Chân Ái Tình Ngục Kiếp.


-Hoàn toàn chứng minh được ý chí nghịch thế của mình là bất diệt. Dù cho thiên có muốn tiêu diệt nhưng vẫn bất khuất giữ vững ý chí của mình. Đệ đã hoàn toàn có thể sử dụng hồn kĩ thứ hai rồi.

-Cũng nhờ có người kia đưa cho đệ một món quà quá lớn.

-Ừm. Hắn đưa cho ngươi một món quà lớn đến nỗi sợ tới cấp hồn đế. Đối với ngươi thiên phạt chỉ như một trò đùa vậy. Nhưng khi tới hồn thánh rồi thì ngươi sẽ không biết trời đánh sẽ khó lường như thế nào đâu.

-Sao vậy nhị ca?

-Đương nhiên là vì khi lên tới hồn thánh thì ngươi sẽ bị trời đánh nhiều hơn. Ở hồn thánh, cứ bốn cấp là đánh một lần. Hồn đấu la thì cứ ba cấp đánh một lần. Lên Phong Hào Đấu La thì cứ một cấp là một lần không có ngừng nghỉ.

-Ách. Gì mà kì thế. Sao trời thích đánh người như vậy thế ta?

-Còn hỏi nữa. Tới lúc đó là đệ đã trở nên mạnh mẽ rồi. Đối với những thứ gì trái quy định mà lại trở nên mạnh mẽ hơn thì phải ra sức để trừng trị chứ để cho nó phản pháo à.

-Thôi được rồi. Ta chấp nhận việc này vậy. Dù sao càng lớn càng sẽ phải làm quen nó.

-Nếu như đại ca đệ mà không trở thành hồn linh của ngươi thì hắn đã có thể cùng đệ ngăn cản thiên phạt rồi. Vì dù sao hắn cũng sở hữu lực lượng riêng của mình, không giống như hồn linh phải dựa vào chủ thể. Hắn cũng có thể vào những lúc nguy hiểm mà cứu đệ. Thật xui xẻo.

-Ta nói cho đệ biết. Không được để lộ Nghịch Thế Thần Lân cho những tên cao thủ biết. Đây là vũ hồn đặc biệt, chúng sẽ không từ thủ đoạn để thí nghiệm cơ thể đệ đâu. Tốt nhất là nên tận lực cẩn thận giấu đi.

-Vậy khi nào đệ có thể sử dụng nó?

-Tốt nhất là giấu càng kín càng tốt. Khi nào đệ có khả năng che giấu hồn hoàn thì lúc đấy chúng ta sẽ cho họ thấy thực lực thật sự. Giờ vẫn phải giấu, giả trư ăn thịt hổ vậy.

-Đệ không phụ công của hai ca đã dành cho đệ đâu. Mọi người đã giúp đệ cứu Mị Vũ. Đại ơn này đệ nhớ rõ.

-Đệ cứ nhớ là tốt. E hèm....Hở!!! Bố Cái mau chạy. Có luồng khí tức mạnh đang hướng về phía đệ.

Bố Cái nghe thấy cảnh báo nhưng hắn chưa kịp bước đi thì đã bị một bóng đen
ngăn chặn.

-Xin hỏi tiền bối là....

Bố Cái khựng người không nói. Vì hình dáng của vị tiền bối mà hắn nói thì....

-Con ta đâu?

-Vị tiền bối là mẹ của Tiểu Mộng chăng?

Thật sự hắn chỉ có thể suy đoán như vậy nhưng cũng khá chắc chắn vì vị tiền
bối này có tới sáu bảy phần giống Mị Vũ, khác nhau là ở chỗ người này trông có
vẻ thành thục và trưởng thành hơn Mị Vũ thôi.

Người này nghe thấy hắn nói vậy liền nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy thứ đang
nằm trong lòng ngực hắn liền biến sắc.

-Tiểu Mộng! Sao con lại trở nên như thế này?

-Vị tiền bối này. Nếu như ngài là mẹ của Tiểu Mộng thì đây, ngài xem thử tình hình của nàng.

-Ngươi làm con ta trở nên như thế này?

-Vâng.

Thấy người này ôm ấp vuốt ve Tiểu Mộng hắn liền thở phào nhẹ nhõm, ít ra người
này có ý bảo vệ Mị Vũ, không phải là người xấu. Nhưng nghe người ta hỏi như
vậy hắn liền gật đầu.

-Ngươi tốt lắm! Tốt lắm!

Người này uất phẫn một tay tát mạnh vào mặt hắn nhưng chỉ mới tát nhẹ chưa kịp
xài lực cũng đã dừng tay lại. Người này phát hiện ra Tiểu Mộng đang nhẹ nhàng
cào cấu nàng, không cho nàng đã thương tới Bố Cái.

-Ngươi đã liên kết linh hồn với hắn?

Người này không tin nổi những điều mình đã nghe. Liền bay tới kiểm chứng trên
người Bố Cái.

-Ngươi mau đưa vũ hồn cho ta xem.

Bố Cái chật vật đứng dậy, trên mặt còn in hằn một dấu tay đỏ chót nhưng không
dám hai lời liền xuất Bong Bóng Nước ra.

-Hồn hoàn này....Ta cảm nhận được lực lượng sinh mệnh trong nó. Có vẻ như là hiến tế. Tiểu Mộng... tại sao con lại làm như vậy chứ.

Bố Cái không còn nghi ngờ nữa, người này chắc chắn là mẹ của Mị Vũ. Nhìn mẹ
của nàng khóc hắn không kiềm được mà tủi lòng.

-Ngài có phải là phụ mẫu của nàng không ạ?

-Ngươi là gì đối với Tiểu Mộng!

-Ta với nàng là....

Bố Cái không biết giải thích như thế nào cho rõ vì hắn và nàng thực chất đã
vượt qua khỏi giới hạn là bạn nhưng chẳng dám nói sợ gia đình nàng lại ngăn
cản. Nhưng mẹ của Mị Vũ vội tiến lại gần hắn.

-Sợi dây chuyền này.

-Đây là cái vòng cổ mà Tiểu Mộng đã tặng cho tiểu bối.

-Hừ. Bích Tiền Ka, ra đây cho lão nương.

-Ai dà dà. Bình tĩnh bình tĩnh đi thê tử, ta đây ta đây.

-Ngươi nghĩ ta còn bình tĩnh được hay sao. Ngươi mau coi con bé còn có cách nào để chữa trị không.

-Được được. Để ta.

Một người đàn ông dáng vẻ phong trần mặc áo vải, trông rất cao to vạm vỡ. Trên
mặt lại có một vết bớt hình con độc xà uốn lượn cực kì kinh dị. Hắn vội đỡ lấy
con tiểu hồ ly vào lòng.

-Nó mất quá nhiều sinh mệnh lực. Phải sử dụng tiên thảo mới có thể giúp nó hồi phục. Còn không thì phải để một khoảng thời gian dài, không được sử dụng ngoại lực bồi bổ bừa bãi được, như vậy rất dễ làm tổn thương đến linh hồn. Thứ hai nữa là lực lượng căn nguyên của nó cũng cần phải được lấy lại để khôi phục hoàn toàn.

-Khi nào nàng khỏe mạnh thì tiểu bối sẽ trả lại cho nàng lực lượng căn nguyên. Các tiền bối chớ lo.

-Ngươi là kẻ được Tiểu Mộng hiến tế cho, Tiểu Mộng với ngươi quan hệ như thế nào nói rõ cho ta xem. Còn không....

Bố Cái vừa nhìn thấy cái liếc đầy sát ý đó. Cảm nhận được khí tức cường hãn
nhưng hắn không hề run sợ mà thẳng người ngẩng đầu nhìn về phía trước lòng đầy
chính khí.

-Tiểu bối với Mị Vũ là anh em thân thiết. Mọi chuyện xảy ra đều là thế này. Lúc đầu nàng định dẫn ta đi....

Khi kể hết tất cả sự việc xảy ra cho hai vị tiền bối này. Cả hai người đều xám
mặt lại.

-Lại là bọn chúng. Chúng dám qua mặt chúng ta ẩn thân tại đây để săn giết hồn thú. Đáng chết!

-Ngươi nói đều là sự thật.

-Ta chẳng dám lừa tiền bối. Đáng lẽ người chết phải là ta kìa.

Bố Cái nước mắt chảy xuôi, hắn càng nghĩ càng giận bản thân mình thật vô năng,
không thể cứu được Mị Vũ một cách trọn vẹn mà lại còn làm hại nàng.

-Ngươi khóc lóc cái gì! Đã hại con ta ra nông nỗi này thì mau đền bù.

-Đền bù? Tiểu bối chẳng có gì để đền bù cả. Có chăng chỉ còn thân xác này để đền đáp cho tiền bối thôi.

-Ta tên là Mị Mê, đây là Bích Tiền Ka. Chúng ta là cha mẹ của Mị Vũ. Ngươi nếu như đã xem Mị Vũ như anh em thì cũng nên làm để bù đắp lại tổn thương mà ngươi đã gây ra.

-Ta cho ngươi kì hạn là 10 năm. Ngươi phải đạt được thất hoàn, đến lúc đấy ngươi mới có thể giúp chúng ta cứu sống Mị Vũ. Giờ ta sẽ đặt ấn kí vào người ngươi, nếu như 10 năm mà không quay trở lại đây ta sẽ kích hoạt ấn kí để đầu độc ngươi.

-Kính thưa tiền bối. Liệu tiền bối còn có chắc khi ta đạt hồn thánh sẽ có khả năng cứu nàng không?

-Ta không biết. Điều đó tùy thuộc vào ngươi.

-Vậy người cứ giữ lấy Tiểu Mộng. Ta hứa khi đạt thất hoàn sẽ quay lại cứu nàng.

-Được.

Bố Cái đưa tay nắm lấy Bích Tiền Ka, nhưng vừa đặt ấn kí vào thì lại biến sắc.

-Mị Mê. Không ổn rồi!

-Sao chứ?

-Cái này....

Thấy hai người lén lút nói chuyện với nhau. Bố Cái tuy tò mò nhưng không thể
nghe được thứ gì cả. Khi hai người nói xong, họ liền ban phát cho Bố Cái một
cái lệnh bài.

-Nếu như ngươi có chuyện gì không may. Bóp nát nó chúng ta sẽ biết được ngươi đang ở đâu và cứu ngươi. Còn chuyện ấn kí thì ta sẽ không làm nữa, nhưng ngươi phải ghé thăm chúng ta khi Tiểu Mộng có gì đó thay đổi. Hiểu chưa?

-Dạ. Có thật không ạ?

Bố Cái vui mừng khôn xiết, hắn chẳng ngờ rằng cha mẹ của Mị Vũ lại dễ tính như
vậy. Mới lúc trước còn nằng nặc đòi con trở về, nhưng mới đây thôi lại đổi ý.
Hắn thật sự muốn Mị Vũ luôn luôn ở bên mình, dù cho nàng có ra sao hắn vẫn sẽ
dùng cả đời này bù đắp, tìm kiếm cách giải quyết căn bệnh của nàng.

-Thật. Nhưng khi ngươi đạt hồn thánh rồi. Ta muốn ngươi nói thật về chuyện tình cảm với Tiểu Mộng chúng ta.

-Cái này....

Bố Cái bối rối, hắn chẳng ngờ rằng cha mẹ của họ lại tinh ý như vậy. Mị Mê
nhìn vẻ mặt của Bố Cái liền thở dài than thở.

-Chúng ta muốn kiểm chứng xem ngươi có đủ khả năng để cùng nàng bên cạnh không?

-Được. Tiểu bối xin hứa sẽ dốc toàn lực để chữa cho nàng khỏi. Để cùng nàng sánh duyên.

-Hừ. Chúng ta đi. Ngươi nên nhớ, mạng của nàng chính là mạng của ngươi. Cẩn thận giữ gìn cho tốt. Ngươi có thể chết nhưng Tiểu Mộng thì không thể.

Nói xong Mị Mê và Bích Tiền Ka bỏ đi để lại nỗi ngơ ngác trong lòng Bố Cái.

-Thê tử à. Chuyện này thật khó tin.

-Hừ. Ngươi tưởng ta cũng tin được sao? Không ngờ lại là chuyện vạn năm khó gặp này lại giáng xuống ngay đầu Tiểu Mộng bé bỏng của ta.

-Thê tử nói rõ cho ta được không? Ta đã từng nghe qua nhưng chẳng hiểu được bao nhiêu cả.

-Tên ngốc này. Tộc Mộng Nhu Hồ Ly chúng ta là một tộc yếu sống bầy đàn, chúng ta cho dù đoàn kết với nhau nhưng vẫn sống rất khó khăn vì sức tấn công của chúng ta yếu hơn so với các hồn thú khác. Nhưng chúng ta lại có một khả năng mà không hồn thú nào có chính là việc mỗi Mộng Nhu Hồ Ly tu luyện tới mười vạn năm đều có thể chuyển sang dạng người mà vẫn giữ được tu vi của mình, vừa có tốc độ tu luyện nhanh chóng của loài người lại còn áp dụng được vào cơ thể hồn thú của mình nữa. Hồn thú thua kém ở con người chính là tốc độ tu luyện.

-Vậy mà chúng ta có thể sử dụng cách con người tu luyện để lên hai mươi vạn năm, ba mươi vạn năm.... Nhưng cũng chính đều này mà chúng ta bị hồn thú đố kị.

-Sợ bị giết sạch không còn nên tộc chúng ta luôn luôn được giáo huấn rằng phải kết hôn với bộ tộc khác để nhận sự chở che của bọn họ. Chính vì vậy mà thằng cục mịch như ngươi mới lọt vào mắt ta.

-Chời ơi. Thê tử của ta, chẳng lẽ nàng thật sự không thích ta sao?

-Nếu như ngươi không đeo bám ta suốt, đánh không chừa xua không đi thì ta đã không thích ngươi rồi. Ngươi còn làm bộ ngu ngơ. Tưởng ta không biết ngươi xài khổ nhục kế để rước ta sao?

-Hề hề. Vậy nàng mới là của ta chứ.

-Ngươi ngốc thế nên ta mới để ý ngươi đấy. Kể tiếp nữa là chính vì điều đó cũng ngăn cản tộc của ta tiến bộ về thực lực vì thật sự chẳng ai có thể tu luyện đạt tới mức trăm vạn năm được để phi thăng thành thần cả. Trong lịch sử chỉ có sống tới chín mươi vạn năm thôi, nhưng mà điều đó rất xa xưa rồi, người xưa lúc đó nói rằng chúng ta không thể đột phá được cánh cửa chín mươi vạn năm ấy vì một thứ.

-Đó là gì?

-Đó là chân tình!

-Hả???

-Tộc mộng nhu hồn ly tiến bộ thực lực không phải chỉ nhờ tu vi, còn đa phần chính là nhờ vào tình yêu. Tình yêu càng nồng đậm thì tu vi tụi ta mới càng phát triển.

-Vậy là tình cảm của chúng ta không đạt tới mức độ đó à?

-Đúng vậy. Tuy khó nghe chút nhưng chúng ta vẫn chưa đạt tới mức độ ấy.

-Nàng làm ta buồn lắm đấy.

-Ngươi chẳng hiểu chân tình là thứ quan trọng như thế nào đối với tộc ta đâu. Ngươi nên biết rằng chân tình đối với chúng ta là một loại độc dược. Vì khi dính vào chân tình chính là dính vào thứ chất độc nặng nhất.

-Khi chúng ta gặp được chân ái, đó là lúc chính là chúng ta phải trải qua một kiếp nạn cùng với người chúng ta yêu. Nếu như không vượt qua chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh được. Nó được gọi là Chân Ái Tình Ngục Kiếp.

-Ngươi nên hiểu rằng hồn thú của chúng ta đối với tình yêu hiểu biết rất hạn hẹp. Đa phần chúng ta kết hôn với nhau chủ yếu là về vấn đề duy trì nòi giống, rất ít hồn thú hiểu tình yêu là gì chứ đừng nói tới chân tình. Chính vì vậy hồn thú chúng ta rất sợ dính tới kiếp nạn này. Vì chúng ta sợ không vượt qua là chết, cứ an ổn sống một đời còn tốt hơn.

-Mà con bé lại còn dính phải tình cảm với một con người nữa chứ. Khó khăn giữa khác giống còn kinh khủng hơn nhiều. Ngươi nên nhớ kiếp nạn của hồn thú còn đỡ vì còn có thể cùng nhau dựa vào sự hiểu biết chống chọi, nhưng kiếp nạn con người lại chồng lên hồn thú, sự đáng sợ không thể nào kể xiếc được, sự đồng tâm hiệp lực cần phải mạnh mẽ hơn nhiều.

-Điều đầu tiên thể hiện trong Chân Ái Tình Ngục Kiếp chính là tình cảm hai cá thể này quyến luyến với nhau, một bên đau bên kia cũng sẽ đau. Thứ hai là tín vật định tình của Mộng Nhu Hồ Ly- chính là vòng dây kia. Nó là báu vật gắn liền với mỗi hồ ly, đã vậy mà trao cho người khác không bị làm sao hết, chứng tỏ tình cảm nồng đậm tới nỗi nó cũng chấp nhận bắt đầu khảo nghiệm tình cảm này. Khi mà ngươi đặt ấn kí định gây hại nó, dây chuyền đó đã phản kháng lại vì một phần do Tiểu Mộng, một phần là do kiếp nạn đang được thực hiện, không được dùng ngoại lực tác động vào.

-Nếu như vậy ta phải càng bảo vệ thằng nhỏ ấy vượt qua kiếp nạn chứ.

-Đã là kiếp nạn thì phải để nó tự xử lí. Tình cảm là của chúng nó, chúng ta xen vào chỉ tổ phá hỏng thôi.

-Vậy nếu như thành công thì sao?

-Con bé sẽ được cả gia tộc chúc phúc. Hạnh phúc sẽ cảm động cả thần linh. Nó sẽ là người trong tộc lần đầu tiên đạt tới đẳng cấp thần thú. Chúng ta sẽ toàn lực bảo vệ nó để nó phi thăng thành thần.

-Trời ơi. Số con bé thật khổ.

-Ngươi phải cẩn thận. Khi tên nhóc kia bóp nát miếng hồn giản kia, ngươi phải cấp tốc cứu nó bằng bất cứ giá nào.

-Được. Ta sẽ vì Tiểu Mộng.

-Với lại ta tin rằng tên nhóc này có khả năng vượt qua được kiếp nạn này.

-Ý ngươi nói là tình hình hồi nãy?

-Đúng vậy. Ngươi cũng thấy rõ ràng mà, chỉ mới đại hồn sư thôi mà đã có thể chống chọi lại thiên lôi của trời. Đã vậy còn có thể sử dụng lực lượng cực kì trái ngược với thiên địa này, khiến cho nó nổi xung tới nỗi phải đánh sét vào người hắn. Ta còn cảm nhận được sự chấn động của hồn hoàn, có vẻ như hắn có một vũ hồn không tầm thường nhưng cần phải che giấu sợ người khác biết.

-Với lại con bé của chúng ta cũng không tầm thường. Nó là một hồn thú có vũ hồn song sinh. Một điều cực kì hiếm có.

Hồn thú hóa thành người có vũ hồn song sinh cực hiếm vì cha mẹ của chúng phải
khác loài với nhau, giao phối tao ra một đứa con sở hữu vũ hồn của cả hai là
một điều rất hiếm có, nhưng nếu có thể điều khiển được cả hai vũ hồn thì sẽ
trở nên mạnh mẽ khôn lường.

-Đúng vậy. Điều này làm ta cũng có chút niềm tin vào việc chúng có thể cùng nhau vượt qua.

-Ta cũng nhìn thấy tên nhóc ấy tạm được. Nhưng trông có vẻ khờ thật, không như ngươi giả vờ.

-Trời ơi thê tử của ta. Ta vì nàng mà lên trời hái sao trời xuống biển hái sao biển. Chẳng lẽ ngươi còn không tin tưởng ta sao?

-Ta tin tưởng ngươi. Nhưng không tin tưởng việc ngươi có thể bảo vệ được Tiểu Mộng hay không? Con bé mà có mệnh hệ gì ngươi coi chừng ta....

-Ta sẽ bảo vệ con bé thật tốt mà. Cứ tưởng con bé ra ngoài chơi là đỡ bị làm phiền, ai ngờ chuyện còn rắc rối hơn. Tình tình của nó còn nghịch hơn cả nàng, chẳng biết nó còn bày trò gì nữa hay không đây.

-Ngươi vừa mới nói gì hả???

-Ui da. Nàng tha cho ta đi, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #21