Mưa!!!


Người đăng: Phuongtd

Trời về chiều ...Ánh dương ảm đạm, thiên không vần vũ, từng đám mây đen rượt
đuổi nhau che kín bầu trời, hàn phong quét ngang đại địa, cuốn theo bụi đất
.

- Hình như sắp mưa a!

Nguyên ngồi ngây ngốc ngoài cửa động nhìn lên trời cao, gió lạnh phảng phất
thi thoảng đập vào mặt rét buốt, Tiểu Hỏa thì co ro chui rúc vào đôi cánh tay
hắn.

Bầu trời một khắc này chợt chớp động, có tiếng sét nổ vang, Thái Dương trên
cao vội lẫn khuất xa xa sau rặng núi, không trung ầm ầm chấn động rồi cũng
nhanh chóng hóa tịch mịch.

Một vệt nắng cuối trời như còn tiếc nuối sinh mệnh, cố giằng co lấy trong vô
vọng, chợt lóe sáng rồi kéo dài tạo thành một mảng quang huy yếu ớt.

Mưa! Từng giọt, từng giọt nhẹ nhàng rơi xuống ...Bên ngoài sâm lâm chim non
đã kéo nhau về tổ, ấu thú thì lúc nhúc tìm hơi ấm từ cha mẹ.

Hắn ngồi đó nhìn mưa, trên đôi mắt hiện lên một vòng lệ ướt, gió lớn lay lá
rụng, lôi quang gào thét trên chính tầng trời....Mưa ngày càng nặng hạt.

- Giờ này hài tử ra ngoài chơi gặp mưa cũng chạy về nhà, chạy về bên cha mẹ
, còn ta vô thân tứ cố chỉ biết nhìn mưa mà khóc.

Càng nghĩ nước mắt hắn càng chảy dài ...Hài tử xa cha mẹ đã là điều phi thường
khó khăn, Lý Nguyên hắn vừa sinh ra đã không biết mặt phụ mẫu, trẻ thơ sợ
nhất thiếu vắng tình thương.

- Cha! Mẹ! Nếu các người còn sống, còn tại thế gian thì chắc chắn một ngày
ta sẽ tìm được, dù là bao xa dù khó khăn gian khổ đến thế nào, thân ta bước
đến bước đường ngày hôm nay cũng vì muốn thấy hai người, ta sẽ trưởng thành ,
sẽ mạnh mẽ để bảo hộ cho cha mẹ suốt đời.

Càng nói hắn càng khóc to mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng khóc cùng
nước mắt hòa theo mưa đắng chát.

Nguyên mở miệng...Khẩu xuất thành thơ

Túc nhiếp thiên trùng thượng.

Thân cư đệ nhất tằng.

Hồi đầu thiên hạ phàm.

Hoảng nhược Vũ môn đăng.

Ngẫu nhân thừa hứng đáo nham tiền.

Ổn bộ vân cù thướng thản nhiên.

Điểu ngữ hoán nghênh tùng hạ khách.

Hoa dung tĩnh đối động trung tiên.

Túc siêu trần thế tam thiên giới.

Thủ trích tinh thần chỉ xích thiên.

Thi tảo thạch đài miêu thử cảnh.

Thi thành bút dĩ động sơn xuyên

( Dịch)

Cất gót nghìn trùng tới

Nơi đây đệ nhất tầng

Ngoảnh đầu trông xuống thấp

Ô! vượt Vũ môn chăng

Bỗng đâu nảy hứng tới rừng thiền

Nhẹ bước đường mây bước thản nhiên

Chim dưới bóng thông chào đón khách

Hoa trong hang núi lặng nhìn tiên

Hái sao một với trời vin tới

Gạt bụi ba nghìn cõi sấn lên

Vách đá phủi rêu đề cảnh đẹp

Thơ thành bút khuấy động sơn xuyên


Tạm thời quên đi con đường tu chân, quên hết mệt nhọc, đắng cay cực khổ chốn
hồng trần, một khắc này tâm trí hắn bình yên đến lạ, một tiểu tử ngồi nhìn
mưa chiêm nghiệm sự đời.

Bóng lưng nhỏ bé mà cô độc, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn thấy buồn đến
vậy...Cũng là điều tất yếu, thử hỏi thế gian này có ai xa nhà, xa cha mẹ ,
ngồi nhìn mưa chiều mà lòng không man mác.

Mưa!

Mưa là thứ gì đó tự nhiên nhất, bình thường nhất nhưng cũng có quy luật nhất
...Vũ - Phong- Khỡi - Thũy ..Tuần hoàn liên tục và vô hạn, gió kéo mây, mây
sinh mưa, mưa thành nước là một quy luật bất biến.

- Đó có phải chăng cũng là Đạo?.

Phút chốc đó thần hồn hắn bỗng nhiên nhói đau, chỉ là một chút, mười mấy hơi
thở sau vốn trở lại bình thường hắn còn cảm thấy có chút thư thái, trong đôi
mắt ngây thơ kia là một tia Minh Ngộ.

Nguyên đang ngộ đạo

Thiên tài hay thiên kiêu xưa nay đều ngộ đạo như vậy, ngộ ra chân lý từ những
điều chân chất nhất, bình thường nhất.

Đạo trời có 3000

Tu tiên chi đạo chỉ là một đạo trong ba ngàn đại đạo, cụ thể hơn là một hạt
muối trong biển khơi.

Kẻ muốn trường sinh thì tu Tiên Đạo ...Người mang lòng nhân muốn bốc thuốc cứu
đời thì theo Dược Đạo...Kẻ ác hiểm, hoặc người bị Thiên Điều xui khiến lại
vào Ma Đạo....Phàm nhân vô năng chọn Luân Hồi Chi Đạo vạn kiếp bất
phục....Sinh linh nhỏ bé đến yêu thú cường đại nằm trong Súc sanh- Ngạ Quỷ
Đạo.......Tất cả vạn sự trên đời đều chung quy một chữ

" Đạo"

Đạo là gì?

Câu hỏi mà cả trăm vạn năm nay biết bao người từng hỏi, từ cổ chí kim đại
năng muốn chứng đạo trước hết phải ngộ đạo.

Mà lúc này Lý Nguyên đang minh ngộ, nhìn mưa ngộ đạo, dù chỉ là một chút dù
chỉ là mơ hồ nhưng rõ ràng những thứ hôm nay hắn nhìn ra là tiên đề vô cùng
vững chắc trên con đường còn rất dài phía trước.

- Gió thổi mây bay gió mất đi.....Mây thành mưa rớt xuống mây tiêu
tán.....Mưa xuống đại địa thành nước khơi.....Mây, mưa, gió, nước, sinh ra ,
mất đi.

Nguyên ngồi đó miệng không ngừng lẫm bẩm ..Đạo mà hắn chạm tay vào lúc này là
một loại đạo vô cùng cao siêu.

Sinh Tử Đạo

Phút chốc sau mưa tạnh mây tan, bầu trời sau mưa vô cùng quang đãng, một vệt
cầu vồng kéo dài nối liền hai phía chân trời.

Lúc này mặt trời cũng vừa xuống núi, toàn bộ sâm lâm cùng thiên không dần dần
chìm vào bóng đêm tịch mịch, Nguyên cất bước lại trở vào sơn động, hắn bắt
đầu tu luyện.

Từ sau khi đột phá viên mãn Luyện Khí, có một điều hắn thấy vô cùng khó hiểu
, càng nghĩ càng khó hiểu.

Linh khí trong đan điền đang dần dần thuế, không phải là những sợi tơ đen
huyền khí như trước nữa mà thay vào đó là một chút ít linh khí màu xanh, tuy
còn rất ít ỏi nhưng linh khí kỳ lạ kia trong đan điền lại không có vẻ gì chịu
thua kém huyền khí.

- Là Thái Thanh chi khí.

Hắn vì tu luyện công pháp khác người nên linh khí của Nguyên cũng rất khác
người.

- Thái Thanh đại pháp này quả không tầm thường a ! Thái thanh chi khí kia có
lẽ tinh thuần và cường đại hơn linh khí bình thường rất nhiều.

Nguyên nhập tâm đắm chìm vào trong tu luyện, đan điền linh khí cũng dần dần
thuế biến, từng tia linh khí màu xanh không ngừng du tẩu, lại đuổi bắt ,
thôn phệ từng đầu huyền khí, cuộc rượt đuổi này xảy ra không dứt, nhìn lại
giống như một gả thợ săn đang vội vã đuổi lấy một chú sơn dương.

Lại qua nửa tháng..

Nguyên tỉnh lại từ trong tu luyện, đi đến bên lôi trì, nhìn Thái Cổ Lôi Long
kia miệng khe khẽ.

- Cũng sắp đến ngày toàn bộ tông môn trên Triệu quốc chiêu thu môn đồ rồi a..
Có lẽ đã đến lúc ta cũng nên đi khỏi chốn này rồi !!

Bất giác thở dài, Nguyên bước đến bên bệ đá mà sư tôn vẫn ngồi....Cúi đầu ba
lạy.

- Sư tôn, đồ nhi đi lần này không biết bao lâu mới có thể quay lại, nhưng
người yên tâm, chờ đến khi con cường đại, đến khi chân con đạp bằng thế giới
này đồ nhi sẽ đưa người về đại lục Tiên Cương về cố hương của người....Ta sẽ
cố gắng không phụ lòng người, con hứa

- Sư tôn !! Ta đi.

Hắn đắng chát cất lời, thần sắc lại mang theo chút tiếc nuối xen lẩn không
đành, trên đôi mắt long lanh kia ẩn ẩn một tầng hơi nước mờ nhạt.

Tiểu hỏa hình như nghe và hiểu những gì hắn nói cũng làm ra bộ cúi đầu trầm
mặc rồi nhảy phốc lên vai Lý Nguyên kéo kéo vạt áo.

Hắn xoay người bước đi, bước ra khỏi động phủ, nhìn một mảnh sâm lâm bên
ngoài mà đáy lòng nặng trĩu.

Nguyên bất giác quay đầu, một giọt nước mắt trong veo rơi xuống.

( Thế nhân nói hồng trần như mộng, riêng ta lại cho rằng nhân sinh mới là
mộng ảo, tất cả đều là mộng, hóa hư vô rồi mộng lại thành thực ...nhanh một
chút, hay chậm một chút chung quy vẫn như nhau...Mộng lại là mộng...Duy Ngã
Tâm Vô Hối a! :) )

Chiều nay mưa, ta thật sự nhớ nhà, nhớ mẹ, nên viết vội chương này...Chủ yếu
cũng để kìm hảm mạch truyện lại, có lẽ nhịp truyện hơi nhanh...Có đạo hữu hỏi
tại sao main lại lượm hàng nhiều như vậy trong khi Vương Lâm lại tu luyện rất
khó khăn ? Nói luôn là vì ta viết chơi, viết cho vui, không phải như Nhĩ Căn
, lão là văn nhân rồi, ăn nằm trên giấy bút, Lão Trĩ có thời gian để viết
vài ngàn chương truyện, còn mình thì không, thật sự công việc ngập mặt, rất
bận

Vã lại muốn buff nhanh nhanh để main nó sớm ngày đoàn tụ thần tượng ( Vương
Lâm)

Những chương sau sẽ cố viết hay hơn nữa .. ta nói lan man cũng chỉ để câu chữ
thôi hihi, vì lỡ hứa rồi, mỗi ngày trên hai chương, mỗi chương trên 2k chữ

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, buổi tối ấm áp, an lành...nếu thấy hay
thì đừng ngại vote và cmt góp ý cho mình nhé !!


Tân Tiên Nghịch - Chương #15