Bức Tượng Vương Lâm


Người đăng: Phuongtd

Trên một sơn môn heo hút đứng vững ở đó một bức tượng được gọt đẽo bằng đá núi
, tượng này tạc một nam thanh niên tướng mạo có chút bình thường, duy chỉ có
đôi mắt được lột tả hết sức khéo léo khiến người xem có cảm giác mông lung.

Giờ phút này đại địa bên dưới sơn môn ầm ầm chấn động, động đất khiến hàng
loạt kiến trúc nhanh chóng đổ sụp, trong mảnh sâm lâm phía sau lưng tượng đá
ngàn vạn gốc đại thụ run lên bần bật.

Địa chấn theo thời gian càng ngày càng kinh khủng, cường độ rung lắc kia vậy
mà khiến cho cả một tinh cầu dũng động, trên mặt đất từng vệt nứt sâu hoắm
kéo dài liên miên vô tận, nhìn xuống bên dưới mơ hồ không thấy tận cùng.

Mấy khắc sau, chúng nhân trên chu tước tinh chỉ cảm nhận được một cổ đại lực
vô thượng đang cuộn trào từ sâu trong lòng đất, lực lượng này lại như một đầu
dã thú bị phong ấn qua tuế nguyệt nay thức tỉnh cựa mình.

Đâu đó trong hư vô vang lên tiếng gầm nhẹ, theo tiếng gầm kia ra, bầu trời
trong sát na phong vân cuồn cuộn, một tia lôi điện thình lình xẹt ngang
thương khung, nó như một con thoi tử kim nhanh nhẹn mà khéo léo dệt một đường
thẳng chia đôi trời đất.

Điện lôi này nhìn qua có vẻ tầm thường nhưng thực chất lại mang theo uy lực vô
cùng khủng bố, đến cả Thái Cổ thiên tôn bàn tay ngoài kia cũng thoáng co quắp
giật mình.

Một tiếng sấm vang dài, như là tiếng gầm thét phẫn nộ của Thiên uy, kéo theo
đó là ngàn vạn tia điện lôi không biết từ đâu trong bốn phía hư vô cuồn cuộn
rít gào mà tới, thiểm điện xoắn xuýt đan xen lấy nhau, lôi quang chớp giật ,
cả mảnh thế giới này ngập tràn lôi điện, từng đầu, từng tia hóa thân Lôi
Long không ngừng mà dày đặc du tẩu trên bầu trời.

Ngàn vạn Lôi Long lại dung hợp lẫn nhau, sát na sau một con Thái Cổ Lôi Thú
vô cùng lớn huyễn hóa ra ngữa mặt lên trời gầm thét, tiếng gầm kinh thiên
động địa, luồng âm lực này tựa như có thể siêu việt hết thảy mọi thanh âm
trên thế gian.

Ngàn vạn tiếng nổ " Đùng ...đoàng " tựa như một hài tử nghịch ngợm không tiếc
sức đánh lên cây trống lớn, chúng nhân khi nhìn lên đầu Thái Cổ Lôi Thú trên
bầu trời mơ hồ trong ngàn vạn tia lôi đó huyễn hóa nên khuôn mặt một người.

Khuôn mặt kia cùng Lôi Thú một chổ, khi nó hiện thân chính là lúc cả thương
khung một khắc im bặt, không có gió, không có mây, không thần thông pháp
thuật, không quang mang chớp động thậm chí đến một tiếng thở của sinh mệnh
cũng không hề có.

Nó như chúa tể chúng sinh, như vạn vương chi vương, như Lôi chi thần trong
truyền thuyết cai quản hết thảy thiên lôi, sấm sét trong trời đất, nơi này
những người chủ tu Lôi hệ công pháp chợt thấy trái tim mình gia tốc liên hồi ,
Lôi chi lực trong thân thể như bị ai đó mạnh mẽ áp chế mà lôi kéo.

Lôi Điện từ bốn phương tám hướng kéo nhau hướng bầu trời, hướng khuôn mặt kia
mà xoay vòng mà gầm thét, tựa như dân đen đối mặt với bậc đế vương, chợt có
kẻ nghẹn ngào.

- Diện mạo kia ... Là hắn...Là Phong tôn của chúng ta...

- Phong tôn trở lại rồi, người thật trở lại...

Sinh linh bên dưới giờ phút này những ai còn đứng vững đều quỳ sát trên mặt
đất, hướng khuôn mặt kia mà bái lạy lại có cả từng tiếng khóc nghẹn ngào ,
tiếng khóc mang theo vui sướng, mang theo trông ngóng và ký thác hy vọng.

Trên sơn môn heo hút kia, tại trên thân bức tượng đá cao lớn kia một tiếng
thét dài ma mị vang lên " Tử ", tức thì ức vạn chúng nhân cũng như tu sĩ cùng
nhìn lại, bức tượng giờ phút này sống động như thật, một tôn cổ thần đang
đạp địa mà đứng.

Hắn khuôn mặt nhìn thẳng lên trời cao mang theo cổ khí thế cuồng ngạo, bất
tuân như đang cùng Thiên đạo đối chọi, từng chi tiết từng biểu cảm vốn không
chân thực kia lại sinh động như thật.

- Các ngươi nhìn xem, bức tượng Phong tôn hình như đang sống dậy, kìa...
nhìn đi tượng đá vậy mà rơi lệ.. Phong tôn ngài hiển linh rồi ..Chúng ta được
cứu rồi.

Tiếng cười cùng tiếng khóc cùng trộn lẫn, lại có âm thanh nức nở nghẹn ngào ,
bá tính dập đầu sát đất hướng phía thạch tượng kia mà quỳ lại, thế giới này
hương hỏa một khắc lại được thắp lên, tín ngưỡng lực lượng khiến Chu Tước
tinh tản mát quang mang chói lòa.

Thái Cổ thiên tôn cùng thú trảo kia trên bầu trời như bất động, trong tâm
thức hắn là nồng đậm sợ hãi, cái danh tự Phong tôn cái tên Vương Lâm thật sự
quá mức kinh tâm, thậm chí dường như hắn trong thế giới này là thứ duy nhất
vĩnh hằng, bất diệt.

Chí Tôn phong giới, chí tôn La Thiên, rồi kẻ mạnh nhất Tiên Cương, vũ toái
phi thăng thành " Thần" chính là Vương Lâm hắn, Thái Cổ thiên tôn dù sao cũng
chỉ là một cái Thiên Tôn nho nhỏ dù cho có cưỡng ép đề cao tu vị thêm ngàn lần
, vạn lần nữa thì đứng trước mặt " Thần " cũng vô pháp đối kháng.

- Giới nội quang vinh, Phong Tôn quang vinh, giới nội quang vinh, Phong
Tôn quang vinh....Kẻ phạm giới nội ..chết...kẻ phạm Phong tôn...giết...

Ngàn vạn người cùng reo hò, cùng lặp đi lặp lại một cái danh tự " Phong
Tôn...Phong Tôn " khí thế chợt dâng cao ngang trời quật khởi, nơi này có
những lão quái tu vị cao thâm cùng thời Vương Lâm, ai nấy trong một thoáng
đều chợt hồi ức về khí thế của trận tuyệt thế chi chiến sáu ngàn năm về trước
.

Chợt có người kêu la thất thanh, tiếng kêu kinh hãi như gặp phải ma quỷ.

- Bức tượng Vương Tôn, ...lại chảy ra huyết lệ.

Khi ngàn vạn người cùng nhau nhìn lên, trên khuôn mặt bức tượng, dưới đôi
mắt là hai dòng nước mắt đỏ tươi như máu, huyết lệ không ngừng chảy dài cuốn
theo bụi bặm trên khuôn mặt kia.

Lúc này Thái Cổ Lôi Thú chợt gầm lên một tiếng, lôi điện tán loạn, lôi đình
nổ vang, ngàn vạn tia điện lôi trên bầu trời cấp tốc xoay vòng tạo nên một
vòng xoáy cực lớn tựa như lỗ đen vũ trụ sẵn sàng nuốt trôi tất cả mọi thứ.

" Đoàng..Đoàng " một tia tử lôi lớn như cây đại thụ từ miệng lôi thú đánh
xuống, bất cứ nơi đâu nó đi qua thời không, vạn vật ngay lập tức trì trệ ,
thậm chí nhân tâm cũng không ngoại lệ, chỉ thấy một tia lôi điện tím sẫm đang
xé toang trời đất nhằm hướng thủ trảo kia bổ nhào mà xuống.

Khí thế như nuốt trôi vạn vật, khí thế không gì cản nổi, mãnh liệt mà sắc
bén, mạnh mẽ mà đẹp mắt uy lực siêu việt lôi kiếp, tinh không bên ngoài một
cái chớp giật bầu trời chợt tối lại như ai đó cố tình che mất thái dương.

Tử quang lôi điện cùng huyết thủ trảo kia va chạm cùng một chổ lại vang lên
thanh âm bạo tạc đinh tai nhưng óc, tựa như lôi đình kia đang điên cuồng công
kích một bàn tay bằng kim loại.

Một kích này vậy mà không phân chia thượng hạ, bất phân cao thấp, bàn tay
kia huyết quang lại hừng hực thiêu đốt huyết khí trùng thiên, tử kim lôi điện
sau một kích này triệt để phá toái, theo đó cả tinh không ngập tràn quang
điểm, tựa như ức vạn con đom đóm bay lượn trên bầu trời.

Lôi chi lực của Lôi tiên giới ngày đó bị Vương Lâm dẫn động giờ phút này từ
mọi ngóc ngách trong thế giới này tụ tập một chổ, thần phục dưới chân Thái Cổ
Lôi Thú, thần phục trước ý chí Vương Lâm.

Một...

Hai..

Ba...

....

Thêm mười mấy tia lôi đình nữa đánh xuống, lần này mỗi đầu lôi đình mang theo
uy thế còn khiếp người hơn, một vùng hư vô bên cạnh vặn vẹo không ngừng sát
na sau chợt đổ sụp, tạo nên một mảng không gian hổn độn .


Tân Tiên Nghịch - Chương #4