Thoát Xác.


-Ngươi trông có vẻ lễ phép nhưng sao tâm địa lại gian xảo như vậy hả?

-Tiền bối nói gì tiểu bối không hiểu? Tiền bối không treo bảng hiệu, không chào bán hàng làm tiểu bối cứ tưởng tiền bối muốn cho tiểu bối một vài món quà làm kỉ niệm chứ!

-Một vài món? Ngươi đã vơ vét tất cả những gì lão nương thu thập suốt 10 năm trời đấy! Tên ranh con hỗn xược này, phải dạy cho ngươi một bài học mới được.

-Này lão Bắc Đẩu. Ngựa non háu đá, trẻ người non dạ không nên chấp nhặt. Đã là đồ đem đi bán chắc không còn giá trị sử dụng đối với ngài. Hà tất gì phải hành hạ đứa nhỏ này.

-Đã lâu không gặp. Giờ ngươi lại còn sinh thêm cái thói thích bao che khuyết điểm nữa.

-Đây là đệ tử của ta. Ta che chở cho hắn là chuyện bình thường.

-Được thôi. Nếu như đã là đệ tử của ngươi thì ta sẽ nể mặt. Nhưng với một điều kiện. Nếu như các ngươi chấp nhận điều kiện này ta sẽ cho các ngươi mang tất cả những món đồ ấy đi.

-Vậy điều kiện của tiền bối là gì vậy?

-Ngươi phải tiếp được một hỏa phần tinh của ta. Nếu như ngươi có thể chịu được cảnh bị nó thiêu đốt trong vòng mười lăm phút ta sẽ cho các ngươi lấy đi đống đồ đó.

-Ngài làm vậy là ức hiếp tiểu bối quá.

-Ngươi còn dám nói ta ức hiếp tiểu bối. Ta nói cho ngươi hay, nếu như hắn tiếp nhận điều kiện này mà không thể nào làm được thì ta sẽ không cho hắn gia nhập vào Sử Lai Khắc Học Viện đâu! Hiểu chứ?

-Ngài....Hà tất gì phải chấp đứa nhỏ tội nghiệp này.

-Trong mắt ngươi nó là đứa trẻ tội nghiệp nhưng trong mắt ta nó là một con quỷ xảo quyệt. Ngươi có chấp nhận chịu hỏa phần tinh từ ta hay không?

-Ta chấp nhận.

-Bố Cái! Sao ngươi hồ đồ thế. Ngươi không biết uy danh của lão Bắc Đẩu này lớn cỡ nào đâu. Thực lực của bà ta rất mạnh. Cho dù là một phút ngươi cũng chẳng thể chịu nổi hỏa phần tinh của lão bà đấy đâu.

-Ta tin mình có thể làm được. Nếu như ngay cả dũng khí để tiếp nhận cũng không có thì làm sao có thể trở thành cường giả được chứ. Bắc Đẩu tiền bối, mời người thử thách ta. Ta sẽ chứng minh cho ngài xem có nhiều thứ ngài còn chưa lường trước hết đâu.

-Hừ. Ta đoán ngươi vượt qua không nổi một phút chứ đừng nói chi là 15 phút.

-Lỡ như ta vượt qua không chỉ một phút mà còn một tiếng thì sao?

-Nếu như ngươi mà vượt qua được một tiếng đồng hồ. Ta sẽ giúp ngươi làm ba điều. Một canh giờ sẽ nhận ngươi làm cháu của ta.

-Được thôi. Bắt đầu!

-Ahahaha. Tốt thôi. Ta thích cái sự ngông cuồng của ngươi rồi đấy!

-Thưa tiền bối. Đây gọi là tự tin.

-Hừ.

Bắc Đẩu lão nương không nương tay nữa, từ trên tay của của lão ở đâu xuất hiện
một viên tròn tròn màu đỏ nhỏ giống như hòn ngọc lấp lánh.

-Ngươi nuốt vào đi.

-Trời. Ngài điên rồi à. Ta cứ tưởng ngài chỉ thổi một ít hồn lực chứa hỏa phần tinh thôi chứ. Sao lại đưa nguyên hỏa phần tinh đan vậy.

-Ngươi ý kiến. Nuốt!

Bắc Đẩu lão nương nói như ra lệnh cho Bố Cái phải nuốt vào. Hắn sảng khoái cầm
viên ngọc trong tay rồi vội nuốt trọng xuống bụng.

Thực chất Bố Cái không hề ngông cuồng. Đối với hắn món đồ mà Bắc Đẩu lão nương
sở hữu thực sự rất quan trọng, hắn không thể nào mà không lấy nó bằng mọi giá
được. Lúc đầu hắn còn không nắm chắc nhưng kể từ khi nhìn thấy cách trò chuyện
thân thiết giữa Đại Cường và Bắc Đẩu hắn nhận ra rằng mình vẫn còn cơ hội. Hắn
tin Bắc Đẩu lão nương sẽ không giết mình, cùng lắm là không học ở đây nữa thôi
mà.

Khi hắn nuốt vào xong, cơ thể hắn bỗng trở nên rạo rực hẳn. Viên đan dược này
lơ lửng bên trong đan điền của hắn, nó toát ra một nguồn hỏa nhiệt không ngừng
thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.

Bố Cái cảm thấy nóng nực, dần dần trở nên nóng cháy cả cơ thể. Xung quanh cơ
thể hắn đang được bao bọc bởi nhiều vòng hỏa hoàn đan xen lẫn nhau di chuyển
như là lò hỏa thiêu đang thiêu đốt cơ thể hắn.

-Ngài có cảm thấy hơi ác độc quá không hả? Dù sao đây cũng là đệ tử của ta mà.

-Ngươi cũng thấy rõ thái độ của hắn đối xử với ta mà. Tại sao còn bênh vực cho hắn chứ.

-Thực chất ta rất lo cho hắn vì hắn có quá nhiều gánh nặng trên vai. Là một người sư phụ như ta đây lại bất lực chẳng thể giúp đệ tử cho mình, đến nỗi phải nhờ vả ngược lại các người.

-Hừ. Chỉ vì một tên đệ tử mà ngươi lại có thể quay về với chúng ta. Coi như là tên đệ tử của ngươi may mắn. Khi nào hắn chịu không nổi ta sẽ cứu hắn. Hỏa phần tinh đan của ta trước giờ vẫn chưa có tên nào dưới hồn thánh chịu quá một tiếng cả. Để ta xem tên đệ tử mà ngươi hết lòng yêu thương này liệu có thể gây cho ta bất ngờ không?

Bố Cái không cảm nhận được mọi thứ xung quanh nữa, đối với hắn giờ chỉ còn tồn
tại một cảm giác nóng cháy như muốn thiêu rụi cơ thể này thành tro bụi vậy.
Viên hỏa phần tinh đan này đã bị hòa tan biến thành những quang hoàn màu đỏ
quấy rối bên trong cơ thể Bố Cái. Nó thiêu đốt cơ thể hắn quá nhanh khiến hắn
không kịp trở tay làm gì cả. Hắn định sử dụng vũ hồn Bong Bóng Nước để dập tắt
nhưng dường như chẳng có gì xảy ra cả, hỏa hoàn vẫn tiếp tục làm tan chảy mọi
bộ phận của hắn.

-Nhị ca. Tình hình này có vẻ như không ổn rồi.

-Đệ ráng chịu đi. Thực chất là những hỏa hoàn này không gây hại cho đệ. Nói đúng hơn nó chính là cơ hội để đệ tẩy tủy cân cốt, tinh tiến tinh thần. Sau này đệ sẽ không còn bị hạn chế bởi tiên thiên của vũ hồn nữa, tu luyện phải gọi là nhanh như diều gặp gió. Cố lên. Tinh thần lực cũng phát triển nữa, rất tốt cho tương lai.

-Được. Đệ sẽ ráng chịu. Cả thiên phạt đệ còn có thể đánh nát được. Cái thứ này có thể làm gì được đệ chứ.

Bố Cái tuy cơ thể bị cháy khét nhưng hắn không vì thế mà hoảng loạn. Đối với
hắn cho dù có chết đi thì chỉ cần ý chí cường thế nghịch thiên cải mệnh vẫn
còn thì hắn vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại.

-Đã qua một canh giờ rồi.

Bắc Đẩu lẩm nhẩm tính, chẳng lẽ tên này lại chết cháy bên trong? Nhưng khi
kiểm tra thì nhịp đập vẫn bình thường, tuy da thịt hắn đã cháy khét lẹt đen
thui nhưng Bắc Đẩu vẫn cảm nhận được sức sống đang đập tưng bừng phấn khởi.

-Cải tạo cốt cách xương mạch hoàn mỹ. Không ngờ tên này lại có thể chịu đựng tới mức này. Chẳng lẽ hắn vẫn có thể chịu được nữa? Theo như mình tính thì một viên hỏa phần tinh đan chỉ có thể tồn tại trong vòng hai canh giờ. Mà theo tình hình này lại sắp hết rồi, tốc độ hấp thu của kẻ này không hề bình thường. Chắc là tên nhóc con này cần thêm nữa.

Bắc Đẩu lão nương nhìn thấy tình huống đặc biệt này giật mình. Cơ thể của Bố
Cái chẳng còn sót lại sinh mệnh nhưng ý chí mạnh mẽ của hắn vẫn khiến cho lão
cảm nhận được là hắn đang sống với sức sống mãnh liệt.

-Ý chí của thằng nhóc này thật cường đại. Đã vậy lão nương sẽ tặng ngươi một phần quà vậy.

Lão tiếp tục bắn một viên hỏa phần tinh đan nữa nhưng tự mình điều khiển viên
tinh đan này nhẹ nhàng dung hợp vào hỏa lò đang thiêu đốt Bố Cái.

Giờ đây Bố Cái đang trôi nổi trong suy nghĩ của mình.

-Ta phải sống. Ta muốn trở nên thật cường đại. Ta muốn mạnh mẽ tới mức không gì có thể ngăn cản được ta. Ta chính là trời là đất. Muốn ta chết thì ta sẽ sống cho các ngươi xem. Chẳng ai có thể bắt ta chết được cả ngoại trừ ta. Hahaha.

Bố Cái đang tự cuồng vọng trong lối suy nghĩ của mình. Nhưng thực chất chính
vì vậy mà hắn đã làm cho sức mạnh của Nghịch Thế Thần Lân nâng thêm một bước
nữa. Lĩnh ngộ càng nhiều thì sức mạnh của vũ hồn này càng tăng tiến. Giờ đây
hắn đang chìm đắm trong suy nghĩ về vũ hồn của mình mà chẳng hề quan tâm cơ
thể mình đã không còn một chút sinh cơ.

-Cái gì. Một viên hỏa phần tinh đan vẫn không đủ? Đã vậy tốc độ hấp thu còn nhanh hơn trước?

Bắc Đẩu lão nương thật sự choáng váng không thể tin nổi. Liệu đây còn là con
người nữa hay sao vậy? Đây chính xác là quái vật rồi.

-Bắc Đẩu! Ngài có làm gì hắn không vậy? Tại sao tới giờ hắn vẫn chưa ra?

-Ngươi hỏi ta ta cũng chịu thua đấy. Thực ra hắn đang tiến hóa về thể xác lẫn tinh thần. Không ngờ rằng ngươi lại có một đồ đệ quái vật như vậy. Tốt nhất là ngươi nên để ta làm sư phụ cho hắn, ta chấm hắn rồi.

-Cái này thì ta không chắc. Ngươi có thể hỏi ý kiến từ hắn. Nhưng bao giờ hắn hoàn thành quá trình này.

-Thực chất hỏa phần viên tinh đan của ta là một viên đan dược giúp cải tạo cốt cách và tinh thần nhưng hỏa lực quá mạnh. Hiếm người nào có thể chịu nổi sự cải tạo của nó. Giờ đây lại có một đứa nhỏ mới có đại hồn sư thôi mà đã chịu tới 3 viên hỏa phần viên tinh đan. Ta vừa mới cho thêm một viên vào là 3 viên. Vậy có vẻ là đủ rồi, chúng ta cùng nhau chờ hắn tiến hóa xong đi rồi nói sau.

Bố Cái lĩnh ngộ ra được nhiều thứ vì thân xác hắn đã không còn sức sống, linh
hồn của hắn đứng từ trên cao nhìn tất cả sinh linh Sử Lai Khắc Thành một lần.
Hắn nhận thấy trước đây tầm nhìn của hắn quá hạn hẹp, chỉ nhìn thấy sức sống
muôn hình vạn trạng của chúng sinh thôi. Nhưng giờ đã khác, hắn đã nhìn thấy
linh hồn tồn tại bên trong mỗi sinh vật. Hắn đã mở rộng tầm mắt hơn trước đây
nhiều.

-Thật sự là ta đã sai lầm khi chỉ nghĩ về một hướng. Phải nghĩ xa hơn nữa. Những gì trải qua trong ngày hôm nay đủ để ta lĩnh ngộ thấu triệt cả sáu lĩnh ngộ đầu của Nghịch Thế Thần Lân. Như vậy là tới hồn đế ta khỏi cần lo suy nghĩ về ý nghĩa sức mạnh của Nghịch Thế Thần Lân rồi.

-Linh hồn của hắn đang lĩnh ngộ.

Bắc Đẩu nắm chặt tay. Không ngờ tên nhóc này lại có thể tiến xa như vậy. Không
chỉ cốt cách hoàn mỹ còn lột xác cả linh hồn.

-Đại Cường. Ngươi mau giao tên đệ tử này cho ta. Ta sẽ đưa hắn vào Hải Thần Các tu luyện, đích thân ta sẽ chỉ bảo cho hắn.

-Ta muốn ngài thực hiện một điều chính là đối xử hắn bình đẳng giống như với những học viên khác.

-Tại sao chứ?

-Ta muốn để cho hắn tự do phát triển. Nếu chúng ta trải cho hắn một con đường quá êm dịu thì làm sao hắn có thể tự phát triển chính bản thân, làm sao có thể tự bước đi trên con đường của mình?

-Ừm. Ngươi nói cũng có lí.

-Ta mong ngài hãy tận lực giấu kín chuyện này không để cho ai biết. Ta muốn hắn tự lực giành lấy một ghế trong Hải Thần Các. Lúc đấy ngài cũng sẽ cảm thấy hãnh diện vì đã phát hiện ra mầm non này và thấy mầm non này dần lớn lên.

-Hahaha. Ngươi nói đúng. Ta phải cho mấy lão quái trong đấy biết thế nào là lễ độ. Dám nói tính tình của ta thì có ma mới bái ta làm đồ đệ. Ta sẽ cho cả lũ bọn chúng chống mắt lên mà nhìn ta đây dẫn dắt một thiên tài bước tới đỉnh cao.

-Tốt nhất là nên hỗ trợ ngầm cho hắn phát triển. Hắn cần gì cứ cố gắng đáp ứng nhưng lặng lẽ là được.

-Được được. Ta sẽ nghe theo lời của ngươi.

Khi cả hai người đang nói chuyện thì linh hồn của Bố Cái đã quay về thể xác
của mình. Thấy cơ thể mình không được bình thường cho lắm. Hắn nhìn thấy rằng
cân cốt, huyết mạch,... những thứ bên trong cơ thể hắn đều giống như cũ nhưng
khi vận dụng hồn lực hay tinh hồn lực nó lại lấp lánh ánh kim đỏ lung linh rực
rỡ.

Bố Cái thấy vậy cực kì mừng rỡ, hắn dùng lực lượng còn sót lại của hỏa phần
tinh đan tạo ra một lớp da bao bọc lấy cơ thể đầy ánh kim đỏ rực rỡ này. Hồn
lực của hắn thì vẫn cấp 22 nhưng lực lượng, cơ thể, tinh thần lực và sinh mệnh
lực của hắn đã siêu việt cả rồi.

Nhìn thấy một cơ thể trắng nõn nà của Bố Cái bước ra. Bắc Đẩu không ngừng gật
đầu hài lòng.

-Ngươi đã không còn là một Bố Cái ngày xưa nữa. Chúc mừng Bố Cái ngày hôm nay.

-Ta cảm thấy tiền bối nên thực hiện lời hứa của mình đi. Ngài còn nhớ chứ?

-Ta...ta....Ngươi thật là, ngươi có biết ta đã giúp ngươi như thế nào không?

-Hahaha. Tiểu bối chỉ nói giỡn thôi, thực chất những gì mà tiền bối làm đã hơn xa những gì mà chúng ta đã cá cược. Ta cám ơn tiền bối rất nhiều.

-Ngươi biết vậy là tốt.

-Vậy còn những món đồ mà lúc trước ta lấy bỏ vào túi liệu tiền bối có truy cứu nữa không?

-Coi như là cho ngươi. Ta sẽ không lấy lại bất kì thứ gì cả. Ngươi cứ cầm lấy hết đi.

-Đa tạ tiền bối rất nhiều.

Bố Cái nhẹ nhàng ôm chặt quyền cúi người cảm tạ. Nhìn thấy ánh mắt hài lòng
của Bắc Đẩu lão nương hắn cảm thấy dường như có chuyện gì đấy không ổn liền ra
hiệu với Đại Cường rút lui.

-Không cần đi vội. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.

-Tiền bối muốn tiểu bối giúp việc gì cứ nói. Cho dù là mưa bom bão đạn tiểu bối quyết sẽ thực hiện cho bằng được. Tiền bối hãy nói đi.

-Ta sẽ không dẫn ngươi đi tìm chết đâu. Ta chỉ muốn nói vơi ngươi một điều rằng....

-Ngươi có thể nhận ta làm sư phụ được không? Ta muốn ngươi là đồ đệ của ta.

-Nhưng mà ta đã có Đại Cường là sư phụ rồi. Sợ là không thể tiếp nhận thêm một sư phụ nào nữa.

-Ngươi là người trẻ tuổi tại sao lại chấp nhặt những quy tắc cổ hủ ấy nhỉ? Đó là hồi xưa lắm rồi mới còn giữ việc đó. Giờ bái nhiều thầy đâu phải là việc gì hiếm lạ đâu.

-Nhưng đối với ta nó có ý nghĩa rất thiêng liêng. Nếu như vậy có thể cho tiểu bối gọi tiền bối là Bắc Đẩu bà bà được không?

-Được. Vậy cũng đủ lắm rồi. Ngươi giờ sẽ là cháu của ta.

-Vâng thưa bà bà.

-Được lắm cháu ngoan của ta. Con có muốn bà bà tặng cho con cái gì nữa không? Chỉ cần bà bà có thể bà bà sẽ giúp con.

-Thế bà bà có thể chỉ cho con cách làm thế nào để phục hồi sinh mệnh lực và lực lượng căn nguyên không ạ?

-Cái này thì ta không nhớ rõ nữa vì ta không chuyên về bên y học. Khi nào cháu vào được nội viện của Sử Lai Khắc Học Viện rồi. Cháu có thể sẽ biết câu trả lời trong đó.

-Thật vậy sao bà bà?

-Nếu như không thể ta sẽ tận lực giúp cháu tìm hiểu. Thế được chưa cháu của ta?

-Cám ơn bà bà.

-Ừm. Cháu cùng sư phụ đi đăng kí vào Sử Lai Khắc Học Viện đi. Bà bà có chút chuyện. Nhớ là cháu nên ẩn thân, không được phô trương sức mạnh của mình. Nhớ chưa?

-Sao thế bà bà?

-Ở trong đó có rất nhiều kẻ khao khát tìm thiên tài để đào tạo. Nếu như phát hiện cháu quá tài năng chắc chắn bọn họ sẽ xăm soi cháu. Không tốt cho việc phát triển. Đây là hồn giản của ta, khi nào gặp chuyện không may cháu cứ bóp mạnh là bà bà sẽ tới ngay. Khi ở ngoại viện bà bà không thể can thiệp được, khi nào vào nội viện bà bà sẽ hỗ trợ cháu. Được chứ!

-Cám ơn bà bà.

-Tốt! Vậy không có chuyện gì nữa thì bà bà đi đây. Cháu cùng với sư phụ ở lại mạnh giỏi.

-Vâng ạ.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #24