Người đăng: Phuongtd
Trong mắt Côn Hư thánh nữ là nồng đậm sợ hãi, suốt dọc đường hình ảnh khói
lửa, chém giết kia gợi lại cho nàng ký ức về trận tuyệt thế chi chiến sáu
ngàn năm về trước.
Cũng trận chiến ấy Vương Lâm một mình ngăn cản ức vạn tu sĩ giới ngoại, cái
danh tự Phong tôn cũng từ đó mà ra, nàng còn nhớ như in hình ảnh Vương Lâm na
di cả Phong tiên giới, dùng ba năm lấy thân mình làm khí linh Vô Danh Chuyển
Luân trận bảo vệ giới nội.
Hay mình hắn đánh thẳng đến Thái Cổ Tinh Thần khiến chưởng tôn phải trốn tránh
như rùa rụt cổ, nàng thân là thánh nữ Côn Hư Vũ giới thử hỏi đến nhường nào
cao quý, nhưng mỗi lần đối mặt với hắn nàng không khác gì một cành lan mõng
manh, yếu đuối, suốt cuộc đời nàng cho đến tận bây giờ đều chỉ khóc vì hai
người đàn ông, là hắn, Vương Lâm và con trai nàng Bình nhi.
Lúc này Thanh Thủy tiên quân đã đứng vững trên bầu trời Chu Tước tinh, hắn
hai tay chắp sau lưng, y phục bay phần phật trong gió lộ ra cổ khí thế cuồng
ngạo bất tuân, Thanh Thủy nhìn thẳng đại thủ đang rít gào ập xuống, khuôn
miệng chợt động phát ra thứ âm thanh trầm buồn.
- Các ngươi không biết đây là đâu sao ? là cố hương Phong tôn.
Bên dưới ngàn vạn tu sĩ căm phẫn mà gào thét, Phong tôn trong mắt bọn họ là
chí cường tồn tại, mặc dù tuế nguyệt trôi qua đã lâu không mấy ai còn nhớ
dung nhan hắn, nhưng mỗi lần cái danh tự kia vang lên là một lần chúng nhân
trong lòng sục sôi.
- Phạm giới nội ..Chết...phạm Phong tôn chết ....
Từ tinh không bên ngoài vang lên tiếng cười gằn dữ tợn, tiếng cười này thâm
thúy, sắc bén mà ầm ầm nổ vang như thiên lôi.
- Haha.. Phong tôn, Vương lâm.. thật sự hắn vô cùng lợi hại, là chí tôn thế
giới này ...Nhưng tất cả đã là chuyện của năm ngàn năm trước, giờ này hẳn
Phong tôn của các ngươi đang ở một nơi rất xa ngoài vũ trụ... Hắn quay về được
sao ? quay về kịp sao ?
Theo đại thủ ấn kia giáng lâm là thanh âm chấn động thương khung, Thanh Thủy
tiên quân đôi mắt thâm thúy phát ra một vòng lăng lệ ý chí, khi bàn tay kia
ngập trời đáp xuống hắn chợt hừ lạnh cũng khẽ phất tay.
- Phong...
Theo thanh âm kia vang lên cả tinh không một khắc này hóa thành Phong thế giới
, cuồng phong gào thét cát bay đá chạy trời đất mịt mù, có cảm giác Chu Tước
tinh bị lực lượng này đẩy lùi một khoảng khá xa, từng đầu hàn phong hóa thành
Du Long gào thét ngập trời phá không mà lên cùng bàn tay kia đối chọi.
Lại thêm mấy thanh âm trầm buồn nữa vang lên, trời đất như đảo lộn, loạn Vũ
thi nhau từ hư vô trút xuống biến thế giới này thành thủy tinh thế giới, rồi
lôi điện thét gào, lôi quang rạch phá hư vô cuộn trào mãnh liệt, từng đầu
Lôi Long thân dài vạn trượng xoắn xuýt lấy nhau.
-Vũ...
- Lôi...
- Điện ...
Tứ đại thần thông theo một chỉ của Thanh Thủy cùng bàn tay to lớn trên bầu
trời không ngừng giằng co, thôn phệ lẫn nhau " Ầm ầm " thanh âm va chạm, xa
xa bên ngoài thời không bị cỗ dư ba lực lượng kia đánh đến mức phá toái.
Bàn tay kia như cự sơn, vững như bàn thạch bằng xu thế đè ép tất cả ầm ầm
giáng xuống, chúng nhân bên dưới có thể nghe ra thanh âm nứt vỡ, từng đầu Du
Long, từng con Lôi Long vạn trượng không chịu đựng được quá mấy hơi thở mà
phá toái, hóa thành cát bụi phiêu phù trong hư vô.
Thanh Thủy miệng phun ra một ngụm tiên huyết, hắn hét lớn thanh âm cuồng bạo
mà sâm nghiêm.
- Tát Đậu Thành Binh.
Tay phải hắn bắn ra hướng hư vô ngàn vạn kim tiền, kim tiền như mưa nhằm cánh
tay to lớn kia bủa vây, kim tiền lại hóa ra thiên binh vạn mã, thủ pháp ,
thần thông ngập trời, thiên binh vạn mã so với cánh tay kia có vẻ nhỏ bé
không đáng nhắc tới, nhưng số lượng lại đông như kiến cỏ, đầy một mảnh tinh
không cùng với nó dây dưa đối chọi.
Lúc này Thanh Thủy tiên quân thân thể khẽ động, một luồng tu vị lực lượng
Không Kiếp ầm ầm bộc phát.
Lực lượng kia có thể so với nửa bước Dược Thiên Tôn, từ trên thân thể hắn kim
quang tầng tầng chồng chất chống ra, khiến cho bầu trời nơi này vốn xích hồng
ảm đạm một khắc thập phần tươi sáng.
Hắn tu vị ầm ầm vận chuyển, một cái dẫm chân cũng khiến thời không trì trệ ,
bên dưới đôi chân Thanh Thủy tiên quân lúc này hào quang rực rỡ, quang huy
mang theo ngàn vạn ký tự cổ xưa cấp tốc xoay vòng, luân hồi bàn giáng thế ,
bánh xe luân hồi nâng đở thân thể hắn đẩy lùi cánh tay kia lại phía sau ngoài
vạn dặm.
Lúc này trên đại địa Chu Tước tinh, một đại thủ trảo phá tan mặt đất hướng
tinh không phẫn nộ gào thét mà lên, lại có một thanh phi kiếm màu trắng bạc
mang theo khí chất tinh thuần như tuyết, bất cứ nơi nào phi kiếm kia đi qua
vạn vật đều hóa băng hàn, phi kiếm kia cùng thủ trảo một chổ đánh mạnh lên
bàn tay kia trên bầu trời.
" Ầm..Ầm.." lại từng hồi thanh âm va chạm nữa kịch liệt vang lên, hai thân
ảnh một nam một nữ phá không lăng thiên mà đứng cùng Thanh Thủy tiên quân thi
triển thần thông gay gắt đối chọi, lại đẩy lùi cánh tay kia ra ngoài thêm vạn
dặm.
Bên dưới chúng nhân hò hét không ngừng, thanh âm vui sướng như được trọng
sinh sau ngày tận thế, lại như trút bỏ được gánh nặng đè nén trên vai.
- Bình nhi ! cẩn thận ...
Côn Hư thánh nữ âu yếm nhìn con trai, sâu trong đôi mắt hiện lên chút xót xa
khó che dấu, Vương Bình nhìn mẹ gật đầu, hắn chợt mĩm cười, thủ trảo đen
ngòm kia lần nữa lại bộc phát ra lực lượng kinh tâm.
- Bình nhi, mấy trăm năm không gặp cháu cũng đã sắp đuổi kịp ta rồi đấy ,
Thiên Tôn chi cảnh... Khá lắm, nếu cha cháu ngoài kia biết được hẳn phải rất
vui mừng.
Thanh Thủy tiên quân thầm cảm thán
- Cha ư ? ...
Trên đôi mắt Vương Bình thoáng long lanh, thân ảnh một nam tử hiển hiện trong
tâm trí hắn, nam tử này tướng mạo cao lớn tóc trắng phủ vai, đôi mắt xa xăm
vô cùng thâm thúy, nam tử này chính là Vương Lâm, là cha hắn người mà Vương
Bình ngày đêm mong nhớ.
Vương Bình bước lên tu tiên lộ cũng bởi hy vọng một ngày có thể rời đi Nghịch
Trần giới tìm cha, cùng bên cạnh người như khi xưa, tháng ngày hạnh phúc
nhất của hắn chính là khoảng thời gian được cùng nương tử sống cuộc đời phàm
tục bên cạnh phụ thân.
....
- Côn Hư thánh nữ, Thanh Thủy tiên quân, các ngươi tưởng chút sức lực kia
của mình đủ để ngăn cản bản tôn sao ? đại cục đã định dù cho bất cứ ai cũng
không thể cứu được thế giới này.
Từ trên tinh không, thanh âm kinh khủng kia lại lần nữa vang lên, lần này
còn mang theo ý chí giáng lâm, uy áp như thần uy bao phủ khắp thiên địa ,
thay thế thiên ý.
Cự đại thủ ấn phân biệt mà tách ra hai nửa đối lập, để lộ bên trong khoảng
trống một khuôn mặt to lớn, khuôn mặt kia đầu đội đế quan, khí tức tản mát
ra như thể bá chủ thiên địa, khi khuôn mặt kia hiện hữu cũng là lúc thủ ấn
lần nữa giáng lâm.
Lần này không còn hoàng kim quang sắc nữa, thay vào đó là màu đỏ tươi như máu
, huyết khí trùng thiên biến mảnh thế giới này đều trở thành một màu đỏ sậm.
Bên dưới, Thanh Thủy tiên quân cùng Côn Hư thánh nữ cũng như Vương Bình bị cự
đại huyết thủ kia đè ép đến mức đồng loạt phun ra máu tươi, cả ba tựa như con
diều đứt dây rơi xuống mặt đất Chu Tước tinh.
Vương Bình bởi tu vị yếu hơn cả nên thân thể giờ phút này thương thế chồng
chất, hắn y phục nhuộm đỏ bởi máu huyết, nhìn qua không khác gì một tôn
huyết nhân, Vương Bình ho khan vài tiếng tiếp tục phun ra thêm một ngụm máu
tươi.
Thanh Thủy tiên quân cùng Côn Hư thánh nữ thần sắc nhợt nhạt, tu vị tán loạn
rõ ràng huyết thủ kia quá mức cường đại siêu việt tu vị ba người bọn họ.
- Lăng Phong ... ngươi đến cùng cũng chỉ là Thiên Tôn chi cảnh, mượn nhờ lực
lượng Thái Cổ Tinh Thần mà cưỡng ép đề thăng tu vị, như vậy có được coi là
phong phạm một cường giả ?.
Lúc này tại tinh không bên ngoài, trên đại thủ ấn kia lại vang lên tiếng cười
dài.
- Thanh Thủy... ta được bản nguyên thế giới thừa nhận, là thế giới chi chủ ,
chỉ cần thôn phệ thế giới này sinh mệnh lực lượng không lâu sau bản tôn có thể
đạp lên Tiên Cương đại lục, một ngày không xa chính ta sẽ tìm Phong tôn của
các ngươi phân cao thấp.
- Cuồng vọng, vô tri... ngươi nghĩ ngươi là ai ? có thể so sánh với sư đệ ta
, bất quá chỉ là một tên hậu bối có chút thiên tư mà thôi.
Thanh Thủy tiên quân phẫn nộ quát lớn, giờ phút này hắn khuôn mặt trắng bệch
, thương thế đã vô cùng trầm trọng.
Thanh âm bên ngoài tinh không lại tiếp tục vang lên, lần này không đơn giản
chỉ là giao tiếp đơn thuần, thanh âm kia còn mang theo vô thượng uy lực.
- Các ngươi tàn cuộc đã định, sau khi đồ sát nơi này bổn tôn sẽ diệt luôn
Tân tiên giới chấm dứt đạo thống ngàn năm của tên Vương Lâm kia.
Dứt lời thủ ấn kia co lại biến hóa thành thủ trảo, bàn tay to lớn như muốn
bóp nát cả Chu Tước tinh, một khắc này bầu trời lóe lên quang minh rồi chợt
tắt, khi tất cả mọi người bất lực chờ đợi cái chết đến trong gang tấc thì dị
biến phát sinh .