Chiến Tranh


Người đăng: Phuongtd

Nghịch Trần giới

Chổ sâu bên trong một tông môn nhỏ trên Tiên Cương đại lục, con đường được
lát dày bằng đá hoa cương đã phũ đầy bụi đất, thi thoảng từng cơn gió nhẹ
thổi bay đám lá vàng trên mặt đất, rõ ràng lâu lắm không mấy người đi qua con
đường này.

Nơi đó đứng sừng sửng một cánh cửa lớn đen ngòm, từ đó nhìn ra có thể thấy
một vùng tinh không rộng lớn, cánh cửa kia được nối liền bởi một động phủ ,
trên từng phiến đá từng hạt bụi đã in hằn dấu ấn của thời gian.

Động phủ giới giờ phút này mây mù cuồn cuồn, lửa cháy hừng hực nhìn ra xa xa
ráng trời đã hóa xích hồng, đến ngàn vạn vì tinh tú cũng sợ hãi mà lẫn khuất
.

Tinh không bao la bên ngoài thi thoảng lại vang lên thanh âm chém giết, tiếng
hò hét, tiếng gào khóc lại từng tiếng nổ lớn, có kẻ cam tâm tự bạo để đồng
quy vu tận với địch nhân, máu thịt tung tóe cả một vùng trời lại có kẻ bị
chém đứt nửa người, thân hình rơi xuống như một con diều đứt dây, có tinh
cầu tràn ngập xác chết, mùi tử khí, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.

Xa xa hàng ngàn hàng vạn tu sĩ đang tụ tập, gươm giáo sáng chói pháp khí tản
mát uy áp ngập trời, tầng tầng đại trận thủ hộ mọc lên quang mang diệu động.

Khí thế chiến tranh cuộn trào như thủy triều quét sạch hết thảy, vô số tinh
cầu bị thần thông đánh đến sứt mẻ biến thành hoang phế, ngàn vạn tông môn ,
gia môn điêu tàn.

Chiến trường trải rộng cả một tinh vực thần thông va chạm khiến thế giới này
ầm ầm rung lắc, từng cổ thi thể không toàn vẹn thi nhau rơi xuống như mưa.

Trên bầu trời lúc này một cánh tay lớn vô cùng mang theo quang huy màu vàng
kim với khí thế hủy diệt đang nhằm hướng một tinh cầu áp sát.

Tinh cầu kia đỏ sẫm như máu, rõ ràng có thanh âm Chu Tước hót dài, chợt đại
trận thủ hộ được mở ra, tầng tầng xích diễm chồng chất nhau bạo phát mà lên
như một tấm màn ngăn đa màu sắc.

Bên dưới tinh cầu ức vạn sinh linh đang quỳ sát một mảnh, có tiếng lầm bầm
kinh chú, có thanh âm van cầu thảm thiết, phàm nhân nhìn lên bầu trời, nhìn
lên cánh tay to lớn kia không khác gì con sâu cái kiến nhìn lại Thiên uy.

Lại có ngàn vạn tu sĩ cưởi mây đạp gió điều khiển đại trận, trên khuôn mặt ai
nấy đều hiện lên nồng đậm sự bất lực, bàn tay kia như lưu tinh không ngừng mà
áp sát, một khắc này thanh âm va chạm kinh khủng vang lên " Ầm..ầm.." Thanh
âm siêu việt thiên lôi tạo thành làn sóng xung kích quét ngang bát phương.

Tinh cầu đỏ sẫm không ngừng lắc lư, đại trận thủ hộ bị bàn tay kia bóp chặt
mà phá toái, lại có từng tiếng thét dài phẩn nộ, tu sĩ bên dưới kẻ yếu nhược
ngay lập tức thần hồn câu diệt, kẻ lại phun ra máu tươi, tiên huyết thấm đẫm
một vùng trời.

" Tu sĩ giới nội chúng ta sao lại không dám đánh một trận ".

Ngàn vạn người cùng đồng thanh, sóng âm như cuồng phong loạn vũ lao thẳng
hướng thương khung, một lão giả râu tóc trắng bạc thân mang hoàng bào chỉ tay
lên trời hét lớn.

- Giới nội nếu Phong tôn còn tại thử hỏi đám người ngoại giới các ngươi có
dám càn rỡ thế kia ?

- Phong tôn... Phong tôn...

Đám tu sĩ thi nhau hò hét, cái danh tự kia đối với bọn họ dường như là một
liều thuốc thần kỳ, một khắc qua đi ai nấy tâm thần đều tỏ ra phấn chấn.

Riêng phàm nhân lại ngơ ngác nhìn nhau, có đứa bé xanh xao nằm trong vòng tay
mẹ mắt nhắm nghiền, cố gắng hít lấy hít để chút sinh khí cuối cùng, có tiểu
nữ hài người nổi đầy mụn đỏ khuôn mặt hốc hác vô thần, có lão nhân bị người
ta chém đứt đôi chân đau đớn khóc gào.

" Phong tôn... người ở nơi nào, có nhìn thấy con dân người bị đọa đày ? Tiên
nhân chiến !! phàm nhân chúng ta làm sao tránh thoát ? Bệnh dịch, cướp bóc ,
chém giết... Bá tánh của người sinh mệnh đều đã cạn... sao người không động
tâm ? Phải chăng người đã bỏ quên con dân chốn này ?.

Ở một vùng tinh không khác cách xa chốn này mấy vạn dặm kết giới phong ấn giửa
hai giới quang minh càng ngày càng ảm đạm, bên trong bánh xe luân hồi tốc độ
đã chậm lại, lại có ngàn vạn tu sĩ ngoại giới hợp lực công kích, kết giới
vốn đã yếu ớt bởi thời gian kia lại càng thêm yếu ớt.

Nếu một ngày phong ấn kia bị phá vỡ, ức vạn tu sĩ ngoại giới tràn vào giới
nội chẳng mấy ai có thể tưởng tượng ra hậu quả, hoặc là một cuộc đồ sát đẫm
máu, hoặc là một trận tuyệt thế chi chiến nhưng kết cục ai nấy đều dễ dàng
nhìn ra.

Năm ngàn năm trước, khi Phong tôn Vương Lâm rời đi thế giới này đã để lại cho
Tân tiên giới một bộ phận đạo thống hùng hậu, cả khí tài, linh thạch tu
luyện, lại bỏ tâm huyết đi trùng tu đại trận thủ hộ thế giới, hắn nghĩ Tân
tiên giới về sau sẽ có người kế thừa đạo thống chính mình, thế giới này sẽ
phát triển rực rỡ sánh ngang đại lục Tiên Cương.

Thật sự công bằng mà nói Tân tiên giới sau năm ngàn năm bằng một tốc độ khó mà
hình dung được rầm rộ phát triển, rất nhiều tu sĩ đạt đỉnh phong bước thứ 3 ,
cũng có một vài cá nhân kiệt xuất thành tựu Thiên Tôn chi cảnh.

Nhưng chung quy, chừng đó vẫn chưa đủ, giới ngoại được một vài tông môn hùng
mạnh trên Tiên Cương trợ giúp cũng huy hoàng không kém, sau năm ngàn năm
không hề xuất hiện dần dần uy nghiêm của Phong tôn của Vương tôn ngày đó dần
dần biến mất, chúng nhân cam đoan rằng hắn đã đi ra khỏi giới này, đã vẫy
vùng bên ngoài vũ trụ và sẽ không bao giờ quay trở lại, mà sự thật tất nhiên
đúng như vậy.

Về phần thế giới trận pháp và đại trận thủ hộ kia mặc dù có thể ngăn cản cả
những bậc chí cường trên Tiên cương, như lời Vương Lâm nói " Ngoại trừ Tiên
tổ, Cổ tổ sống lại thì không ai có thể cưởng ép mà oanh mở".

Nhưng hắn lại không lường trước được có những con sâu con kiến ngày đêm gặm
nhấm, không phải là cưỡng ép mở ra mà là dần dần tiêu hóa, đúng thực đứng
trước thời gian không có thứ gì tồn tại mãi được.

Lại nói về bàn tay vàng kim to lớn kia, sau một kích đầu tiên phá toái tầng
thủ hộ tinh cầu, sau mấy mươi hơi thở lại một lần nữa từ hư vô huyễn hóa mà
ra, lần này có vẻ như còn thực chất hơn, bàn tay với đầy đủ năm ngón có thể
nhìn thấy từng đường vân sắc nét đang ầm ầm lao xuống mang theo một cổ khí tức
sát phạt kinh khủng.

Chúng nhân bên dưới có thể nhìn thấy bàn tay kia che kín cả bầu trời, như một
đỉnh cự sơn bị ai đó từ trên cao ném xuống, xung quanh bàn tay kia tử khí như
mây đen hóa thành từng đầu lệ quỷ, từng tôn ma vương xoay chuyển vờn quanh.

Uy áp kinh tâm đánh thẳng vào lòng chúng nhân khiến ai nấy hồn xiêu phách lạc
, đến cả tu sĩ dưới uy áp siêu việt thiên uy kia cũng rụng rời, vô lực chống
chọi.

Bàn tay kia như tận thế chi thủ không ngừng đè ép mà giáng lâm, thương khung
cũng vì vậy bị đánh thành hai phía đối lập, phong vân cuộn trào lôi điện lập
lòe, ẩn ẩn còn nghe được tiếng gió rít gào, tiếng ma tru, quỷ khiếu.

Khi thủ ấn kia còn cách tinh cầu trăm dặm, bên dưới chúng nhân cũng như tu sĩ
đã quỳ rạp một mảnh đen đặc đại địa, lúc này đằng xa có tiếng thét dài phẩn
nộ, hai thân ảnh một nam một nữ na di phá không mà tới, một vài tu sĩ kịp
nhận ra nghẹn ngào kêu lên.

- Là Côn Hư thánh nữ ! ... người đi cùng nàng phải chăng .... Thanh Thủy tiên
quân... Các ngươi nhìn xem, đằng xa... thanh niên kia ... là Vương Bình ...

Nữ nhân kia như cành lan, yếu mềm mà mãnh liệt, càng đến gần càng hiện lên
dung nhan kiều mị, nàng ta rất đẹp, đẹp đến mức kinh tâm động phách, Côn Hư
thánh nữ toàn thân đạo phục trắng tinh khí chất tao nhã na di mà đến.

Còn trung niên nam tử kia vóc dáng cao gầy toàn thân y phục một màu tím ngắt ,
khuôn mặt góc cạnh, hài hòa, trên thân thể hắn tỏa ra luồng ba động tu vị
cường đại thậm chí khiến cho một vài tinh cầu xung quanh bị áp súc đến trật
khỏi quỹ tích.

Theo trung niên nam tử kia là cổ lăng lệ ý chí, khí tức sát phạt như thực thể
gầm thét giáng lâm.

Mấy mươi hơi thở sau lại một thanh niên nữa na di mà tới, hắn ta tuấn tú dị
thường, mắt sáng mũi cao là chân chính một tuyệt thế mỹ nam, hắn không ai
khác là Vương Bình con trai Vương Lâm .


Tân Tiên Nghịch - Chương #2