Cá Cược.


-Hửm? Sao tên nhóc này lại có thể chịu đựng giỏi như vậy?

Lý Lịch Hoa cảm thấy không đúng. Hắn nhận ra rằng tên nhóc này đang để tâm ở
đâu chứ không còn là ở đây nữa vì lúc trước uy áp này khiến hắn không thể nào
thở được vậy mà giờ lại cảm thấy nhẹ nhàng như không. Đã vậy đôi mắt lờ đờ của
hắn cứ giống như nhìn về một phía vô định vậy.

-Không thể nào. Chẳng lẽ hắn có thể chịu đựng được uy áp của một hồn tông như ta.

Lý Lịch Hoa không nghĩ đến việc ra tay vì hắn sợ nếu như hắn động tay động
chân sẽ bị kỉ luật. Thế nên hắn đành cắn răng mạnh mẽ dùng uy áp để uy hiếp Bố
Cái.

-Ta phải cảm ơn thiên địa vì chính những gì thiên địa đã diễn hóa ra mới cho ta một cơ hội thoát khỏi nó. Nghịch Thế Thần Lân chắc cũng muốn ám chỉ ta rằng phải biết ơn tất cả giống như là những gì nó đã được nhận từ những vị thần. Biết ơn là thứ quan trọng, muốn phá bỏ cũng được, muốn làm mới cũng được. Nhưng phải cám ơn những gì đã tạo ra ngươi và phải luôn nhớ về cội nguồn. Đấy chính là lí do nó đặt tên là Nghịch Thế Thần Lân. Ta đi ngược lại những gì đã được sắp đặt cho ta không có nghĩa là phải phá bỏ nó, ta chỉ muốn chứng minh rằng ta cũng có đạo của ta, ta không bác bỏ những gì mà các người đã gìn giữ, ta chỉ muốn được sống là chính mình, là một Bố Cái chứ không phải là một con người trong thiên địa này.

-Không ngờ không ngờ.

Tịch Lai cảm thán, hắn không ngờ khả năng lĩnh ngộ của Bố Cái lại cao như vậy.
Chỉ có một phút bất đồng với một cá thể trong thiên địa thôi mà đã có thể lĩnh
ngộ được nhiều thứ như vậy. Ngay cả Tịch Lai cũng chưa từng nghĩ tới những thứ
đó.

-Không thể ngờ được có một ngày Tịch Lai ta lại phải nghe người khác giảng về những thứ như thế này.

-Mỗi người có mỗi lĩnh ngộ khác nhau. Ngươi có nhận thức khác thì hắn cũng có nhận thức khác. Đó chính là lí do mà ngươi muốn đưa cho hắn mà.

-Ngươi khỏi cần an ủi ta. Ta không có ngu, kể cả ngươi cũng biết là những thứ gì hắn đã suy diễn điều vượt qua khỏi chúng ta rồi. Ta thật sự tò mò muốn tìm hiểu con đường mà tam đệ đi liệu sẽ như thế nào quá. Chắc chắn sẽ siêu việt hơn chúng ta mất.

-Đúng vậy. Vì chúng ta là người sẽ giúp hắn đi trọn vẹn con đường của hắn.

-Ừm....

.....

Bố Cái cuối cùng cũng đã thông suốt. Hắn đã suy nghĩ thấu tỏ, giờ đây thực lực
hắn đã không còn thuộc tầng thứ bình thường nữa. Đối với hắn việc thông thấu
thiên địa đã làm tinh thần lực hắn tăng lên một cấp độ mới.

Hồn lực không tăng lên nhưng tinh thần lực tăng lên là điều rất đáng mừng.
Nghịch Thế Thần Lân là một vũ hồn sở hữu công kích hồn lực, tinh thần lực và
nghịch thế lực. Nghịch thế lực chính là những lĩnh ngộ của hắn về nhân sinh
triết lí hoặc nói đúng hơn chính là con đường hắn nghịch thiên, hiểu rõ càng
sâu thì năng lực của hồn hoàn sẽ tăng mạnh, đây là thứ tăng sức mạnh hồn kĩ
của hắn lên mức nghịch thiên so với những hồn kĩ thứ nhất khác. Còn thứ hai
chính là tinh thần lực, vì vũ hồn này bản thân chính là sử dụng sức mạnh tinh
thần lực, từ tinh thần lực mới sản sinh ra nghịch thế lực, cuối cùng mới là
hồn lực vì hồn lực chỉ phụ trợ hắn tăng cấp là chính còn mục đích tiếp theo là
để dung hợp cùng với hai lực lượng còn lại. Còn vũ hồn Bong Bóng Nước mới
chính là sử dụng hồn lực thuần túy.

-Hửm!

Lý Lịch Hoa thấy tình huống đã lên mức báo động rồi. Vì từ nãy giờ hắn chẳng
thấy tên Bố Cái kia động đậy gì cả, hai mắt lại nhắm chặt lại đứng im dưới áp
lực của hắn.

-Tên này.... Ô! Hắn mở mắt rồi.

Bố Cái mở mắt ra, Lý Lịch Hoa nhìn vào bỗng thấy hoảng hốt vì khi cả hai mới
chạm mắt với nhau hắn cảm thấy trời đất này dường như đang đảo lộn khiến hắn
lảo đảo.

-Hừ.

Bố Cái cảm thấy tên Lý Lịch Hoa này thật đáng ghét, xét về thực lực thì tên
này hơn hẳn hắn. Nhưng nếu dùng uy áp để hù dọa hắn thì nhầm rồi, hắn không
còn là Bố Cái vừa lúc nãy nữa rồi.

-Cám ơn Lý lão sư đã quan tâm hỏi thăm trò. Giờ đây là lúc trò tặng cho thầy một chút lễ vật.

Hắn giơ hai tay thành trảo chĩa thẳng về phía trước. Nghịch Thế Thần Lân kích
hoạt, ấn kí hình chữ lân xuất hiện, hồn kĩ thứ nhất Phá Thiên Địa theo đó cũng
xuất kích.

Bố Cái không thích tên Lý Lịch Hoa này, hắn sẽ không nhường nhịn nữa. Hắn thu
hai trảo lại đứng tấn đặt hai tay ngang eo vận sức để chuẩn bị.

Hắn cảm nhận được thiên địa nguyên khí đang dần dần bài xích hắn nhưng hắn
không hề màng tới, nghịch thiên lực dần chuyển hóa tất cả nguyên khí ấy thành
lực lượng hủy diệt thiên địa của hắn. Cảm thấy đã đủ Bố Cái không vận lực nữa
mà bắt đầu tấn công, hắn đẩy hai tay mạnh về phía trước, lực lượng theo hướng
của hắn trào về phía Lý Lịch Hoa.

-Phá Thiên Địa!

Lý Lịch Hoa chẳng ngờ được tên tiểu bối này lại dám tấn công hắn, hắn không hề
thấy tên nhóc này sử dụng bất kì hồn kĩ nào lại có thể tấn công được hắn.
Nhưng không đợi cho câu hỏi được giải đáp. Hắn sử dụng hồn kĩ thứ tư của mình
ngay lập tức nhưng bất chợt phát hiện rằng đòn tấn công của Bố Cái không nhắm
vào hắn, hay chính xác hơn là nhắm vào uy áp của hắn.

-Hắn muốn phá tan áp lực của ta?

Bố Cái muốn dạy cho tên này một bài học. Hắn quyết định phải đánh tan uy áp
của hắn để khẳng định chiến ý của mình. Thực sự là hắn làm được, tên Lý Lịch
Hoa này cảm thấy sức mạnh của mình dần dần bị xé tan thành từng mảnh.

-Aaa!!!

Lý Lịch Hoa ôm ngực phun máu. Giờ đây hắn mới biết rằng xài uy áp để uy hiếp
Bố Cái là một sai lầm lớn. Thực lực của Bố Cái không bằng hắn nhưng hắn lại
không sử dụng nó, cuối cùng lại ăn phải trái đắng.

-Trò không biết rằng thầy lại yếu như vậy đấy!

-Ngươi.

Lý Lịch Hoa tức giận muốn chết. Hắn đã động sát tâm với Bố Cái nhưng nhìn Bố
Cái bộ mặt thản nhiên nhìn hắn làm hắn tức ứa gan. Đây không phải là nơi riêng
tư, nơi công cộng như thế này mà tạo tiếng động lớn chắc chắn sẽ bị để ý. Đến
lúc đó hắn sẽ là người lãnh mọi hậu quả. Thế nên sách lược bây giờ là phải
nhường nhịn tên Bố Cái này cho hắn đắc ý một chút, rồi khi nào có cơ hội sẽ
tiêu diệt hắn.

Lý Lịch Hoa thầm nghĩ xong, hắn trừng mắt cảnh cáo Bố Cái rồi cắp đít bỏ đi.
Bố Cái cười khẽ, hắn rất thỏa mãn khi sử dụng hoàn toàn được Phá Thiên Địa.
Cảm nhận được suy nghĩ của mình thẩm thấu vào sức mạnh này làm hắn vui sướng
khôn cùng. Đã vậy tốn hồn lực ít hơn trước đây, tinh thần lực cũng vậy, có vẻ
như càng lĩnh ngộ thì càng dễ sử dụng hồn kĩ và sử dụng được nhiều lần.

-Tam đệ! Ngươi làm tốt lắm.

Thấy Tịch Lai khen hắn. Bố cái cười đắc ý, thấy bộ dạng tiểu nhân của tên này
Bong Bóng có ý muốn chọc tức hắn.

-Ngươi cũng chỉ lĩnh ngộ được một phần của Phá Thiên Địa thôi. Ngươi chỉ sáng tạo ra một con đường lĩnh ngộ mới cho nó chứ không phải thấu hiểu nó. Nếu như ngươi thật sự hòa làm một với nó thì thiên địa sẽ không có sức phản kháng để mặc ngươi tùy ý sử dụng.

-Được. Đệ sẽ cố gắng. Nhị ca, sao ngươi chẳng ta cái gì có lợi lộc hết vậy.

-Hừ. Ngươi cũng đừng hòng moi móc từ ta thứ gì nữa. Tên Tịch Lai này cũng chỉ cho ngươi một vũ hồn mà hắn không thể xài, hắn không chỉ dạy ngươi như ta vậy mà ngươi còn dám so sánh ta với hắn? Một người tận tâm có trách nhiệm như ta lại không bằng hắn sao?

-Ý đệ không phải vậy. Đệ muốn ca chỉ cho đệ về vũ hồn Bong Bóng Nước. Để muốn tìm con đường của mình nên phải hiểu rõ thực lực của mình.

-Sao đệ không tự đi lĩnh ngộ đi? Hỏi ta làm gì được.

-Thôi mà nhị ca đừng giận đệ. Vũ hồn chính của đệ vẫn là Bong Bóng Nước mà.

-Thôi được rồi. Vũ hồn Bong Bóng Nước của đệ tốt nhất vẫn nên kết hợp với hồn đạo khí là tốt nhất.

-Ủa??? Đệ cứ tưởng là hồn đạo khí chỉ xài hồn lực của hồn sư thôi chứ? Tại sao lại có thể xài vũ hồn kết hợp trong hồn đạo khí được.

-Đó là đối với hồn sư bình thường, vũ hồn của họ không thích hợp để kết hợp với hồn đạo khí. Còn vũ hồn của đệ rất thích hợp với hồn đạo khí, đệ cứ thử một lần đi rồi biết.

-Ừm. Mà như vậy hồn kĩ hồn hoàn của đệ không quan trọng sao?

-Tùy thôi. Nhưng ta khuyên đệ hồn kĩ của đệ không nên là một hồn kĩ tấn công mà là nghiêng về khống chế, phụ trợ. Nhưng tốt nhất vẫn là hồn kĩ tăng cường thuộc tính, hồi phục hồn lực và hồn lực. Vì sau này ta sẽ biến đệ thành một cỗ máy hủy diệt, nên đệ cần phải có một nguồn hồn lực dồi dào.

-Nhưng nếu như vậy đệ sẽ không có những kĩ năng tẩu thoát?

-Đệ ngu thật hay giả ngu vậy? Hồn đạo khí sinh ra để làm gì?

Bố Cái bừng tỉnh, đúng vậy. Hồn đạo khí đã giải quyết hết tất cả vấn đề của
một hồn sư từ lâu rồi, giờ ngay cả một hồn sư phụ trợ cũng có thể tấn công
hoặc chạy trốn rồi nên hắn cũng không cần bận tâm nhiều nữa.

-Ngươi thông hiểu hết rồi chứ?

-Vâng ạ.

-Được rồi. Ngươi nên đi nghỉ sớm đi.

Bố Cái nghe lời Bong Bóng xong liền tiếp tục suy nghĩ về cách vận dụng kết hợp
cả hai vũ hồn.

Đinh Kiến Thần, Mị Vũ và Đại Cường cùng nhau đến thăm Bố Cái nhưng bọn họ đều
ngạc nhiên đến nỗi phải dụi mắt cả chục lần khi thấy Bố Cái chạy về phía họ
chào hỏi ân cần.

-Ngươi...ngươi sao có thể?

-Ta cứ tưởng hiện tại ngươi đã phải nằm liệt xác trên giường năn nỉ ỉ ôi có người tới giúp ngươi chứ!

-Ngươi khỏe rồi sao? Nói cho ta nghe lí do ngươi khỏe nhanh như vậy đi.

Bố Cái nói việc vận dụng tất cả đan dược để cố gắng hồi phục chân thay vì tăng
trưởng hồn lực. Mặc dù hơi khó tin một chút nhưng đối với mọi người việc hắn
có thể đi lại được một cách bình thường chính là điều cực kì kinh hỉ, thế nên
bọn họ không truy cứu thêm nữa.

-Hahaha. Bố Cái ơi Bố Cái à. Ta đây đã đạt đỉnh cấp 18 rồi. Tất cả đan dược ta đều nhờ sư phụ giúp ta tinh luyện lại và còn cho ta ăn thêm một số thứ để thúc đẩy quá trình hấp thu nữa.

-Ngươi tăng mạnh như vậy cũng một phần đây là lần đầu tiên ngươi phục dụng đan dược nên mới có tác dụng lớn như vậy. Ngươi không thấy Mị Vũ sao?

-Hửm? Nàng thì sao?

-Cô ấy đã đạt cấp 20 rồi kìa.

-Không thể nào!!!

Đinh Kiến Thần tát mặt mình, biết không phải là mơ liền than trời than đất. Bố
Cái cũng bất ngờ, không ngờ Mị Vũ lại thăng cấp nhanh như vậy, mới đó đã đạt
cấp 20 rồi.

-Ta đã phục dụng đan dược để tăng cấp bậc nên các ngươi không cần phải bất ngờ.

-Đan dược của ngươi lại có thể tăng nhiều như vậy sao?

-Đây là đan dược của cha mẹ để cho ta. Giờ ta cũng đã hết rồi.

-Ừm. Ngươi muốn ta giúp ngươi đi thu thập hồn hoàn hay không?

-Không cần. Ta sẽ nhờ cha mẹ ta đi tìm hồn hoàn thích hợp cho mình.

Mị Vũ không nhờ sự trợ giúp của Đại Cường nên hắn cũng không hỏi nữa. Bố Cái
được mọi người dẫn đi ăn tiệc vì chiến thắng lúc trước. Cả bốn người ăn uống
no nê xong rồi Đại Cường dặn dò mai cả ba tập hợp lại.

Bố Cái chẳng ngờ rằng hắn lại tiếp tục gặp đội của Hứa Kì Nam ở đây.Hứa Kì Nam
cũng nhìn thấy hắn cũng rất bất ngờ.

-Chào Bố Cái. Ngươi khỏe lại rồi sao?

-Đúng vậy. Ta đã khỏe lại rồi.

-Vậy chúng ta tiếp tục một trận tỉ thí nữa chứ?

-Ngươi....

Đinh Kiến Thần bó tay với tên này, đã thua mà còn không biết xấu hổ còn muốn
thách đấu tiếp với Bố Cái. Nhưng Bố Cái không nói gì mà lại tiếp tục muốn nghe
những gì mà Hứa Kì Nam muốn nói.

-Ngươi chắc cũng biết là lúc đó ta vẫn chưa xuất toàn lực. Kể cả Hứa Kì Nữ cũng vậy. Ta muốn yêu cầu một trận chiến nữa giữa chúng ta.

-Thứ dùng để đặt cược là gì.

-Nếu như ngươi thắng tụi ta sẽ đưa toàn bộ giải thưởng từ đấu đơn và đấu đôi của trường cho ngươi. Còn nếu ngươi thua thì phải đưa cho ta hồn cốt, được không?

-Ngươi cảm thấy nó có quá lỗ đối với ta không? Toàn bộ phần thưởng, ba viên Phát Lực Hoàn và một hồn cốt thì ta có thể đồng ý.

-Hồn cốt? Cái này ta không có nên không thể nào đưa cho ngươi, ngươi nên yêu cầu lại đi. Chúng ta có thể đạp ứng ba viên Phát Lực Hoàn của ngươi.

-Được. Ta đồng ý.

Bố Cái không do dự gật đầu. Đinh Kiến Thần và Mị Vũ lo lắng nhìn Bố Cái nhưng
thấy Bố Cái vẫy tay không sao nên đành để yên cho hắn thực hiện vụ cá cược
này.

-Nhưng không phải bây giờ mà là sáng ngày mai. Ta sẽ cho ngươi thời gian để nghỉ ngơi trước khi đánh với chúng ta.

Bố Cái cười mỉm nhìn tên ngụy quân tử Hứa Kì Nam này. Những kẻ đạo mạo như hắn
làm Bố Cái rất chán ghét.

-Không cần phải rề rà như vậy. Ngay bây giờ đi, đánh với các ngươi chắc cũng không tốn nhiều thời gian lắm đâu.

Thấy Bố Cái kiêu ngạo như vậy Hứa Kì Nam liền cắn chặt răng kiềm chế cơn giận.
Hắn thề sẽ đánh cho tên kiêu ngạo mắt để đằng trời này người không ra người,
thú không ra thú.

Không phải Bố Cái muốn chọc tức Hứa Kì Nam nhưng hắn muốn thực hiện một vụ cá
cược điên rồ hơn nữa.

-Ta cảm thấy dường như hai người các ngươi quá yếu. Không xứng đáng làm đối thủ của ta lắm. Thêm Tiểu Kí Đinh vào đi.

Không chỉ bọn Hứa Kì Nam bất ngờ mà còn Đinh Kiến Thần với Mị Vũ nữa. Đối với
Bố Cái họ tin chắc rằng Bố Cái nắm phần lớn chiến thắng hai người Hứa Kì Nam
và Hứa Kì Nữ. Nhưng không ngờ rằng Bố Cái lại làm cái trò này nữa, hắn muốn
khiêu chiến một đội ba người.

-Với điều kiện chỉ là sáu viên Phát Lực Hoàn thôi.

-Ngươi...ngươi.... Ngươi tưởng là Phát Lực Hoàn giống như rau củ ngoài chợ sao?

-Ta không cần biết. Những kẻ yếu ớt như các ngươi cứ liên tục khiêu khích ta làm ta chướng mắt lắm. Nếu như ngươi không thể thì cũng được thôi. Tạm biệt.

-Khoan đã.

Hứa Kì Nam vội vã giữ Bố Cái lại. Hắn cắn chặt răng suy nghĩ một chút thiệt
hơn, rốt cuộc hắn cũng đồng ý việc này.

-Các ngươi đồng ý là tốt rồi. Ra khu huấn luyện đi. Ta sẽ tiếp các ngươi.

Bố Cái nhẹ nhàng thong thả đi tới còn bọn Mị Vũ và Đinh Kiến Thần trong lòng
lại rất hoang mang. Đối với bọn Hứa Kì Nam thì trong lòng giờ chỉ toàn thù hận
đối với Bố Cái.

-Đại ca. Chúng ta phải đánh chết hắn mới rửa được mối nhục này.

-Ta không đánh chết hắn ra sẽ không mang họ Hứa nữa.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #14