-Thật sự không ổn.
Cát bụi thổi tung tóe, đất cát bị xới tung hết cả lên. Bố Cái vận dụng Nghịch
Thế Thần Lân, hai chân cắm sâu xuống mặt đất để trụ, hai tay cũng như thế cắm
sâu vào, cả người thì chụm lại để dễ dàng trụ trong cơn bão cát này.
Đợi đến khi tình hình ổn định lại một chút, bão cát cũng dần yếu đi. Bố Cái đã
đưa ra một quyết định táo bạo.
-Đệ phải đi xem tình hình bên trong như thế nào.
-Không được. Đệ mà đi chắc chắn sẽ đụng tới kẻ mạnh đang ở bên trong. Nếu như hắn gặp đệ chắc chắn mạng của đệ khó giữ.
-Nhưng đệ không thể không vào được.
-Có phải đệ lo cho Mị Vũ không?
-Đệ... đệ....
-Đệ đừng để lo quá hóa rồ. Cứ bình tĩnh một chút, đợi độc tố yếu một chút chúng ta sẽ vào xem thử, ta sẽ cố gắng bảo vệ đệ.
-Cảm tạ đại ca.
-Người một nhà cả. Phải lo cho em dâu của mình một chút chứ! Khà khà.
-Ơ kìa....
-Hừ. Ngươi tưởng ta là con nít mới lên ba hay sao mà không hiểu. Đây là hạnh phúc của ngươi, phải nắm lấy. Nhân sinh trong đời chuyện tình yêu là thứ rất khoái lạc, lo mà giữ lấy để hưởng thụ.
-E hèm. Thôi chúng ta đi vào đi. Đệ thấy nó có vẻ lắng xuống rồi đấy.
Bố Cái tiến sâu vào bên trong. Đúng là hắn rất lo cho Mị Vũ, thấy vụ nổ lớn
vừa mới xảy ra nỗi lo lắng của hắn càng trở nên lớn hơn.
-Không hay!
Bố Cái rờ tay vào trong ngực mình, chiếc vòng cổ mà Mị Vũ đã tặng cho hắn giờ
đã phát ánh sáng đỏ liên tục nhấp nháy. Chẳng hiểu sao tâm thần của hắn trở
nên bất an hẳn. Hắn không ngờ được tình hình càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm
soát của mình, phải nhanh chân lên mới được.
-Bố Cái. Ta cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ ở phía đằng kia. Trong đó còn có luồng khí tức của Mị Vũ nữa.
-Đúng là thật rồi.
Cảm giác của hắn càng ngày càng khó chịu, nghe lời Tịch Lai nói xong liền tức
tốc tiến đi về phía ấy.
-Bố Cái. Bình tĩnh lại, không nên như thế. Đệ mất đi lí trí thì sẽ chẳng giải quyết được gì đâu.
-Được rồi được rồi. Đệ sẽ cố gắng kiềm chế.
Bố Cái tiến dần vào bên trong. Hắn ngó nghiêng để tìm kiếm Mị Vũ.
-Hahaha. Không ngờ ta lại gặp một miếng mồi ngon như thế này. Hahaha.
Bố Cái hoảng hốt. Trước mặt hắn là Mị Vũ người đầy máu me đang nằm phía dưới
đất, hơi thở dồn dập và có vẻ như đang dần yếu đi.
-Mị Vũ!
Bố Cái thật sự mất bình tĩnh rồi. Hắn chạy tới đỡ Mị Vũ dậy ôm vào lòng.
-Hahaha. Lại thêm một đứa muốn chết nữa. Là con người sao? Hà hà, không thể ngờ được đấy. Vậy là thêm một đứa trẻ chết trong tay ta rồi.
Bố Cái trợn trừng mắt, hắn nhìn thấy kẻ trước mặt toàn thân một áo bào đen phủ
che kín mít chẳng để lộ chỗ nào cả. Nhưng người hắn tỏa ra một khí tức rất
đáng sợ. Bố Cái trầm mặt vì hắn để ý kẻ này có tới chín hồn hoàn lơ lửng xung
quanh.
-Hai vàng, hai tím, năm đen. Phong hào đấu la!
Bố Cái biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết rồi vì cho dù có Tịch Lai đi
chăng nữa cũng sẽ chẳng làm gì được.
-Trông ngươi có vẻ thích con... ờm con bé này nhỉ? Vậy để ta chơi với ngươi một trò chơi nhỏ trước khi bắt nó nào.
-Và trò chơi này có tên là: “Ai sẽ chết trước”. Giờ ta sẽ tiêm độc vào cả hai đứa các ngươi. Đứa nào chết trước, đứa còn lại sẽ được ta bắt đi. Kekeke.
-Ngươi là tên khốn. Ta sẽ giết ngươi.
Bố Cái tức giận dùng Roi Bong Bóng tấn công tên lạ mặt này nhưng bị bắt lại.
-Ừm. Hồn sư à.... Vậy để ta tiêm cho ngươi vậy. Con bé kia đã bị dính rồi, trước sau thì....
-Thằng chó....
Bố Cái vừa định tấn công nữa thì đã bị tên này bay tới điểm ngay một chỉ vào
tim.
-Khực khực....
Bố Cái không thể thốt lên một lời nào nữa vì độc tố này lay lan quá nhanh, nó
không giống với Bích Ngọc Kì Độc Xà thuần túy độc, hắn cảm nhận được một lực
lượng tà ác đang phá hủy cơ thể của mình.
-Tà hồn sư.
Bố Cái nghĩ ngay cái này trong đầu. Tà hồn sư là một loại hồn sư khác với các
loại hồn sư bình thường. Những tà hồn sư có vũ hồn rất khác biệt so với các
hồn sư bình thường, vũ hồn của họ thường rất tà ác, có thể hấp thu sinh mạng
để tăng hồn lực của mình vì vậy bọn chúng thường đi giết người hoặc hút sinh
lực các sinh vật để tăng tu luyện. Vì vậy mà hồn lực của bọn hắn tăng trưởng
rất nhanh so với các hồn sư khác, đã vậy chúng còn mạnh hơn so với những hồn
sư bình thường. Nhưng bọn chúng có một nhược điểm chính là tới cấp 70, đạt
được Hồn Thánh thì hồn lực sẽ kém tăng trưởng. Không thể tiến cấp được nữa,
nhưng đây chỉ là với một số tà hồn sư bình thường, còn đối với tà hồn sư có tà
vũ hồn mạnh thì đây không còn là vấn đề nữa.
-Thật không ngờ. Ta lại bị hãm hại tiếp bởi một số tà hồn sư.
Bố Cái nhắm mắt tiếc hận. Cơ thể hắn không cử động được nữa nhưng hắn vẫn cố
ôm chặt lấy Mị Vũ trong lòng.
-Có nàng trong lòng, không uổng ta sống kiếp này. Dù ngắn ngủi nhưng thật đẹp.
Bố Cái mở to mắt nhìn kĩ Mị Vũ, hắn nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khuôn mặt
nàng. Mị Vũ cũng vì hắn dụi dụi mà chậm rãi mở mắt ra.
-Tiểu Bố.
-Tiểu Mộng. Cùng ngươi trò chuyện, ta vui vẻ lắm. Trước giờ ta chẳng bao giờ được vui như vậy cả. Cám ơn nàng.
-Ngươi thật là. Nói chuyện cứ như là người lớn vậy.
-Ta....
-Ta xin lỗi ngươi. Ta xin lỗi vì đã lôi kéo ngươi vào vụ này.
-Không sao cả. Ngươi chẳng có lỗi. Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cứu ngươi.
-Nhìn các ngươi thật khiến ta muốn khóc. Để ta tiễn ngươi lên đường sớm vậy.
Tên lạ mặt này nhìn thấy Bố Cái và Mị Vũ trông thật ngứa mắt liền ra tay tiễn
hắn. Một luồng khí đen sậm từ tay hắn bay vào ngay mi tâm của Bố Cái. Nhưng
chưa kịp giết Bố Cái thì đã có một luồng kim quang va chạm đánh bay đi.
-Ai!!!
-Ngươi làm loạn còn chưa đủ sao Mỗ Kính.
-Không ngờ lại kéo tới Kim Tinh Đấu La. Người đã tới rồi thì ta đi.
-Ngươi chưa đi được. Mau chữa cho hai đứa nhỏ này.
-Kính thưa tiền bối. Độc này của ta đã phát tác được một hồi lâu, mà hai đứa nhỏ này lại là hồn sư nữa, thể chất quá kém e là không chữa được. Chúng cầm chắc cái chết rồi.
-Vậy thì ngươi bồi táng cùng với bọn nó.
-Hừ. Ngươi nghĩ rằng ta đánh không lại ngươi sao? Để ta xem xem thực lực của Kim Tinh Đấu La mạnh tới đâu.
Người vừa mới tới Bố Cái nhìn không rõ, chỉ thấy hắn được bao bọc trong một
lớp hào quang vàng kim chói lóa. Hắn vừa mới tung một quyền thôi mà cả trời
đất này nhuốm đầy màu hoàng kim. Tên áo choàng đen kia cũng tiếp chiêu, hắn
bắn ra mười luồng hào quang màu đen để cản phá một quyền bay tới này. Nhưng
thế công của quyền quá mạnh, luồng hào quang màu đen bị đánh tan tành. Một
chút quyền uy vẫn hào nhoáng bay tới đều bị tên áo choàng này cản phá hết cả.
-Hừ. Đúng là Kim Tinh Đấu La, danh bất hư truyền. Nhưng nếu như ta muốn đi thì ngài không thể cản được ta đâu.
Tên áo choàng đen này tốc hành đi mất. Bố Cái nhìn tràn đầy tiếc hận, hắn thề
phải giết chết kẻ này nhưng mà....
-Tiểu Bố. Ngươi....
Bố Cái và Mị Vũ, da mặt cả hai người dần đen sạm lại.
-Đại ca. Giúp đệ.
-Hai dà. Nếu đệ đã quyết định như vậy rồi thì ta sẽ làm theo vậy. Không ngờ sự việc lại trái ngang như thế này.
Bố Cái dùng hết sức mình nhẹ nhàng nắm lấy tay Mị Vũ.
-Nàng phải sống tiếp. Vì ta yêu nàng.
Bố Cái đã quyết định hấp thu hết chất độc trong người Mị Vũ để cho nàng sống
sót. Hắn nhờ Tịch Lai tận lực hút hết độc tố từ Mị Vũ sang cho hắn, hắn biết
đường nào cũng có người chết vậy thì hắn sẽ tận lực cứu sống nàng. Hắn chấp
nhận hi sinh.
-Không được. Ngươi không được làm vậy.
Mị Vũ khóc thét lên. Bố Cái cũng chảy xuôi hai dòng lệ máu nóng chứa chan tình
cảm nhìn nàng. Đúng vậy, Mị Vũ cảm nhận được rằng độc tố của mình dần chuyền
sang cho Bố Cái bằng một cách nào đó bắt đầu từ bàn tay. Nàng nhận ra ý định
của Bố Cái nhưng không thể ngăn cản vì nàng chẳng còn sức lực để làm điều đó
nữa.
-Trước giờ ta sinh ra đều lớn lên trong tình cảnh cha mẹ không thể dưỡng dục ta. Lúc nào cũng sống trong u tối.
-Ta không phải là một người hiểu chuyện, ta khù khờ ngu ngốc nên mới mất đi tất cả. Ta đã từng mất đi cha mẹ, bằng hữu.
-Ta đã tìm thấy nguồn sống của mình, tìm thấy được một người ta thương. Một người ta luôn muốn ở bên cạnh.
-Ta vui vẻ nhìn người ấy bên cạnh. Ngay từ phút đầu tiên, thân hình thoát tục dưới ánh trăng ấy đã làm ta xao xuyến. Ta chẳng nhớ biết bao nhiêu lần mình đã nghĩ về nó nữa. Người ấy thật đẹp
-Người ấy chẳng nói chẳng rằng đánh ta mà chẳng cần biết lí do. Người ấy thật hung dữ.
-Người ấy luôn luôn tranh giành với ta, ganh đua thắng thua với ta. Người ấy thật hiếu thắng.
-Người ấy luôn luôn trò chuyện với ta mỗi đêm, dù là trên trời dưới đất hai ta đều nói với nhau không biết bao nhiêu lần, buồn vui đều chia sẻ với ta mà chẳng màng biết lí do là gì, người ấy luôn cùng ta đi đến cuối câu chuyện. Người ấy thật sâu sắc.
-Ta bước một bước nàng lẽo đẽo theo sau một bước, đợi ta gánh hết gánh này lại đợi tiếp gánh khác. Chẳng nhọc công nhìn ta mà lau mồ hôi. Người ấy thật chu đáo.
-Cứ mỗi lần ta sai lầm, suy nghĩ lệch lạc người ấy liền cốc đầu ta, chửi ta là thằng ngốc, lúc nào cũng lôi kéo động viên tinh thần ta. Người ấy thật đáng yêu.
-Mỗi khi thấy ta thương tích, nàng liền ở cạnh chăm sóc mãi cho đến khi ta khỏe dậy, cứ mỗi lần mở mắt lại là thấy người. Người ấy thật ân cần.
-Ta chẳng biết người ấy muốn ta kể cho gia đình điểm xấu gì nữa.... Đối với ta nàng là người hoàn hảo nhất.
-Ta yêu nàng. Tiểu Mộng của ta.
Nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay đang nóng dần lên, Bố Cái mừng rỡ vì sinh khí
đang quay trở lại với nàng. Hắn chẳng còn điều gì nuối tiếc nữa.
-Nàng phải chăm sóc thật tốt bản thân mình. Nàng phải nhớ hạnh phúc của nàng là hạnh phúc của ta.
-Ta đi rồi. Nàng nhớ dọn dẹp ngăn nắp, đừng xả bừa bãi bắt ta dọn hoài nữa. Biết nấu ăn chút chút thì tốt. Nàng xấu lắm.
-Nàng xấu lắm biết không. Tại sao lại để một thằng khờ như ta yêu nàng chứ.
-Sau này nếu như có người nào đó thương nàng thật lòng thì hãy nói cho ta biết. Để ta chúc phúc cho hai người. Hạnh phúc khó tìm lắm, tận lực mà hưởng thụ. Đó là điều mà đại ca nói với ta. Nàng phải nhớ.
-Không! Ngươi im đi. Ta không muốn nghe ngươi nói gì nữa.
Mị Vũ vùng dậy chẳng may hất mạnh quá khiến Bố Cái ngã ngửa ra đằng sau. Hắn
chẳng còn sức để mà gượng nữa, may thay Mị Vũ đã đỡ lấy hắn kịp thời.
-Ta muốn nghe nàng nói hạnh phúc. Ta sẽ chúc phúc cho nàng.
-Ta chỉ hạnh phúc khi có ngươi thôi. Thằng ngốc này.
-Ta thích chàng. Tiểu Bố! Chàng tình dậy mau. Hức hức.
-Đừng khóc. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Ta không có ở đâu cả, vẫn trong tim nàng đấy thôi.
-Ngươi ngu vừa vừa thôi. Chết là hết. Chẳng còn gì cả đâu.
-Ai nói với nàng là vậy hả?
-Ngươi đừng có đôi co với ta nữa. Người đáng chết phải là ta. Ta sẽ không để ngươi chết. Ngươi có biết ngươi đi rồi thì ta sẽ không được hạnh phúc đâu. Ngươi là tên khờ đã lấy đi hạnh phúc của ta rồi. Ở lại đi Tiểu Bố!
Bố Cái lau vội giọt nước mắt đang rơi của Mị Vũ cười khà khà. Mắt hắn dần nhắm
lại.
-Đại ca. Đệ xin lỗi đã để người và nhị ca rơi vào tình cảnh này.
-Thằng ngu!
Bố Cái cười mỉm, cuối cùng Bong Bóng cũng tỉnh dậy. Hắn nghe Tịch Lai giải
thích cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
-Chúng ta không cần ngươi xin lỗi. Chết thì cùng chết. Tịch Lai, ngươi vẫn chưa phải là hồn linh của Bố Cái, ngươi vẫn còn cơ hội sống tiếp. Chui vào chiếc nhẫn và tiếp tục thực hiện sứ mệnh của ngươi đi.
-Không. Ta muốn cùng các ngươi ra đi. Sống mà thiếu đi huynh đệ của mình thì còn sống chi nữa.
-Ta cứ tưởng ngươi phải sống để tuân theo quy củ chứ.
-Ta không muốn để nó trói buộc nữa. Trong khoảng thời gian sống vui vẻ bên ngươi và Bố Cái ta đã nhận ra nhiều điều.
-Được. Quân tử nói là làm. Bố Cái, cả ba chúng ta cùng nhau tiến về một tương lai mới nào. Hahaha.
-Khoan đã. Bố Cái, mau coi kìa.
Bố Cái giật mình, độc tố chứa lực lượng tà ác đang dần biến mất. Trong một
khoảng thời gian ngắn thôi mà tất cả đã biến mất hẳn.
Bố Cái không tin được mở mắt ra. Trước mặt hắn vẫn là người con gái ấy nhưng
mà....
-Chuyện gì xảy ra vậy hả Mị Vũ. Nàng đang làm gì vậy?
-Ta muốn ngươi làm những gì mà ngươi vừa nói thay ta.
-Nàng điên à. Mau dừng lại.
-Không thể dừng nữa rồi. Ta đã đánh đổi sinh mạng của mình cho chàng. Chàng cũng thấy rõ là sinh mạng lực của ta đang bị thiêu đốt mà phải không?
-Nàng.... Tại sao chứ! Tại sao lại vì ta mà làm vậy chứ!
Hắn đã được nghe Đại Cường giải thích về việc hiến tế. Việc hiến tế diễn ra
bằng cách đối phương tự nguyện muốn thực hiện việc này. Nhưng nói chỉ xảy ra
khi người đó là hồn thú mười vạn năm, vì chỉ có hồn thú mới có thể hiến tế để
đưa lực lượng mình biến thành hồn hoàn cho hồn sư. Hồn thú mười vạn năm có hai
con đường để đi, một là tiếp tục sống như vậy để chịu thiên phạt, hai là trọng
sinh thành con người để tiếp tục tu luyện. Vậy là Mị Vũ đã chọn cách thứ hai,
làm như vậy khiến nàng phải tránh xa khỏi con người và hồn thú vì đây là lúc
nàng yếu nhất, nếu bị phát hiện là sẽ bị kẻ đó giết lấy hồn hoàn và hồn cốt.
Còn việc hiến tế xong là hồn thú sẽ hoàn toàn biến mất để trở thành lực lượng
của hồn sư đó.
-Nàng.... Tại sao nàng lại giấu ta chứ! Nàng giấu ta rồi sao không giấu hẳn luôn đi. Tại sao lại làm việc này để giờ đây ta phải đau đớn như thế này.
-Ngươi là đồ ngốc. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, thấy ngươi điêu đứng trước ánh nhìn của ta, đã vậy còn thốt ra mấy câu ngu xuẩn nữa. Ngươi là thằng khờ đấy biết không hả!
-Ta đây chẳng thể tiếp chuyện nổi ai, vậy mà ngươi luôn luôn gợi chuyện để ta nói. Ngươi tám nhảm cùng ta, vui vẻ cùng ta suốt đêm, ta buồn ngươi chẳng vui, ta vui ngươi cũng mừng. Ngươi là thằng ngốc đấy biết không hả!
-Ngươi không biết rằng khi thấy ngươi đi từng bước từng bước vững chải trên con đường của mình. Cảm giác nhìn ngươi gánh vác cả non sông trên đôi vai nhỏ bé ấy. Ngươi có biết ngươi hùng vĩ trong mắt ta lắm không!
-Ngươi còn nhớ chứ. Ta nghe rõ từng lời từng lời yêu thương ngươi nói cho ta lúc ta nằm ngủ với ngươi. Ngươi chải tóc cho ta gọn gàng, ngươi thủ thỉ với ta chẳng phiền hà. Lúc đó ta ngủ thiếp đi rồi nhưng ta vẫn còn nhớ văng vẳng lời ngươi nói với ta rằng. Ta yêu ngươi.
Ngươi chẳng biết lúc đó trong tim ta xao động lắm. Ta vui mừng khi thấy ngươi
thổ lộ nhưng cũng buồn vì ta và ngươi khác nhau. Gia đình ta rất khó, họ không
thể dễ dàng tha cho ngươi khi biết được điều này. Nhưng giờ đây ta không màng
tới chuyện đó nữa.
-Vì ta cũng yêu chàng.