Bố Cái thầm ngẫm nghĩ về Nghịch Thế Thần Lân và Bong Bóng Nước. Tịch Lai và
Bong Bóng đã mang đến cho hắn các cách nhìn mới về vũ hồn.
-À này. Quên nói cho ngươi mất. Nên học tập hồn đạo khí đi.
-Tại sao thế nhị ca?
-Còn phải hỏi. Để mạnh hơn chứ để làm gì. Sau này ngươi sẽ rõ sự lợi hại của nó..
Bố Cái vừa mở mắt thì đập vào hắn là Mị Vũ với Đinh Kiến Thần đang ngủ say
cạnh mình. Có vẻ như họ đã thức canh hắn rất lâu nên đã thiếp đi.
-Đúng là chân kia không thể cử động được.
Bố Cái cười khổ, đúng là không nên mượn ngoại lực nhiều, địch tổn tám ta tổn
mười là cái giá quá đắng.
-Ngươi tỉnh dậy rồi à?
Đại Cường lão sư ngồi ghế bên cạnh để ý thấy Bố Cái vừa mở mắt đang ngó
nghiêng đành hỏi.
-Ừm. Cơ thể của ngươi thì không có gì bất thường trừ một cái chân của ngươi vì vận lực quá mạnh khiến cơ bắp và xương tổn thương quá nặng. Đang trong quá trình điều trị. Chắc phải tầm nửa tháng mới có thể khỏi.
-Vậy chúng ta đã thắng?
-Ừm. Đã thắng.
Đại Cường nở nụ cười hiền hòa nhìn Bố Cái. Thấy vẻ mặt hưng phấn của hắn liền
than thầm.
-Ngươi thật là... có biết làm như vậy là lỗ mãng lắm không hả! Ngươi có biết rằng ba người các ngươi làm ta rất lo lắng không!
-Đệ tử xin lỗi sư phụ. Nhưng không phải nếu như đệ tử không làm vậy thì chúng ta sẽ không đạt được quán quân.
-Quán quân quan trọng lắm sao? Quán quân liệu có bằng tương lai của các ngươi không hả! Có biết rằng cái thứ danh hiệu ấy chỉ là hư ảo thôi không! Đối với ta bình an của các ngươi mới là quan trọng.
Bố Cái im lặng nghe những lời nặng nhẹ đầy tình thương của Đại Cường. Hắn hiểu
rõ việc mình làm đã gây lo lắng cho sư phụ của mình rất nhiều, đã vậy còn gây
tổn thương lớn cho chính bản thân mình. Sư phụ như cha mẹ, là bậc cha mẹ thì
ai chẳng lo cho con cái mình, sợ nó bị trầy xướt, lo lắng nên la mắng là
chuyện thường.
-Hừm....Ờm.... Hửm.... Bố Cái! Ngươi tỉnh dậy rồi!
Mị Vũ nghe thấy ồn ào vội tỉnh dậy. Thấy Bố Cái đang nhìn mình mỉm cười, nước
mắt không kiềm được chảy xuống, cô cũng nghe được tình hình bệnh trạng của Bố
Cái. Biết hắn đã hi sinh quá nhiều vì mình, vì lợi ích cả đội nên cô chẳng
biết nói lời gì ngoài ngậm ngùi rơi lệ.
-Ta có sao đâu. Chẳng qua là đi lại sẽ khó khăn một chút thôi. Tầm nữa tháng là khỏi.
-Hừ. Ngươi còn dám nói. Nghỉ ngơi hồi phục đi.
Đinh Kiến Thần không biết tỉnh dậy khi nào chen vào nói một câu liền bị Đại
Cường cốc đầu một cái.
-Ngươi phụ trợ quá yếu ớt. Không đóng góp gì cho đội thì không được lên tiếng.
-Oan uổng quá. Ta là phụ trợ chứ có phải là chiến đấu đâu. Chẳng lẽ bảo ta lên tiêm vào mông những kẻ kia rồi nói một phát thôi nhanh lắm, đảm bảo sướng? Phản đối sự bất công đối với hồn sư phụ trợ.
-Hahaha....
-Nói chung là tất cả chúng ta đều đã giành quán quân. Chúc mừng các ngươi.
Đại Cường vỗ tay khiến cho cả ba bồi hồi xúc động. Nhớ về khoảnh khắc lúc ấy
tưởng chừng như không thể nhưng cuối cùng tất cả bọn họ đều đã vượt qua. Càng
nghĩ càng lâng lâng nhiệt huyết trong người.
-Hôm sau nhận thưởng chỉ có mình Bố Cái đi không được nên ta đã nhận giùm. Giờ các ngươi được 100000 hồn đồng, 9 viên đan dược và một hồn cốt. Ta sẽ chia đều cho các ngươi. Còn phần thưởng của ta chính là mỗi đứa được một viên Phát Lực Hoàn.
-Woa!!! Phát Lực Hoàn cơ đấy. Không hổ là sư phụ của chúng ta. Ra tay cũng thật hào phóng.
-Thực chất nó cũng không phải là của ta đâu. Chỉ là do ta cá cược với giáo viên của bọn Hứa Kì Nam nên được lợi một chút thôi. Còn phần thưởng của ta thì là cái này.
Đại Cường đưa cho họ một cái túi vứt qua Đinh Kiến Thần để hắn mở. Cả ba người
rất tò mò về phần thưởng của Đại Cường.
Bố Cái, Mị Vũ, Đinh Kiến Thần cùng trợn mắt nhìn vào bên trong. Không hổ danh
là sư phụ, quả thật lại cho bọn họ một cái hồn cốt.
-Sư phụ ơi đệ tử yêu người chết đi được.
-Bớt nói nhảm đi Tiểu Đinh. Giờ đây các ngươi có được 100000 hồn đồng, 9 viên đan dược, 3 viên Phát Lực Hoàn và hai hồn cốt. Các ngươi tự chia với nhau đi.
-Ta không cần tiền. Chẳng cần đan dược và hồn cốt. Các ngươi cứ lấy hết đi. Trận đấu này người góp sức nhiều nhất là Bố Cái. Ta cảm thấy hổ thẹn, ta sẽ không nhận thứ gì cả.
Mị Vũ phẩy tay đẩy hết sang cho Bố Cái và Đinh Kiến Thần. Cô nàng này cá tính
rất mạnh a.
-Nhưng mà ngươi cũng đã góp sức rất nhiều. Ba chúng ta ai cũng đã cố gắng, nếu thiếu một người thì cũng chẳng ai giành được quán quân ta. Ta nghĩ chia đều là cách tốt nhất. Mị Vũ đừng cố chấp nữa
-Đúng đấy Mị Vũ. Ngươi nên suy nghĩ kĩ lại. Bấy nhiêu đan dược thừa sức để ngươi tăng lên cấp 20 đấy. Còn Hồn Cốt nếu ngươi dung hợp vào cơ thể có thể giúp ngươi có thêm một hồn kĩ.
-Không cần nói nhiều. Thực chất ta không thể dùng những loại đan dược hạ cấp này. Nó ảnh hưởng tới ta.
Bố Cái sực tỉnh. Đúng thật là mấy cái loại đan dược này trừ Phát Lực Hoàn là
loại trung cấp ra còn lại chỉ là loại hạ cấp. So sánh với viên mà hồi trước Mị
Vũ đưa cho hắn là một trời một vực.
-Thật sự là mấy cái đan dược này ta nuốt không trôi. Các ngươi cứ lấy hết, tiền ta không thiếu, lấy luôn đi.
Đây mới là khí phách của người có tiền. Bố Cái và Đinh Kiến Thần cuối cùng
cũng có dịp được rửa mắt. Cả hai người âm thầm nuốt nước miếng cười khổ.
-Vậy còn hồn cốt thì ngươi phải lấy. Đinh Kiến Thần, ngươi cũng phải lấy khối hồn cốt này. Ta không cần hồn cốt.
-Bố Cái. Thực lực của ngươi tuy mạnh nhưng về tốc độ tu luyện ngươi là người kém nhất. Nếu có hồn cốt thì thực lực sẽ tăng mạnh. Ngươi nên có một cái. Ta là phụ trợ nên không cần thiết đâu.
-Hừ. Ta tuy tốc độ tu luyện chậm nhưng đã có đan dược bù lại rồi. Hồn cốt này ta không thể nhận được không phải vì ta không mà còn do vũ hồn của ta nữa.
Bố Cái nói vậy cũng có lí do cả. Tịch Lai và Bong Bóng khinh thường nhìn đống
hồn cốt kia.
-Ngươi biết rõ về hồn cốt không? Các bộ phận chính của hồn cốt là đầu, tay, chân và thân thể. Còn những bộ phận khác ngoại là ngoại phụ hồn cốt. Hồn cốt có xác xuất tìm thấy từ hồn thú, hấp thu chúng là có được một hồn kĩ là đúng. Nhưng còn tùy thuộc vào hồn kĩ ấy có thích hợp không nữa. Hai cái hồn cốt kia được tìm thấy từ hai con hồn thú với niên hạn thấp, đã vậy còn không phụ hợp với ngươi nữa chứ. Bỏ hết. Ta không chấp nhận thứ phế thải ấy ở trong cơ thể ngươi.
Bị Tịch Lai khinh thường chẳng thèm ngó làm Bố Cái chẳng dám nhận lấy đám hồn
cốt này. Chỉ đành nói rằng hai cái này chẳng phù hợp với bộ kĩ năng của mình,
nói là có nó chẳng lợi lộc gì cả.
Thấy Bố Cái kiên quyết không nhận, Đinh Kiến Thần hậm hực đút nó vào hồn đạo
khí trữ vật của mình. Đại Cường nhìn thấy được tinh thần đoàn kết của họ,
chẳng ai vì lợi ích cá nhân cả. Đây là thứ mà một người thầy như hắn muốn thấy
từ học trò của mình.
-Thôi được rồi. Ta sẽ phân chia như thế này. Mị Vũ nhận một mảnh hồn cốt. Đinh Kiến Thần một mảnh hồn cốt, một Phát Lực Hoàn và bốn viên đan dược hạ phẩm. Còn lại sẽ là của Bố Cái.
-Còn đấu đôi và đấu đơn chúng ta cần tham gia không?
-Không cần. Các ngươi không có cơ hội đâu. Hứa Kì Nam và Hứa Kì Nữ đều tham dự hai hạng mục này. Trừ Bố Cái ra thì giải nhất đều nằm trong tay bọn chúng cả.
Bố Cái nghĩ lại cũng đúng. Hai người kia quá mạnh mà.
-Ta sẽ mạnh hơn bọn chúng.
Mị Vũ nói chắc như đinh đóng cột. Thấy quyết tâm mạnh mẽ của mọi người Đại
Cường không nói gì nữa. Chỉ kéo mọi người ra để cho Bố Cái được nghỉ ngơi kẻo
lại làm phiền hắn.
-Hai dà. Quả thật không đi lại được bất tiện quá.
-Ngươi không được phục dụng đan dược. Những đan dược này khác với loại hồi trước ngươi phục dụng. Những thứ này sau khi sài có thể để lại một chút di chứng. Để ta dung luyện chúng thành đan dược chữa thương cho ngươi.
-Được thôi. Mà liệu có thể chữa khỏi cho ta không nhị ca?
-Khoảng ba ngày là ngươi sẽ khỏi. Đan dược này vẫn chưa phải là tốt, dược liệu của nó quá khó để tiêu hóa trong khoảng thời gian ngắn. Ngươi cần ba ngày để có thể hấp thụ và chữa lành vết thương, thêm một ngày nữa để có thể hoạt động bình thường. Coi như là ngươi may mắn.
Bong Bóng đem tất cả đan dược mà Bố Cái nhận được bóp nát tất cả. Dược lực
được hắn tinh luyện sao chỉ còn một giọt chất lỏng màu xanh thẫm. Bong Bóng
rút bỏ hết tạp chất rồi vận chuyển dược lực cho nó nằm vùng ở phía chân bị
thương.
Bố Cái thấy rang rát rồi kế tiếp như có một luồng lực đang dịu dàng mát xa
chân của mình.
-Không ngờ rằng ngươi lại có thể thừa cơ hội này đột phá một cấp. Tốt lắm, ngươi cứ từ từ mà dưỡng thương.
Bong Bóng bỏ lại Bố Cái để hắn tự mình chữa thương. Bố Cái thấy rằng cơ thể
mình đang tràn trề sức sống, kể cả chân của mình hắn cũng có thể cảm giác được
và cử động một chút.
Ba ngày sau. Bố Cái nhẹ nhàng rời khỏi giường tập tành đi lại.
-Không còn cảm thấy đau đớn nữa. Mặc dù đi đứng vẫn còn hơi gượng gạo một chút.
Bố Cái không nằm ở đây nữa. Hắn quyết định ngày hôm nay phải về với bọn Đinh
Kiến Thần.
Nhưng hắn vừa mới rời khỏi phòng y tế liền giáp mặt ngay một người người trông
có vẻ như cũng là giáo viên của trường.
-Ngươi là??? Bố Cái?
-Đúng rồi. Có chuyện gì không vậy thưa lão sư?
-Ta là Lý Lịch Hoa. Là chủ nhiệm của đội Hứa Kì Nam.
Nghe màn giới thiệu xong Bố Cái cảm thấy không ổn. Không ngờ mới rời khỏi
phòng thôi mà đã đạp ngay một cục phân rồi. Người này nghe Đại Cường nói hình
như là hắn rất ghét sư phụ mình. Đã vậy người này còn thua mất ba viên Phát
Lực Hoàn nữa chứ.
-Nghe nói ngươi là đệ tử của Đại Cường? Ngươi trông có vẻ rất giống hắn nhỉ.
-Lão sư quá khen.
-Nhất là bản tính lì lợm luôn thích quấy phá người khác.
Bố Cái cảm nhận được uy áp toát ra từ người này. Bốn hồn hoàn lần lượt là hai
vàng, hai tím xuất hiện phía Lý Lịch Hoa.
-Thì ra người này là một Hồn Tông.
Bố Cái biến sắc, hắn không ngờ tên Lý Lịch Hoa này lại không biết xấu hổ như
vậy. Dám giở trò ngay tại đây. Có vẻ như hắn không thấy Đại Cường đâu nên mới
định bày trò cho bỏ tức cái vụ đội hắn thua trong tay đội của mình.
-Được lắm. Nếu ngươi muốn chơi thì ta sẽ chơi tới cùng.
Bố Cái chống chọi với uy áp này. Thấy không mảy may gì Lý Lịch Hoa đành tăng
thêm uy áp lên người hắn bắt buộc cho Bố Cái phải vận vũ hồn lên để chống đỡ.
-Tên này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Bố Cái tức giận thật sự nhưng không thể làm gì được. Đành phải tiếp tục đứng
im nhận lấy uy áp đang đè hắn xuống.
Uy áp càng mạnh làm Bố Cái chịu không nổi nữa, nhưng hắn không vì thế mà quỳ
xuống. Vẫn thẳng người trừng mắt nhìn như muốn chọc xuyên thủng cơ thể Lý Lịch
Hoa.
-Tên nhóc này thật mạnh.
Dù cho đã sử dụng tới ¾ uy lực rồi nhưng vẫn không thể làm gì được Bố Cái
khiến hắn cau mày. Ngay cả Hứa Kì Nam cũng không thể chịu đựng nổi hai phần
chứ đừng nói chi là ba phần.
-Tên nhóc này nghị lực thật lớn. Cần phải dạy dỗ cho nó một bài học mới được.
Lý Lịch Hoa không giữ sức nữa. Uy áp hồn tông đã được hắn thi triển một cách
đầy đủ. Cơ thể Bố Cái dường như không còn là của chính hắn nữa. Hắn không thể
chịu đựng nổi sức ép này, máu theo lỗ chân lông hắn mà tuôn ra ngoài.
-Ta không phục. Muốn bắt ra quỳ gối sao? Ngay cả thiên địa cũng không có quyền làm vậy đối với ta, ngươi là cái gì chứ!
Bố Cái gào thét trong lòng. Thân thể hắn đang chúi xuống như muốn ngã nhưng
hắn vẫn cố gắng đứng thẳng người mặc kệ hậu quả. Giờ đây cả cơ thể hắn đều
nhuốm máu nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng trưng hằn học nhìn Lý Lịch Hoa.
-Thiên là trời, địa là đất. Có thiên là có địa, người tồn tại trong trời đất, muốn sinh trưởng phải nhờ trời đất dưỡng dục. Nhưng nó cũng là một cái lồng giam, nó chi phối con người, khiến cho con người phải quỵ lụy vào nó. Chính vì thiên địa như vậy nên con người mới dần trở nên độc đoán ích kỉ, dần dần ngu hóa đi để cho thiên địa chi phối. Dần dần thực lực mạnh lên, con người càng nhận được nhiều sự ưu đãi từ thiên địa.
-Đúng rồi. Thiên địa cũng không phải chỉ là trời đất, trời đất cũng chỉ là một khái niệm mà con người từ đặt ra mà thôi. Chắc gì những gì ta biết lại là đúng.
-Thiên địa cũng giống như con người vậy, có lúc hiền hòa giận giữ, chính vì vậy nên mới có những hiện tượng trong tự nhiên. Chẳng qua cách thể hiện của nó không giống như con người. Con người cũng có cảm xúc, con người dần mạnh lên sẽ đi theo hai chiều hướng, một là lệ thuộc hai là tự chủ. Càng lệ thuộc càng không thể phát triển và thoát ra khỏi thiên địa, ví như nếu như ngươi ở quen sống cái giếng, ngày ngày đối diện với mặt nước trong lành, chắc chắn ngươi sẽ sợ phải đối mặt với biển lớn và ngươi bắt buộc phải đưa ra hai lựa chọn giống như trên, phải vượt vũ môn để hóa rồng hay mãi mãi chỉ là một con cá loanh quanh trong cái giếng ấy.
Thiên địa cũng vậy, nhưng nó đã tự chủ được. Vậy tại sao nó lại để con người
mạnh lên để một ngày nào đó thoát khỏi sự khống chế của nó?
Bố Cái dần chìm trong suy nghĩ của mình. Lý Lịch Hoa không ngờ rằng chỉ là một
phút ích kỉ muốn dạy dỗ tên đã làm mình thua canh bạc của hắn đã tạo nên cơ
hội cho Bố Cái có thể lĩnh ngộ được thiên địa.
-Đúng rồi. Là chất! Chất ở đây ám chỉ là bản chất và biến chất. Thiên địa là bản chất còn con người là biến chất. Con người biến chất làm cho thiên địa phải hỗ trợ con người quay về bản chất. Đây cũng chính là một lí do để giải thích sao thiên địa lại nuôi con người lớn mạnh, vì nó và con người đều phải đi theo một vòng tuần hoàn. Khi con người càng phát triển thì sẽ càng nhận thức rằng họ đã biến chất quá nhiều và từ đó quay lại bản chất của mình. Thiên địa muốn đưa con người trở lại nên đã làm vậy. Vậy tại sao thiên địa lại làm vậy?
-Đúng đúng đúng. Thiên địa làm vậy không vì bất kì lí do nào cả. Nó cũng giống như con người. Sinh sản là thế giới này, con người được nó tạo ra nhưng nó không thể nào kiểm soát được sự biến chất của con người vì nó là bản chất. Thế nên mới sinh ra việc là cha mẹ sinh con trời sinh tánh. Thiên địa cũng giống như cha mẹ vậy, nó không thể nào lường trước tất cả mọi thứ nên con người trở nên như vậy, đổ thừa cho trời đất khi chính mình tự buông bỏ. Không phải là thiên địa muốn làm vậy mà là con người tự quyết định muốn quay trở lại hay tiếp tục dấn sâu vào u mê.
-Phá Thiên Địa. Hay cho phá thiên địa nhưng lại không phải là phá thiên địa!
-Đúng vậy. Phá Thiên Địa không phải chỉ phá thiên diệt địa không. Phá không phải là cái đích đến cuối cùng. Phải biết tự nuôi dưỡng lấy chính mình, phá không phải là phá bỏ mà là phá cái tư tưởng ngu muội đó đi.
Bố Cái dần chìm vào cái lối tư tưởng suy nghĩ của mình mà không biết rằng thực
lực của hắn không những chỉ tăng lên một bậc về thể lực mà còn cả trí lực. Tư
tưởng của hắn đã thoát ra khỏi sự việc thông thường mà dần dần đi theo chiều
hướng của riêng hắn.