Người đăng: Phuongtd
Nguyên cõng trên vai Tiểu Hỏa, rời đi Hắc Ám sâm lâm....Một đường bình an..
Nửa tháng sau..
Thiên Nam quận, quận thành lớn nhất Triệu Quốc..
- Không hỗ là Quận thành nha.. thật lớn, thật bề thế.
Trên đường phố người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp, cửa hàng, khách sạn ,
quán ăn, tửu lâu nằm san sát, Nguyên vô cùng phấn khích, nhìn trước ngó
sau.
Bước vào một tửu lâu nhỏ.
- Chào tiểu ca, tiểu ca dùng gì..?
- Có gì ngon mang hết lên đây ta đang rất đói..
Tiểu nhị mập mạp trắng trẻo, tuổi tầm mười một mười hai.
Một thằng nhóc, ăn mặc dơ dáy thế kia thì lấy đâu ra tiền, hắn thầm đánh giá
.
- Tiểu ca, ở đây đồ ăn không phải dễ ăn đâu nha, tiểu ca ngươi có mang theo
đủ tiền không đó ? ..
- Ngươi nói nhiều thế làm gì, ta bảo có gì ngon mang hết lên đây, chừng này
đủ chưa?.
Lý Nguyên vứt ra một đỉnh bạc lớn..
Tiểu nhị ngơ ngác.
- Thật không thể nhìn bên ngoài để đánh gia người ta nha.
- Còn không nhanh lên, thừ người ra đó làm gì?
Nguyên vô cùng bực bội, hắn chả ưa gì những kẻ khinh người xem tiền tài hơn
mạng sống này.
- Dạ dạ, tiểu ca đợi cho một lát...
- Tên mập thối thây, tưởng bản thiếu gia không có tiền chứ gì ..hừ hừ.. ?
Hắn nhìn ra dòng ngươi đang tấp nập phía dưới, một thân một mình ở cái chốn
này, không người thân thích.
- Không biết cha mẹ, bây giờ ở đâu ?.
Nguyên thở dài, đáy lòng nặng trĩu.. đang lan man suy nghĩ thì thức ăn đã được
dọn ra đầy bàn, tầm sáu bảy món ăn nhìn qua vô cùng ngon mắt còn có cả rượu.
- Rượu ? Ngươi nhìn ta ra vẻ đại công tử lắm sao ? Hay cho rằng ta là con sâu
rượu....Ta chỉ mới tám tuổi thôi nha, cất rượu đi ...Mang cho ta một bình
trà.
Lý Nguyên đạo
- Xin lổi tiểu ca nha, có trà.. có trà...
Hắn cười cợt nhả, trong đôi mắt mang theo chút xấu hỗ...Tiểu nhị hồ hởi
- Mời tiểu ca dùng ngon miệng..
Hắn cười với Nguyên ra bộ rất lễ phép rồi chạy biến vào trong.
- Có tiền thái độ phục vụ khác hẳn nha..
Mười mấy ngày chưa có bửa ăn ra hồn, hắn ăn như hổ đói, Tiểu Hỏa lại vừa ăn
vừa ngoe nguẩy đuôi vừa cười quái dị.
- Aa.... dễ thương quá .. Đại ca, ta muốn tiểu thú kia.
Bàn bên cạnh có ba người đang ngồi, một nữ hài tầm sáu, bảy tuổi, một nam
thanh niên thân áo trắng có lẽ là đại ca ca nữ hài kia vừa gọi, bên cạnh là
một thiếu nữ y phục màu đen, tuổi tầm mười lăm.
Nguyên liếc mắt nhìn sang.
Một cô bé mặc hồng sam có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt to tròn trong xanh như
nước hồ thu, ngũ quan vô cùng tinh xão, da trắng như tuyết, lớn lên e là
một trang quốc sắc thiên hương, một tiểu nha đầu hại nước hại dân.
Nguyên thầm nghĩ..
- Tiểu tử, muội muội ta muốn con thú nhỏ kia, ngươi bán thế nào ?
- Không bán..
Nguyên thờ ơ đáp
- Vậy đi, ta thấy ngươi còn nhỏ, bộ dáng xem ra nghèo khổ, 100 lượng này
để đổi lấy Tiểu thú kia..ngươi thấy thế nào?
Nguyên buông xuống đôi đủa, gằn lên từng chữ
- Ta nói không là không, bao nhiêu cũng không..
Thanh niên nhìn Nguyên lộ ra vẻ khó chịu cùng chán ghét
- Ta và sư muội là người của Vạn Kiếm Tông, ngươi suy nghĩ đi, 100 lượng
bạc này không phải nhỏ đâu nha, đủ cho cả nhà ngươi chi tiêu vài năm a.
- Cút aaa.. Ta ghét nhất những kẻ nói nhiều, ngươi thân nam tử sao lãi nhãi
như đàn bà vậy?.
Nguyên trợn mắt hét lớn.
- Tiểu cẩu, ngươi vừa nói cái gì ? Là ta nhượng bộ, là ta đã nhìn ngươi
bằng đủ hai con mắt rồi, còn không hiểu chuyện, ngươi không muốn sống nữa
sao, hay là ngại mình sống đủ rồi?.
Toàn bộ khách nhân trong tửu quán đều ngoái nhìn, ít lâu sau vang lên thanh
âm nghị luận..
- Tên nhóc kia a, gầy gò ốm yếu...Chắc cũng mới bảy tám tuổi thôi ..Khẩu khí
không nhỏ nha
- Ta thấy hắn là người nơi khác tới đây, hoặc là một tên ngốc...Đến đệ tử
vạn kiếm tông còn dám thất lễ....Chuyến này không nhừ xương thật mới là lạ.
Nam tử mặt lúc xanh lúc đỏ, bộ dáng vô cùng tức giận, hắn thân là đệ tử nội
môn Vạn Kiếm tông, chưa một lần bị người khác sỉ nhục, sỉ nhục đến trắng
trợn như vậy.
- Tốt, tiểu thí hài, ngươi đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..
Vừa nói hắn vừa vung tay lên, thờ ơ một cái tát hướng về Lý Nguyên...Thân là
đệ tử tông môn tiên phái, không muốn người khác cho rằng hà hiếp phàm nhân ,
bạt tai này tất nhiên là để cảnh cáo, tu sĩ như hắn chỉ cần thêm chút lực tên
kia chắc chắn chết, hắn nghĩ vậy.
Bàn tay chưa kịp đánh tới, Nguyên cũng vung tay bắn ra một chỉ, Toái Diệt
chỉ công phu trụ cột không hoa lệ, không màu mè, chỉ đơn thuần một chỉ đánh
thẳng vào người thanh niên bạch y.
Phốc.. ầm....
Nam tử bạch y bay thẳng về sau, xô đổ hết mấy dãy bàn, miệng phun ra máu
tươi.
Nguyên bình thản nhìn hắn, rồi nhìn bàn tay mình, đập đập mấy ngón tay.
- Ta đả bảo cút rồi không chịu nghe, để bị đánh mới chịu..
Tiểu hoả cười khanh khách vô cùng khoái chí, ngược lại, toàn bộ tửu quán một
mảnh kinh ngạc.
- Tiểu tử này là ai, một chỉ nha.... Một chỉ nội môn đệ tử tông môn phun máu
tươi.
- Chắc cũng là đệ tử một tông phái nào đó, hoặc công tôn, thiếu gia một gia
tộc lớn, nhưng nhìn cách ăn mặc có lẽ không phải.
- Mặc kệ hắn là ai, còn nhỏ thế kia đã có bản lãnh như vậy, ta thấy tương lai
chắc chắn cũng là một đại nhân vật nha.
Xôn xao thanh âm nghị luận, thanh niên kia đập nát mấy dãy bàn mới lồm cồm bò
dậy, lau lấy máu tươi nơi khóe miệng.
- Ta, Ta.... Ngươi là ai?
- Ta, ta cái gì...Ta là ai không quan trọng, ta nhắc lại lần nữa Tiểu Hoả
của ta, ta không bán, ngươi đi đi.
Nguyên không mặn không nhạt mở miệng.
Nữ hài tay che miệng, đôi mắt đẹp chớp chớp, làm ra bộ dáng vô cùng kinh
ngạc.
Trong mắt nàng đại ca ca là người uy vũ, đi đến đâu cũng đều được người ta
vuốt mông nịn bợ, chưa từng bị người đánh cho thành ra bộ dạng thế này.
Cô bé đứng lên, đi tới bàn Lý Nguyên.
- Tiểu ca, vừa rồi là đại ca ca ta đường đột mạo phạm huynh, ta ... ta thay
mặt ca xin lỗi huynh, Tiểu Hỏa kia của huynh ta không cần nữa.
Vừa nói đôi mắt nhỏ vừa chớp chớp, nhìn vô cùng dễ thương.
Nguyên cười lớn.
- Ta đã nói rồi, Tiểu Hỏa của ta không phải ai muốn cũng được đâu.
Hắn nghĩ, nếu mình không kịp ra tay một chỉ kia, bằng vào Tiểu Hỏa chắc cả
tửu lâu này đến bị thiêu trụi mất.
- Phách lối, một tiểu tử miệng còn hôi sửa đã ăn nói phách lối như vậy, đúng
là không xem ai ra gì mà, vừa nảy là ta có đôi chút chủ quan, ngươi tưởng ta
thật sợ ngươi sao ?.
Thanh niên mặt đỏ tức giận hét lớn, mặc dù vừa rồi là hắn chủ quan thật sự ,
nhưng chỉ lực kia tuyệt tối không tầm thường, nếu dùng toàn lực hắn cũng
không đủ tự tin có thể ứng phó.
- Haha, vậy thì đến đây đi.. Đến để bổn công tử đánh đến mẹ ngươi cũng không
nhận ra đi.
Lý Nguyên cuồng tiếu..
- Tiểu ca, ta đã nói không cần Tiểu Hỏa kia nữa, cũng xin lỗi huynh rồi, hà
cớ gì.
- Về chổ của muội đi, ta chưa dùng xong bửa vã lại càng không muốn qua lại ,
không muốn nói nhiều với mấy người.
Nử hài khuôn mặt xịu xuống, ngoe nguẩy trở về chổ ngồi.
Ở một góc khuất bàn bên trái trong cùng, một lão giả thân mặc đạo bào cũ nát
, trên ngực thêu đồ án bát quái, tóc bối cao, đôi mắt tinh anh lộ ra nét cao
thâm và vô cùng cơ trí.
Lão giả âm thầm nhận định.
- Tiểu tử kia theo ta nhìn ra cũng chỉ tám chín tuổi, đã có tu vị nửa bước
Trúc cơ, vã lại chiến lực thật mạnh, một chỉ tùy tiện kia đến Trúc cơ kỳ còn
không đở nổi .. Đúng là rồng trong thiếu niên, " nhân trung chi long " một
thiên tài nha....Còn tiểu thú bên người hắn nếu ta không nhìn nhầm thì chính
là một đầu Kỳ Lân ấu thú, để thu phục một yêu thú cường đại làm thú sủng
không hề dễ a.
Thanh vân tông ta nếu thu nhận được một nhân tài thế kia thì còn gì bằng,
Trong vòng năm mươi năm hắn chắc chắn thành tựu Kết Đan.
Càng nghĩ lão càng mừng, lần này ra ngoài coi như thu hoạch không tệ.
- Ngọc Vân tiểu tử biết chắc mừng lắm nha.
( Ngọc Vân là chưởng môn nhân của Thanh Vân tông)..
Lão giả càng ngày càng hướng sự chú ý đến phía Nguyên.
- Có bản lĩnh, có kiêu ngạo chi ý của người trẻ tuổi, tốt..haha ....Càng
nhìn càng thuận mắt nha, tiểu tử kia ta để vào mắt rồi...
Càng nghĩ hắn càng thấy mình may mắn.
Nửa canh giờ sau..
Ba người kia lúc này rời khỏi tửu quán, đi ngang qua bàn Lý Nguyên, thanh
niên bạch y khuôn mặt mang theo vài nét khuất nhục và thù hận, chỉ có nữ nhân
kia từ đầu tới cuối vẫn không mở miệng nói lấy một lời.
Cô bé áo hồng chợt quay lại, khuôn mặt ngại ngùng, ấp úng nói..
- Tiểu ca, ta là Hồng Điệp ...Huynh...huynh tên gì..?
Nguyên thẩn thờ nửa ngày, không ngờ cô bé lại hỏi như vậy
- Ta, ta tên Lý Nguyên
- Vâng, Nguyên ca, có dịp nhớ đến Vạn Kiếm tông chơi cùng ta, ta rất thích
huynh.
Khuôn mặt đỏ ửng, tiểu nữ tử chạy nhanh ra khỏi tửu lâu.
- Hồng Điệp ? Thích ta ?
Rồi bất giác cười lớn...Một tiểu hài thích một tiểu hài? tuy mới vừa vặn tám
tuổi nhưng tâm trí của hắn đâu phải tầm thường, hai lần truyền thừa ký ức ,
đồng dạng truyền thừa lại cho hắn phong phú kinh nghiệm sống của trăm ngàn
niên kỷ.
- Tiểu nữ kia đáng yêu a
- Hồng Điệp, Hồng Điệp hình như cái tên này ta đã nghe qua đâu đó, đôi mắt
kia ? Mái tóc kia, cả cái thẹn thùng thiếu nữ kia hình như ta đã gặp qua đâu
đó, rất quen mà rất lạ, rất gần nhưng lại rất xa.
- Rốt cuộc là ở đâu?
Nguyên thẩn thờ suy nghĩ....Bỗng ở đâu đó xa xa vang lên câu hát.
" Ta yêu nàng từ trăm ngàn kiếp trước tam sinh tam thế, thập lý đào hoa ".
- Có lẽ vậy, là duyên số chăng ?
Ăn uống no nê Lý Nguyên bước ra tửu viện, dòng người đông đúc chen lấn xô bồ
- Quận thành a, khác xa Thanh Thành trấn, phút chốc trái tim hắn thoáng qua
một chút cảm giác thất lạc, cảm giác mà hắn thường hay gặp phải, dù là lúc
đông người hay khi cô đơn một mình.
Nhìn những hài tử trong tay phụ mẫu, miệng nói cười líu lo chẳng bận tâm
chuyện đời, chẳng cần bận tâm thế sự.
- Kia mới là hài tử, kia mới là gia đình a.
Trầm ngâm hồi lâu Lý Nguyên lủi thủi một mình đi nhanh về Bắc .