại một phát thốn tới tận óc Bố Cái.

-Ặc ặc. Ngươi sao nặng tay thế! Ta chỉ bóp ngươi cái nhẹ thôi mà.

-Dám đánh thức ta ngủ. Ngươi đáng bị phạt, mau lại cho ta ôm cái coi, đang ngủ mà không có cái để ôm khó ngủ lắm, lát ta ngủ say rồi ngươi muốn đi đâu đi.

-Ngươi mà cho ta đi. Mỗi lần ngủ ôm ta cứng ngắc chẳng buông, mà ngươi thích ôm người khác ngủ lắm à? Ta thấy ngươi ôm ta sờ mó vuốt ve hoài, riết quen đấy!

-Ta thích vậy. Từ nhỏ tới giờ ta chỉ ôm có một người thôi.... Giờ người đó đã không còn nữa....

-Thôi. Được rồi mà, ta sẽ cho ngươi ôm mà. Đừng buồn nữa....

-Hề hề.

Thấy Thập Đường mặt xụ xuống, Bố Cái cứ tưởng tên này lại nhớ lại chuyện gì đó
mà buồn bã, mình mới yếu lòng một chút thôi mà hắn đã lợi dụng thời cơ rồi.

-Ngươi muốn ôm ngủ bao nhiêu thì tùy, nhưng mà ngươi sờ ta hoài làm ta....

-Thấy ngươi có vẻ thích mà. Không phải thích tới nỗi cố kiềm chế không rên và còn phất cờ mạnh mẽ nữa sao. Hahaha.

-Nếu như không phải ngươi làm tiểu xảo kích thích ta quá thì ta đã không vậy rồi. Mà ngươi học trò đấy ở đâu vậy, đến cơ thể ta còn chịu khôn nỗi với kích thích đó.

-Ta không học từ ai cả. Bản năng của ta khi gần ngươi đấy. Ngươi trông trắng trẻo lại đẹp trai nữa, ta chết mê ngươi rồi.

-Ừ. Thế ngươi chết luôn cho ta nhờ.

-Ta thích ngươi thật mà Bố Bố. Lại cho ta ôm ngủ nữa nào.

-Ngươi điên thật rồi. Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Trễ giờ học rồi! Ngươi có biết rằng đây là bữa đầu tiên không hả?

-Thật?

-Đồ ngu. Mau kiếm đồng phục gấp.

Ngoại viện có 4 năm học, tương đương với 4 loại đồng phục dành cho học sinh,
lần lượt là trắng, vàng, tím, đen. Ngay cả Thập Đường cơ thể ngoại cỡ vậy mà
trường cũng có đồng phục cho hắn. Giờ là trời sáng quá rồi, hắn cứ mê mẩn nằm
trong vòng tay Thập Đường mà quên mất việc bữa nay là bữa đầu tiên cả hai đi
học.

-Mà ngươi biết chúng ta học lớp nào không?

-Cái đầu óc ngươi chỉ biết ăn với ngủ. Ta đã đi dạo một lần rồi nên cứ đi theo ta.

Bố Cái học ở Ban một lớp B, Thập Đường học chung với hắn. Vừa mới bước vào
lớp, quần áo xộc xệch chưa gài, mặt mày hì hộc thở dồn dập đứng trước cửa.

-Bố Cái. Ban một lớp B.

-Thập Đường. Ban một lớp B.

Thấy hai người báo danh cả bọn trong lớp kéo ra nhìn.

-Woa! Người kia trông rất hùng dũng a. Nhìn oai nghiêm lẫm liệt thật.

-Còn người kia tuy không đẹp nhưng da dẻ trắng trẻo, nhìn cũng có thịt. Coi như thanh tú. Nhưng ta vẫn thích tên bên cạnh, nhìn đàn ông nam tính quá.

Bố Cái đúng là cũng chỉ đạt mức dễ nhìn, còn Thập Đường thì nhìn rất oai phong
lẫm liệt, mặt vuông râu quai nón nhìn rất trưởng thành lớn tuổi không còn
giống như một đứa trẻ nữa mà là một trung niên trải qua đầy giông bão vậy.

-Các ngươi tới trễ. Bị phạt.

Bố Cái bất ngờ nhìn khi nhìn thấy giáo viên của mình. Một cô gái khoảng hai
mấy tuổi với vẻ thanh xuân đẹp rạng ngời, nàng đẹp khiến cho cả phòng này luôn
ngước nhìn mỗi khi nàng nói. Nhưng cái ánh nhìn lạnh vô hồn của nàng kèm giọng
nói không có tình cảm ấy khiến cho nàng trở nên cao quý khó gần.

-Ta là giáo viên của hai người các ngươi. Chúng ta vẫn chưa bắt đầu học nhưng ngay bữa đầu mà các ngươi đã đi trễ rồi thì phải tự hiểu.

-Vâng. Chúng ta chấp nhận mọi hình phạt mà lão sư nói ạ.

-Được. Trước khi bị phạt thì ta giới thiệu cho các ngươi biết tên của ta. Ta tên là Băng Kiều, các ngươi phải gọi đầy đủ.

-Dạ vâng lão sư.

-Hả? Người là Băng Kiều?

-Đúng vậy. Nếu như không có ai khác trùng tên thì chính ta. Ta và ngươi có quen biết?

-Ta nghe nói người và sư phụ có quan hệ với nhau.

-Sư phụ? Sư phụ ngươi là ai?

-Sư phụ của ta là Đại Cường. Trước đây người dạy ở Ngạo Long học viện, không ngờ ngài lại chuyển qua dạy ở đây.

-Ngươi thật sự là đồ đệ của đại sư?

-Đúng thật. Ta còn giữ của sư phụ hồn đạo khí Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.

Băng Kiều nhẹ cầm lấy hồn đạo khí trữ vật của Bố Cái.

-Đúng là của đại sư. Trên đây vẫn còn khắc tên người. Ngươi quả thật là đồ đệ của hắn.

-Đúng vậy. Không ngờ lại gặp Băng Kiều lão sư ở đây.

-Thế sư phụ của ngươi ở đâu rồi? Sư phụ đưa ngươi tới đây học sao?

-Ngài không biết sư phụ của ta ở đâu?

-Thật tình thì ta không biết. Chỉ biết là hắn bỏ Ngạo Long học viện rồi đi đâu đấy, hắn không hề nói rằng là hắn đi đâu làm gì cả. Ngươi biết hắn ở đâu không?

-Sư phụ cùng ta vào học viện nhưng ngài không được sắp xếp ở chung với ta.

-Ngươi nói sao? Đại sư vào học viện?

-Đúng vậy. Đại sư đưa ta đăng kí thủ tục xong liền đi vào trong học viện một mình.

-Hừ. Tại sao chứ?

Băng Kiều bộ dạng trông rất khó chịu khi nghe Bố Cái nói vậy. Trông thấy vẻ
mặt này trên gương mặt lạnh lùng ấy cứ như điểm thêm một chút sắc màu tươi tắn
vậy, trông rất đáng yêu.

-Ngươi vào lớp đi. Sau này cứ gọi ta là đại sư tỷ... thôi cứ là đại tỷ thôi.

-Vâng đại tỷ.

-Còn tên bên cạnh của đệ là gì?

-Hắn là....

-Ta là bạn trai hắn.

-Bạn trai luôn à!

Băng Kiều nở nụ cười nhẹ, cả lớp ngẩng nhìn vẻ đẹp của đóa băng hoa ấy hé nở
mà mặt mày ngu ngơ.

-Không ngờ được sở thích ngươi thú vị vậy.

-Không chỉ là bạn bình thường thôi. Hắn đùa đấy!

Thập Đường không giải thích cười hề hề nhìn thái độ của Băng Kiều và Bố Bố mà
giữ thái độ im lặng.

-Thôi được rồi. Thế sư phụ ngươi có nói là sẽ ở đây bao lâu không?

-Sư phụ không nói về điều này. Hắn chỉ nói là vào nội viện thì nên tìm hắn.

-Vậy sao?

Nhìn vẻ mặt hớn hở của sư tỷ hắn chẳng hiểu gì cả.

-Các ngươi vào học đi. Lát ta sẽ phạt sau.

-Vẫn phạt à sư tỷ.

-Hừ. Phạt ngươi cho nhớ đời, cấm mách sư phụ.

-Thật khổ quá mà sư tỷ. Người làm ơn nhẹ tay giùm cho chúng ta nhờ.

-Mau vào lớp.

-Được được được.

-Bố Cái!

-Đinh Kiến Thần! Sao ngươi đi học mà không kêu ta dậy.

-Ngươi đừng nói là ta không kêu ngươi. Ngươi có biết rằng ta đập muốn nát cửa phòng ngươi không hả? Cả hai người các ngươi ngủ say như chết hay sao mà kêu chẳng ai thèm dậy, làm ta mới sáng dậy vừa đói hết bụng vừa đau rát họng.

-Ái chà. Cái này thì... coi như ngươi còn có tí tình anh em.

-Hừ! Ngươi với Thập Đường. Hai người các ngươi cứ tò te tú tí bỏ ta một mình.

-Tò te tú tí cái đầu ngươi. Ngươi còn nói nhiều nữa cắt lưỡi giờ, thế bạn cùng phòng ngươi đâu?

-Đây đây đây. Xin giới thiệu với các ngươi đây là Diệp Lực Kính. Hắn là bạn cùng phòng với ta.

Tên bạn cùng phòng mà Đinh Kiến Thần giới thiệu trông rất bình dị, nếu như hắn
mà ở trong một đám người thì chắc chắn sẽ chẳng ai để ý tới sự tồn tại của
hắn, người này trông cũng không ốm không mập như Đinh Kiến Thần, trên người
hắn có một điểm nhấn là mắt hí và đôi lông mày cứ xếch lên. Hắn cũng nhìn thấy
được bọn Bố Cái tiến tới vội bắt tay chào hỏi.

-Ta nghe nói ngươi là huynh đệ của hắn. Rất vui được gặp ngươi.

-Ta cũng rất vui khi được gặp ngươi. Nhưng ngươi ở với hắn không bị hắn gây ra rắc rối gì chứ?

-À! Không hề không hề. Ở với hắn ta rất vui.

-Nói cho ngươi nghe. Diệp Lực Kính xuất thân bần hàn, từ nhỏ thiếu thốn. Tất cả hắn đều tự lực vươn lên cả, đặc biệt là hắn nấu ăn rất giỏi. Mới vào Sử Lai Khắc thôi mà đã nức tiếng ở đây rồi.

-Ngươi đừng có nói quá. Ta cũng chỉ là bán đồ ăn để kiếm chút tiền ăn và đóng học phí thôi.

-Ngươi đừng có khiêm tốn quá. Bố Cái này! Ta đảm bảo ngươi tới chỗ bán của hắn ăn một lần thôi đảm bảo nhớ cả đời.

-Có gì khi về ngươi dẫn ta đi ăn là được.

-Ừm. Ngươi nhớ đấy. Mà các ngươi đi trễ quá. Đây để ta giúp các ngươi thu xếp một chút, bàn này có thể ngồi bốn người, vừa hay chỉ có hai đứa ta ngồi đây. Các ngươi vào ngồi đây đi. Bàn này cũng là dãy cuối rồi, các ngươi thoải mái làm chuyện bậy bạ dưới đây. Kekeke!

-Thập Đường. Ngươi vào trong góc đi. Rồi tới ta. Còn ngươi và Diệp Lực Kính cứ ngồi bên ngoài.

-Ngươi chơi thâm thật đấy. Tại sao các ngươi lại không ngồi ngoài? Ngươi định vào trong góc đó cho tiện bề hành động à?

-Rồi được rồi. Các ngươi thích thì ngồi trong, ta và Thập Đường ngồi ngoài chung với nhau.

-Mà các ngươi đã nghe Băng Kiều lão sư nói gì rồi nói lại cho ta nghe với.

-Băng Kiều lão sư nói rằng là vừa mới vào lớp đây, các ngươi phải thể hiện nắm đấm của mình để giành ghế lớp trưởng. Hiện tại đã có một vài kẻ xung phong để thể hiện bản thân rồi. Ngươi thấy mấy cái tên trên bảng không? Hiện tại đã có 3 kẻ rồi.

-Kề Bống La, Bổ Tê Lý, Thận Má Vần. Các ngươi có biết 3 kẻ này thực lực như thế nào không?

-Ta không biết. Nhưng nếu đã đăng kí giành ghế lớp trưởng rồi thì chẳng có kẻ nào tầm thường cả. Ngươi có định tham gia không?


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #27