Bốn Năm Gặp Lại.


-Bố Cái à Bố Cái ơi! Đệ làm huynh đau tim lắm đấy. Hai người đó thực lực rất mạnh, tên giống đực kia có vẻ thực lực ngang tầm với tên màu vàng kim kia. Nếu như đệ mà không thoát được. Thì coi như chúng ta chết chắc.

-Bọn họ là người tốt. Đệ cảm nhận được sự lo lắng của họ dành cho Tiểu Mộng. Đệ cũng nhận ra rằng sự bất lực của họ khi không thể giúp gì được cho Tiểu Mộng. Đệ nghĩ rằng họ làm những việc như vậy thực chất là họ đang kí thác hi vọng vào đệ. Đệ cũng muốn hỏi họ chuyện gì chuyện đấy cho rõ ràng lắm, nhưng chắc họ sẽ không nói gì đâu.

-Bọn chúng lại để cho nàng đưa Mị Vũ đi là điều làm ta bất ngờ nhất. Có vẻ như bọn chúng đã nhìn thấy điều gì đó khi đệ vượt qua thiên phạt. Nhưng không cần thiết phải biết nữa, chúng ta chỉ cần cố gắng làm cho bản thân mình mạnh lên xong thì tự nhiên sẽ biết hết mọi thứ.

-Đúng vậy. Giờ quay lại Ngạo Lai thành mới được. Đã 4 năm rồi ta chưa quay về đó. Không biết sư phụ còn chờ ta hay không?

-Giờ đệ nên hiểu rõ rằng thực lực của mình cần phải che dấu. Tốt nhất là không nên nói hết tất cả mọi thứ cho họ. Chỉ cần nói là thế này....

-Được. Đệ đã hiểu. Chúng ta tới nơi rồi.

Bố Cái đã đặt chân tới học viện của mình. Có vẻ như hắn đã không còn là học
viên ở đây nữa vì hắn đã nghỉ học quá lâu rồi. Nhưng hắn vẫn dùng cái danh cựu
học viên để kêu gọi Đại Cường lão sư gặp mình.

-Ngươi muốn hỏi về thông tin Đại Cường lão sư sao? Ngài vẫn còn ở trong học viện nhưng không dạy học nữa. Có vẻ như ngài đã gặp chuyện gì rất buồn đấy. Ngươi nếu như muốn gặp người thì tốt nhất nên lựa lời mà nói. Tránh chọc giận cho lão sư nóng giận.

-Được. Ta sẽ cố gắng kiềm chế bản thân.

-Tốt.

Hỏi thăm được tình hình lão sư rồi hắn không chần chờ nữa mà đi tiếp.

Nhìn thấy căn nhà nhỏ nơi đại sư ở vẫn như trước chẳng gì thay đổi. Hắn bùi
ngùi nhìn một hồi lâu rồi mới mở cửa bước vào.

-Kẹt kẹt kẹt....

-Ai đó?

Đại Cường vẫn như vậy nhưng mái tóc đã bạc đi rồi. Không còn trẻ trung phong
độ như trước nữa vì giờ đã mang hương vị xa xưa. Nhìn hắn ngồi lật những trang
sách nhưng mắt lại nhìn về phương xa xăm làm cho hắn cực kì buồn bã. Không ngờ
sư phụ lại trở thành như vậy chỉ sau 4 năm....

-Sư phụ. Đệ tử bất hiếu đã trở về rồi đây.

-Ngươi là!!!

Đại Cường nghe thấy tiếng sư phụ ấy bỗng giật mình, không phải là tiếng nói
quen thuộc của Đinh Kiến Thần! Hắn nghe rõ ràng từng từ một, cuối cùng trong
tiềm thức của hắn đã gợn sóng lên một hình ảnh thân thuộc.

-Là ngươi!

Đại Cường đánh rơi mất cuốn sách đang cầm trên tay, nước mắt dần chảy xuôi
xuống thành dòng. Hắn chẳng ngờ rằng có một ngày hắn cũng đã nhìn thấy người
đồ đệ mà hắn hết mực yêu thương.

-Ngươi là đồ bất hiếu. Ngươi còn mặt mũi để quay lại sao!

-Đồ đệ bất hiếu. Kinh xin sư phụ trừng phạt đệ tử.

Thấy hắn quỳ rạp xuống, sự uất ức của Đại Cường cũng chẳng còn nữa.

-Ngươi đứng lên đi. Ai cũng nghĩ rằng ngươi đã chết nhưng ta thì không nghĩ vậy. Ta tin vào bản lĩnh của đệ tử mình. Suốt 4 năm rồi, 4 năm rồi đấy! Niềm tin của ta là đúng, không hề sai. Hahaha.

Bố Cái chảy ra từng giọt nước mắt chua chát. Một người chờ đợi hắn trong vô
vọng suốt 4 năm, vẫn giữ vững mãi niềm tin ấy. Hắn cứ nghĩ rằng ngày hôm nay
sẽ chẳng nhìn thấy sư phụ nữa, hắn đã trải qua quá nhiều nên tâm lí hắn đã
chuẩn bị sẵn rồi. Nhưng giờ đây hắn lại nhìn thấy một điều khác.

-Đồ đệ thật sự không chết. Đệ tử vẫn còn sống sờ sờ trước mặt người đây.

-Để ta kêu Đinh Kiến Thần. Hắn chắc chắn sẽ vui mừng khi thấy ngươi. Ngươi ở đây đừng đi đâu cả.... Không được, ngươi đi cùng ta, kẻo không ngươi lại chạy đi đâu mất.

Đại Cường nắm tay lôi mạnh hắn đi. Bố Cái muốn dứt ra cũng không được vì sư
phụ hắn nắm quá chặt. Hắn cười khổ nhìn việc này, không ngờ rằng cả Đinh Kiến
Thần cũng chờ hắn trở lại.

-Đinh Kiến Thần! Ngươi mau lăn ra đây nhanh lên!

-Sư phụ. Làm gì mà sáng sớm người đã.... Ách! Ngươi...ngươi...ngươi....

-Còn không mau lại chào đón hắn trở về. Còn định đợi tới bao lâu nữa.

-Tên khốn. Tại sao giờ ngươi mới trở lại làm ta lo lắng muốn chết. Ngươi có biết không? Sư phụ đã chờ ngươi mỏi mòn suốt mấy năm nay, đến ăn uống cũng chẳng màng. Sư phụ lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở để không có thời gian nhớ tới ngươi đấy. Ngay cả ta người cũng bỏ quên luôn. Ngươi về rồi, cuối cùng ta cũng có người để trò chuyện.

-Gặp lại hai người thật sự tốt quá. Ta có thể vào trong nói chuyện một chút không? Ta có chuyện cần nói với hai người.

-Được được. Vào trong nói.

Bố Cái vào trong phòng kí túc xá của Đinh Kiến Thần. Cả ba cùng nhau ngồi
chung một bàn nói chuyện, Bố Cái bắt đầu kể lại mọi sự việc xảy ra trong Tinh
Đấu Đại Sâm Lâm nhưng cắt bỏ đoạn từ tên tà hồn sư tới hết mà thay vào đó là
bị hồn thú độc tấn công, nàng hi sinh để cứu hắn. Hắn không thể nào kể đúng sự
thật được, vì làm như vậy sẽ lộ ra sơ hở về sự tồn tại một số bí mật trong cơ
thể hắn. Tốt nhất là tận lực che dấu một số thứ.

-Không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Vậy là Mị Vũ là hồn thú, hiến tế cho ngươi một hồn hoàn. Thế nên ngươi mới sống được. Thế nàng đâu!

Bố Cái từ trong lồng ngực mình nâng niu một con hồ ly trắng tinh nhỏ nhắn nằm
gọn trong lòng bàn tay hắn.

-Không ngờ tất cả lại là sự thật. Ngươi nên chữa cho nàng sớm. Mà gia đình nàng đã nói ngươi phải sớm tăng cường thực lực để cứu nàng. Vậy giờ ngươi tính sao.

-Giờ đệ tử phải cố gắng thôi. Đệ tử sẽ cố tăng cường thực lực của mình lên.

-Vậy thì giờ ngươi phải đi theo ta. Ta sẽ dẫn ngươi đến học viện cao cấp nhất Đấu La Đại Lục.

-Ý ngài là... Sử Lai Khắc Học Viện?

-Đúng vậy. Ta vẫn còn hai danh ngạch để đăng kí vào Sử Lai Khắc Học Viện. Ta sẽ để một suất cho Đinh Kiến Thần và còn lại là ngươi. Hồn lực ngươi cấp bao nhiêu rồi?

-Của đệ tử là 22.

-Của Đinh Kiến Thần đã 26 rồi đấy. Ngươi tu luyện hiệu suất quá kém. Khi ngươi vào đó ngươi sẽ thấy rằng ở đó mới gọi là thiên tài nhiều như lá. Ngươi sẽ cảm thấy cuộc sống ở đó sẽ thúc đẩy ngươi tiến lên.

-Đệ tử không sợ. Đệ tử sẽ cho mọi người thấy rằng đệ không thua kém bất kì ai cả.

-Được. Ta tin tưởng ở ngươi. Ngày mai khởi hành luôn đi. Ta đã kéo dài việc này lâu quá rồi.

-Người không hỏi con thêm bất cứ việc gì sao?

-Ta chỉ cần biết con an toàn là được. Nếu như con muốn giấu ta thì ta sẽ không hỏi nữa.

Bố Cái đổ mồ hôi hột, không ngờ rằng sư phụ lại có thể dễ nhìn thấu hắn như
vậy, hắn đã cố hết sức tạo ra một câu chuyện không hề có sơ hở. Vậy mà vẫn lộ
ra.

-Ta muốn nói với con rằng. Hạnh phúc rất khó có thể kiếm được, ráng giữ lấy. Con có nhớ con ông không?

-Ông con sao? Có chuyện gì với con ông hả sư phụ.

-Con ông bình thường. Ta luôn nói dối với con ông rằng là con vẫn khỏe. Ông đã gửi một bức thư tới cho con, bảo khi nào con rãnh hãy đọc nó.

Đại Cường đưa Bố Cái một bức thư.

-Tiểu Bố thân yêu của ông. Con không cần tìm ông nữa, cha mẹ của con đã từng quay về thôn để tìm con nhưng ta nói con đang học nên không thể nào gặp họ được. Trông họ rất muốn gặp con nhưng có vẻ như thời gian eo hẹp, họ chẳng thể đi gặp con được. Cha mẹ con cũng đã đem ông về phụng dưỡng hưởng tuổi già. Ta vui lắm, cha mẹ con rất nhớ con. Khi nào thực lực của con đạt tới hồn thánh, con hãy về nhà tìm đằng sau mảnh vườn có một cái giếng cạn, dưới đó có một thứ ta muốn cho con coi khi con đạt được thực lực như vậy. Còn nếu không thể thì đừng bao giờ tìm tới nó. Gửi đến cháu yêu của ta.

-Ông,...ba ,...mẹ....

-Ngươi đã có thêm động lực rồi đấy. Cố lên.

-Sư phụ. Chúng ta liệu có thể khởi hành ngay bây giờ được không?

-Tất nhiên là được rồi. Đinh Kiến Thần! Thu thập hành lí nhanh chóng khởi hành, xong rồi nhớ dặn bọn họ đem xe tới chở ta. Bố Cái! Qua phòng ta thu dọn sách vở để chuẩn bị lên đường, ta đi gặp viện trưởng một chút rồi về.

-Vâng ạ.

Đại Cường bỏ đi để cho hai người bọn họ chuẩn bị. Dù sao bọn họ cũng chẳng có
gì quý giá, thu dọn cũng nhanh chóng nên chốc lát đã có một chiếc xe ngựa đứng
trước căn nhà của Đại Cường lão sư.

-Có vẻ như sư phụ muốn xin phép viện trưởng để rời khỏi đây luôn.

-Ngươi đấy! Trốn đi biền biệt 4 năm, chẳng nói chẳng rằng. Đã vậy ngươi còn làm Mị Vũ lâm nạn, tốt nhất là hảo hảo chiếu cố nàng.

-Ừm. Ngươi tăng cấp nhanh quá nhỉ.

-Đương nhiên rồi. Đại ca tăng cấp vù vù như diều gặp gió vậy. Đâu có như ngươi đâu. Hahaha.

-Ngươi đừng tự cao quá. Sau này ta sẽ vượt qua ngươi. Mà ngươi có biết gì về Sử Lai Khắc Học Viện không? Ta nghe nói nó là học viện nổi tiếng nhất thế giới hiện nay thôi.

-Đúng vậy. Nếu nói về việc đào tạo hồn sư tài giỏi thì Sử Lai Khắc đứng nhì không ai đứng nhất. Nó được truyền thừa từ hàng vạn năm rồi. Ngươi thấy Đại Cường sư phụ chứ! Thực chất ngài là người kế thừa tư chất của người sáng lập Sử Lai Khắc Học Viện đời đầu chính là Đại Ngọc Kinh. Thế nên học viện mới ưu ái cho ngài tới hai suất gia nhập vào trường đấy.

-Sử Lai Khắc Học Viện có một hệ thống đào tạo hồn sư rất mạnh. Ai mà tốt nghiệp ra khỏi trường đều là những thiên tài được các quốc gia trọng dụng. Tuy nhiên tỉ lệ đào thải cũng rất cao. Học viện chia ra làm 2 viện: ngoại viện và nội viện. Tiêu chuẩn để được vào học viện là phải hồn sư phải đạt mười tuổi và hồn lực trên cấp 20 mới được vào.

-Thật may mắn. Nếu như ta mà không nuốt nhiều viên đan dược thì có lẽ sẽ chẳng vào được đây rồi.

-Ta nhắc nhở ngươi trong khoảng thời gian từ đại hồn sư đến khi đột phá hồn tôn không được phép sử dụng đan dược để kích thích tăng cấp. Nó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đấy. Phải tự thân tu luyện bớt đi.

-Đương nhiên ta đang tu luyện chăm chỉ này.

-Mà có vẻ như sư phụ còn ý định cho chúng ta học hồn đạo khí nữa.

-Thật chứ?

-Thật. Sử Lai Khắc Học Viện có hệ hồn đạo để đào tạo các hồn đạo sư. Nhưng nếu nói về việc đào tạo hồn đạo sư thì nên học Nhật Nguyệt Hoàng Gia Học Viện.

-Nhật Nguyệt Hoàng Gia Học Viện?

-Đúng vậy. Nhật Nguyệt Liên Bang đã thống nhất Đấu La Đại Lục nhưng họ không thể nào chiếm dụng được Sử Lai Khắc Học Viện. Thế nên họ đã mở ra Nhật Nguyệt Hoàng Gia Học Viện để cạnh tranh với Sử Lai Khắc. Nhưng tiếc một điều là họ nhờ hồn đạo khí để thống nhất đại lục và họ cũng nhờ hồn đạo khí để tạo nên học viện của riêng mình. Chính vì đó họ lại đưa huấn luyện đào tạo hồn đạo khí là hàng đầu mà không chấp nhận hồn sư.

-Vậy là ở bên đó chỉ đào tạo hồn đạo sư.

-Đúng vậy. Còn bên ta là cả hai. Nhưng có vẻ bên hồn đạo chúng ta yếu hơn rất nhiều so với Nhật Nguyệt.

-Tốt thôi. Ta ước gì có thể học hỏi cả hai.

-Ngươi có chắc là mình có thiên phú để học cả hai không? Ngưng ảo tưởng một chút đi.

-Ta chỉ lỡ mồm nói vậy thôi. A! Sư phụ tới rồi kìa.

Cùng Đinh Kiến Thần tám nhảm một hồi lâu để hiểu rõ thêm tình hình 4 năm đã
trôi qua. Hắn thấy rằng mọi việc đều trôi qua một cách bình thường, không có
chuyển biến gì đáng sợ xảy ra cả.

-Các ngươi mau mau khởi hành. Ta đã xin phép viện trưởng rồi. Có lệnh bài của hắn thì lúc nào chúng ta rời khỏi thành đều được.

-Tốt thôi. Ta cùng đi nào.

-Mà sư phụ. Người dẫn tụi con tới Sử Lai Khắc Học Viện, vậy người sẽ làm gì ở đó vậy ạ?

-Ta không biết nữa. Có thể ta sẽ trở thành giáo viên dạy giảng. Nếu may mắn thì sẽ dạy các ngươi. Còn không thì các ngươi phải chịu thôi.

-Vậy đâu có được đâu ạ.

-Tại sao lại không được. Ta chỉ là một gã hồn tông, thực lực không bằng một góc so với các giáo viên ở đó. Có khi ngươi nhìn bọn họ xong lại chẳng thèm đoái hoài tới ta nữa ấy chứ.

-Thôi mà sư phụ đừng đùa nữa. Sư phụ phải hứa là người sẽ mãi chỉ bảo cho đệ tử đấy.

-Ừm. Đừng lề mề nữa. Đi mau kẻo muộn.

Đoàn người Bố Cái dần rời khỏi thành đi về một nơi xa xôi mới. Bố Cái học rất
nhiều điều từ Đại Cường. Hắn nhận ra rằng kiếp trước hắn sống thật uổng phí,
nếu như biết được ích lợi từ việc đi học thì hắn đã cố đi học để lúc đó khỏi
đi những đường vòng rồi.

-Ta nói cho hai ngươi biết. Khi vào đó xong ta và các ngươi sẽ ẩn liên lạc một thời gian. Thực chất ta muốn cho các ngươi một khoảng thời gian tự do để tự rèn luyện. Ta muốn xem các ngươi sống tự lập đến đâu. Khi các ngươi đã trải qua được một năm học. Nếu đạt được kết quả ta mong đợi, ta và các ngươi sẽ gặp lại.

-Tại sao sư phụ nói không giữ lời.

-Ta nói không giữ lời hồi nào. Ta luôn mãi ở bên cạnh các ngươi nhưng không hiện diện đấy thôi. Đừng có mít ướt như vậy, các ngươi đã lớn rồi. Phải tự bay đi, ta già rồi không có sức để theo các ngươi mãi đâu.

-Vâng.

-Két!!! Kẻ nào đui mù dám chặn đường xe chạy vậy hả?

-Có chuyện gì sao?

-Dạ thưa Đại Cường lão sư. Có một thằng nhóc đui mù nào đó dám chặn đường chúng ta, không cho chúng ta đi tiếp đấy ạ.

-Để ta thử xem. Các con cùng xuống với ta xem xét tình hình đi nào.

Bố Cái, Đinh Kiến Thần và Đại Cường cũng nhau xuống xe. Trước mặt ba người là
một đứa nhóc mặt mũi lấm lem không nhìn rõ ràng, nó cứ giơ hai tay ra ngăn cản
chiếc xe ngựa này chạy tiếp.

-Thưa các vị. Tôi là một tiểu tử nghèo chẳng có tiền ăn, tôi muốn xin một ít tiền để cứu đói, sống qua ngày. Mong các vị hiểu cho. Làm ơn cho tôi chút tiền được không vậy.

Thấy tên này ăn mặc rách rưới, Đinh Kiến Thần rủ lòng thương hại móc ví tiền
ra cho hắn vài đồng.

-Cám ơn. Vậy thì xin vị cao nhân này cho ta....

-Cái túi này luôn nhé!

-Ơ?

-Véo!!!

-Bớ người ta ăn cướp!

Cả ba người đều chẳng ngờ rằng sự việc này lại xảy ra theo chiều hướng xấu như
vậy. Cứ tưởng rằng chỉ là một tên nhóc ăn xin bình thường muốn xin một ít tiền
để mua chút gì đó ăn lót dạ. Thế nên họ mới thương tình cho ít tiền để kiếm gì
đó ăn. Nhưng không ngờ rằng Đinh Kiến Thần vừa mới cho hắn một đồng thì hắn
lại giựt luôn một túi bỏ chạy. Thật là nhọ....

-Bắt lấy tên cướp này cho ta!

Đinh Kiến Thần gào thét lên như không muốn bỏ qua cho tên trộm này.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #22