Nghịch Thế Thần Lân.


-Hở??? Chúng ta lại có thể lại thắng sao?

Đinh Kiến Thần và Mị Vũ vẫn còn không thể nào tin được là bọn họ lại có thể
chiến thắng. Họ chỉ nhìn thấy Bố Cái vận quyền đập tươi Hứa Kì Nam, đạp đất té
ngửa Hứa Kì Nữ. Không thể thấy gì thêm nữa cả.

Toàn trường ai ai cũng tận mắt chứng kiến đều phi thường này. Bố Cái mạnh mẽ
chọi hai với một tư thế áp đảo đành bại Hứa Kì Nam và Hứa Kì Nữ làm ai cũng
kinh hãi, không thể ngờ rằng một tên hồn sư lại có thể đánh bại hai đại hồn
sư.

-Không thể tin được.

Lý Lịch Hoa không hề nghi ngờ rằng đội của bọn hắn sẽ giành quán quân. Hắn đã
đầu tư vào rất nhiều ba người này, hắn không tiếc đan dược để tăng cấp ba
người này nhưng cuối cùng lại bị một mình Bố Cái đạp đổ bể hết.

Đại Cường rất bất ngờ khi thấy sự chiến thắng này. Đối với hắn cá độ này chẳng
lỗ lãi gì cả. Điều ngạc nhiên ở đây là Bố Cái đã làm những việc vượt qua kì
vọng của hắn là một chọi hai.

-Khà khà. Ngươi thua rồi. Mai nhớ đem cho ta Phát Lực Hoàn đấy.

-Hừ.

Lý Lịch Hoa phất áo tức giận bỏ đi. Đại Cường không nhìn rõ những gì Bố Cái đã
làm. Hắn cũng đang rất thắc mắc về việc Bố Cái oai hùng hạ gục Hứa Kì Nam và
Hứa Kì Nữ.

-Ta đã chiến thắng!

-Haha. Chúng ta thắng rồi.

-Ớ??? Bố Cái! Ngươi sao vậy? Bố Cái!!!

Bố Cái vừa giơ nắm tay lên trời xong liền gục ngã. Đinh Kiến Thần và Mị Vũ
đang định tiến về phía Bố Cái cùng nhau ăn mừng nhưng hắn bỗng đổ ầm xuống bất
tỉnh.

-Không ngờ luôn đấy. Ngươi lại đưa cho hắn nó.

-Thì sao nào? Tất cả ta làm đều là theo nguyên tắc.

-Nguyên tắc? Ngươi đừng làm ta tức cười. Ta cứ tưởng là ngươi sẽ đưa cho hắn Tịch Lai Thương chứ!

-Hừm! Nếu ta đưa cho hắn Tịch Lai Thương thì con đường của hắn sẽ bằng phẳng hơn. Nhưng nếu như vậy sẽ không tốt cho tương lai của hắn, con đường trở thành cường giả không phải ngày một ngày hai. Hắn phải tự đi thì còn đường đó mới giúp hắn trở nên cường đại, chứ không phải đi trên con đường của người khác.

-Nói một lời mà nghĩ một nẻo. Thôi được ta bỏ qua cái này, nhưng tại sao ngươi lại giúp hắn đánh bọn người kia te tua? Giải thích lí do đi.

-Thì đó cũng chính là một phần trong quy định. Ta dựa theo nguyên tắc cả.

-Lại nguyên tắc. Ngươi đừng hòng qua được mắt của ta. Ta nói cho ngươi biết, ngươi xuất hiện lợi ích mà hại nhiều. Năng lượng của ta là năng lượng ôn hòa, vì thế ta mới dễ dàng dung hợp vào vũ hồn của hắn và có thể tham gia chiến đấu cùng hắn bất cứ lúc nào. Còn ngươi lại là năng lượng hủy diệt khó dung, chẳng thứ gì có thể chứa được ngươi, vậy mà ngươi lại còn chiếm lấy cơ thể hắn để sử dụng lực lượng của mình. Ngươi có biết điều đó gây ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của hắn không? Ngươi có biết rằng điều đó sẽ khiến hắn bị chú ý, gây nguy hiểm cho hắn không hả?

-Ngươi nói đủ chưa?

-Chưa. Ta phải đợi ngươi giải thích. Ta biết ngươi giúp đỡ hắn không chỉ đơn giản là theo quy tắc. Ta biết chứ! Ngươi và hắn đồng cảm với nhau phải không?

-Hừm. Chuyện hắn và ta xảy ra những chuyện tương tự với nhau có ảnh hưởng tới ngươi không? Đúng là sự xuất hiện của ta làm ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể hắn.

-Hừ. Ảnh hưởng không thôi sao? Ngươi gần như đã phá hủy mất một chân của hắn nhờ lực đạo quá mạnh của ngươi khi dùng chiêu thức đó. Giờ ngươi đã làm hắn tạm thời liệt một chân đấy! Đã vậy còn gây ảnh hưởng tới tinh thần của hắn vì chiêu thức ấy nữa.

-Chiêu thức ấy tốn quá nhiều tinh thần lực và hồn lực nên hắn bất tỉnh là phải. Ta tính toán cũng một tuần là hắn tỉnh thôi. Còn cái chân có thể từ từ điều hòa.

-Nhưng làm như vậy ngươi đã làm chậm tốc độ tu luyện của hắn.

-Ngươi!!! Thôi được rồi. Là ta có lỗi.

-Bong Bóng. Cậu không nên trách Tịch Lai như vậy. Tịch Lai đã giúp tôi quá nhiều rồi.

-Hừ. Ta không phải giúp ngươi không không. Tất cả là nhiệm vụ của ta mà thôi.

Bố Cái nhìn vẻ mặt như không có gì của Tịch Lai liền cảm thấy ấm áp. Khi hắn
đang đối đầu với Hứa Kì Nữ, Tịch Lai đã nói với hắn để Tịch Lai điều khiển cơ
thể. Hắn cũng đã giải thích rất rõ nguy hiểm khi làm việc này nhưng Bố Cái vẫn
chấp nhận làm việc này vì hắn biết hắn không đủ sức đánh Hứa Kì Nữ. Dù cho hắn
nhận được sức mạnh từ Tịch Lai đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ có thể đủ sức đánh
bại một Hứa Kì Nam trúng độc thôi còn Hứa Kì Nữ hắn chỉ chắc câu giờ thôi chứ
không thể đánh bại.

-Tịch Lai, Bong Bóng. Các ngươi liệu có thể giới thiệu về các ngươi một chút được không. Có thể đây là khoảng thời gian chúng ta nên nói chuyện để hiểu rõ nhau hơn.

-Được rồi. Chúng ta là một cá thể nhân tạo nhưng cũng không hẳn. Thực chất chúng ta cũng là những con người nhưng đặc biệt hơn. Chúng ta được tạo ra với mục đích chiến tranh từ lâu và không biết vì lí do gì chúng ta đã bị phong ấn lại. Những việc chúng ta làm điều không thể nhớ được. Chỉ nhớ rằng chúng ta có nhiệm vụ là trợ giúp người sở hữu chiếc nhẫn. Do cậu đã đeo và kích hoạt nó nên cậu là mục tiêu trong nhiệm vụ của chúng ta.

-Theo quy tắc là tôi cũng sẽ có một khảo nghiệm đối với ngươi. Nếu như cậu không thông qua khảo nghiệm thì sẽ trút bỏ quyền sở hữu chiếc nhẫn. Nhưng tôi ở trong chiếc nhẫn quá lâu rồi nên định ra ngoài hóng gió chút rồi chuyện đó để sau.

Bố Cái giật giật. Thì ra là tên Bong Bóng này ham chơi nên mới giúp đỡ mình
như vậy.

-Nhưng càng về sau tôi càng cảm thấy hứng thú với cậu. Nhất là kí ức về kiếp trước của cậu. Không ngờ lại có một người như thế xuất hiện.

-Tịch Lai cũng đã tỉnh giấc từ lâu nhưng hắn không lộ diện ra từ sớm giống tôi. Mà là đợi xem cậu có thể thể hiện ra cái tư chất gì không để khiến chúng ta chấp nhận khảo thí cậu.

-Và quan trọng nhất cậu đã vượt qua bài kiểm tra của Tịch Lai. Thế là tôi nghĩ không cần phải khảo thí cậu nữa, vậy là đủ rồi.

Bố Cái thở phào một hơi. Ít ra là tên Bong Bóng này cũng không đùa chết hắn.

-Nhưng có một việc tôi cần phải nói với cậu. Chiếc nhẫn mà gia tộc của cậu giữ trước đây là chiếc nguy hiểm nhất.

-Hửm? Tại sao lại vậy?

-Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn sở hữu lực lượng rất tà ác. Nó cũng là một cá thể nhân tạo giống như chúng ta nhưng lại sở hữu những tính cách tiêu cực của con người. Người bình thường sở hữu nó sẽ trở nên rất tà ác, mà đã tà ác sẵn rồi còn hợp tác với hắn nữa sẽ tạo nên một trường hạo kiếp. Hắn không phải dễ đối phó đâu.

-Hừ. Cũng chỉ là một tên phế phẩm mà thôi.

-Hà hà. Nói qua nói lại thì thực lực của tên đó ngang ngửa Tịch Lai.

-Vậy ý của cậu là cậu thua Tịch Lai và tên kia à?

-Ách. Hừ! Tôi có thể đánh cả hai bọn chúng lăn quay dưới đất luôn đấy chứ đừng đùa.

-Nói dối mà không biết ngượng.

-Ngươi thử đấu với ta xem. Ít ra thì ta cũng là một người hiền hòa dễ chịu, đâu có lúc nào cũng cứng nhắc mồm luôn lải nhải quy tắc này quy tắc nọ.

-Bong Bóng. Tôi thấy cậu thật sự cũng đâu có mạnh mẽ gì đâu nhỉ?

-Cá...c ngươi... các ngươi ức hiếp ta. Thật sự ta rất mạnh mà.

-Hai dà. Nếu như không phải bản tính ham chơi của ngươi thì có lẽ hắn và ta đều không bằng ngươi rồi.

-Hửm?

Bố Cái thấy Bong Bóng cũng không mạnh như hắn nghĩ. Vì hắn thấy Bong Bóng phụ
gia hồn hoàn cho mình, trở thành hồn linh chỉ có lợi khi hắn triệu hồi Bong
Bóng xuất hiện, còn hắn thì vẫn chẳng mạnh mẽ gì.

-Ngươi đừng có suy nghĩ như vậy. Thực chất Bong Bóng rất mạnh, chẳng qua là do ngươi vẫn chỉ là hồn sư, vẫn chưa đủ để thể hiện ưu thế của Bong Bóng thôi.

-Đúng vậy đấy. Tịch Lai à! Ngươi đúng là anh em tốt của ta, ngươi là người hiểu rõ ta nhất. Chính vì vậy mà chúng ta là một cặp đấy.

-Hừ. Ngươi tránh xa ta ra. Tốt đẹp gì với ngươi chứ, ta chỉ nói sự thật thôi. Ưu thế của Bong Bóng sẽ xuất hiện vào khoảng giai đoạn sau, ngươi sẽ tự thấy. Còn bây giờ ngươi có thể nói cho ta nghe chút về cảm nghĩ của ngươi về sức mạnh mới này được không?

-Quá mạnh!

Bố Cái không hề nói quá, nó không phải đơn giản chỉ là xài hồn lực và tinh
thần lực. Bên trong nó còn có một thứ gì đấy mà từ trước giờ hắn vẫn chưa thể
hiểu được.

-Đúng vậy. Nó rất mạnh nhưng muốn kiểm soát nó không dễ. Ta sẽ giải thích rõ ràng về nó cho ngươi nghe. Lúc đầu ta chỉ cho ngươi chứ chưa hướng dẫn sử dụng nhưng đối với ngươi nó cũng đã đem lại một nguồn sức mạnh kinh khủng rồi.

-Đây là vũ hồn mà ta tặng cho ngươi xem như là món quà đi. Nó không phải là của ta. Ta chỉ nhớ là của một người nào đó đưa ta giữ thôi, nhưng mà chẳng thể nhớ lí do đưa ta giữ là gì nên ta đành đem nó cho ngươi. Vũ hồn của ta là Tịch Lai Thương, còn nó tên là Nghịch Thế Thần Lân.

-Nó không phải là một vũ hồn bình thường. Truyền thuyết kể rằng từ khi thần giới được sinh ra, tất cả những quyền năng mạnh mẽ đều được tập trung dưới tay của những vị thần ở đó. Có những thứ mà những vị thần không thể cai quản được bởi họ không thể áp dụng quyền năng của mình lên nó. Thế là bọn họ đã nghĩ ra cách là tạo ra một thứ có thể quản lí kiểm soát những thứ hỗn độn đó. Thứ này vô hình vô dạng không thể dùng mắt để nhìn chỉ có thể cảm nhận được một chút.

-Từ lúc đó tới giờ. Nó vẫn luôn hoàn thành tốt trách nhiệm của mình. Nhưng vì nó tiếp xúc quá nhiều thứ hỗn độn đó đã khiến nó nảy sinh tâm tư rằng liệu đó là thứ gì mà các vị thần lại đưa cho nó cai quản. Và thế là nó đã tiếp xúc với những quyền năng cấm kị ấy và nó hiểu ra lí do vì sao các vị thần lại không thể trị được nó mà chỉ có thể giam giữ nó và nhờ “thứ” họ tạo ra để cai quản.

-Sự việc bị phát hiện. Nó bị các vị thần lên án và họ muốn tiêu diệt nó. Nó không chấp nhận việc sinh mạng mình bị các vị thần quyết định. Có vẻ như nó đã bị quyền năng cấm ấy ảnh hưởng nên đã nảy sinh ra ý tưởng phản kháng với người tạo ra nó. Chứ nếu không theo thông thường nó đã chịu bị hủy diệt rồi.

-Nó quyết tâm bỏ trốn không để cho các vị thần bắt được. Nó đã dung hợp với vạn vật hỗn độn, nó đã thoát khỏi sự khống chế của người tạo ra nó và tiến hóa.

-Tiến hóa này không đơn giản là thay đổi hình thái và tính cách của nó. Nó cảm nhận được sự bất công của những thứ bị tù đày giam giữ này, nó nhận ra rằng các vị thần đã không đúng khi giam giữ chúng nhưng nó cũng không theo chúng mà phản lại các vị thần.

-Thế nên nó đã làm ra một kế hoạch hoàn hảo để bỏ trốn. Nó muốn lợi dụng một trong những thần thú mà được các vị thần tạo ra để bỏ trốn. Cuối cùng nó đã tìm thấy một con vật đầu nửa rồng nửa thú, có sừng mọc trên đầu, tai chó, trán lạc đà, mắt quỷ, mũi sư tử, miệng rộng, thân ngựa, chân hươu, đuôi bò. Nó bắt đầu nhập thân thể vô hình của mình vào con thần thú đó.

-Các vị thần không những không tìm thấy nó mà còn phát hiện rằng Kì Lân mà họ tạo ra cũng mất tích. Thế là họ bắt đầu lùng sục khắp mọi nơi. Vì để ẩn thân, thứ này làm cho bản thể nó vô hình, làm mất đi hình dạng chỉ để chừa lại bốn cái chân. Nó xuất cước chạy rong ruổi khắp nhân gian. Đi tới đâu là thiên địa biến sắc, trời đất quay cuồng vỡ nát. Nhiều lần bị trời thiên phạt nhưng vẫn chống chịu được tung vó hoành tảo khắp đất trời. Chỉ cần thấy bốn cái chân của nó thôi là ai ai cũng khiếp sợ. Kể cả thần thú cũng phải nhường nhịn nó nhiều phần chẳng dám làm chuyện xằng bậy. Nó cũng hiền lành chẳng đụng chạm gì. Nhưng đối với trời nó rất căm hận, thế là ý chí nghịch thiên trong người nó được sinh ra. Nó tự đặt cho mình là Nghịch Thế Thần Lân.

-Ngươi hiểu vì sao ngươi cảm nhận được sự khác lạ khi sử dụng sức mạnh này rồi chứ! Đôi tay và đôi chân của ngươi tượng trưng cho bốn chân của Nghịch Thế Thần Lân. Phá Thiên Đạp Địa là thứ đầu tiên ngươi cảm nhận được, đó chính là hồn kĩ đầu tiên của ngươi.

-Nhưng ngươi vẫn chưa sử dụng thành thạo. Phá Thiên Đạp Địa của ngươi vẫn còn chưa dung hợp hoàn hảo, một quyền của ngươi chỉ có thể phá thiên, cước này của ngươi chỉ có thể diệt địa, ngươi không nên suy nghĩ chúng theo cách riêng lẻ. Hãy cố gắng dung hợp chúng lại làm một.

-Được rồi. Ta đã hiểu, ta sẽ cố gắng.

-Nghịch Thế Thần Lân đơn giản chỉ xài cước và quyền nhưng hàm ý trong nó là sự nghịch thiên mạnh mẽ. Nếu ngươi đã tiếp nhận nó thì ngươi sẽ chịu thiên phạt. Mỗi khi ngươi lĩnh ngộ được bước tiếp theo thiên phạt sẽ giáng xuống ngăn cản ngươi. Nếu ngươi vượt qua sẽ thoát xác tiến hóa, nhưng nếu ngươi không thể vượt qua ngươi sẽ thành tàn tro không được siêu sinh.

-Vũ hồn này không có hồn hoàn. Mỗi khi ngươi lĩnh ngộ được bước tiếp theo, vượt thiên phạt thành công thì nó sẽ biến thành một dạng năng lượng pháp tắc của ngươi và nó biến thành hồn hoàn.

-Hiện tại ngươi có hồn hoàn đầu tiên. Hồn hoàn này vô hình nhưng ngươi và những người có năng lực mạnh mẽ có thể cảm nhận được lực lượng bài xích của thiên địa dành cho nó.

-Hồn Hoàn sở hữu hồn kĩ là Phá Thiên Đạp Địa. Thể hiện ý chí không để thiên địa trói buộc, muốn biến thiên địa thành tro tàn. Thiên không nghe thì phá thiên, địa không nghe thì diệt địa. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng muốn hiểu được nó là phải cả một quá trình.

-Ngươi phải sở hữu một bá khí nghịch thiên. Ngươi phải cố lên, hiện tại ngươi còn thiếu sót rất nhiều.

-Ta hiểu rồi. Sức mạnh nghịch thiên không đơn giản là nghịch thiên, mà nó còn thể hiện ý chí không để gì khuất phục, một ý chí bất khuất, bất hủ.

-Đúng vậy. Ngươi đã hiểu một chút rồi đấy. Ráng nghiền ngẫm đi. Hiện tại có lẽ ngươi sẽ chịu ngồi xe lăn gần tháng. Ta xin chân thành xin lỗi ngươi.

-Không sao đâu. Mà Tịch Lai này, có thể cho ta gọi huynh là đại ca được không. Bong Bóng nữa, ta gọi ngươi là nhị ca nhé.

-Tại sao ngươi lại muốn vậy?

-Các người đã cho ta thấy một cơ hội để báo thù. Cho ta sức mạnh để tiến tới đỉnh cao. Đối với ta ân nghĩa của các ngươi nặng như núi. Ngoài cha mẹ ta ra thì các ngươi là người quan trọng nhất đối với ta, giống như anh em ruột thịt vậy. Ta chỉ muốn báo đáp một phần thôi.

-Tuỳ ngươi. Ta đi nghỉ trước. Bong Bóng, nghe nói trong trí nhớ của tam đệ có trò chơi gọi là cờ tướng. Ngươi cùng với ta làm vài ván đi.

Nói xong rồi Tịch Lai bỏ đi. Bong Bóng cười khẽ:

-Hắn đã chấp nhận ngươi là đệ đệ của hắn rồi cho nên ta cũng sẽ chấp nhận ngươi là tam đệ của ta. Cố lên. Có gì thắc mắc cứ kêu ta. Tịch Lai nhìn bên ngoài lạnh lùng cổ hủ vậy chứ bên trong hắn là một người sống rất tình nghĩa. Ngươi phải ráng lên.

-Vâng thưa nhị ca.

-Ừm. Ta đi làm với hắn vài ván cờ. Khi nào ngươi rãnh cùng chúng ta làm vài ván.

-Haha. Đệ chắc chắn sẽ phụ hai ca làm vài ván.

-Nói phải giữ lời. Lo suy nghĩ về những gì ngươi vừa mới nhận được đi.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #12