Ta Thắng.


-Ta không muốn như vậy nữa. Nếu như thiên ngăn cản ta ta sẽ phá thiên, địa níu lấy chân ta là sẽ diệt địa. Số mệnh phải do ta nắm trong tay. Ngươi đã điều khiển ta nhiều rồi, ta đã vì cái số mệnh thối tha ấy mà mất rất nhiều thứ rồi. Ta chỉ muốn được hạnh phúc thôi.

Bố Cái nghẹn ngào. Hắn nhận được quá nhiều sự đau đớn rồi. Không ngờ chỉ vì
một câu nói của của Mị Vũ mà có thể khơi dậy được nỗi đau tận sâu trong lòng
hắn. Nhưng có vẻ như không phải chỉ là do Mị Vũ xúc tác không thôi mà hình như
còn....

-Những đau đớn mà ngươi chịu chẳng là gì cả?

-Ngươi dám nói những gì ta chịu chẳng là gì sao?

Bố Cái nghe thấy một giọng nói nào đó đang khiêu khích hắn nhưng hắn chẳng bận
tâm vì bây giờ hắn đang chìm đắm vào hồi ức xưa. Tất cả chỉ là những câu nói
xuất phát một cách đơn thuần tự nhiên.

-Lòng thù hận của ngươi vẫn chưa đủ. Ta sẽ giúp ngươi giết sạch hết mọi người, diệt sạch mọi kẻ ngáng đường ngươi. Sẽ chẳng ai giỏi hơn ngươi cả, ngươi sẽ là vô địch. Ngươi sẽ có thể báo thù, xé xác tên Đế Bình Thiên kia.

-Hắn đã phản bội ngươi. Trên thế giới này không bao giờ có sự tin tưởng cả. Chỉ có ngươi mới tin chính mình thôi, chúng chỉ thích vùi dập niềm tin của ngươi mà thôi. Ta sẽ cho ngươi sức mạnh để không cần tin tưởng ai nữa, một mình ngươi có thể làm tất cả mọi thứ.

-Ngươi hãy giơ tay ra. Ta sẽ đưa cho ngươi sức mạnh này.

Một cái quang cầu màu xám xịt xuất hiện trước mặt hắn. Bố Cái lập tức giơ tay
ra nhưng không phải giữ nó mà phất nó bay đi.

-Ngươi im lặng được rồi. Rốt cục ngươi là ai mà lại có thể xuất hiện trong tinh thần của ta!

Bố Cái không tin tưởng những điều mà chủ nhân của giọng nói này đã nói. Đúng
là hắn cần sức mạnh để báo thù, nhưng hắn cũng hiểu được một điều rằng báo thù
không phải là thứ duy nhất. Hắn vẫn nhớ như in lời nói của cha và mẹ mình hồi
ấy.

-Cha mẹ ơi hạnh phúc là gì vậy ạ?

-Ta cũng không rõ nữa. Nhưng con phải hiểu rằng, hạnh phúc đối với mỗi người rất quý giá, phải trân trọng lấy nó. Sau này con gặp được chuyện đau thương như thế nào thì vẫn phải mỉm cười để bước đi. Đau buồn là một cảm xúc mà ai cũng có nhưng để vượt qua nó không phải là điều dễ dàng. Nhưng phải vượt qua mới tìm được hạnh phúc.

-Ông này. Con còn nhỏ mà ông nói như vậy làm sao nó hiểu được. Hạnh phúc chính là những gì con nhận được từ cha và mẹ, chúng ta rất yêu thương con. Đúng không hả cục cưng của mẹ.

-....

-Dù ta có là vô địch đi chăng nữa ta vẫn chỉ có một mình, cô độc trên chính con đường của mình. Ta không phải là một kẻ vô tình, ta trân trọng những gì ta có và ta sẽ không để mất chúng. Cha mẹ kiếp trước vì ta mà chết, gia đình kiếp này của ta lại vì ta mà bỏ đi. Đối với ta cho dù họ có phản bội ta đi nữa ta vẫn sẽ quý trọng họ, họ đã sinh ra ta. Ngươi hiểu chứ? Đấy mới là thứ quan trọng nhất, ngươi mãi mãi sẽ không thể trở thành vô địch được. Ngươi chỉ là một cỗ máy giết chóc mà thôi. Ngươi cút đi! Ta không cần ngươi lẫn sức mạnh của ngươi đâu.

-Bốp bốp bốp!

Bong Bóng từ đâu xuất hiện bên cạnh cậu. Bố Cái giật mình khi nghe thấy tiếng
vỗ tay của hắn.

-Vượt qua khảo thí rồi. Ngươi cũng nên giới thiệu một chút đi chứ!

-Hừ. Ai cho ngươi xen vào lúc ta đang khảo thí!

-Thôi thôi. Nhìn ngươi ngập ngừng lúc nãy là ta biết ngươi đã chấp nhận rồi. Xuất hiện đi.

Một dáng người xuất hiện. Nguyên một bộ cơ giáp cực kì tinh xảo màu xám kim
rất đẹp được trạm chỗ muôn vàn kí hiệu kì ảo sống động như thật được bao phủ
kín người này.

-Ta là Tịch Lai.

Bố Cái bất ngờ. Hắn không biết được lại vẫn còn một người như Bong Bóng tồn
tại bên trong người mình.

-Ngươi không cần phải thắc mắc. Nhớ có hai chiếc nhẫn bị ngươi kích hoạt chứ? Một là của Bong Bóng, còn lại là của ta. Nhưng có vẻ như tên Bong Bóng này quá yếu kém. Nếu không thì ngươi đã không phải chật vật khi đánh với bọn kia.

-Này này tên kia. Ngươi có giỏi thì làm hộ ta cái. Lúc nào cũng bảo thủ như ngươi thì làm ăn được cái gì mà đòi mắng ta. Nếu như ngươi giỏi sao ngay từ đầu không hỗ trợ hắn đi mà phải để ta.

-Hừ. Không quan trọng là trước hay sau. Ta đã được chỉ định là phải kiểm tra những người được chọn. Quy tắc là quy tắc. Ta còn chưa tính tới chuyện ngươi lải nhải quá nhiều trong kiểm tra.

-Hừ. Ta không so đo với ngươi nữa. Nếu ngươi có giỏi thì bây giờ thể hiện đi.

-Được thôi. Ta nhắc lại cho ngươi biết, hồi nãy là một bài kiểm tra ta dành cho ngươi theo quy định. Nếu như lúc nãy ngươi không vượt qua thì coi như ngươi mất tư cách. Đến lúc đó thì ngay cả tên Bong Bóng kia cũng sẽ không thừa nhận ngươi ngang hàng với hắn.

-Ủa? Lí do gì mà các ngươi lại kiểm tra ta?

-Vì ngươi đã giải bỏ phong ấn của chúng ta. Ngươi phải nhớ rằng trên người ngươi giờ đang mang trọng trách rất lớn. Sau này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra với ngươi. Lúc nãy ngươi đang trong tình trạng u mê cũng là do ta kích thích khiến ngươi bất giác nhớ về thù hận lúc trước. Tất cả chỉ là kiểm tra ngươi có đủ tư chất để hợp tác với chúng ta thôi.

-Vậy là ta được lợi gì khi hợp tác với ngươi hả Tịch Lai!

-Đương nhiên là có rất nhiều chỗ tốt với ngươi rồi. Ta sẽ tặng ngươi một món quà đặc biệt mà ngươi chẳng thể tìm ở bất cứ chỗ nào. Hãy xem đây.

-Không thể nào!!!

Nghe Tịch Lai nói, Bố Cái ngạc nhiên khôn cùng. Hắn nghe theo lời Tịch Lai nói
răm rắp để nhận lấy phần thưởng này.

-Ngươi đã hiểu kĩ nó rồi thì tốt. Bong Bóng sẽ hỗ trợ ngươi là chính, còn ta sẽ xuất hiện khi nào cần thiết. Đó là quy tắc.

-Quy tắc, quy tắc. Lúc nào cũng chán ngắt như vậy.

-Ta không phải suốt ngày rãnh rỗi lảm nhảm với ngươi.

-Đây gọi là hoạt bát. Ngươi thật kém hiểu biết.

Thấy Tịch Lai lơ mình Bong Bóng tức tối chửi lên chửi xuống.

-Ngươi có giỏi thì đánh với ta trăm hiệp xem.

-Được thôi. Nhưng phải xong chuyện bên ngoài đã rồi ta sẽ tính sổ với ngươi sau.

-Được. Đừng tưởng rằng ngươi mạnh.

Nghe cả hai chửi lùng bùng lỗ tai quá nên Bố Cái liền thoát ra khỏi cuộc đấu
khẩu quyết liệt này trước để lo việc bên ngoài.

-Bố Cái! Ngươi làm gì mà thẫn thờ như vậy hả?

Mị Vũ lo lắng. Thật tình nàng không cố ý mắng hắn, chẳng qua chỉ là muốn đôn
đốc tinh thần của hắn thôi. Nhưng mà ai ngờ hắn lại đứng im lìm chẳng nói gì
khiến nàng vô cùng hoang mang.

-Ta không sao. Ta xin lỗi vì đã làm ngươi thất vọng.

-Hừm. Ngươi muốn chuộc lỗi thì phải làm cho đội ngũ của chúng ta thành quán quân. Đó là thứ ngươi nên làm bây giờ.

-Thôi được rồi bà cô trẻ của tôi. Giờ cô ráng cầm chân Hứa Kì Nam, Hứa Kì Nữ để ta tiếp đãi.

-Nhưng mà chẳng phải ngươi đã nói rằng là chúng ta không nên làm như thế nữa hay sao.

-Cứ tin tưởng ở ta. Ta sẽ cho mọi người một bất ngờ lớn.

Mị Vũ không nói nhiều nữa. Nàng sẵn sàng xuất phát rồi chỉ còn đợi Bố Cái ra
hiệu thôi.

-Bọn chúng làm gì mà lâu thế đại ca. Có cần chúng ta tiễn bọn chúng nhanh chóng xuống đài không.

-Không cần làm vậy. Nếu chúng ta hủy diệt bọn chúng quá nhanh sẽ khiến cho bọn chúng bất mãn, kể cả giáo viên cũng không muốn thấy kết quả này. Không nên gây thù chuốc oán với bọn chúng. Cứ để cho người ngoài nhìn thấy chúng ta ngang tài ngang sức một chút, lúc đấy rồi đẩy bọn chúng xuống cũng không muộn.

-Tốt. Cứ theo ý đại ca đi. A, bọn chúng rốt cuộc cũng lên rồi kìa.

-Chỉ là một đám ô hợp yếu ớt mà thôi. Lên!

Hứa Kì Nữ bất chợt tăng tốc, nàng nhất định phải hạ gục cả hai người Bố Cái.
Nàng chỉ cần giữ thế cân bằng một lúc khi đánh với hai người rồi tiễn hai
người là được.

-Tốc độ của cô ta quá lớn.

-Không cần phải lo. Mục tiêu của ngươi là Hứa Kì Nam, ta sẽ hỗ trợ.

Bố Cái dùng Búa Bong Bóng tiếp tục bài cũ đánh bay Mị Vũ với tốc độ chóng mặt
tấn công Hứa Kì Nam.

Tên Hứa Kì Nam thấy vậy cười nhạt. Cốt Liệt Hổ trong tay hắn xuất ra hai hồn
kĩ cùng lúc là Hổ Cốt Liệt Nhất Biến và Hổ Cốt Liệt Trảo. Hắn muốn phá tan ý
chí chiến đấu của Mị Vũ thông qua tất cả những gì hắn có, hắn muốn cô ta nhận
biết được sự chênh lệch thực lực của hai người để tự động bỏ cuộc. Lúc đấy
vinh quang sẽ đến với hắn nhiều hơn bình thường.

Mị Vũ không từ bỏ, nàng sử dụng cả Bích Ngọc Kì Độc Xà chuẩn bị phát cắn thần
tốc.

-Đùng đùng đùng!!!

Cả hai đã va chạm vào nhau. Hàng loạt tiếng nổ vang lên để mô tả sự đụng độ
kịch liệt này. Bích Ngọc Kì Độc Xà đã cắn vào tay của Hứa Kì Nam nhưng cái giá
phải trả của Mị Vũ quá lớn. Cô bị hắn đánh một trảo ngay ngực bắn ra.

Thật may mắn là được Bố Cái đón đỡ được. Nhìn thấy năm vết do hổ trảo của Hứa
Kì Nam để lại sau cuộc đụng độ ấy đang chảy máu trên người Mị Vũ làm Bố Cái
rất đau lòng.

-Bố Cái. Ta đã cố gắng hết sức rồi.

-Ừm. Ngươi đã làm rất tốt rồi. Nghỉ ngơi chút.

-Ta vẫn còn chiến đấu được.

-Ừm. Nếu như ngươi muốn chiến đấu nữa thì mau chóng khôi phục hồn lực đi.

Bố Cái không ngăn cản Mị Vũ. Hắn biết tâm tư hiếu thắng của Mị Vũ, chính vì
hiểu rõ nên hắn sẽ không ngăn cản nàng. Đối với hắn, nàng đã cho hắn thấy một
tinh thần không bao giờ chịu khuất phục, nàng đã cho hắn thấy được thứ mà hắn
chưa có từ trước đây.

-Cám ơn ngươi. Mị Vũ.

Bố Cái nhẹ nhàng đặt Mị Vũ xuống rồi nhẹ nhàng nói lời cám ơn. Thấy hắn có
thái độ khác lạ đối với mình, Mị Vũ cũng dịu hẳn xuống.

-Ngươi cố gắng lên.

Nếu như là bình thường là nàng đã mắng hắn một trận để hắn đánh nhưng giờ nàng
cũng nhẹ nhàng nói với hắn.

-Được. Ta sẽ không để người ta thích thất vọng đâu.

-Người ta thích? Ngươi nói bậy bạ gì đấy.

Bố Cái thấy Mị Vũ vừa giận vừa đỏ mặt không nói gì nữa. Hắn bước đi trước mặt
nàng để lại cho nàng là một bờ vai nhỏ bé đang quay lưng lại bước đi.

-Hừ. Chắc là hắn lại học vài thứ bậy bạ của tên tiện nhân Đinh Kiến Thần rồi. Nhưng trông hắn cũng thật là uy vũ a.

Mị Vũ đỏ mặt. Hên là nàng còn nhớ là mình đang thi đấu nên gấp rút khôi phục
hồn lực.

-Hứa Kì Nam. Ngươi có dám cược với ta một trận không?

-Ngươi? Cược với bọn ta? Ngươi định cược cái gì?

-Ta sẽ một mình đấu với hai người các ngươi. Nếu như các ngươi thua thì ta thắng và ngược lại.

-Hả?

Hứa Kì Nam ngạc nhiên. Hắn vội kêu Hứa Kì Nữ lại rồi nói chuyện này cho cô
biết.

-Hả? Tên này bị ngu chăng? Đại ca đồng ý đi.

-Thôi được. Nhưng phải để ta lên trước. Độc mà bọn kia để lại trên người ta chuẩn bị phát tác rồi. Ta cũng sắp không thể kiềm chế nổi nữa. Tiềm năng của bọn chúng quả thật rất kinh khủng.

-Nhưng trận này chiến thắng thuộc về chúng ta rồi. Hồi trước ta đã dò xét thực lực của tên này. Lực lượng cũng mạnh nhưng có vẻ chỉ có thể phát tác vài lần. Nếu như đại ca ra tay trước cũng có thể đánh bại hắn.

-Được rồi. Ta lên trước rồi muội lên sau. Nhớ là không được khinh thường hắn.

-Vâng.

Hứa Kì Nam tiếp tục sử dụng hai hồn kĩ một lần như hồi nãy. Không phải là hắn
coi trọng Bố Cái mà là do độc của Bích Ngọc Kì Độc Xà quá mạnh, dù cho chênh
lệch cấp độ của hai người rất lớn nhưng khi bị dính độc xong hắn cũng chịu
không thấu. Hắn phải đánh hết sức để nhanh chóng kết thúc Bố Cái, qua đó giảm
bớt gánh nặng cho Hứa Kì Nữ. Đó là lí do hắn phải tung hết hồn lực của mình để
đỡ lãng phí.

-Hahaha. Chúng ta là quán quân rồi. Chịu thua đi.

Bố Cái không nói không rằng. Đôi mắt của hắn dần dần đục ngầu rồi chuyển qua
màu xám xịt. Giữa trán hắn xuất hiện một đốm lửa lúc thì màu xám lúc thì vô
hình. Phía mặt trên bàn tay hắn xuất hiện chữ Lân và ở trên mặt bàn chân của
hắn cũng có chữ này.

Nhìn thấy Hứa Kì Nam có ý định kết liễu hắn. Bố Cái giống như người vô hồn vô
cảm. Hắn nhẹ nhàng xuất một đấm.

Hứa Kì Nam thấy tình trạng bất thường của Bố Cái cũng cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng hắn nghĩ cho dù hắn bị dính độc nhưng ít ra vẫn có thể đánh bại Bố Cái.
Thế là hắn không hề né tránh mà tiếp tục so găng trực tiếp.

-Á!!!

Hứa Kì Nam hoảng sợ. Hắn không ngờ được vừa mới chạm nắm đấm của Bố Cái. Đều
hắn cảm nhận được đầu tiên là một cảm giác áp lực không thể nói nên lời, tiếp
theo là hắn nhận ra cứ như hắn đang ở trên thiên không bị vô số thứ giày xéo
tan nát.

Đầu óc hắn vô cùng đau đớn, nhất là về tinh thần. Hắn không chịu đựng nổi phải
gục xuống kêu hét thảm thiết.

-Đại ca!!!

Hứa Kì Nữ bối rối, nàng thấy tình hình không ổn bèn ra hỗ trợ Hứa Kì Nam.
Nhưng vừa mới tới nơi đã bị Bố Cái từ trên trời xuất một đạp xuống đỉnh đầu
mình.

Nhờ khả năng dừng trên không một chút của Kim Tiêm Cấp Tốc mà Bố Cái có cơ hội
giáng từ trên trời xuống Hứa Kì Nữ một đạp.

-Mày đi chết đi!

Hứa Kì Nữ bộc phát cơn thịnh nộ của mình. Nàng chẳng ngờ rằng tên khốn này lại
có thể tổn thương đại ca mình lớn như vậy. Lúc trước hắn cứ ngỡ rằng đại ca
dốc toàn lực như vậy là có thể thắng rồi. Ai ngờ chỉ vừa mới chạm một chút
thôi mà đã phải gặp tình huống không thể ngờ như vầy. Nhìn Hứa Kì Nam nằm sấp
hết sức để kêu rên, Hứa Kì Nữ thật sự muốn trút giận lên tên Bố Cái này.

Thế là cô quyết định kích hoạt hai hồn kĩ Cốt Liệt Trảm và Miêu Cốt Liệt Nhất
Biến để giáng một đòn mạnh vào bàn chân của hắn. Cô thật sự muốn giết người và
điều đầu tiên chính là phải đánh gãy xương hắn, cho hắn từ từ nhấm nháp sự đau
đớn.

-Hự.

Hứa Kì Nữ cũng có trạng thái giống như Hứa Kì Nam khi mới va chạm lấy Bố Cái.
Cô cảm nhận được mình cứ như là một mảnh đất bị gì đó đập nát. Cô hộc máu
nhưng vẫn cố gắng gượng để chống chọi với Bố Cái.

-Hừ. Ngươi vẫn chưa nắm giữ được tinh túy của nó. Xem ta vận dụng đây.

Tịch Lai chủ động chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể Bố Cái dùng chân còn lại
tung ra một đạp ngay đầu.

-Bùng!

Một đạp của Tịch Lai như ẩn chứa tinh hoa của thiên địa nhưng nó lại mang tính
chất hủy diệt quá khốc liệt. Cuối cùng Hứa Kì Nữ không chịu nổi nữa, nàng bị
chấn ngay đầu văng ra bên cạnh Hứa Kì Nam.

Cả toàn trường khiếp sợ nhìn thấy một dáng người như quân lâm thiên hạ đứng
thẳng lưng hai tay chắp phía sau dáng vẻ bệ vệ đánh bại từng kẻ từng kẻ một
giành lấy đỉnh cao của vinh quang.

-Ta thắng!


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #11