Thoát Xác.


-Ta cuối cùng cũng rõ được tình yêu mà họ nói là gì.

-Ta hiểu được sự hi sinh trong tình yêu. Chính vì vậy ta sẽ hi sinh vì ngươi.

-Ngươi đừng buồn nữa. Ngươi hãy vì ta, vì những thứ ta đưa cho ngươi. Hãy sống tốt.

-Không thể nào. Ta không thể sống thiếu ngươi.

-Bậy nào. Ta tồn tại trong cơ thể ngươi đấy chứ. Khác với những gì ngươi nói hồi nãy. Giờ ta đã hòa làm một với ngươi, là thực lực của ngươi đấy.

-Ngươi đừng như vậy. Hức hức.

-Ngươi khóc xấu lắm biết không hả tên khờ này. Ngươi không được khóc, ngươi khóc ta cũng không kiềm được nước mắt đâu.

-Nhìn thấy ngươi vì ta mà chịu hi sinh. Ta đã thỏa mãn lắm rồi. Tạm biệt ngươi.

-Nếu như có thể sống lại một lần nữa. Ta nguyện làm thê tử của chàng.

-Không!!!

-Bố Cái. Mau mau, còn cơ hội để cứu sống cô ấy. Đại ca sẽ dùng thực lực của mình giúp nàng trở thành hồn hoàn thứ hai của ngươi nhưng chỉ một nửa, còn một nửa ta sẽ chiếm lấy để nàng ấy có thể sống với một nửa còn lại. Nhanh kẻo không kịp. Mau đưa chiếc nhẫn màu đen của ta chạm vào người nàng.

Bố Cái nghe một âm thanh chấn mạnh cho đầu óc mình thanh tỉnh. Nghe thấy lời
Tịch Lai nói như cọng rơm cứu mạng hắn. Hắn vội làm theo những gì mà Tịch Lai
nói.

-Tốt rồi. Thật may là nàng là hồn thú có vũ hồn song sinh. Ta sẽ hút năng lượng sinh mệnh của nàng từ vũ hồn Bích Ngọc Kì Độc Xà còn để lại Mộng Nhu Hồ Ly trong người Mị Vũ. Nhưng cô ấy sẽ không thể quay về dạng người nữa mà chuyển sang dạng thú là Mộng Nhu Hồ Ly. Ngươi hảo hảo mà chăm sóc cô ấy.

-Tốt rồi. Nàng vẫn còn cơ hội cùng với ta.

Nhìn thấy trên tay mình là một con Mộng Nhu Hồ Ly có tới chín cái đuôi đang
nghoe nguẩy, hắn cười rơi cả nước mắt. Nàng vẫn còn sống, ta sẽ tìm cách cho
nàng trở lại với ta.

-Khi nãy ta đã biến thành hồn linh của ngươi ở hồn hoàn thứ hai cùng cộng sinh với nàng. Vì thế ta có khả năng rút bớt một phần năng lượng của nàng để nàng còn sống. Ta đã tận lực rồi, còn một ít ta đã gửi sang hồn hoàn của Bong Bóng. Nàng cho ngươi một hồn hoàn mười vạn năm có hai hồn kĩ và một hồn cốt. Còn ta cho ngươi một hồn kĩ trong hồn hoàn của Bong Bóng.

Dường như Bố Cái chẳng để lọt tai câu nào cả, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào con
Mộng Nhu Hồ Ly này đang nằm ngủ say trong lòng hắn thôi.

-Nàng và ngươi đã hình thành sợi dây liên kết trong người rồi. Nếu như ngươi chết thì nàng cũng chết theo vì trong người ngươi có sinh mệnh lực của nàng.

-Tốt rồi. Tất cả sẽ ổn thôi Tiểu Mộng.

-Hai dà. Không ngờ rằng con tiểu hồ ly kia lại chọn cách hiến tế này. Tiểu tử này không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.

Vũ hồn Bong Bóng Nước của Bố Cái vừa mở ra, một màu trắng còn hồn hoàn thứ hai
vẫn lại là màu trắng rất đẹp. Có vẻ như bị màu sắc của Tịch Lai ảnh hưởng quá
nhiều nên đã chuyển hết về tông màu của hắn.

-Ừm. Tên tiểu tử này trông có vẻ phẩm chất không tồi mới có thể khiến cho hồn thú yêu say đắm như vậy. Ta cảm thấy thật có lỗi khi không tới sớm được. Đã vậy ta sẽ tặng các ngươi thứ này vậy. Mong tương lai có thể gặp được ngươi.

Một luồng hào quang bao bọc lấy Bố Cái. Một thứ gì đó bay ra từ ống tay áo
người đang ông được bao bọc bởi ánh hào quang rơi vào trong người Bố Cái.

-Ta để lại cho các ngươi những hiểu biết của ta trong suốt cuộc đời này. Nếu như ngươi lĩnh ngộ được nó thì xem như.... Hà hà....

-Bọn tà hồn sư này ngày càng lộng hành. Không biết chúng định làm gì. Ta đây ngao du suốt có thấy bọn chúng dám hó hé gì đâu. Giờ lại làm lớn chuyện như vậy chắc chắn có gì bất thường đây. Phải gửi tin về mới được.

-Ta đã bọc ngươi trong đó. Khi nào ngươi hoàn thành việc của mình xong liền được quả cầu ấy dịch chuyển ra bên ngoài. Cứ an tâm chẳng có ai có thể phá vỡ được nó đâu.

Lời nói ấy của người đàn ông như được khắc sâu vào trong tâm thần của Bố Cái.
Hắn thầm cảm ơn người này vì vừa đánh đuổi tên tà hồn sư, vừa cho hắn lợi ích
to lớn như thế này.

-Tên vừa nãy không phải dạng vừa đâu Bố Cái. Ta xem hắn có vẻ như tầm siêu cấp đấu la trở lên đấy.

Trong Phong Hào Đấu La còn chia ra nhiều cấp bậc nữa vì với mỗi cấp bậc là một
sự biến chuyển lớn. Thay đổi rõ nhất là bắt đầu từ cấp 95 trở đi, người ta gọi
đó là Siêu Cấp Đấu La. Còn đạt tới cấp 99 là Cực Hạn Đấu La.

-Đệ mau mau lĩnh ngộ đi. Ta thấy tên này truyền thụ cho đệ hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt. Đệ mà xong cái này thì coi như đệ không còn một trở ngại nào cả từ đây mãi tới lên Siêu Cấp Đấu La. Ta sẽ cẩn thận coi chừng bên ngoài.

-Tịch Lai và ta giờ đã là hồn linh của đệ. Đệ nên hiểu rõ rằng trăm năm và mười năm hồn linh cho đệ một hồn hoàn, ngàn năm cho đệ hai, vạn năm cho đệ bốn. Mà bọn ta là hồn linh không phải theo lẽ thường. Tịch Lai sẽ nâng cấp hồn kĩ mà hồn thú cho đệ hồn hoàn còn ta sẽ cho đệ một hồn kĩ. Đệ nên nhớ giờ đây sẽ bắt đầu con đường trở thành cường giả của đệ. Vốn bọn ta định cho đệ bước trên con đường của riêng mình và bọn ta sẽ cùng đệ chiến đấu nhưng có vẻ như giờ đôi vai đệ phải gánh hết rồi. Chúng ta không còn thực lực để tự tung tự tác nữa vì đã lỡ trao hết cho đệ.

-Nhị ca và đại ca không cần nói nữa. Đệ đã không còn nhỏ nữa. Đệ sẽ hoàn thành tâm nguyện của hai người.

-Tốt.

-Đệ cảm ơn hai ca đã giúp đệ cứu Mị Vũ. Nếu không vì vậy thì đại ca đã có thể....

-Nếu như em dâu không còn thì tam đệ ta làm thế nào mà vui vẻ hạnh phúc được. Đệ nên quên đi gánh nặng mà bọn ta đưa cho đệ đi. Đệ chỉ cần nhớ rằng chúng ta luôn luôn ủng hộ mọi chuyện mà đệ làm và luôn muốn đệ hạnh phúc. Vậy là chúng ta đã vui lắm rồi.

-Trời ơi. Tịch Lai à, sao ngươi nói tình cảm dữ vậy. Sao trước giờ ta chẳng nghe thấy những lời đó thốt ra từ ngươi vậy.

-Ngươi im đi.

-Mà các ca cho đệ hỏi là có cách nào để đưa Mị Vũ về lại hình dáng con người không?

-Có cách chứ. Nhưng mà chúng ta không biết, đệ muốn biết thì có thể hỏi gia đình của con bé.

-Thực chất chúng ta chỉ lấy đi một nửa sinh mạng của con bé thôi. Nếu như con bé có thể hồi phục lại một nửa sinh mạng bị mất ấy là được. Nhưng vấn đề ở đây là con bé là hồn thú. Đệ đã lấy đi lực lượng căn nguyên của con bé rồi, mà cái này thì rất khó để tìm.

-Vậy để chỉ cần trả lại là được.

-Trả lại là tổn thương đến căn cơ. Lúc đó thực lực của đệ sẽ không thể tiến bộ được nữa.

-Có sao đâu. Đệ vẫn sẽ làm.

-Ừm. Chúng ta biết. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là khôi phục lại sinh mệnh cho Mị Vũ, còn chuyện trả lại lực lượng căn nguyên thì để sau. Quan trọng là chúng ta không biết cách làm.

-Đệ sẽ đi tới gia đình của Mị Vũ và hỏi.

-Đệ tới đó là đi tìm chết đấy.

-Có chết đệ cũng phải đi. Đệ mà chết thì Mị Vũ cũng chết theo. Họ sẽ không dám làm gì đâu.

-Ừm. Nhưng giờ phải xử lí cái này đi. Cơ hội ngàn năm khó gặp của đệ đấy.

-Vâng.

------

-Con bé xảy ra chuyện rồi.

-Ừm. Ta cũng cảm nhận được sinh mệnh con bé bị rút đi nhanh chóng nhưng đã quay lại.

-Đúng là quay lại nhưng chỉ một nửa thôi. Còn một nửa thì hoàn toàn không thấy trở lại.

-Con bé ở đâu biết không?

-Không biết. Dường như có thứ gì đó đã ngăn cản chúng ta tìm kiếm con bé. Có một kẻ nào đó đã giấu con bé đi.

-Khốn kiếp. Nếu ta biết kẻ nào làm cho con gái ta bị như vậy. Ta sẽ tra tấn hắn tới chết.

-Bình tĩnh nào. Hiện tại thì con bé vẫn chưa chết. Giờ chúng ta sai người đi tìm kiếm con bé về đã rồi hãy nói sau.

-Nếu như không phải bọn loài người kia biết được thời gian Mị Vũ ra ngoài chơi thì đã không xảy ra sự việc này rồi. Bọn chúng dám chặn giết con bé, may mà chúng ta phát hiện kịp thời nhưng mà con bé cũng đã liên hệ về nói là an toàn. Giờ lại lần nữa bọn chúng dám đụng tới cục vàng của ta. Hừ....

-----

Bố Cái cuối cùng cũng đã hấp thu xong không chừa xót lại bất cứ thứ gì. Nếu
như gặp ngươi khác thì chỉ có thể lĩnh ngộ được một phần nhỏ thôi nhưng hắn có
Tịch Lai và Bong Bóng ở đây, không hiểu gì thì cứ hỏi họ giải đáp. Thế là
nhanh chóng hắn có thể hoàn thành nó.

-Thời gian bao lâu rồi vậy nhị ca.

-Bốn năm rồi!

-Cái gì!!! Bốn năm rồi sao?

-Ngươi tưởng lĩnh ngộ của một đời gần đạt tới đỉnh cao mà dễ dàng hả. Có biết bao nhiêu người trông mà chẳng được kìa. Bớt nói nhảm đi. Giờ quay về đã rồi tính sau.

-Hồn lực của đệ sau 4 năm chỉ mới cấp 22 thôi sao?

-Đệ đừng tưởng rằng tăng 2 cấp thôi mà đã trề môi khinh thường. Từ cấp 20 đến 40 là khoảng thời gian tăng trưởng khó nhất đối với hồn sư ở dưới Hồn Thánh. Vì đây là lúc căn cơ mới bắt đầu hình thành, còn non và chưa kịp trưởng thành. Giờ đệ đã mười tuổi, cấp 22 cũng là đã tốt rồi do vũ hồn của đệ không bằng người khác. Nếu đệ để ý thì sẽ thấy bình thường là hồn sư chỉ đạt cấp hồn tôn là nhiều.

-Ừm. Đệ hiểu.

-Giờ đã có người trải cho đệ một con đường bằng phẳng rồi. Nhưng mà đệ cũng cảm nhận được mà phải không?

-Đúng vậy. Nó tới rồi.

-Ừm. Quả cầu này sẽ dịch chuyển ra bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Đến lúc đó ta sẽ cùng đệ vượt qua nó.

Bố Cái đã được đạt chân xuống đất sau gần 4 nằm ngồi thiền không ăn không ngủ
trong quả cầu ấy. Nhưng bất ngờ một điểm là hắn không bị chết đói chết khát
hay gầy trơ xương mà hắn vẫn sinh long hoạt hổ, da dẻ hồng hào căng tròn và
vẫn phát triển giống như những đứa trẻ bằng tuổi khác.

-Có vẻ như kẻ kia cũng đã tính tới việc đệ ở lâu trong đó nên đã cung cấp hồn lực, dinh dưỡng đầy đủ để cho đệ có thể an tâm mà lĩnh ngộ. Mười tuổi rồi, đệ cũng xem như là phát triển theo mức bình thường đi.

-Người kia đối với đệ thật có công tái tạo. Người đó đúng là ân công của đệ.

-Tốt thôi. Chuẩn bị nào.

Mây mù dần ảm đạm, bầu trời tự nhiên giông tố nổi lên như chuẩn bị cảnh báo
một hiện tượng gì đấy đầy sóng gió bắt đầu trổi dậy.

Thứ mà Bố Cái muốn vượt qua không phải thứ gì khác chính là Thiên Phạt. Hắn đã
đạt đến cấp 20, đã lĩnh ngộ được ý nghĩa mới khi hấp thu lĩnh ngộ của người
khác. Giờ là lúc hắn nên vượt qua Thiên Phạt để củng cố lại ý chí nghịch thế
của hắn.

-Chuẩn bị đấy. Cẩn thận.

Bố Cái mở ra Nghịch Thế Thần Lân, hắn cảm nhận được một nguồn năng lượng mới
đang sôi trào trong cơ thể hắn và thêm một hồn hoàn như vô hình đang ẩn nấp
đâu đó trong thiên địa của hắn. Giờ Nghịch Thế Thần Lân của hắn đã có thêm một
hồn hoàn nữa. Hắn phải trải qua Thiên Phạt để thức tỉnh hoàn toàn hồn hoàn
này.

-Tốt! Tới đây.

Bố Cái giang rộng đôi tay như muốn ôm cả bầu trời vào lòng. Một đạo sấm sét
nhỏ nhưng nhanh nhạy sắt bén đánh lên người của hắn.

-A!

Bố Cái cắn chặt răng nhưng không chịu nổi nữa phải la lên. Hắn muốn kiểm tra
thử cơ thể mình có đủ để chịu đựng thiên phạt không nhưng có vẻ như là quá sức
đối với hắn.

Một tia nữa đánh xuống. Nghịch Thế Thần Lân – Phá Thiên Địa.

Bố Cái giáng một quyền thẳng vào tia sấm sét. Lần đụng chạm này hắn chịu thiệt
quá lớn, nó đánh mạnh tới nỗi làm hắn văng đi úp mặt xuống đất.

-Tia sét này tuy đánh mạnh gây tổn thương ta nhưng ý chí và sức mạnh tổng thể của ta lại được ngưng đọng và tăng thêm một chút. Như vậy chỉ cần ta chịu đánh càng nhiều lại càng tốt.

Bố Cái thấy được lợi ích khi tiếp xúc va chạm với tia sấm này. Hắn không than
vãn nữa mà đứng dậy phủi đất bụi rồi trông chờ tia sét tiếp theo để nghênh
đón.

Quả nhiên tia sau mạnh hơn tia trước. Hắn đã đánh đến mức cơ thể bầm dập chảy
máu te tua nhưng trái ngược với bề ngoài thì hắn càng đánh càng mạnh. Cứ mỗi
lần hắn nghênh tiếp một tia thì cơ thể hắn càng cứng cáp mạnh mẽ hơn, cũng trở
nên lì đòn hơn.

Hắn nghênh tiếp tia thứ hai, thứ ba trông có vẻ chật vật. Nhưng đến những tia
sau hắn không còn bị như vậy nữa, vì những tia đầu đã rèn luyện ý chí kiên
định của hắn, cũng đã làm rõ được lợi ích khi chịu thiên phạt nên những tia
sau hắn cố gắng nén chịu để được hưởng lợi nhiều hơn.

-Đệ trông có vẻ thảnh thơi nhỉ.

-Nhị ca lúc nào cũng rình lúc đệ đau khổ mà nói móc nhỉ.

-Ta nào có ý xấu như vậy đâu. Ta chỉ muốn nói cho đệ biết mỗi lần có thiên phạt là thiên sẽ phạt đệ 9 lần. Đệ đã chịu được 8 phát rồi, còn phát cuối cùng thôi. Nhưng phát cuối cùng là phát khó lường nhất vì nó không chỉ là mạnh hơn tám phát cộng lại thôi đâu. Đệ cẩn thận.

-Đệ sẽ tận lực đối phó nó.

-Cố lên.

Bố Cái hít thở để điều hòa khí huyết trong người đang nhộn nhạo vì tia thứ 8
đánh trúng. Điều chỉnh xong hắn liền nghe lời của Bong Bóng thủ thế chờ tia
sét thứ 9 tới để chống đỡ.

Bầu trời dường như đang bị chọc giận vì 8 lần không thể nào tiêu diệt được con
gián đang lì lợm bò đi bò lại lởn vởn trước mặt đánh mãi không chết này. Thế
nên dường như nó đã quyết liệt hơn. Mây đen tụ tập lại chỉ còn một đám to đùng
ngay phía trên Bố Cái, dường như nó đang tu lực cho nên tia thứ 9 này kéo dài
hơn 8 tia trước.

-Ầm.

Tia sét thứ 9 này giáng xuống trước khi âm thanh kịp vang lên. Trong cơ thể
của Bố Cái nó đang nổ đùng đoàng khắp mọi nơi. Đúng như những gì Bố Cái nói,
không chỉ có lôi lực như bình thường nữa mà còn kèm theo thánh chỉ mà lôi lực
mang đến nữa.

Bố Cái cảm nhận mình như bị phạm vào tội gì đó rất nặng vậy. Lực lượng của lôi
lực kiềm chế hết thảy mọi hành vi của hắn và một lực lượng khác đang phát tác
kế sau nó cứ như nó đang xét xử hết thảy mọi thứ vậy.

-Ngươi đừng hòng phát tác nữa.

Nếu như là Bố Cái trước đây khi lên cấp 20 thì còn có thể lo sợ nhưng hắn đã
trải qua quá nhiều chuyện rồi. Ý chí của hắn quá kiên định và mạnh mẽ nên hắn
chỉ xem đây như trò ruồi muỗi mà thôi.

-Nát!

Bố Cái đem thực lực và sức mạnh Nghịch Thế Thần Lân vào trong cơ thể nghiền
nát mọi thứ bên ngoài vào thành cám hết. Giờ đây lực lượng bên ngoài ấy tuân
theo sự điều khiển của Bố Cái. Dần dần lan tỏa khắp cơ thể mang đến cho hắn sự
lĩnh ngộ mới về những gì mới nhận được.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #20