Bách Quỷ Dạ Hành (hạ)


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 52: BÁCH QUỶ DẠ HÀNH* [ HẠ ]

EDIT: LIỄU VY

BETA: XÍCH NGUYỆT

Cuối cùng cũng tới sáng ngày mai, ta đối với lời của Bảo Hiến vẫn còn bán tính
bán nghi, Thu Cơ sao lại không đến đây? Ở trong phòng đợi một hồi, đột nhiên
có thị nữ vội vã tới, ở cửa nói:“Thật sự là vạn phần xin lỗi, Sa La tiểu thư,
hôm nay Thu Cơ nàng không thể tới được.”

A? Thật sự không tới, tâm lý của ta nhất thời thư thái, hôm nay không cần chịu
hành hạ, nhưng là có chút nghi hoặc, vội hỏi nói :“Tại sao?”

“Hồi tiểu thư, đúng là do “Vật Kị”. Thu Cơ nàng hôm nay không thể ra ngoài.”
Thị nữ đáp.

Vật Kị, ta đối từ này không xa lạ, là “Hung Phương”một loại hành vi bị cấm
làm. Dựa theo Cửu Tinh Khí Học cùng lý luận của Kỳ Môn Độn Giáp, Thiên Địa
Gian, các phương vị cũng do sự khác biệt giữa các vì sao hộ mệnh, như Đại
Tướng Quân, Thái Bạch Thần, Thiên Thần, các loại Kim Thần. Nếu như xúc phạm
tới thần linh tức khắc sẽ bị trừng phạt.

Bởi vậy nếu như ở trên đường thấy được thi thể của chó, mèo hoặc thứ không
sạch sẽ,thì phải dừng lại tiến hành tiêu hủy” Vật Kị” sau đó quay về nhà, khẩn
cầu thần linh tha thứ và phù hộ. Tại thời điểm này, ở thời đại Bình An, mọi
người đều hết sức tin tưởng chuyện này.

“Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Ta bình tĩnh nói, nhưng mừng thầm trong
lòng, ước gì nàng mỗi ngày đều phạm vật kị mới là tốt.

Không bao lâu, Bảo Hiến đến theo lời hẹn, mang ta leo lên một chiếc xe bò.

Trên xe có mùi hương mai mới mẻ dễ chịu, ta rất thích cái này mùi thơm, hôm
qua cũng hỏi thị nữ lấy một ít, buổi tối lấy nó đặt bên trong ống tay áo đơn
của chính mình để xông hương.

“Được rồi, Thu Cơ hôm nay phạm vào Vật Kị, quả nhiên không có tới.” Ta cười
cười nói.

Mắt của hắn hiện lên ý cười.

Chợt nhớ tới lời hắn nói ngày hôm qua, ta nhìn hắn, nói :“Là huynh động tay
động chân?”

“Ta? ta có làm gì đâu, a a a a.”

“Quỷ mới tin, nhìn huynh cười đểu như vậy, nhất định là huynh rồi.” Ta khẽ hừ
nhẹ một tiếng.

“Đểu?”

“Chính là rất muốn làm cho người ta đánh huynh một quyền.”

“A a a a.”

“Lại nữa……” Ta quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn hắn.

Không bao lâu, xe bò đi qua Chu Tước môn, xe dừng lại cạnh Thái Cực Điện nằm
trong đại nội cung Bình An, trong đại nội đúng là nơi tập trung toàn bộ bộ máy
chính quyển của triều đình, âm dương hội tụ tại mặt Đông của Thái Cực
điện,Tỉnh Trung Thư nằm về phía bên phải.

“Hướng nơi này đi một chút,chính là nơi ở của Chủ Thượng, cũng chính là hậu
cung.” Hắn chỉ chỉ phía trước cách đó không xa nói với ta.

Hậu cung cùng chỗ làm của bọn quan viên cũng thật sự gần quá chứ, ta có chút
kinh ngạc, sớm nghe nói thời đại Bình An đã bị ảnh hưởng bởi nho giáo Trung
Quốc, cuộc sống của nữ quý tộc trong cung tương đối thoải mái. Hậu cung mặc dù
nam nữ khác biệt, nhưng không có hoạn quan, mà chỉ có một số ít nam nhân bình
thường làm thủ vệ, một số là công khanh quý tộc cũng có thể được tiến vào hậu
cung được? Không phải là ngoại lệ đặc biệt gì.

“Sa La, muội phải ngoan ngoãn sống ở chỗ này a, nếu không……” Bảo Hiến không
biết khi nào đã xuống xe, hắn câu dẫn ra một nụ cười,“Sợ rằng muội còn phải
học thêm nhiều lễ nghi nữa.”

“Yên tâm đi, ca ca, ta nhất định ngoan ngoãn sống ở chỗ này!” Ta lập tức nói,
câu uy hiếp này của hắn có lực sát thương rất lớn a. Vừa mới nói xong, một con
mèo màu trắng chợt chạy tới, Bảo Hiến ôm lấy nó, cười cười nói:“Bé ngoan, mới
vừa rồi giả chết không tồi, hiện tại ngươi ở lại đi chơi cùng Sa La đi.”

Giả chết? Ta ngẩn người nói :“Chẳng lẽ Thu Cơ phạm Vật Kị là bởi vì thấy nó
giả chết?”

“A a a a, có Thức Thần của ta đi cùng muội, muội sẽ không nhàm chán.” Hắn một
bên cười rất đểu, một bên nghênh ngang rời đi.

Thức Thần? Được rồi, hắn là Âm dương sư, không biết tại sao, ta cảm giác được
thuật âm dương của hắn cùng pháp thuật của ta có chút giống nhau.

Ta vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, bên cạnh tựa hồ dừng một dãy xe bò, đơn
giản có, hoa lệ cũng có, đại đa số đều vẽ gia huy của gia tộc mình lên phía
trên, nơi này hình như là bãi đậu xe rồi. Tâm lý không khỏi có chút ngứa ngáy,
mới vừa nhúc nhích một chút, con mèo liền meo meo như cảnh cáo một tiếng.

Con vật nhỏ này,vướng chân vướng tay, ta trừng mắt nhìn nó liếc mắt một cái,
nhãn châu khẽ động, móc ra phù chú, niệm vài câu chú văn, phù chú lập tức biến
thành một con chuột, xoẹt một cái, con chuột chạy ra ngoài xe, con mèo cũng
phản xạ có điều kiện lập tức đuổi theo nó.

Đối phó, ta đắc ý vỗ tay, thân thể mới vừa động, trong tay cây quạt Biên Bức
(con dơi )trượt xuống,đang định xuống xe đi nhặt, nhưng lại chợt nghe có tiếng
bước chân.

Tiếng bước chân cách chỗ của ta càng ngày càng gần, nhưng mà dừng lại ở trước
xe của ta.

Cách rèm,một trận gió lạnh thổi tới? (@Nguyệt: cho phép ta lược bỏ một câu ko
quan trọng, ko ảnh hưởng nội dung, vì ko thể nào dịch nổi mấy kí tự khó hiểu
TvT )

Người nọ tựa hồ khom người xuống một chút, tiếp theo quạt của ta liền từ dưới
rèm được người đó đưa tới, theo cây quạt, ta thấy ngón tay thon dài ưu nhã
cùng da tay trắng nõn gần như trong suốt, người này hẳn là một quý công tử nào
đó.

“Thơm quá.” Hắn trầm thấp nói một tiếng, trong âm thanh khêu gợi mang theo vài
phần hoa lệ. Nghe thanh âm của hắn, hẳn là so với Bảo Hiến lớn tuổi hơn một
chút.

“Cám ơn.” Ta trầm thấp nói một câu, mới vừa duỗi tay nghĩ muốn nhận lấy cây
quạt, người nọ lại không có ý buông cây quạt ra.

“Này, ngươi rốt cuộc là có trả quạt cho ta hay không.”Ta kéo cây quạt về phía
mình, nói.

“Mùi thơm này, hình như là đúng là Huân Hương* mà Bảo Hiến đại nhân thường
dùng.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Oa, cái mũi của người này thật thính, lời của hắn giống như là nghe thấy hương
thơm của mỹ nhân, ta đột nhiên tưởng tượng bộ dáng Hạ Mậu Bảo Hiến mặc Thập
Nhị Đan Y** không khỏi bật cười một tiếng khì khì.

(**): Thập Nhị Đan Y/ Thập Nhị Y hay còn gọi là Junihitoe là một loại kimono
phức tạp vô cùng tao nhã và quý phái mà chỉ có những cô gái gốc Nhật mới mặc.
Theo đúng bản dịch có nghĩa là “Chiếc áo choàng mười hai lớp”.

ec30c0418de532aede37559c2016b149

“Nghĩ không ra Bảo Hiến đại nhân đang trốn ở đây……” Hắn tựa hồ vừa tiến lại
gần phía trước một chút, va chạm vào rèm, a, người nam nhân này, sẽ không can
đảm muốn đem rèm nhấc lên đi? Mặc dù ta là thiên kim quý tộc, nhưng tùy tiện
vén rèm như vậy có chút kỳ quái đi.

Chợt nghe thanh âm của hắn ở bên ngoài rèm trầm thấp vang lên,“Xuân hà che đậy
xuân hoa, màu sắc và hoa văn hết cách thấy. Duy có gió nhẹ thổi, mùi hoa trộm
đưa tới.”

Hắn dừng một chút, lại nói:“Không biết hôm nay ta có may mắn được thấy màu sắc
và hoa văn không đây?”

“Không thể.” Ta dứt khoát cự tuyệt nói, ách— cái này, có tính là hắn đang tán
tỉnh ta không?

“Như vậy, có thể nói cho ta biết tên của nàng hay không?”

“Tên của ta, cái kia, không đáng nhắc đến. Ta cũng không phải cái gì xuân hoa,
chỉ là nhành cỏ dại ngày xuân, ngươi cũng đừng để ở trong lòng.” Ta vừa nói,
tâm lý lại có chút buồn cười, người nam nhân này ngay cả người trong xe là bộ
dáng gì cũng không biết, vậy mà triển khai theo đuổi, mạc danh kỳ diệu, nhất
định là một người quái dị.

“Cỏ dại ngày xuân? A a.” Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, không nhịn được muốn vén
rèm lên.

“Hữu đại nhân, ngài tại sao lại ở chỗ này?” thanh âm Bảo Hiến kịp thời truyền
vào lỗ tai của ta. Trong lòng ta vui vẻ, Bảo Hiến luôn xuất hiện kịp thời như
vậy.

Tuy nhiên người nam nhân trước mắt này dĩ nhiên đúng là Hữu đại thần, nghe
giọng hắn cũng rất tuổi trẻ, Hữu đại thần tương đương với Hữu Thừa tướng ở
Trung Quốc, là quan lớn, tự nhiên cũng là người có thân phận cao quý ở Thiên
Điện.

Không đợi vị kia Hữu đại thần trả lời, Bảo Hiến đã không dấu vết che ở trước
mặt của ta.

“Bảo Hiến đại nhân, không biết vị trong xe kia……” Hữu đại thần hiển nhiên là
rất không cam tâm.

“A a a a, Hữu đại nhân, cuối cùng cũng bị ngài phát hiện.” Bảo Hiến mập mờ nở
nụ cười, cúi đầu bên tai phải đại thần nhẹ nhàng nói:“Ngài cần phải giữ bí mật
nha.”

Đôi mắt yêu mị của hắn sóng mắt vừa chuyển, Hữu đại thần tựa hồ cũng có chút
đỡ không được, chỉ là cười cười nói:“Ra là hồng nhan tri kỷ của Bảo Hiến đại
nhân, như vậy, cáo từ.”

Nghe cước bộ của hắn đi xa, rèm bị vén lên, Bảo Hiến lên xe, ngồi xuống đối
diện ta.

“Người kia chính là Hữu đại thần? Trông bộ dáng rất là trẻ đây.” Ta tò mò hỏi.

“Nguyên Cao Minh chính là đệ đệ của Chủ Thượng, địa vị và thân phận cũng là
chuyện tự nhiên.” Bảo Hiến tựa hồ không có hứng thú với chuyện này, lập tức
chuyển đề tài, nói :“Ta dẫn muội đi xung quanh xem một chút.”

“Thúc phụ đại nhân cùng Tình Minh bọn họ đi nơi nào?” Ta lại hỏi một câu.

“Phụ thân đại nhân hôm nay đi phủ đệ của Đằng Nguyên Đại Nạp Ngôn bói toán, sợ
rằng khuya mới về.”

Nếu như biết giải sầu bằng cách này, ta nhất định không theo Bảo Hiến đi ra
ngoài, nguyên lai chính là ngồi ở trong xe dọc theo ngã tư đường vòng một vòng
quanh kinh thành, Bảo Hiến cũng không cho ta xuống xe, ta chỉ có thể bất đắc
dĩ nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm lý thật sự là buồn bực.

Kinh Bình An cũng thật là không nhỏ, lúc xe đi tới con đường thứ tư, sắc trời
đã chuyển tối, có lẽ là cổ đại không có lý do gì sống về đêm, trên đường đã
không có người nào.

Dưới trời rơi mưa nhỏ thưa thớt, sắc trời càng thêm hôn ám, đột nhiên nghe
thấy tiếng lộp cộp, xe không biết bị cái gì ngăn lại, đành ngừng lại.

Ta hướng ra ngoài nhìn lại, kinh ngạc phát hiện cách đó không xa có một nữ tử
mặc áo màu vàng, cầm trong tay ô giấy dầu, mỉm cười mà đứng.

“Ca ca, huynh xem.” Ta chỉ bên kia, cô gái kia mặc dù rất đẹp, nhưng là ta
biết nàng không phải loài người. Bảo Hiến nhìn ta một chút, thấp giọng nói:“Sa
La, đợi ta ở trong xe.” Liền vén rèm xuống xe. Nàng kia gặp hắn đi đến, ý cười
càng đậm, cũng ý bảo Bảo Hiến cùng nàng xài chung một cái ô.

Người đàn bà mưa*, ta chợt nhớ tới tên này, trước kia giống như nghe nói
qua, trong ngày mưa, sẽ có một nữ tử đứng ở trong mưa, nếu như lúc này có nam
tử cùng nàng xài chung một cái ô, nàng sẽ vĩnh viễn đi theo hắn. Từ đó về sau,
nam tử sẽ luôn sống trong hoàn cảnh ẩm ướt, bởi vì người bình thường khó có
thể chữa bệnh nặng như vậy, cho nên không lâu sẽ chết đi.

(*): Ame-onna (Người đàn bà mưa) Là một linh hồn phụ nữ được mô tả trong
cuốn Konjaku Hyakki Shuui của Toriyama Sekien như một người phụ nữ đứng trong
mưa và liếm tay mình. Bà được coi là có liên quan tới một nữ thần ở núi Wushan
của Trung Quốc, người biến thành mây vào buổi sáng và hóa mưa vào ban đêm. Bản
thân linh hồn này giống với một vị thần trong dân gian hơn là ma quỷ. Người ta
nói rằng có thể thấy bà đi dạo loanh quanh trong thế giới loài người vào những
đêm mưa ẩm ướt. Nông dân, những người phụ thuộc rất nhiều vào việc duy trì cây
trồng được tưới tắm, vẫn thường xuyên cầu nguyện để những linh hồn như Ame-
onna xuất hiện. Vì mỗi khi bà đi đến đâu, mưa rơi theo tới đó.

Bảo Hiến hắn, hẳn là cũng biết?

Lúc Bảo Hiến đến gần nàng, nàng khéo léo cười, đang muốn mở ô ra, cả người
cũng đã bị một đạo bạch sắc quang mang bao phủ, bắt đẩu khởi động Thất Tinh
phù chú trong tay Bảo Hiến từng bước từng bước đem nàng phong ấn, chỉ thấy
nàng hóa thành một luồng khói trắng chui vào ô, Bảo Hiến nhanh chóng đem phù
chú dán ở ô, cầm lấy ô đi về xe.

“Không có việc gì, Sa La.” Hắn mỉm cười, thuận tay đem ô đặt ở một bên, vừa
lại nghiêng liếc ta liếc mắt một cái. Nói :“Sợ sao?”

Ta lắc lắc đầu, chê cười, bổn cô nương cũng là cùng quỷ quái có quan hệ.

“Đây là thời đại mà người quỷ cùng tồn tại a, cho nên, Sa La ngàn vạn lần
không nên đi ra ngoài một mình vào ban đêm a, nếu không sẽ bị quỷ ăn.” Khóe
miệng hắn giương lên, cười nhẹ dừng ở ta nói :“Nếu vậy ca ca sẽ rất thương tâm
nha.”

“Hì hì, ta không sợ, có Âm dương sư ca ca ở đây, quỷ quái gì đều bị hù dọa
chạy.” Ta hướng hắn cười cười, hiện tại ta, chỉ có thể giả dạng làm một đứa
cái gì cũng không biết.

“Đứa ngốc.” Hắn dùng cây quạt gõ một chút đầu của ta, trong mắt thổi qua thần
sắc khó nắm bắt.

Sắc trời càng thêm âm trầm, đang lúc xe chúng ta qua đại lộ thứ tư, lúc chuyển
vào đường lớn, bên cạnh trên đường cũng có một chiếc xe, xe bên cạnh có mười
người thiếu niên mặc Thú y màu trắng đi theo, hai cỗ xe vô tư ở đầu phố gặp
nhau.

Ở trong đám người, ta liếc mắt liền nhìn thấy hạc giữa bầy gà An Bội Tình
Minh,hắn thanh thoát như đóa sen trắng, nhưng lại giống như hấp thu ánh trăng
của tất cả phương hoa, dễ dàng trở thành tiêu điểm trong ánh mắt người khác.
Như vậy, ngồi trong cỗ xe này không phải chính là……

“Bảo Hiến, là con sao?” thanh âm của Hạ Mậu Trung Hành từ cỗ xe kia truyền
đến, hai cỗ xe vô tư ở đầu phố gặp nhau, Bảo Hiến bất đắc dĩ thở dài một
tiếng, xuống xe, hướng phụ thân của hắn hành lễ.

“Trong xe còn có ai?” Trung Hành lại hỏi.

“Hồi phụ thân đại nhân, chính là Sa La.” Bảo Hiến thanh âm càng thêm bất đắc
dĩ.

“Cái gì!”

“Con chỉ là muốn mang Sa La đi xem kinh thành một chút……”

“Hồ đồ, nàng thân là một nữ tử tại sao có thể tùy tiện đi ra, con làm ca ca mà
lại hành xử như thế sao?” Trung Hành đại nhân thoạt nhìn tựa hồ rất tức giận.

Ta rất đồng tình nhìn một chút Bảo Hiến, nhìn qua thái độ của hắn kính cẩn
nghe theo, thần sắc trong mắt tựa hồ lại không chấp nhận.

Ta lại nhìn Tình Minh một cái, hắn giống như đối với nơi này phát sinh hết
thảy không hề hứng thú, chỉ là hờ hững dừng ở phía xa.

Cũng không như bình thường lãnh khốc a, lúc hắn quay đầu lại, ta kéo một góc
tấm rèm, cười hỉ hả hướng hắn phất phất tay. Hắn ngẩn người, dĩ nhiên hướng ta
khẽ gật đầu, vừa lại nghiêng đầu đi tiếp tục nhìn phía trước.

Tình Minh dĩ nhiên có phản ứng a, thật ly kỳ.

Như thủy nguyệt quang rơi ở trên người Tình Minh, làm hắn mặt bên càng thêm
vài phần thanh nhã. Sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, cúi đầu, ở bên cạnh
Trung Hành nói nhỏ vài câu.

Chỉ thấy rèm vừa động, Hạ Mậu Trung Hành đi xuống xe, trên mặt của ông chính
là nghiêm trọng hiếm thấy, nhìn theo phương hướng Tình Minh chỉ, sắc mặt lại
càng đại biến, ông cùng Bảo Hiến nói nhỏ một câu, Bảo Hiến sắc mặt cũng lập
tức thay đổi. Cả người của ta đột nhiên cảm thấy một cỗ yêu khí mãnh liệt,
giương mắt nhìn lên, cùng một loại âm trầm che chắn mây mù khá dày đặc phía
trước biến hóa mạnh mẽ, chính là hướng về bên này mà đến gần.

Nhiều như vậy yêu quái, như thế làm cho người ta kiềm nén cảm giác, ngay cả
Trung Hành đại nhân cùng Bảo Hiến cũng khẩn trương, trong tâm ta giật mình một
cái, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ gặp gỡ— Bách Quỷ Dạ Hành trong truyền thuyết?**

==========vivi===========

(*) Chút kiến thức về thời Bình An : Huân hương

Ở thời đại Bình An, hương thường được gọi là Huân vật, phối hợp với nhiều
hương liệu khác nhau, chủ yếu chia làm sáu loại, chính là “Sáu loại Huân vật”.

Mai Hương:(ばいか) tàn mai vi hương đầu mùa xuân

Hà Diệp:(かよう) Hoa sen mùa hạ

Thị Khuông Phục Thiền: gió thu lạnh

Hắc Phương :(くろぼう)Mùa đông kết băng thì mùi thơm ngát

Lạc Diệp Thu : (らくよう)Mặt trời thiêu đốt lá rụng tản mát

Hoa Cúc: (きっか)Mô phỏng hương hoa cúc luyện thành hương khí.

=================chú thích của beta==================

(**) BÁCH QUỶ DẠ HÀNH:

Nhắc tới yêu quái (妖怪) ở Nhật Bản, không thể không nhắc tới truyền thuyết
“Bách quỷ dạ hành” (百鬼夜行– Hyakki Yakou), tức cuộc diễu hành của một trăm loài
quỷ và yêu quái trong thị trấn vào đêm khuya, tương truyền khi gặp phải đoàn
yêu quái này thì phải tụng kinh liên tục, ánh nắng sẽ tới buộc quỷ phải chạy
trốn. Đây chính là câu chuyện ca ngợi công đức của Đức Phật. Theo Shuigaisho,
một bộ Bách khoa từ điển cổ của Nhật, thì vào ngày Tý tháng Giêng và tháng
Hai, ngày Ngọ tháng Ba và tháng Tư, ngày Tỵ tháng Năm và tháng Sáu, ngày Tuất
tháng Bẩy và tháng Tám, ngày Mùi tháng Chín và tháng Mười, ngày Thìn tháng
Mười Một và tháng Mười Hai âm lịch sẽ xuất hiện “Bách quỷ dạ hành”, gọi là
ngày “Bách quỷ dạ hành”, nên hạn chế ra ngoài ban đêm những ngày đó để tránh
gặp phải. Đồng thời, tụng những câu thần chú như “Katashi haya, ekase
nikuriku, tameru sake, teehi, ashiehi, wareshiko nikeri”
(難シハヤ、行カ瀬ニ(トッ)クリニ、溜メル酒、デ酔イ、悪シ酔イ、我シ来ニケリ)sẽ giúp tránh được tác hại từ quỷ.

“Bách quỷ” là cách gọi chung, thực ra có khá nhiều loại quỷ và yêu quái, thậm
chí có cả loại yêu quái đem lại vận may cho ai chạm trán với chúng. Thông
thường chúng có hình dạng như loài vật, ví dụ như Kappa (河童), gần giống loài
rùa, hay Tengu (天狗) có cánh chim, lúc khác chúng có thể xuất hiện với hình
dạng gần giống người, thỉnh thoảng lại giống như đồ vật vô tri vô giác…Yêu
quái thường có sức mạnh bí ẩn to lớn, với khả năng biến hình. Những yêu quái
có khả năng biến hình gọi là Obake (お化け). Nói chung, yêu quái được hiểu là tất
cả các sinh vật có khả năng siêu phàm, bao gồm một số loại chính như:

1) Động vật: Rất nhiều động vật ở Nhật được cho rằng chúng có tính ma thuật,
chúng có thể biến hóa (変化),và hiện ra dưới hình dạng con người, nhất là hình
dạng phụ nữ. Một số động vật tiêu biểu được biết tới là: Tanuki (狸 – một loại
chồn thuộc họ chó), cáo (狐), rắn (蛇), con lửng (貉), chó sói (大神), mèo (化け猫),
nhện (土蜘蛛và 絡新婦), chó (犬神).

2) Quỷ: Một trong những truyền thuyết được biết tới nhiều nhất là “quỷ”(鬼),
một loài sống trên núi, được mô tả với nước da đen, nâu, xanh da trời hay đỏ,
có hai sừng trên đầu, mồm rộng đầy nanh, chỉ quấn một chiếc khố da hổ, thường
mang một cây gậy sắt hay một thanh gươm lớn. Quỷ thường được miêu tả giống như
“quỷ dữ” (từ “evil” trong tiếng Anh), nhưng thỉnh thoảng là hiện thân của một
sức mạnh tự nhiên.

3) Tengu: Một loài yêu tinh trong truyền thuyết có sức mạnh siêu phàm và rất
khéo léo, Tengu ban đầu được coi là một loại ma quái vô cùng nguy hiểm và là
kẻ thù của đạo Phật, song trải qua nhiều thế kỷ, chúng từ một linh hồn bị đọa
đầy trở nên nhanh nhẹn và thành người bảo vệ cho Đạt Ma.

4) Tsukumogami (付喪神): một trong những thể loại của yêu quái và Obake, bao gồm
những đồ vật trong gia đình, trở thành sinh vật sống trong ngày sinh nhật thứ
một trăm của chúng, như: Bakezori (化け草履- dép rơm), Biwa- bokuboku (琶牧々- đàn
Biwa), Bura-bura (đèn giấy), Karakasa (唐傘- cây dù cũ), Kameosa (甌長- bình rượu
cũ), Morinji no kama (茂林寺の釜 – ấm trả), Mokumokuren (目目連 – bình phong giấy với
những con mắt)…

5) Nguồn gốc từ con người: Rất nhiều yêu quái ban đầu là con người bình
thường, dần dần biến thành những sinh vật lạ thường và đáng sợ, thường là
trong một trạng thái vô cùng kích động. Phụ nữ thì đau đớn, khổ sở do sự ghen
tuông mãnh liệt của mình, ví dụ như miêu tả người phụ nữ đang dần biến thành
quỷ nữ, người ta dùng mặt nạ Hannya (般若- Bát Nhã – nguồn gốc từ truyện kể
Genji của nữ sĩ Murasaki Shikibu, trong đó phu nhân Rokujo- người tình của
Genji do quá ghen tuông với nàng Aoi no Ue là vợ cả của Genji, nên biến thành
oan hồn sống ám ảnh Aoi no Ue, gia đình nàng Aoi đã mời các vị tăng đọc “Bát
Nhã tâm kinh” để trừ tà). Có thể kể tới một số yêu quái tiêu biểu của thể loại
này như: Rokuro- kubi (轆轤首- một người có cái cổ có thể kéo dài trong đêm),
Ohaguro- bettari (お歯黒べったり- một nhân vật thường là nữ, hiện ra chỉ với một cái
miệng đen ngòm trên khuôn mặt), Futakuchi- onna (二口女- người phụ nữ với cái
miệng to đùng và tham ăn ở đằng sau đầu), Dorotabo (泥田坊- một xác chết của
người nông dân sống lại)..

6) Các thể loại khác:Ngoài các thể loại chính kể trên, còn có một số yêu quái
khá đặc biệt, ví dụ như: Azuki-arai (小豆洗い- một yêu quái luôn rửa sạch những
hạt đậu đỏ), Akaname(垢嘗- yêu quái chỉ có trong những phòng tắm bẩn thỉu và
liếm những rác rưởi mà người chủ phòng tắm không ngăn nắp ấy để lại),
Ashiarai- yashiki (足洗邸 – một bàn chân to lớn xuất hiện trong phòng và yêu cầu
người chủ đang sợ hãi phải rửa sạch nó), Tofu-kozo (豆富小僧 – một chú tiểu nhỏ
mang một cái bảng có tảng đậu phụ)…

Ngoài từ “youkai” (妖怪) được dùng với nghĩa “yêu quái”, từ “mononoke” (物の怪)
cũng được hiểu với nghĩa tương tự. Nó cũng có nghĩa là “quái vật”, “ma” hay
“linh hồn”, và còn có nghĩa là “linh hồn của một vật” hay “vật kỳ lạ”. Từ này
cũng dùng để giải thích cho một vài sự việc không thể giải thích. Một số phim
hoạt hình nổi tiếng về Mononoke được khán giả Nhật Bản và thế giới yêu thích,
trong đó nổi tiếng nhất là phim “Mononoke Hime” (もののけ姫- tên tiếng Anh là
“Princess Mononoke”), thường được gọi tắt là phim “Mononoke”.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #54