Chuyện Bất Thường Xảy Ra.


Bố Cái lặng lẽ nhìn Mị Vũ chìm sâu vào giấc ngủ. Hắn cũng nên suy nghĩ một
chút về mình.

-Hiện tại mình còn 8 viên Phát Lực Hoàn. Có vẻ như nếu mình sử dụng hết sẽ lên được cấp 20.

Hồn lực hiện tại của Bố Cái là ở cấp 17. Phát Lực Hoàn nghe Đinh Kiến Thần nói
dưới đại hồn sư mỗi viên sẽ tăng một cấp. Như vậy cũng có nghĩa là hắn sẽ dùng
3 viên để đạt được cấp 20.

-Còn 5 viên ta sẽ đưa Đinh Kiến Thần để hắn cùng lên cấp 20 với mình. Lúc đó cả 3 có thể cùng nhau kiếm hồn hoàn thứ 2, như vậy thực lực cả đội sẽ nâng lên.

Bố Cái suy nghĩ thấu đáo, hắn đang tính toán liệu mình nên phụ gia hồn hoàn
như thế nào cho Bong Bóng Nước.

-Đại ca. Cho đệ hỏi.

-Ngươi muốn phụ gia hồn kĩ như thế nào chứ gì? Tốt nhất vẫn nên là hồn kĩ mang tính bổ trợ như: tăng tốc độ tăng trưởng hồn lực, tăng hồn lực, tăng khả năng khôi phục hồn lực, tăng khả năng hấp thụ hồn lực, giảm tiêu hao hồn lực,... Những thứ gì có liên quan đến hồn lực ngươi nên tận tâm mà thu thập hết.

-Vậy hồn hoàn thứ 2 này đệ nên ưu tiên chọn hồn kĩ như thế nào.

-Tăng tốc độ tăng trưởng hồn lực.

-Hửm? Tại sao lại không tăng hồn lực. Như vậy không phải tốt hơn sao?

-Đệ nên biết rằng tăng hồn lực chỉ có lợi ở vài giai đầu, càng lên cao ảnh hưởng của nó càng thấp. Còn tốc độ tăng trưởng là cứ mỗi cấp đệ lại được nhận một phần, càng về lâu về dài càng có lợi. Với lại đệ biết tại sao bọn ta lại gợi ý cho đệ những hồn kĩ đó không?

-Thật sự đệ không biết.

-Vì người ta cho đó là phế hồn kĩ.

Bố Cái từ từ suy ngẫm một chút, hắn đột nhiên sực tỉnh.

-Đúng vậy a. Đây đều là những hồn kĩ không thể kích hoạt được.

-Chính xác. Mỗi hồn sư đều chọn cho mình hồn kĩ có thể kích hoạt được để phục dụng cho các mục đích như chiến đấu, khống chế, phụ trợ,... Chẳng ai lại đi lãng phí một hồn hoàn cho những hồn kĩ như vậy vì nó không thể kích hoạt. Mỗi hồn sư đều chỉ có 9 hồn hoàn, ai lại đi rãnh rỗi lãng phí chứ.

-Nhưng chúng ta lại có suy nghĩ khác. Chúng ta muốn đệ dựa vào hồn đạo khí. Đệ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với làm một hồn sư chính thống.

-Nhưng tại sao chúng ta lại không biến những hồn hoàn ấy thành những hồn kĩ mang hiệu ứng khống chế hoặc phụ trợ?

-Vì đệ!!!

Tịch Lai nói như chặt đứt mọi suy nghĩ tạp nham của Bố Cái. Đúng vậy, hắn sở
hữu hồn linh như Bong Bóng, mà Bong Bóng lại tốn rất nhiều hồn lực để chiến
đấu. Nếu như hắn có đủ hồn lực để cùng Bong Bóng song kiếm hợp bích thì không
đơn giản một cộng một nữa. Kéo dài việc cùng nhau chiến đấu càng lâu thì hắn
càng có lợi.

-Đệ chỉ thấy nó có lợi ích trước mắt thôi là với Bong Bóng. Còn khi đệ sử dụng hồn đạo khí, nếu như đệ có thể kéo dài thời gian sử dụng hồn đạo khí thì ta nghĩ rằng sẽ chẳng có ai có thể chạm vào người đệ được cả.

Đã có Bong Bóng phối hợp, lại còn sử dụng hồn đạo khí oanh tạc nữa. Đúng là có
thể xảy ra khả năng như Tịch Lai nói.

-Hay thật đấy!

Bố Cái giờ đã hiểu được những gì trong tương lai mình cần làm. Giờ hắn nên sử
dụng Phát Lực Hoàn để sớm tiến vào cấp 20 thôi.

----

-Thật sự chứ!

Mị Vũ nói với vẻ mặt không tin. Không ngờ Bố Cái đã sử dụng 3 viên Phát Lực
Hoàn để tấn cấp 20. Chỉ mới một đêm thôi mà đã có việc động trời như vậy xảy
ra rồi.

-Ngươi ngủ ngon quá làm sao mà biết được chuyện gì vừa mới xảy ra.

Bố Cái cười khà khà ra vẻ chọc tức. Mị Vũ bay lại đập hắn văng ra ngoài.

-Ui da. Trời ơi số ta đúng thật khổ. Sáng sớm mới đi ra ngoài đã gặp sao nào chiếu xuống đè dẹp ruột rồi. Ui....

Tên Đinh Kiến Thần này thật xui xẻo. Hắn mới định bước vào thăm sức khỏe Bố
Cái thôi mà đã bị một cái bóng đen nào đó đè hắn đúng nghĩa “sấp mặt” rồi.

-Điên thật chứ.

-Đinh Kiến Thần. Ngươi tới thật đúng lúc nhỉ.

Nghe thấy giọng nói quen quen, Đinh Kiến Thần trợn mắt.

-Bố Cái! Ngươi khỏe lại rồi?

-Đúng vậy. Ngươi vào nhà cùng ta nói chuyện một chút.

-Cha chả. Ngươi nói chuyện dễ nghe gớm nhỉ. Ngươi đã đè bẹp lão tử rồi còn định cắp tay phủi đít trốn tránh trách nhiệm à. Ngươi lại đây lão tử liều mạng với ngươi.

-Ngươi dám sao?

-A...Hừ! Lão tử không dám thì sao chứ. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

-Ta rửa mông chờ ngươi. Nhanh vào trong có việc cần nói.

Thấy việc có vẻ hệ trọng, Đinh Kiến Thần vào trong.

-Ta đã đạt cấp 20.

-Cấp 20! Có phải ngươi sử dụng Phát Lực Hoàn không?

-Đúng vậy. Ta sử dụng 4 viên rồi, còn 5 viên cho ngươi. Phụ trợ hệ thực vật khó tăng cấp hơn các hồn sư khác, ngươi cứ cấp lấy hết đi.

-Ngươi nói không biết ngượng à. Ta đây ít ra còn tu luyện nhanh hơn nhà ngươi rất nhiều. Ở đó mà khoe khoang.

-Thế hiện tại hồn lực ngươi là bao nhiêu nhỉ?

-Tê...tên khốn không biết xẩu hổ. Ngươi được lắm. Chờ lão tử thu thập được hồn hoàn thứ 2 rồi sẽ đi so đo với ngươi.

-Tốt. Biến nhanh đi cho bọn ta đi thu thập hồn hoàn cái.

-Gì? Các ngươi định đi chung với nhau à?

-Chứ sao nữa. Bọn ta đều đạt tới bình cảnh cấp 20 rồi, giờ phải thu thập hồn hoàn để đột phá chứ.

-Càng ngày thấy các ngươi càng khắn khít với nhau nhỉ.

-Từ trước giờ rồi. Ngươi khỏi cần mắc công để ý. Lượn đi.

Bố Cái xùy xùy như muốn đuổi đi, Đinh Kiến Thần cũng không thèm nấn ná nữa.

-Ngươi cũng giỏi gớm. Ai nói với ngươi rằng sẽ đi thu thập hồn hoàn cùng ngươi.

-Thì chúng ta đều đã đạt cấp 20 rồi. Đi chung với nhau lỡ như đi một mình gặp hồn thú thích hợp với ta mà không thích hợp với ngươi thì sao. Phải đi chung chứ!

-Nhưng mà ta không chỉ đi thu thập hồn hoàn không. Mà còn đi về nhà nữa.

-Thì ta về nhà cùng với ngươi có sao đâu. Ngươi cứ nói ta với ngươi là bạn của nhau. Có mất mác gì đâu.

-Nhưng người trong gia đình ta không cho phép dẫn người lạ tới.

-Ta với ngươi có phải người lạ gì đâu. Chúng ta thân thiết với nhau như vậy mà ngươi còn nói là lạ. Làm ta đau lòng lắm biết không.

-Ngươi.... Không cho là không cho.

-Đi mà.

-Không.

Bố Cái giả đò buồn bã, Mị Vũ tưởng hắn vì chuyện đấy mà buồn nên đành nói với
hắn.

-Thôi được. Ta sẽ dẫn ngươi đi cùng ta.

Chưa để Bố Cái mừng vội, Mị Vũ lại nói tiếp:

-Nhưng chỉ là đi thu thập hồn hoàn thôi. Còn việc dẫn ngươi về nhà thì không.

-Thôi tạm chấp nhận được đi.

Nghe Mị Vũ nói như thế, Bố Cái đã hiểu thêm về gia đình của Mị Vũ. Hắn biết là
không nên làm cô khó xử nữa nên đành chấp nhận.

-Vậy thì bây giờ lên đường đi.

-Sao sớm thế!

-Càng để lâu càng chậm trễ. Giờ mới sáng sớm, vừa vặn lúc nên khởi hành.

-Mà ngươi về nhà có quay lại đây không.

-Đương nhiên có chứ. Ta sẽ xin phép bọn họ. Ngươi không cần lo lắng.

-Ừm. Vậy thì đi nào.

Bố Cái cùng Mị Vũ sắp xếp hành lí rồi cùng nhau lên đường. Cả hai qua chào Đại
Cường rồi mới bắt đầu đi.

-Giờ ta với ngươi cùng nhau chạy thi, không sử dụng hồn lực. Ai chạy ra khỏi thành trước người đó thắng.

-Được.

-1...2...3. Bắt đầu!

Vừa mới khởi hành đã thấy ngay sự chênh lệch. Mị Vũ chạy rất nhanh so với hắn.
Cũng là lẽ đương nhiên, hồn lực của hắn dù sao cũng là nhờ đan dược, tuy cấp
bậc cả hai bằng nhau nhưng hắn vẫn chưa quen với việc tăng cấp dữ dội như thế
này.

-Ngươi thua rồi!

Mị Vũ đứng ngoài thành nhìn hắn vẫy tay cười. Một hồi sau Bố Cái mới chạy tới
kịp. Thấy cô vẫn còn sinh long hoạt hổ hắn liền cười khổ.

-Thế giờ đại tỷ đây muốn gì để tiểu đệ tiếp ạ.

-Ngươi thua nên giờ ngươi phải cõng ta.

-Cõng ngươi đi sao? Đơn giản. Lên nào.

-Hahaha.

-Hihihi.

Cả hai vui vẻ cười đùa với nhau suốt chặng đường đi. Đã lâu lắm rồi Bố Cái
chưa trải qua những gì thân thuộc như thế này. Lúc trước hắn đều lẩn trốn
trong những rừng sâu như thế này để tránh thoát khỏi những cuộc truy đuổi. Giờ
nhớ lại thật là hoài niệm.

-Bố Cái này!

-Hửm!

-Ngươi lúc nào cũng gọi ta là Mị Vũ này Mị Vũ kia. Ngươi nói như vậy làm ta khó chịu lắm. Ta muốn ngươi gọi ta giống như mọi người trong nhà gọi ta vậy.

-Thế ngươi muốn ta gọi ngươi là gì nào.

-Tiểu Mộng.

-Ừm. Thì Tiểu Mộng.

-Thế ta gọi ngươi là gì đây Bố Cái.

-Tiểu Bố đi.

-Tiểu Bố này. Ngươi có nói với ta cha mẹ ngươi đi đâu mất, ngươi có định tìm họ không?

-Khi nào ta đủ mạnh mẽ. Ta sẽ đi tìm họ.

-Thế ngươi dẫn ta đi gặp họ nhé. Ta cũng muốn cùng ngươi đi tìm họ.

-Ừm. Thế ngươi bao giờ dẫn ta đi gặp gia đình của ngươi đây.

-Ta chỉ có thể nói là hiện tại không được thôi. Còn sau này khi ngươi có thực lực thì ta mới có thể nói được.

-Ngươi đừng lo. Khi nào ta đủ thực lực ta sẽ xem thử gia đình ngươi quyền quý như thế nào lại có thể sinh ra một cô bé nghịch ngợm như thế này. Hehe.

-Hừ. Ta nhéo!

-Ui da. Nhẹ tay thôi đau quá!

-Cho ngươi chừa. Dám nói chuyện tào lao trước mặt ta. Sau này gặp gia đình ta thì hãy nói câu nào đấy về ta cho tốt đẹp vào, kẻo họ lại bảo ta ngược đãi ngươi.

-Được rồi được rồi. Nhẹ tay lại đi, sưng vù cả lên rồi.

-Khì khì. Ngươi đúng là đồ ngốc.

-Thế còn bao xa nữa.

-Chúng ta sắp tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi. Nhà ta ngay núi cạnh đấy. Ngươi đi tới ven rừng rồi chờ ta, ta sẽ đi tiếp kẻo đi gần quá họ lại phát hiện ra ngươi.

-Tới nơi rồi.

-Hửm???

-Chuyện gì vậy Tiểu Mộng.

Vừa tới tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, quả không hổ là khu rừng lớn chứa nhiều
chủng loại hồn thú nhất thế giới hiện nay. Nhìn bên ngoài thôi cũng đã thấy nó
đồ sộ rồi, nhìn kĩ thì sẽ thấy mới ven rừng mà cây đã chằn chịt không rõ lối
rồi. Khí hậu ở đây quá tốt mới có thể làm cho cây cối sinh trưởng tốt như vậy.
Nhưng hiện tại thì....

Bố Cái vừa mới đặt Mị Vũ xuống thì cô đã nhảy dựng lên. Bố Cái cũng vừa mới
phát hiện ra rằng khu rừng này thật bất thường, khác với những gì hắn được học
và kể. Nghe nói rằng khu rừng này trời trong xanh thoáng mát nhưng giờ đây
không khí đang đen xạm đi.

-Có độc. Cẩn thận....

-Giờ tính sao đây. Chúng ta không thể đi tiếp được nữa rồi.

-Không cần phải đi tiếp nữa. Ta đã biết nguyên nhân của nó rồi.

-Hả? Ý ngươi là sao?

-Ngươi không cần hỏi nữa. Ta sẽ vào trong khu rừng này để quan sát tình hình, ngươi ở lại đây. Ta kháng độc được vì ta sở hữu Bích Ngọc Kì Độc Xà, còn ngươi thì không thể. Tốt nhất ngươi nên ở lại đây đến khi nào ta ra.

-Không được. Ta sẽ vào trong đó cùng ngươi. Ta sẽ không để ngươi đi một mình. Ngươi cũng đã nghe Đại Cường lão sư nói rằng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rất nguy hiểm. Chỉ cần vào sâu một chút cũng đã gặp phải sự công kích của hồn thú rồi. Ở đây có quá nhiều hồn thú, mà ngươi thì chỉ mới là hồn sư thôi. Ta không yên tâm được.

Mị Vũ nhắc nhở Bố Cái và định tiến vào trong, nhưng gặp phải sự phản đối kịch
liệt của hắn khiến nàng cũng chẳng biết làm sao. Bố Cái thấy được sự lo lắng
của Mị Vũ khi nhìn thấy hiện tượng này, có vẻ như nàng đã biết được chuyện gì
đó nhưng hắn cũng không thể yên tâm được vì độc này được phát ra từ sâu trong
khu rừng mà ra tới ngoài này vẫn có thể cảm nhận được chứng tỏ độc này không
phải là chuyện đùa nói không sao là không sao được.

-Ta có viên kháng độc. Ngươi nuốt đi là trong một khoảng thời gian sẽ không bị làm sao cả. Ngươi có thể đi theo ta để tìm hiểu nguyên nhân.

Mị Vũ không giải thích thêm, đưa viên đan dược cho Bố Cái nuốt lấy. Từ nãy giờ
hít thở hắn cũng cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn và hơi khó chịu với mùi
khí này, nhưng khi nuốt viên kháng độc đan mà Mị Vũ đưa cho thì hắn đã thoải
mái hơn nhiều.

-Vậy thì chúng ta khởi hành thôi.

-Ừm.

Mị Vũ dẫn đường cho Bố Cái đi. Cả hai thật sự kinh hoàng khi nhìn thấy hàng
chục hồn thú chết rạp trong rừng, mắt đều trợn trắng lên cả trông rất đáng sợ.

-Không ngờ rằng độc khí này lại mạnh như vậy.

Càng đi sâu vào hắn nhìn thấy đâu đâu cũng có hồn thú chết cả, chẳng có lấy
nổi một con sống để cho họ nhìn. Hắn sánh bước đi chung với Mị Vũ, nhìn vẻ mặt
lo lắng của cô nàng hắn nhận ra rằng sự việc này không đơn giản, chắc nó có
liên hệ tới nàng.

-Ngươi có sao không Mị Vũ? Ta trông ngươi có vẻ lo lắng quá. Bình tĩnh chút đi.

-Ừm, ta không sao. Ngươi nên nhớ rằng kháng độc đan mà ta đưa cho ngươi có thời hạn. Khi nào cảm thấy khó chịu thì bảo ta đưa tiếp viên nữa.

-Ừ. Hiện tại ta vẫn cảm thấy bình thường.

Mị Vũ không vào sâu thêm nữa vì hiện tại phạm vi của cô và Bố Cái là 300m rồi.
Vào quá sâu rồi và kể cả hắn cũng biết rằng hồn thú trong đây vẫn còn sống vì
lúc trước những còn hồn thú chết chỉ cỡ chục năm và trăm năm thôi, có một vài
con ngàn năm đã nhìn thấy họ nhưng đang bận dùng sức lực để chống chọi với độc
khí nên không tấn công họ. Nhưng giờ đã vào sâu rồi nên họ phải cẩn thận.

-Ngươi chờ ta chút. Đây là ba viên kháng độc đan, ngươi cầm lấy. Từ giờ ngươi ở yên đây. Độc bên trong quá mạnh đến nỗi kháng độc cũng không làm gì được nữa đâu. Nếu như ngươi tin ta thì hãy đợi ở đây.

-Đừng bị gì cả nhé, Tiểu Mộng.

Bố Cái ôm lấy nàng một cái, cảm thụ hương thơm trên người nàng một lát rồi vội
buông ra. Mị Vũ nắm chặt lấy tay hắn một lát rồi vội buông. Để lại hắn một
mình rồi chạy đi.

-Đại ca. Mau giải thích tình hình coi. Đệ cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

-Thực sự là bất thường. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ta đã từng đi khám phá rồi, nó thực chất không như bây giờ. Ta cũng cảm nhận được loại độc khí này không phải là tự nhiên mà là do có ai đó kích phát.

-Ai đó? Ai lại ở sâu bên trong phát độc mạnh tới nỗi lây lan ra bên ngoài vậy ta?

-Ta cũng không biết nữa. Nhưng nhìn cách độc phát tán thì chỉ mới đây thôi, nghĩa là bên trong vẫn đang tiếp tục.

-Trời đất. Như vậy thì độc tố này sẽ ảnh hưởng ra bên ngoài mất.

-Cũng không hẳn đâu. Ta nhìn thấy là nó chỉ ra hơn ven rừng một chút là tự động tiêu tán. Chắc là ngươi đó đã tính cả rồi.

-Thật đáng sợ.

-Ừm. Nhưng mà ta cảm nhận được rằng trung tâm của nó rất gần đây. Có vẻ như cô bé đó cũng phát hiện được nên mới để ngươi ở lại đây.

-Như vậy là Mị Vũ gặp nguy hiểm mất. Lỡ như kẻ đó tấn công cô ấy thì sao.

-Thì chết chứ sao!

-Không... đượ....

-Ầm ầm ầm!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa nổi dậy thổi bay cây cối và hồn thú, một số
con thì gắng gượng còn một số thì bị cuốn theo chiều gió. Cát bụi mù mịt làm
cho Bố Cái cũng cảm thấy khó thở.

-Không ổn rồi!!!


Cám ơn mọi người đã đọc trong suốt một khoảng thời gian ngắn. Mình vui lắm.
Cám ơn mọi người nhiều.... Mình ra 3 chương trong ngày hôm nay luôn đấy. Mọi
người nhớ đọc hết nhé.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #18