Thập Đường.


-Bố Cái! Kể tử khi ngươi trở về ta đã cảm thấy ngươi khang khác lúc trước. Giờ thì ta đã tìm ra nguyên nhân tại sao rồi.

-Đệ tử vẫn là đệ tử của người. Có một số thứ sẽ thay đổi nhưng điều này sẽ không bao giờ đổi thay.

-Hừ. Chỉ giỏi múa mép.

Đại Cường rất hài lòng về thái độ của Bố Cái. Cả hai tiếp tục lên đường, một
lát sau cả hai đã đến trước cổng Sử Lai Khắc Học Viện.

-Nhìn trông cũng có vẻ bề thế. Lớn hơn trường của mình gấp mấy lần, ngay cả người gác cổng thực lực cũng không tầm thường nữa.

-Các ngươi xuống xe cùng ta đi đăng kí thủ tục nhập học.

Đinh Kiến Thần và Bố Cái nghe lời xuống xe. Hắn nhìn láo liếc thấy ở đâu cũng
một màu đồng phục giống nhau, người nào cũng trẻ tuổi mang huy hiệu hình con
quái vật gì đấy không rõ nhưng trông rất oai nghiêm.

-Xin thưa vị tiên sinh tới đây để làm gì vậy?

Một tên thanh niên trong đám đó bước ra vội chào hỏi lễ phép với Đại Cường.
Khi nghe hắn nói là muốn làm thủ tục nhập học liền mời vào trong bàn đăng kí.

-Ngươi muốn đăng kí cho ai vào học?

-Ta muốn đăng kí cho hai đứa trẻ vào học viện.

-Hai đứa? Theo quy định là một thế lực chỉ có thể tiến cử một người. Mà ngươi....

Đại Cường không để hắn nhiều lời vội đặt một huy chương hình một cái cây màu
vàng hoàng kim lên bàn hắn, trên cái cây này có khắc ba chữ “Hải Thần Các”.

-A hahaha! Vị lão sư này, thứ lỗi cho đệ tử bất kính. Ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ sắp xếp thủ tục đàng hoàng cho ngài.

-Nhanh lên.

-Dạ vâng vâng.

Tên học sinh này hối hả vội làm nhanh thủ tục đăng kí cho Bố Cái với Đinh Kiến
Thần rồi phục vụ Đại Cường đi lại tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi. Còn bọn hắn thì được
tự do hoạt động trong trường này vì thời gian tuyển sinh vẫn còn, ba ngày nữa
mới bắt đầu học.

-Woa! Bố Cái ngươi nhìn xung quanh xem. Nơi nào nơi nấy kiến trúc đều rất đẹp a.

-Không những vậy còn kết hợp với thiên nhiên, rất tốt để tu luyện.

-Ừm. Nghe nói ở kí túc xá một phòng người. Ta với ngươi hai phòng khác nhau nhưng lại sát cạnh nhau, không biết rằng một người nữa của ta là ai nhỉ?

-Ngươi nhớ đường tới căn tin chứ? Ta đói quá rồi.

-Ngươi nhắc ta mới nhớ. Ta cũng đói quá. Hồi nãy ta có hỏi đường nên biết một chút về vị trí.

Khi cả hai vừa tới nơi, đập vào người họ trước tiên là mùi thức ăn nơi đây bốc
lên thật kích thích cơn đói của họ. Bố Cái vội vã kéo Đinh Kiến Thần vào trong
để ăn ngay lập tức.

-Gân của Địa Long, đùi trái của Kì Tinh Đười, thịt bụng của Ếch Đồng,... Sao nhiều thứ quá vậy? Toàn là những món ăn ta chưa nghe bao giờ.

-Chúng đều là những món ăn được chế biến từ hồn thú, rất có ích cho việc tăng trưởng hồn lực cho hồn sư. Nhưng có vẻ chúng ta không thể nào đụng tới những món ngon như vậy đâu. Ngươi nhìn giá tiền kìa.

Món nào món nấy đều có cái giá trên trời khiến cho Bố Cái và Đinh Kiến Thần
phát hờn. Cuối cùng họ đã phát hiện món ăn vừa với túi tiền của mình gồm thịt
cá kho và canh rong biển. Đã vậy họ còn một nhìn thấy gây cho họ sự hứng thú
rất lớn.

-Cơm trắng miễn phí. Muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu. Hiện nay chúng tôi có chương trình đặc biệt nếu như đạt giải sẽ có được một phiếu cơm cao cấp miễn phí muốn ăn gì là có đấy.

-Này vị huynh đài. Có thể nói cho biết cái biển báo giới thiệu chương trình đặc biệt kia là như thế nào vậy?

-Các ngươi là học sinh mới à? Ta nghĩ các ngươi không thể nào đạt yêu cầu của căn tin để nhận phiếu cơm đâu. Ngươi nhìn đằng kia kìa. Thấy những tên có ý định như ngươi chứ? Chúng đều đang thử sức đằng kia đấy!

Bố Cái tái mặt. Nhìn những gương mặt phờ phạc ói mửa ấy hắn chẳng còn tâm
trạng nào để ăn nữa. Có vẻ như yêu cầu này không dễ xơi chút nào đâu.

-Muốn vượt qua được thử thách. Cần phải ăn cho hết ba phần cơm Căng Tràn Đại Thực. Cơm này không phải là một loại bình thường mà các ngươi ăn thường ngày. Cơm này nếu một người ăn một hột là đủ no 1 ngày. Đã vậy còn bắt người ta ăn tới 3 tô to, làm như vậy chẳng khác gì giết người cả.

-Vậy ai có thể ăn được chứ! Có quái vật mới có thể ăn hết 3 tô.

-Cạch!

-3 tô đã xong. Đưa phiếu cho ta nào!

Ngay bên cạnh của Bố Cái. Hắn vừa quay lại liền phát hiện người này vừa đạt tô
thứ 3 chứa đầy Căng Tràn Đại Thực xuống.

-Ơ!!!

-Ơ!!! Ngươi.

Bố Cái cảm thấy người này gây ra cho mình cảm giác gì đấy rất quen thuộc nhưng
chẳng thể nhớ ra được là mình đã gặp người này ở đâu cả.

-Ngươi trông quen quen. Liệu ta và ngươi có quen nhau hồi trước không nhỉ?

-Ta và ngươi không quen không biết. Đừng nhận vơ.

Kẻ này trông rất to cao vạm vỡ, cơ thể Bố Cái cũng thuộc dạng đô đô rồi mà
người này còn cao hơn hai cái đầu, bắp tay bắp chân to mập rắn chắc với nước
da mật trái ngược với màu da trắng nõn của hắn. Khuôn mặt chữ điền mày đậm
hiên ngang nhìn rất thật thà và chất phác.

-Xin lỗi chắc ta nhìn lầm.

Thấy người này nhìn hắn mỉm cười hắn càng băn khoăn về ý nghĩ của mình.

-Có người thật sự ăn hết chúng sao? Tên này là trâu bò hay sao vậy?

Tất cả mọi học sinh trong trường đều hóng hớt chuyện hãi hùng này. Cho dù là
nội viện thì chuyện này cũng đủ gây một hồi sóng gió chứ đừng nói chi là ngoại
viện đây.

-Mau đưa phiếu cơm cho ta. Ta đã ăn hết theo yêu cầu các người rồi đây.

-Ngươi tên gì?

-Ta tên là Thập Đường. Học sinh năm nhất.

-Ngươi cũng là năm nhất?

Bố Cái hỏi. Hắn gãi đầu cười cười nhìn Bố Cái chẳng nói.

-Bọn ta đây cũng là học sinh năm nhất. Hân hạnh được gặp ngươi. Thế ngươi ở kí túc xá chỗ nào vậy?

-Ta ở phòng 416.

-Ô hay! Không ngờ trái đất này lại tròn như vậy. Ta cũng ở phòng 416. Chẳng thể nào tin được chúng ta lại nhanh gặp nhau như vậy được.

-Ta cũng bất ngờ khi thấy ngươi ở chung phòng với ta đấy. Vậy giờ ngươi lấy phiếu cơm rồi về à hay còn định đi đâu nữa?

-Chắc ta về kí túc xá. Ta không có dự định gì cả, hay là ta chờ ngươi ăn xong rồi cùng về.

-Ừm. Cũng được thôi. Sau này nhờ ngươi giúp đỡ.

-Ta cũng vậy. Ngươi có muốn ăn cái gì ngon không? Ta sẽ mua cho ngươi ăn.

-Thôi. Chúng ta cũng có chút tiền để ăn, không cần làm phiền ngươi như vậy đâu.

-Được thôi. Ngươi đã nghĩ vậy thì đi ăn cùng ta đi.

Thập Đường nắm chặt bàn tay Bố Cái kéo hắn ngồi bên cạnh mình. Đinh Kiến Thần
gọi món cho cả hai người ăn.

-Các ngươi ăn ít thế. Đã vậy còn toàn đồ ít dinh dưỡng.

-Chúng ta ăn bấy nhiêu là đủ rồi, chúng ta cũng không giàu sang gì cả.

-Ngươi ăn phần của ta này.

Thập Đường vội nhường phần ăn cao cấp của mình cho Bố Cái. Hắn chẳng biết rằng
Thập Đường gọi phần cơm sang này từ khi nào, nhưng nhìn vẻ nhiệt tình của Thập
Đường hắn chẳng dám chối từ bèn đổi phần cơm cho nhau.

-Thế còn ta thì sao? Ta cũng muốn ăn cơm sang.

Thập Đường giật mình ngó Đinh Kiến Thần bối rối rồi vội kêu thêm suất nữa cho
hắn ăn.

-Ngươi cũng nên kêu một phần cho mình đi. Ngươi cũng cần dinh dưỡng chứ đâu phải chỉ có mỗi chúng ta đâu, ngươi xài phiếu của mình là được.

-Ngươi khỏi cần lo lắng cho ta. Ta sẽ ăn sau.

-Ừm. Cám ơn ngươi nhiều.

-Không có gì. Các ngươi ở đâu tới đây? Các ngươi ngươi tên gì....

Vừa ăn vừa trò chuyện. Cả ba dần hiểu rõ nhau hơn. Đến khi ăn xong, cả ba cùng
nhau rời khỏi căn tin và tới kí túc xá của mình.

-Thập Đường này. Hồn lực của ngươi là bao nhiêu nhỉ?

-Của ta là 29. Các ngươi là bao nhiêu?

-Ta chỉ mới có 22 thôi. Còn Đinh Kiến Thần là 26.

-Ngươi cố gắng lên. Ta tin tưởng ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn nhanh chóng.

-Cám ơn ngươi đã cổ vũ. Giờ chúng ta nên đi dạo một chút hay sao đây?

-Trước tiên ta cứ về kí túc xá cái đã. Ngay cả phòng chúng ta còn chưa biết như thế nào. Sao có thể mà đi chơi được.

-Ừm. Vậy đi nhanh nào.

Họ đã tới kí túc xá của mình, nhìn thấy sự hoành tráng to lớn của nó Bố Cái
choáng váng.

-Nhiều tầng quá. Sau này chúng ta sẽ ở nơi sang trọng như thế này ư.?

-Ngươi đừng lắm lời nữa. Thập Đường, cùng ta vào để hắn đứng chết trân ở đó luôn đi.

-Không. Ta sẽ vào cùng hắn.

Thập Đường nắm tay kéo Bố Cái đi vào rồi dẫn đường hắn về phòng của mình.

Phòng của bọn hắn có đầy đủ thiết bị, không thiếu gì cả ngoại trừ mền thôi.
Hai đứa thấy trong phòng rất dơ bẩn nên cùng nhau xúm lại mỗi người mỗi việc
lau quét gọn gàng.

-Bố Cái này! Ta ngủ đây, cả ngày mệt mỏi quá. Ngươi thích làm gì thì làm. Để yên cho ta ngủ là được.

Bố Cái đặt hành lí qua một bên rồi ngồi lên giường mình trải chăn ngủ, còn
Thập Đường thì cứ thế mà nhảy xộc lên giường, Bố Cái thắc mắc liền hỏi han.

-Thập Đường! Ngươi không có hành lí gì sao?

-Ta tay không tới đây thôi, chẳng có đem theo gì cả.

-Ngươi thật là. Vậy tối ngủ mền đâu mà đắp?

-Ngày nào ta cũng ở trần ngủ, không sao cả.

-Ngươi đúng là sức trâu. Bộ không lạnh sao?

-Lạnh chứ. Nhưng mà quen rồi, quần áo ta cũng chỉ có một bộ này mà mặc rách tả tơi bên trong hết, mặc cũng như không mặc.

-Vậy ngươi kê giường của ngươi lại sát đây, ta cùng ngươi chia sẻ mền đắp cho nhau. Ta cũng ít khi ngủ vì toàn phải tu luyện, ngươi cứ xài thoải mái.

-Được. Nhưng mà tại sao ngươi không ngủ để tu luyện ?

-Làm sao mà được. Tu luyện cần phải chuyên tâm tĩnh tu. Làm gì có chuyện ngủ mà cũng có thể tu luyện được chứ.

-Thật. Ta sẽ cho ngươi xem. Ngươi nhắm mắt lại ngủ đi rồi từ từ cảm nhận.

Bố Cái nghe lời thử xem. Hắn nằm xuống ngủ, đúng như hắn nghĩ nằm xuống ngủ
hắn chẳng thể nào tu luyện hồn lực được. Nhưng đợi một lát hắn cảm nhận được
một luồng khí ấm áp từ bên ngoài truyền vào cơ thể hắn, dần dần hắn hòa hợp
cùng luồng khí này rồi cùng nhau hoàn thành một chu thiên tu luyện hồn lực.

-Vậy mà lại có thể được?

-Không chỉ hồn lực, tinh thần lực cũng hắn cùng hòa hợp cùng với luồng khí này. Luồng khí này dần dẫn dắt hắn hoàn thành một chu kì của hắn và còn hình như là....

-Thật kinh dị. Lại còn có thể tu luyện tinh thần lực?

Tinh thần lực là thứ năng lượng vẫn còn rất thần bí đối với hồn sư. Vì tinh
thần lực chỉ tăng khi hồn sư tăng cấp hoặc là vũ hồn thuộc tính tinh thần mới
có thể tu luyện tăng tinh thần lực của mình. Còn tu luyện với vũ hồn bình
thường lại có thể tăng trưởng tinh thần lực lẫn hồn lực, đã vậy còn trong lúc
ngủ nữa chứ.

-Thập Đường này có vẻ như có rất nhiều điều thần bí. Cách hắn giúp mình ngủ cũng có thể tu luyện này đủ để biết hắn không bình thường rồi. Mà thật sự cái kiểu tu luyện này giúp hắn tăng hiệu suất gấp mấy lần.

Hắn tin tưởng trong một năm học có thể tăng lên cấp 26 27 gì đấy, cũng có khả
năng là đạt cấp 30 vì hắn vẫn chưa thông thuộc cách vận hành hồn lực, còn nhờ
ngoại lực bên ngoài tác động, khi nào nội ngoại hợp lực thì tốc độ tu luyện
còn tăng nhiều! Cái kiểu ngủ này đúng là bá đạo quá mà.

Hắn vẫn đang chìm trong cảm giác sung sướng này chẳng muốn thoát ra. Ước gì
hắn có thể ngủ mãi để tu luyện. Nhưng rồi hắn cũng phải tỉnh dậy vào trưa ngày
hôm sau vì bụng hắn đã bắt đầu có cảm giác đói.

-Ưm ưm....

Bố Cái cảm giác rất thư thái dễ chịu vì có một mùi hương nào đó rất hoang dã
kích thích mũi hắn. Đầu hắn hình như đang kê trên một chiếc gối mềm và hắn
đang ôm một thứ gì đấy rất mềm mịn to bự, rắn chắc và đàn hồi. Hắn thích thú
tới nỗi chúi cả mặt hít hà lấy mùi hương kích thích ấy.

-Ư ư....

Bố Cái vội mở mắt ra. Hình như hắn thấy có gì đó là lạ ở dưới bụng mình, có
cái gì đó cấn cấn dưới bụng mình thì phải. Hắn phát hiện mình đang nép vào một
khối thịt săn chắc to mềm và thứ hắn đang ôm là....

-Ááá!!!

-Ặc.... Chuyện gì vậy??? Có chuyện gì?

-Không sao cả? Chỉ là tại sao ngươi lại trần truồng mà ôm ta ngủ?

-Ờ... à. Tại vì ta và ngươi đang cùng nhau tu luyện khi ngủ. Nên ta phải trực tiếp tiếp xúc cơ thể của ngươi nên phải làm vậy. Ôm ngươi ngủ thật sướng, ngươi như một cái gối ôm nhỏ của ta vậy. Mà ta thấy ngươi cũng có vẻ thích thú khi ngủ mà.Hehehe.

-Ngươi còn cười. Sao ngươi lại thả rông con voi nhỏ phía dưới của ngươi thế. Kiếm cái quần lót mà mặc vào ngủ, không thì mặc quần đùi vào.

-Được. Để bữa sau ta mặc quần vào rồi cùng nhau tu luyện.

-Mà ngươi biết tại sao chúng ta lại có thể cùng nhau tu luyện được không?

-Vì độ hòa hợp vũ hồn của chúng ta cao chứ sao?

-Hửm? Sao ngươi biết?

-Từ khi gặp ngươi, ta đã có cảm giác thân thích với ngươi rồi. Sau đó ta đã ngủ cùng ngươi để cảm nhận lại một lần nữa. Giờ ta thật sự xác nhận ra rằng chúng ta tuy hai mà một.

-Tuy hai mà một?

Bố Cái giật mình nhưng tiếp tục để Thập Đường giải thích.

-Nghĩa là ngươi và ta đã có một sơi dây liên kết với nhau. Có thể cùng nhau tu luyện và cùng nhau chiến đấu, ngươi có thể truyền hồn lực qua cho ta sử dụng và ngược lại. Tối qua ngươi cũng đã cảm nhận rồi phải không? Khi ta ôm lấy ngươi, ngươi liền nhận ra lực lượng của ta dung hòa vào lực lượng của ngươi rồi cùng nhau tu luyện.

-Vậy là ngươi thật sự có gì đó liên quan gắn bó với ta?

-Ừm. Chính vì vậy kể cả ta gặp ngươi cũng có một chút quen quen.

-Á. Thập Đường! Sao ngươi nhéo má ta.

-Cơ thể trắng nõn nà này nhìn yêu phết.

-Hừ. Ngươi biết tay ta.

-Hehehe. Tha mạng đi Bố Cái!

-Mà vũ hồn của ngươi là gì? Tại sao lại có thể liên kết mật thiết với ta?

-Ngươi thật sự muốn biết?

-Thật sự đấy!

-Vậy đứng im.

Thập Đường vội ôm hắn vào lòng. Bố Cái cảm nhận được cả hai đã liên kết với
nhau, đối phương đang nghĩ gì họ điều cảm nhận được hết.

-Ngươi.... Sao lại thân thương như thế này.

Thập Đường không trả lời nhìn hắn rồi lại ôm chặt hắn một cái như không muốn
rời.

-Thôi đừng suy nghĩ nữa. Cùng ta đi ăn nào. Đinh Kiến Thần có lẽ thấy chúng ta ngủ say quá nên đã đi trước rồi.

-Liệu ta với ngươi.... À mà ngươi đừng nói với ta là chỉ thân thuộc về phía vũ hồn. Từ lúc đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã cảm thấy thật sự quen thuộc như là đã gặp ở đâu rồi chứ không phải là chưa từng.

-Ách! À thì chúng ta trước đây cũng có gặp. Nhưng mà ngươi phải giữ bí mật với Đinh Kiến Thần đấy.

-Á!!! Đúng rồi. Ta nhớ chính xác rồi. Ngươi chính là tên trộm đã cướp túi tiền của chúng ta phải không?


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #25