Bắt Cướp.


-Bắt lấy hắn!

Thấy Đinh Kiến Thần kêu gào thảm thiết quyết tâm đòi lại túi tiền của mình. Bố
Cái than thở nhìn Đại Cường, thấy sư phụ mình chỉ hắn đi giúp Đinh Kiến Thần
liền thở dài chấp hành nhiệm vụ cùng Đinh Kiến Thần đi bắt tên trộm này.

-Ngươi chạy không thoát đâu. Lão tử sẽ tiêm ngươi cấp tốc!

Đinh Kiến Thần vội hô thần chú cực kì thối tai của mình lên rồi tự lấy kim
tiêm tim một mũi vào tay. Còn một cái hắn vứt cho Bố Cái để cả hai cùng nhau
đuổi theo.

-Tên trộm này sao hắn lại chạy nhanh thế nhỉ? Hình như hắn cũng là hồn sư.

Bố Cái liền khẳng định người này là hồn sư, vì cả hai người bọn họ đang vận
dụng hồn lực để đuổi theo nhưng lại vẫn không thể đuổi kịp người này.

-Người này chỉ sợ cấp bậc không chênh lệch chúng ta bao nhiêu. Đuổi theo lâu vậy mà vẫn có thể cùng chúng ta dây dưa. Trông có vẻ vẫn còn trẻ. Chênh lệch không bao nhiêu là đáp án giải thích chính xác nhất về người này.

-Cứ như vậy hoài chúng ta sẽ mãi không đuổi kịp người này. Đinh Kiến Thần đưa hết kim tiêm cấp tốc ngươi có thể làm đây cho ta.

-Được. Lão tử sẽ tiêm người cấp tốc x1, x2, x3,... Ta chỉ có thể làm mười cái thôi. Mau đuổi theo hắn.

-Được.

Bố Cái vận dụng Roi Bong Bóng. Hắn chọn lựa hai thân cây thô to đứng đối diện
nhau rồi mắc ngang roi của mình qua hai cây. Hắn ở giữa hai cái cây bắt đầu
kéo căng roi của mình ra phía sau định bụng dùng lực nẩy của roi để bắn nhanh
về phía trước.

-Bắn!

Bố Cái thả chân trụ khỏi mặt đất để cho roi bắn người mình về phía trước. Tốc
độ xé gió làm mặt hắn đau nhức nhưng chỉ là nhất thời.

Tên trộm kia thấy có tiếng động gì lạ liền quay về phía sau. Thấy Bố Cái lao
tới với tốc độ xé gió hắn chợt kinh hoảng vội vận dụng vũ hồn.

-Dao động này! Là một đại hồn sư.

Bố Cái xác định thực lực của người này xong rồi tự động nảy ra kế hoạch bắt
giữ người này lại. hắn nhanh chóng sử dụng lực đẩy tới cực hạn. Thấy sắp tới
nơi Bố Cái liền vung một trảo tóm lại nhưng chỉ chụp được ảo ảnh của tên này.

-Nhanh quá!

Bố Cái biết những gì vừa mới xảy ra, khi hắn vừa định chộp tới người này thì
cơ thể người này sáng lên và né tránh khỏi trảo của hắn, hình như là hắn đã sử
dụng hồn kĩ nào đó. Đó chính là lí do mà kẻ này thoát khỏi trảo của hắn.

-Tốc độ như thế này không biết có phải là mẫn công hệ không? Đã vậy mình đành phải tăng tốc hơn nữa mới được.

Bố Cái tiếp tục sử dụng phương pháp bay tới như hồi nãy nữa. Tuy phải chịu nỗi
đau bị gió xé cắt thân thể nhưng đây là phương pháp bạo tốc mà Bố Cái có thể
sử dụng.

-Víu!!!

Bố Cái đang ở trên không. Thấy tốc độ của người này cũng nhanh hơn lúc trước,
hắn đã xác minh được vài điều.

-Được! Ta sẽ chơi với ngươi.

Bố Cái đứng ở trên không một chút rồi tiếp tục dùng cách như vừa nãy để tăng
tốc thêm một, như vậy sẽ điệp gia với tốc độ xé gió hồi này. Hắn có thể đứng ở
trên không một chút là nhờ khả năng của Kim Tiêm Cấp Tốc mà Đinh Kiến Thần đã
đưa cho. Tuy chỉ một chút cũng đủ để hắn thực hiện một lần điệp gia tốc độ
rồi.

-Thật may ở đây là rừng rậm cho nên mình mới có thể thử sử dụng cách này. Đuổi kịp rồi!

Bố Cái không giữ sức nữa, một tay cầm Súng Bong Bóng, tay còn lại cầm Búa Bong
Bóng. Hắn liền dùng súng bắn để giảm tốc độ kẻ này đi, quả nhiên tên này luồn
lách chật vật né đạn của Bố Cái khiến tốc độ giảm đi nhiều.

-Chịu trói đi.

Bố Cái lợi dụng thời cơ tốc độ mình tăng mạnh nên đã tới gần kẻ trộm. Hắn vội
sử dụng một búa của mình đập vào lưng người này.

Kẻ này cũng không chịu thua, hắn biết mình không thể chạy được nên liều mình
phản kích một đòn chí mạng từ sau lưng Bố Cái dành cho hắn. Đột ngột từ phía
sau lưng tên này mọc ra hai thứ sắc bén tung về phía cây búa của Bố Cái.

-Ầm ầm.

Bố Cái bị dội ngược về phía sau còn người này thì lại đâm đầu xuống dưới đất.
Bố Cái vội vàng điều chỉnh lại cơ thể rồi tiếp tục tấn công, hắn đã được thiên
phạt tẩy lễ một lần, cơ thể của hắn giờ cứng cỏi tới nỗi hồn tôn cũng phải phí
sức rất nhiều mới có thể thật sự đả thương được hắn. Hắn không sợ hãi tiếp tục
tiến lên.

Thấy tên trộm rơi xuống đất cát tung mù mịt. Bố Cái không màng lao vào bên
trong, thế nhưng hắn chưa kịp vào trong đã bị nhiều thứ nhỏ và nhọn đâm vào
mình.

-Cái này là....Ám khí?

Bố Cái hoảng hốt, hắn không đề phòng tới tình huống này nên đã hứng trọn bộ
combo ám khí này chẳng thoát khỏi cái nào.

-Có một vài cây đâm trúng vài huyệt ở chân. Không thể nào di chuyển bình thường được.

Bố Cái phát hiện vấn đề ở chân của mình. Thấy tên trộm lợi dụng thời cơ Bố Cái
bị dính ám khí của mình dần bỏ đi xa, nhưng hắn vẫn quyết tâm đuổi theo.

-Ta sẽ không bao giờ bỏ qua đâu.

Bố Cái quyết tâm phải đuổi theo bằng được người này. Tiếp lần nữa xé gió lao
tới chẳng màng chút thương tích ngoài da này, ám khí dần dần bị Nghịch Thế
Thần Lân đẩy hết ra bên ngoài rơi rụng xuống dưới đất. Cảm thấy cơ thể khỏe
hơn một chút liền gắng sức đuổi theo.

-Thật sự không bỏ sao? Tên này thật cứng cỏi. Gặp những kẻ bình thường đều đã bị ta làm tổn thương không thể đi lại được rồi.

Tên trộm này thầm thán phục Bố Cái vì đã có thể vượt qua đợt ám khí vừa rồi
của hắn và vẫn tiếp tục tiến lên. Nhưng hắn thật sự không thể trả số tiền này
lại vì hắn cần nó để làm một số việc.

-Vị huynh đài này xin dừng bước!

Biết mình không thể thoát khỏi cái cục nam châm Bố Cái. Người này đành dừng
lại hét về phía Bố Cái.

-Ngươi muốn gì? Tại sao lại lấy túi tiền của chúng ta?

Bố Cái cảm nhận được ý tốt của người này, nếu như hắn muốn đã có thể dùng ám
khí điểm huyệt ở các mạch trọng yếu khiến hắn không thể cử động rồi. Đằng này
ám khí chỉ hạn chế di chuyển của mình thôi chứ không gây ảnh hưởng mạnh gì cả.
Vả lại hắn cảm nhận được tên này không phải ham muốn tiền mà là bất đắc dĩ mới
cần tiền. Một đại hồn sư một tháng cũng được nhận rất nhiều hồn tệ từ Chiến
Hồn Điện, và Chiến Hồn Điện ra tên gọi thời nay của Vũ Hồn Điện. Chiến Hồn
Điện là nơi chiêu mộ nhiều hồn sư nhất thế giới, lực lượng chiến đấu của họ
khó mà có thế lực nào sánh kịp, họ luôn luôn yêu mến các hồn sư, luôn tạo điều
kiện tốt nhất để họ ăn ở và tu luyện. Tất nhiên sẽ không để hồn sư vì tiền mà
lo lắng cả. Vậy mà người này lại giựt tiền từ vài đứa nhỏ, chắc chắn có ẩn ý
bên trong.

-Ta thật sự rất cần tiền vào lúc này. Có thể tháng sau nhận lương ta sẽ trả tiền lại cho các ngươi. Ta thề!

-Được rồi. Nếu như ngươi cần tiền như vậy thì cứ cầm lấy.

Bố Cái vội vứt túi tiền của mình sang cho tên trộm và nói:

-Kia là túi tiền của bạn ta, nếu ngươi cần tiền thì cứ lấy túi của ta mà xài. Tuy không nhiều lắm nhưng chắc cũng đủ cho ngươi xài nhỉ? Chúng ta không phải thiếu tiền tới mức độ ăn cướp như ngươi. Nhưng ngươi phải khai báo tên tuổi cho chúng ta biết.

-Ta tên là gì không thể nói được. Chỉ xin ngươi cho ta ít tiền để vượt qua lúc này. Ta hứa sẽ đến tận nơi để trả cho ngươi.

-Được thôi. Khi nào có lương cứ đến Sử Lai Khắc Học Viện tìm học viên có tên Bố Cái. Lúc đấy ta sẽ ra nhận lại tiền từ tay ngươi.

-Là Sử Lai Khắc Học Viện thật sao?

-Ừm.

-Nếu thật sự là như vậy thì hẹn gặp lại ở đó.

-Được thôi. Ngươi giữ gìn sức khỏe. Bảo trọng.

-Đại ơn này trả không hết. Xin nhận ta một lạy.

-Không cần ngươi phải chấp nhặt mấy cái tiểu tiết như vậy đâu. Ta chỉ là thuận tiện mà làm việc tốt thôi. Ngươi mau đi đi.

-Hẹn sau này gặp lại, Bố Cái.

-Ừm. Hẹn sau này gặp lại ngươi.

Bố Cái nhìn người này dần khuất xa đi bèn tự hỏi bản thân.

-Ta chẳng thể nào nhìn thấy được dung mạo thật sự của người này. Có vẻ như hắn rất giỏi dịch dung.

-Ừm. Nhị ca cũng cảm nhận được da mặt của hắn là giả. Có vẻ như kẻ này làm việc gì đấy không tốt cho bản thân nên muốn ẩn mình đây.

-Đệ không quan tâm người này làm việc gì. Nhưng đối với đệ người này không tầm thường, nếu kết thân được thì làm thôi.

-Đệ thật mưu mô đấy.

-Tiện đường để chút ân tình thôi mà. Nhị ca quá khen.

-Ngươi quay về mau đi kẻo để cho bọn họ chờ.

Bố Cái trầm ngâm suy tư một chút về tên ăn trộm này nhưng một hồi cũng vứt qua
một bên để tiếp tục cuộc hành trình tới Sử Lai Khắc Học Viện của mình

-Bố Cái! Ngươi lấy lại được túi tiền của ta chưa?

-Ta không lấy lại túi tiền. Ta cho tên đấy rồi.

-Cho??? Ái chà chà! Túi tiền của lão tử mà ngươi cũng dám đem cho sao? Ngươi là tên huynh đệ đốn mạt nhất mà ta từng gặp đấy Bố Cái! Ngươi có biết bao nhiêu tiền tiết kiệm của ta liền ở trong đó hết không hả? Mất hết thì lấy tiền đâu mà ăn uống tiêu pha đây! Ta bóp chết ngươi! A hu hu! Ông trời ơi. Tại sao cho con một tên huynh đệ ngu ngốc như thế này vậy trời.

Đinh Kiến Thần khóc lên khóc xuống, váy lạy thổ địa chúng thần linh trên cao
luôn mồm tố cáo tội trạng của Bố Cái như muốn đem hắn đi chôn sống mới hả dạ
vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này Bố Cái cười ra cả nước mắt.

-Ngươi thấy gì đây không?

-Hửm? A! Là chiếc túi của ta đây sao? Hảo huynh đệ, thật không hổ là huynh đệ thề sống chết có nhau với ta. Ngươi có nhớ là ai đã đưa cho ngươi Kim Tiêm Cấp Tốc không hả? Chính là ta đây, nếu không có ta thì làm sao mà ngươi có thể đuối kịp tên trộm ấy chứ. Mau mau trả cho ta nào.

-Này thì trả này.

Bố Cái ném túi tiền này văng đi xa, Đinh Kiến Thần hốt hoảng nhào tới ôm chặt
túi tiền hun mãi không rời cứ như con cưng vừa mới về lại vòng tay của mẹ sau
bao ngày xa cách vậy.

-Sư phụ. Đệ tử có chuyện này muốn thưa với người. Chẳng qua là hồi nãy đệ đi bắt tên cướp thì thấy hắn....

-Chuyện ngươi làm thì tùy theo ý ngươi. Ta không cấm cản, nhưng đôi khi tốt quá lại hại chính bản thân ngươi đấy.

-Sư phụ không cần lo. Đệ tử tin vào trực giác của mình.

-Được thôi. Nếu như ngươi đã nói vậy thì chúng ta lại tiếp tục lên đường. Đinh Kiến Thần vào trong nhanh.

Sau sự việc vừa rồi cả ba người lại không gặp chuyện gì bất trắc nữa. Họ từ từ
tiến về phía Sử Lai Khắc Học Viện.

-Ngươi nhìn thấy gì chứ Bố Cái! Bố Cái! Bố Cái!

Bố Cái đang tu luyện, nghe thấy tiếng gọi của Đinh Kiến Thần vội nhìn ra bên
ngoài. Phía trước mặt hắn là một bức tường thành cao nguy nga vút lên trời
xanh.

-Nhìn tường thành này chắc cao cũng tầm chục mét. Ở phía trên thì có rất nhiều lính canh chừng nghiêm ngặt. Theo như ta quan sát thì chẳng có kẽ hở có thể lọt vào. An ninh ở đây quá tốt!

Bố Cái thầm khen tòa thành này. Hắn đã nhìn thấy cửa thành của tòa thành này.
Phía trên cửa thành có một bảng tên khắc chữ uốn lượn nhìn vô cùng bắt mắt.

-Sử Lai Khắc Thành!

-Đây là Sử Lai Khắc Thành. Một tòa thành được Sử Lai Khắc Học Viện xây dựng nên để buôn bán với khắp mọi nơi. Sử Lai Khắc Thành chúng ta là nơi trung tâm giao thoa giữa Nhật Nguyệt, Thiên Đấu và Tinh La liên bang. Thế nên ở đây hàng hóa rất đa dạng và nhiều chủng loại. Các ngươi có thể dễ dàng tìm những thứ mà rất khó tìm ở đại lục này.

-Chúng ta sẽ tiến vào trong Sử Lai Khắc Thành. Sử Lai Khắc Học Viện nằm ở gần cửa thành phía bắc Sử Lai Khắc Thành. Hiện tại chúng ta đang ở phía nam. Giờ chúng ta cần xuống xe để xác nhập một chút thủ tục.

Xác nhận một chút thủ tục nhỏ lẻ xong cả ba người tiếp tục tiến sâu vào Sử Lai
Khắc Thành. Bố Cái và Đinh Kiến Thần cứ tưởng rằng Ngạo Long thành của bọn hắn
nhìn đã đủ sướng con mắt rồi, nhưng không ngờ ở đây lại nhộn nhịp gấp mấy lần
ở Ngạo Long thành. Đủ mọi loại hàng hóa bắt mắt được trải đều ra sạp buôn bán
khắp ven đường. Cả đời Bố Cái cũng chưa nhìn thấy nhiều thứ như thế này, có
một số thứ ở nơi kiếp trước hắn từng sống, có một số cái hắn chẳng biết mô tê
gì hết.

-Các ngươi cẩn thận. Ở đây tuy hàng hóa nhiều nhưng cũng có nhiều tên gian thương. Bọn chúng thấy các ngươi ngay thơ là giở công phu sư tử ngoặm ngay đấy.

-Đệ tử đã hiểu.

-Bố Cái. Gian hàng bên kia có thứ rất vui đấy. Đệ nhìn xem.

-Sư phụ. Đệ tử muốn xem một món đồ.

-Hửm? Ngươi muốn xem thứ gì ta dẫn ngươi đi.

Bố Cái cùng Đại Cường bước xuống xe để Đinh Kiến Thần ở lại cho bớt quậy phá.
Hắn đi theo chỉ dẫn của Bong Bóng tới một gian hàng xập xệ, biển hiệu cũng
chẳng có, hàng hóa thì chưng bán một cách từa lưa không có chút quy củ. Đã vậy
người bán hàng còn chẳng thèm hỏi han gì cả mà để mặc cho bọn họ lựa chọn.

-Đệ mau chọn lấy thứ bên kia, thứ bên kia nữa,... Đệ cứ quơ hết một lượt đi để cho tên kia khỏi nghi ngờ.

Bố Cái nghe lời Bong Bóng chẳng nói chẳng rằng quơ hết một đống đồ bỏ vào
trong túi trữ vật. Thấy người bán hàng vẫn chẳng cựa quậy bằng phủi mông bỏ
đi.

-Đứng lại.

Một luồng uy áp đột ngột ngăn cản ý nghĩ bước đi của Bố Cái.

-Ta đã cảm nhận được khí tức khủng bố của tên này. Đệ cẩn thận.

-Ừm.

-Xin hỏi vị tiền bối đây liệu tiểu bối có gì đắc tội với ngài không ạ?

-Ngươi lấy đồ của ta phủi tay bỏ đi như vậy còn nói là có đắc tội gì với ta không? Tuổi trẻ càng ngày càng ngông cuồng.

-Thực chất là tiểu bối thấy tiền bối không động đậy cứ tưởng tiền bối cho tiểu bối lấy hết nên tiểu bối không khách khí mới đem nó bỏ vào túi hết đấy chứ.

-Ngươi đừng có hòng mà qua mặt ta. Ta trông thấy ngươi có mưu đồ gì với một trong số món đồ mà ta trưng bày. Mau thành thật khai báo kẻo ta lẻo thịt ngươi cho hồn thú ăn đấy.

-Bố Cái! Ngươi ở phía sau ta.

Đại Cường lão sư đang ngó nghía các gian hàng bên thấy Bố Cái cùng người này
cãi nhau lớn chuyện bèn để hắn nấp phía sau mình.

-Hửm? Đại Cường? Ngươi về rồi sao?

-Ô! Đây chẳng phải là lão Bắc Đẩu sao? Thế sao không ở chung với lão Nam Tào mà lại ngồi đây phơi nắng thế này!

-Ta không thích ở chung với lão nữa. Lão ta càng ngày càng khó tính, lão nương xinh đẹp như thế này ai chẳng mê, cần gì phải bám theo lão nữa.

-Ngài đừng nói vậy. Ai mà chẳng biết tính của lão Nam Tào hay ghen. Ngài lại làm như thế này hoài hóa ra lại tiếp tay cho hắn cơ hội gây sự sao?

-Chuyện trò tính sau. Người đằng sau ngươi là ai.

-Hắn là đệ tử của ta. Tên là Bố Cái.

-Bố Cái xin ra mắt Bắc Đầu tiền bối ạ.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #23