-Đúng vậy. Thật sự gặp lại ngươi ta cũng đủ bất ngờ, ai ngờ lại có chuyện bất ngờ hơn là ở cùng ngươi và ngủ cùng ngươi nữa chứ.
-Hừ. Ngươi chiếm tiện nghi của đại ca hơi bị nhiều rồi đấy. Mau bù đắp cho đại ca đi.
-Thì ta đã ngủ cùng ngươi một đêm rồi đấy thôi. Ta nguyện sẽ cùng ngươi ngủ mãi không xa rời.
-Phi phi. Ngươi thật vô liêm sỉ.
-Ta nói thật mà. Ngươi muốn ta ngủ cùng ngươi lúc nào chẳng được, thực lực ngươi và ta cùng nhau tiến bộ nhanh. Cả hai cùng có lợi.
-Ừm. Coi như ngươi lấy thân báo đáp. Tốt đấy!
-Hề hề. Ngươi giờ là của ta. Ngủ cùng ta rồi thì không được rời xa ta đấy!
-Hừ. Ai mà thèm. Ta đi ăn đây, mặc kệ ngươi.
-Chờ ta mặc đồ đã. Này này....
Bố Cái kiếm Đinh Kiến Thần tại căn tin. Thấy hắn ngồi một góc liền cùng Thập
Đường ngồi cạnh hắn. Thập Đường định kêu ba suất cơm cao cấp như hồi bữa nhưng
gặp sự phản đối kịch liệt của hai người Bố Cái và Đinh Kiến Thần.
-Ngươi không thể nào bao chúng ta ăn mãi được. Thực chất ba phần này cũng không đủ làm ngươi no nữa, cứ giữ lấy mà ăn đi.
-Ta có thể kêu thêm. Ngươi đừng lo.
-Nhưng ngươi kêu quá nhiều, đã vậy còn cho bọn ta. Người quản lí căn tin biết ngươi lạm dụng phiếu cơm như vậy tịch thu thì sao? Sau này ngươi sẽ không có mà ăn đấy. Một lần ngươi đãi chúng ta là đủ rồi.
-Nhưng các ngươi là anh em của ta. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu chứ.
-Chính vì anh em với nhau nên ta luôn muốn ngươi không vì chúng ta mà gặp trở ngại. Ngươi muốn thì chúng ta cùng nhau san sẻ một chút đồ ăn thôi, như vậy cũng đủ rồi. Chúng ta sau này phấn đấu cũng sẽ được một phiếu giống ngươi thôi.
-Ừm. Đúng là Bố Bố của ta.
-Bố Bố gì ở đây. Lo ăn rồi về cùng ngủ tu luyện với ta?
-Ngủ tu luyện? Các ngươi đang nói gì vậy?
Bố Cái dần giải thích cho Đinh Kiến Thần hiểu rõ về việc tu luyện kì lạ này.
Ngay cả Đinh Kiến Thần còn phải xoa xoa trán của mình vài chục lần mới hiểu
được những gì Bố Cái muốn nói.
-Kì diệu như vậy sao? Nếu đã như vậy thì chúc mừng hai người các ngươi rồi. Mị Vũ mà biết chắc giết ngươi chết đấy.
-Mị Vũ? Là ai vậy?
-Là một người bạn của chúng ta. Cô ấy cũng rất quan tâm đến Bố Cái đấy.
-Ờ. Ta hiểu rồi.
Cả ba cùng nhau ăn cơm rồi đi dạo vài vòng. Họ thấy rằng ngoại viện tổng cộng
có 4 năm. Nếu như đạt yêu cầu thì có thể thăng cấp lên học trong nội viện. Còn
không thì về vườn hết.
-Ngươi tin tưởng mình có thể vào được nội viện không Thập Đường..
-Nếu như ngày nào cũng ôm Bố Bố của ta ngủ thì điều này quá dễ dàng.
-Ngươi cẩn thận ta đấy. Ta sẽ đánh chết ngươi.
-Hề hề. Có ngon thì ngươi đánh ta thử xem. Để xem ai mạnh hơn.
-Tên ăn trộm này. Ngươi chuẩn bị nhận sư trừng phạt từ ta đây.
-Được thôi. Qua sân kia làm vài phát xã giao nào.
-Mà trước khi giao thủ. Ta muốn hỏi ngươi một chuyện tại sao ngươi cần tiền?
-Ngươi còn phải hỏi nữa à? Với sức ăn của ta thì bấy nhiêu tiền lương của Chiến Hồn Điện có đủ ta sống qua ngày không? Đã vậy ta còn không đủ tiền đăng kí học phí nữa, sau này cũng chỉ có thể nhờ vào phiếu cơm và tiền lương ít ỏi mà sống qua ngày thôi. Khi nào trở nên mạnh mẽ, có nhiều tiền rồi thì ta sẽ ăn cho thỏa mãn cái bụng này của ta.
-Ngươi thật là. Suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn.
-Và còn nghĩ đến chuyện ăn ngủ cùng ngươi nữa.
-Được lắm tên khốn. Mau ra kia giải quyết nhanh nào.
-Được thôi Bố Bố . Để ta cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.
-Nhanh gọn nào. Giờ ta bức bối lắm rồi đấy.
-Nếu như ngươi thua phải để ta gọi ngươi là Bố Bố, còn ngươi gọi ta là Đường Đường.
-Còn nếu như ngươi thua thì ngươi phải quét dọn phòng kí túc xá của chúng ta hết một năm học.
-Được. Ta đồng ý.
-Được thôi.
Bố Cái muốn thử sức xem tên Thập Đường này có vũ hồn như thế nào lắm rồi. Thập
Đường cũng biết Bố Cái đang tò mò nên cũng chiều hắn.
-Chiến!
Bố Cái và Thập Đường cùng xuất vũ hồn, một bên là một tím một đen, một bên là
hai trắng.
-Cái gì vậy? Chọc mù mắt ta đi?
Bố Cái trợn lồi cả con mắt ra nhìn thẳng vào hai hồn hoàn đang lơ lửng. Cái
này thật sự là đang chọc tức chết người khác mà. Một hồn sư bình thường thì
hai hồn hoàn đầu tiên chỉ có thể chịu đựng được trăm năm hồn thú là cùng, tiếp
theo là 2 hồn hoàn ngàn năm, 4 cái vạn năm và 1 cái mười vạn năm. Còn tên Thập
Đường này thì phá tan mọi định kiến thông thường, hồn hoàn đầu tiên của hắn là
ngàn năm rồi, thế mà còn bồi thêm hồn hoàn tiếp theo màu đen nữa.
-Ngươi sao vậy? Cảm thấy khâm phục đại ca rồi hả Bố Bố!
-Ngươi đừng vội trưng cái vẻ cười hề hề đặc trưng của mình ra đắc ý Đường Đường à! Ta xe cho ngươi thấy sự lợi hại của ta?
-Sự lợi hại từ hai hồn hoàn mười năm à? Để ta xem có gì đặc biệt không nào?
Bố Cái không chấp nhận thua cuộc ngay từ đầu. Hắn vội sử dụng Búa Bong Bóng
của mình tấn công, hắn muốn sử dụng lực lượng mạnh mẽ của mình ngay từ đầu đè
bẹp lấy Thập Đường.
Nhưng Thập Đường không hề cử động thân thể của mình khi nhìn thấy Bố Cái tấn
công hắn mãnh liệt. Hắn chẳng hề hối hả vội chống đỡ đòn tấn công từ Bố Cái mà
lại cười khì một tiếng, hồn hoàn thứ nhất ngàn năm chậm rãi thả ra khí tức
đáng sợ của mình.
Cơ thể của Thập Đường bỗng chốc sáng loáng hơn, trên da nổi lên một lớp vải
dày cộm bọc lấy cơ thể hắn. Hắn chẳng nhiều động tác thừa vô nghĩa, một quyền
đối chọi với một búa của Bố Cái.
-Choang!!!
Bố Cái rốt cuộc cũng hiểu sự đáng sợ của Thập Đường rồi. Vừa mới va chạm có
lần đầu tiên mà tay hắn đã tê rần không còn cảm nhận được nữa rồi, phải mất
mấy giây mới có thể hoạt động lại bình thường, lực lượng của Thập Đường không
còn thuộc phạm trù của một đại hồn sư nữa rồi.
-Thấy thế nào hả Bố Cái. Lực lượng của ta đáng sợ chứ? Vũ hồn của ta chính là cơ thể này đấy. Ta sẽ cho ngươi chứng kiến hoàn toàn sức mạnh của ta
Thập Đường dường như bỏ đi cái trạng thái cợt nhả của mình. Thay vào đó một
khí tức hoang dã không phải một hồn sư nhỏ bé có thể sở hữu được, giống như
một con thú đang vờn lấy con mồi của mình vậy.
Bố Cái cảm nhận được mình không thể nào đọ lực lượng so với Thập Đường, hắn
đành phải dùng cách chiến đấu từ xa để tấn công mới được, kéo dài thời gian để
tìm kiếm sơ hở!
Sau khi xác lập được kế hoạch, hắn vội tung ra Súng Bong Bóng bắn để hạn chế
khả năng Thập Đường tiến vào phạm vi có thể tấn công mình.
-Này này. Sân đấu này có giới hạn phạm vi cả đấy. Không thể nào mà chui rúc như vậy mãi được đâu. Tấn công đi chứ sao lại dùng mấy trò mèo này.
Bố Cái không nói nhiều. Hắn tiếp tục sử dụng súng của mình bắn ra hàng loạt
đạn bong bóng, kế tiếp lại sử dụng Roi Bong Bóng quật mạnh tấn công Thập
Đường.
Thập Đường nhìn thấy Roi Bong Bóng bay vút lại gần nhưng chẳng hề né tránh mà
để nó đánh lên người. Ngạc nhiên hơn là cơ thể của Thập Đường chẳng có lấy
chút một thương thế nào, nếu như nhìn thấy được thì chỉ là hằn trên lớp cơ bắp
to bè ấy là một vết ngấn thôi.
-Thực lực ngươi quá yếu Bố Cái à! Nếu như vẫn còn giữ sức thì ngươi phải để ra kêu là Bố Bố đấy.
-Ngươi có biết tự tin thái quá chính là tự kiêu, mà tự kiêu là dễ bị thất bại.
-Ngươi đừng có nói nhảm. Nếu như ngươi có thể đánh bại được ta thì muốn nói gì thì nói.
-Được thôi. Để ta tiếp chiêu của ngươi nào.
Bố Cái vẫn sử dụng súng và roi tấn công dồn dập nhưng chẳng thể làm gì được
Thập Đường vì cơ thể người này quá cứng rắn trước mọi đòn tấn công của Bố Cái.
-Cơ thể của tên này được rèn luyện quá kĩ. Có vẻ như không chỉ nhờ vào vũ hồn không, mà còn tự bản thân nữa.
-Chán rồi. Nếu như ngươi chỉ có như vậy thì chúng ta kết thúc tại đây vậy.
-Thật sao? Bộ ngươi vẫn chưa cảm nhận được gì sao?
-Hửm???
Thập Đường nghe vậy tự đánh giá lại cơ thể mình một lần. Đúng là như vậy a,
hắn cảm nhận được hồn lực của mình đang trì trệ và cơ thể đang dần trỗi dậy
cảm giác suy yếu tuy không mạnh mẽ nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
-Là độc? Ngươi làm ta trúng độc khi nào vậy?
-Ta đã nói rồi. Tự kiêu sẽ dẫn đến thất bại.
Đây là hồn kĩ thứ 2 của Bong Bóng Nước, Độc Kình Bong Bóng. Có khả năng làm
cho bong bóng nước chứa một lượng độc khiến cho đối phương khi tiếp xúc làm nổ
bong bóng sẽ hịt phải khí độc này vào người, gây ra cảm giác suy yếu thoát
lực, nặng thì còn có thể bị nhiều thứ hơn nữa.
-Ngươi dám chê hồn kĩ của ta yếu, vậy giờ cảm thấy thế nào rồi?
-Chẳng sao cả. Đối với ta nó là chuyện thường, chỉ cần đánh bại ngươi tất cả sẽ xong.
-Bộ ta sẽ cho ngươi có cơ hội đánh bại ta sao?
-Hừ. Ngươi nghĩ rằng ta không thể đánh bại ngươi sao? Chỉ cần trước khi suy yếu tóm được ngươi thì ngươi chết chắc.
-Vậy mau làm đi.
Thập Đường không giữ sức nữa, hắn vội vọt tới Bố Cái để bắt hắn. Nhưng Bố Cái
rất lươn lẹo, cái nào không tránh được dùng Búa Bong Bóng công kích trực diện
để đẩy ra, còn tránh được thì dùng súng cản và roi để di chuyển.
-Hai dà. Bố Bố ơi Bố Bố à. Ngươi đúng là có thể dây dưa và ta được một khoảng thời gian lâu đấy, nhưng nếu đây là một không gian rộng thì ngươi thể thắng ta bằng cách tiêu hao này để ta tự ngộ động mà chịu thua. Nhưng nó không phải như vậy.
Thập Đường sử dụng hồn kĩ thứ nhất của mình. Hồn kĩ thứ nhất của hắn tên là
Chân Thân Cường Thế Biến, tạo ra một lớp vảy bao bọc tăng cường tất cả mọi
thuộc tính lên 40%, lực phòng ngự được tăng tới những 70%. Vì một hồn sư lại
có thể hấp thu hồn hoàn ngàn năm nên ưu đãi trông có vẻ nhiều hơn so với những
hồn sư bình thường.
-Ngươi không còn cơ hội nữa. Ngươi tất thua rồi.
-Chưa đâu. Ta còn có thể tiếp tục sử dụng độc để giết ngươi.
-Vậy sao ngươi lại dừng lại không tấn công ta.
-Vì ta không muốn ngươi bị thương.
-Bị thương gì chứ. Ngươi xem thường ta à?
-Thật mà. Nếu như có cơ hội ta sẽ cho ngươi xem lá bài ẩn của ta. Nhưng giờ ta cần phải giấu kín.
-Ngươi mà giấu ta thì ta sẽ không ngủ cùng ngươi nữa.
-Khoan đã Đường Đường. Để ta nói.
-Vậy ngươi nhận thua rồi sao Bố Bố?
-Ừm. Ta nhận thua, vừa ý ngươi chưa.
Thập cường mừng rỡ ôm chặt lấy Bố Cái. Bố Cái ngột thở muốn đẩy ra nhưng
mà....
-Ta muốn ôm ngươi lâu một chút. Về nhà ta sẽ ngủ cùng ngươi nữa, đừng lo. Đứng im cho ta hưởng thụ chút nào.
Không chỉ mỗi thập cường cảm nhận được mà Bố Cái cũng cảm nhận được sự sung
sướng khi ôm lấy Thập Đường.
Hắn nói cũng có một phần đúng, hắn còn có hồn kĩ từ hồn cốt và hai hồn hoàn
nhưng hắn không thể sử dụng nó vì làm như thế sẽ dẫn đến việc làm hắn lộ ra
quá nhiều bí mật. Với lại hắn không muốn gây tổn thương tới Thập Đường một tí
nào.
-Ngươi làm tốt lắm. Giờ nói cho ta hiểu rõ về vũ hồn của ngươi đi nào Đường Đường.
-Vũ hồn của ta là vũ hồn bản thể, là chính cái cơ thể này. Vũ hồn bản thể là những vũ hồn nằm trên cơ thể con người như mắt, chân, tay,... Vì chúng là những bộ phận của con người nên khi sử dụng chúng ngươi sẽ cảm thấy thuận lợi hơn nhiều so với những vũ hồn bình thường. Đã vậy chúng ta còn có thể giác tỉnh lần 2 vũ hồn để lột xác. Khi giác tỉnh chúng ta sẽ phát ra một vầng hào quang và vầng hào quang này sẽ chứng minh tiềm lực của chúng ta. Hào quang chia ra làm bốn cấp bậc từ yếu tới mạnh là: vàng, tím, đen, đỏ. Màu đỏ là màu mạnh nhất.
-Vậy ngươi giác tỉnh lần 2 vũ hồn của mình chưa?
-Chưa. Nhưng vì ở nhà ta đã rèn luyện cơ thể này, khiến cho ta có thể hấp thu hồn hoàn có niên hạn vượt qua rất nhiều so với bình thường. Điều đó dẫn tới sự đột biến sức mạnh so với những người đồng lứa thôi.
-Ngươi thật sự mạnh đấy. Lúc mới đầu tiên ta dùng Búa Bong Bóng đánh ngươi. Ngươi liên đánh tay đến nỗi tê rần cả tay.
-Thế đưa tay ta xem nào. Còn đau hay tê gì nữa không?
-Ui da. Tay ngươi thô quá nắn đau tay ta, ta bình thường rồi.
-Ừ. Ta thấy vũ hồn bong bóng nước của ngươi....
-Ai cũng thấy vậy không chỉ mình ngươi đâu. Nhưng ta tin ta sẽ làm được những điều mà họ chưa từng nghĩ tới.
Thập Đường nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của hắn liền nhéo má hắn, chọc cho hắn
dí mình rồi quay về lại phòng 416.
-Bố Bố này. Ngươi có thể nói cho ta biết Mị Vũ là ai không?
-À! Mị Vũ là bạn tốt của ta. Từ hồi ta đi học ở dưới quê tới giờ.
-Vậy các ngươi còn giữ liên lạc với nhau không?
-Thật sự thì....
-Thì sao? Bộ chúng ta cùng nhau ngủ, cùng nhau tu luyện. Ngươi không thể kể một chút cho ta nghe sao?
-Thực chất thì mọi chuyện là như thế này....
-Vậy là ngươi nợ nàng quá nhiều rồi đấy.
-Đúng vậy. Thế nên giờ ta phải trở nên mạnh mẽ để chữa cho nàng khỏi.
-Ta cảm thấy rằng ngươi đối với nàng là một tình cảm đặc biệt nào đấy đấy!!!
-Ừm. Ta thích nàng.
-Ừm....
-Thập Đường. Ngươi đừng thẫn thờ như vậy nữa, gác chuyện này qua một bên đi. Sao ngươi lại tò mò thế.
-Ta chỉ muốn hỏi một chút thôi. Nào cởi đồ ra.
-Ngươi thật là. Ngươi cởi ra được rồi. Cần gì phải bắt ta cởi nữa.
-Cởi áo ra cho ta. Ta muốn cảm nhận thật mạnh mẽ về ngươi.
Thập Đường nhanh chóng trút bỏ quần áo ngoại cỡ quê mùa của mình xuống để lộ
ra một cơ thể hoàn mỹ vạm vỡ, cơ nào ra cơ nấy, bắp thịt nào cũng to đẹp hết
cả, lông lá cũng hơi rậm rạp, nhìn hàm râu quai nón, khuôn mặt lẫn cơ thể này
thì thật là có thể nói rằng nó quá phong trần hùng vĩ, ngay cả chú voi con bên
dưới cũng lúc lắc vùng vẫy dữ dội như muốn chống cả bầu trời.
-Ôi trời ơi! Tên điên này! Ngươi mau mặc quần vào.
-Không thích! Ta chẳng có quần lót để mặc. Ta chẳng có tiền ăn chứ đừng nói chi là mặc.
-Thôi được rồi. Coi như là ta sai đi. Xin lỗi ngươi. Vậy thì giờ ta cởi áo ra để cảm nhận chân thật nhất về cách tu luyện này phải không?
-Ừm.
Thập Đường vừa gãi gãi chú voi con mình vừa vuốt ve cơ thể trông thật kích
thích. Thập Đường bước lên giường đắp chăn dùng chân khều khều Bố Cái lên
giường, giang tay như muốn ôm hắn vào lòng.
-Đợi ta cởi áo ra đã.
Bố Cái thật sự cảm thấy hết nói nổi với Thập Đường, người này tự nhiên hết mức
khiến hắn cũng bó tay đỡ không kịp. Nhưng công nhận cái vòi voi của hắn thật
hùng dũng a, đã to mà cò cứng cáp nữa, chưa sẵn sàng chiến đấu mà đã thuộc
dạng khủng rồi, nếu như mà còn thể hiện ra thêm nữa thì chắc.... Thật là đáng
tự ti mà.