Hoàng Long Chân Nhân


Người đăng: Phuongtd

Bước ra khỏi tửu lâu, Nguyên hướng Bắc một đường đi thẳng.

- Cơm no, kiếm quán trọ nghĩ ngơi a.. Mười mấy ngày chưa tắm rửa, đến quần
áo cũng rách nát hết cả rồi.

- Cậu bé, chậm chân chút đã.

Sau lưng Nguyên vang lên một thanh âm, nghe có vẻ nhẹ nhàng, phảng phất như
gió bay nhưng lại vô cùng hữu lực.

Nguyên xoay mình..

Trước mặt hắn là một đạo sĩ cao gầy, khuôn mặt mang theo vài nét khắc khổ ,
nhưng da dẻ vô cùng hồng hào, đặc biệt là đôi mắt, sắc bén như có thể nhìn
thấu hết thảy mọi thứ.

- Một đôi mắt tinh anh.

Nguyên thầm đánh giá.. Trong lúc đó lão giả kia cũng đánh giá hắn.

- Là tiền bối gọi ta có việc gì chăng?

- Cậu nhóc, ngươi không phải là người của quận thành này đúng không ?.

- Vâng, vãn bối từ nơi xa đến, tứ cố vô thân, một mình lưu lạc đến đây.

- Tốt, Ngươi là người của môn phái nào ? Sư tôn là ai ?.

- Vãn bối không môn không phái, còn về sư tôn thì.
Hắn chỉ biết danh tự sư tôn, được tàn hồn của người truyền thừa cho một thân
bãn lĩnh, còn thật sự hắn không có chút rõ ràng về sư tôn.

- Sư tôn vãn bối vì thọ nguyên cạn, nên đã qua đời ít lâu.

- Không môn phái, không gia tộc tài bồi mà đã có thành tựu thế này...Đúng
là.... Này cậu bé, ngươi có muốn vào tông môn tiên phái không?.

- Tông môn tiên phái?.

Nguyên ngẩn người, chẳng phải mục đích hắn lặn lội đến đây là để gia nhập
tông môn sao?

- Vãn bối rất muốn vào tông môn tiên phái, tiền bối là ?.

- Gọi ta Hoàng Long chân nhân, thái thượng trưởng lão Thanh Vân Tông.

- Thanh vân tông, Hoàng Long chân nhân.

- Ngài có thể đưa ta vào tông môn sao ?.

- Tất nhiên, ngươi thiên tư không tệ, nhỏ tuổi thế kia đã thành tựu nửa
đường Trúc cơ, rất hiếm có, vô cùng hiếm có.

Nguyên đôi mắt sáng ngời, hắn ngờ cơ duyên lại đến như vậy.

- Tiến nhập tông môn?.... Ta may mắn vậy sao?

Hoàng long chân nhân vuốt vuốt chòm râu, tay áo khẽ phất phơ, ngưng thần
nhìn hắn.

- Vừa rồi trong tửu lâu ta đã chú ý ngươi rồi, một chỉ kia không tệ a, còn
tiểu thú kia phải chăng là ấu thú Hoả kỳ Lân?.

Nguyên thoáng giật mình, lão già kia không những có thể nhìn ra chính xác tu
vị của hắn, lại có thể nhìn thấu thân phận Tiểu Hoả.

- Người này thâm bất khả trắc.

Hoàng long mỉm cười.

- Ta biết ngươi là đang nghĩ gì, nên nhớ ta là thái thượng trưởng lão của
Thanh Vân tông, quyền uy thậm chí còn lớn hơn cả trưởng môn nha ! rốt cuộc
ngươi có muốn tiến nhập Thanh Vân tông ta?.

- Ta mơ còn không được, nhưng mà, tiến nhập bằng cách nào ? Ta còn không
biết Thanh Vân tông ở đâu kia.

Hoàng Long đôi mắt rực sáng.

- Tiếc là bây giờ ta còn có công chuyện không thể cùng theo ngươi về được ,
bây giờ ngươi cầm lấy thẻ bài này, đây là thẻ bài thân phận của ta, khi vào
tông môn thì xuất nó ra là được.

- Dễ thế thôi sao ? Tiền bối không định giới thiệu sơ qua một chút về Thanh
Vân tông cho ta biết à?.

- Đứa bé này tâm trí vô cùng trầm tỉnh, lại suy nghĩ rất chu đáo

Hoàng long chân nhân thầm than, hắn tóc trắng bay bay, nhàn nhạt cất lời.

- Thanh Vân tông ta từ khi lập môn đến nay đã qua tám trăm năm lịch sử, đệ
tử có trên vạn người...Sơn môn nằm trên một ngọn núi là núi Thanh Vân, gồm
tám đỉnh, mổi đỉnh tương ứng một vân phong, một vân phong do một phong chủ
đứng đầu, vân phong thứ chín ở chính giửa cũng là nhất mạch là nơi toạ lạc
của môn chủ cùng các trưởng lão, bây giờ ta chỉ có thể nói đại khái như vậy,
ngươi đến đó sẽ hiểu....À, với thực lực và thiên tư của ngươi bái nhập làm
môn hạ tông môn ta chắc chắn sẽ là nội môn đệ tử, hoặc cũng có thể hạch tâm
đệ tử nha.

- Cái gì là hạch tâm, là nội môn?

Lý Nguyên ngơ ngác, hắn vốn tuổi đời còn nhỏ vã lại sinh ra trong một gia tộc
tu chân nên đối với tông môn tiên phái hắn không có nhận thực, nếu có cũng
rất mơ hồ.

- Là cách phân chia cấp bậc đệ tử....Đại khái bao gồm các cấp bậc như sau
.... Ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, hạch tâm đệ tử, và một ít đệ tử nòng
cốt, nếu may mắn trở thành hạch tâm đệ tử sẽ được một trong các trưởng lão
đích thân thu nhận làm môn hạ và chỉ điểm, là một cơ duyên a !.

- À, thì ra là thế, nhưng ta tuyệt đối không bái sư đâu, vãn bối có sư tôn
rồi

- Chẳng phải ngươi nói sư tôn ngươi chết rồi sao ? Mà nhiều thầy thì tốt chứ
đã làm sao ?..

- Không, đời này ta chỉ có một sư tôn.

Hắn bất giác nghĩ đến người, dù chỉ mới gặp qua tàn hồn của sư tôn một chút ,
nhưng thâm tâm hắn luôn coi người là thầy, là sư tôn duy nhất cuộc đời này.

Đạo...

Linh Nhất tâm truyền Thanh Tái tâm.

Khả công ngâm hậu Sở công ngâm.

Cận lai nhã đạo tương thân thiểu.

Duy ngưỡng ngô sư sở đắc thâm.

Hảo cú vị đình vô hạ nhật.

Cựu sơn quy lão hữu đông lâm.

Lãnh tào cô hoạn cam liêu lạc.

Đa tạ huề cung sổ phỏng tầm.

Dịch

Linh Nhất truyền cho Thanh Tái tâm

Khả Công ngâm dứt, Sở Công ngâm

Ngày nay đạo nhã gần nhau ít

Riêng mộ thầy ta hiểu biết thâm

Câu đẹp chưa xong không rảnh rỗi

Núi xưa vừa ý có đông lâm

Quan đơn nhà lạnh đà xơ xác

Muôn đội ơn ngài chống gậy thăm

Ở đời là vậy, duyên phu thê đã nặng, duyên thầy trò còn sâu nặng hơn, kẻ
muốn độ bước Tông sư trước hết phải học cách Tôn sư - Trọng đạo ....Mới có câu
" Một ngày là thầy cả đời là thầy "

- Tốt, biết tôn sư trọng đạo như vậy rất tốt

Hoàng Long chân trong lòng có chút thán phục, sâu nơi đôi mắt lại ẩn chứa một
tia ước ao, đố kị.

- Nếu ta thu được một đạo đồ như vậy thì còn gì quý giá hơn ? Chẳng phải đời
này ta tâm nguyện sỡ dục ?.

Thầm thán.

- Đứa trẻ này quả không tệ, mới chừng đó tuổi đầu, mà cả tu vi lẫn tâm tính
đã lớn đến vậy, tương lai tiền đồ vô hạn lượng.

- Ngươi muốn sao thì cứ như vậy đi..

Hoàng Long không nặng không nhẹ nói.

- Ta còn có việc gấp phải đi..Nhớ rõ, Thanh Vân tông.... còn ta là Hoàng
Long chân nhân.

Vừa dứt lời Lão giả lăng không biến mất.

- Là thuấn di, chỉ có Nguyên Anh cường giả mới có thể thuấn di, nháy mắt đi
trăm dặm a...Không ngờ lão già kia trông tầm thường thế kia mà lại là một
Nguyên Anh đại năng.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Nguyên hét lớn.

- Chân nhân, ngài còn chưa nói cho ta biết, núi Thanh Vân đi đường nào?

Từ xa trong hư không văng vẵng một thanh âm, như gió thoảng lại như thiên lôi
nổ vang.

- Hướng đông, một trăm dặm....À ... Ấu thú kỳ lân kia không phải phàm thú ,
cẩn thận đừng để bị người ta nhòm ngó ....Nên nhớ " Thất phu vô tội, hoài
bích có tội ".

Thanh âm phiêu miễu hồi lâu rồi triệt để tiêu tán trong hư vô.

- Ta rõ

Hắn khẽ đáp, Nguyên mặt cười rạng rỡ.. Nhằm hướng đông một đường đi thẳng


Ba ngày sau..

Thanh Vân sơn, một ngọn núi cao chọc trời, xung quanh mây trắng lượn lờ ,
suối chảy chim hót, linh thú đầy rẩy, lâu lâu lại có vài cánh hạc tiên bay
lượn tầng mây, trông qua không khác gì tiên cảnh.

Vài tên đệ tử mặc đạo bào bạch sắc đạp pháp bảo phi hành, bay qua bay lại vun
vút trên bầu trời.

- Là Tông môn tiên phái....Cuối cùng ta cũng thoả ước nguyện rồi.

Trước cổng vào sơn môn là một cái thang đá dốc đứng, bậc thang rêu mốc, bụi
bặm mang theo vẻ cổ kính, vẻ tang thương của năm tháng, hình như đã lâu lắm
không ai chọn con đường này để tiến vào tông môn, phía cuối cùng thang đá nơi
cổng vào sơn môn đề lên dòng chử lớn" Vấn Tâm Chi Lộ ".

Chính là 999 bậc thang lên trời trong truyền thuyết, bước qua 999 bậc thang
này mới có tư cách tiến vào sơn môn....Vấn Tâm lộ tức hỏi con đường cầu đạo ,
hỏi đạo Tâm đã đủ kiên định hay chưa.

Bởi vì mổi bậc đá càng lên cao áp lực càng lớn, xưa nay muôn đời tuấn kiệt có
mấy ai dùng tâm hay nhìn tâm cầu Đạo ?.

Thế nhân có chăng chỉ nhìn vào thiên tư, nhìn vào thành tựu để nhận xét một
người, nhưng người ta lại không biết, con đường tu đạo chỉ có ngộ tính, chỉ
thiên tư thôi còn chưa đủ.

Thứ quan trọng nhất là Đạo Tâm.... Tâm Vững Vấn Đỉnh Đạo, kẻ tâm trí không
vững không thể bước được quá mười bậc Vấn Tâm.

Nguyên mỉm cười, trong lòng dâng lên một dòng nhiệt huyết, như tiểu ngư bé
nhỏ đang đưa mắt nhìn vũ môn, chỉ cần bước qua vũ môn kia, phía sau màn nước
chính là trời cao biển rộng.

- Vừa đúng ý ta, trái tim ta vô cùng kiên định, Vấn Tâm lộ này ta dứt khoát
phải đi qua.


Tân Tiên Nghịch - Chương #17