Âm Mưu


Người đăng: AnhZu

Chương 39: Âm Mưu

EDIT- BETA: VY VY+ BBTT

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng,phòng ta hắn còn không chút khách khí,mơ mơ
màng màng chỉ thấy có người trèo lên giường ta, thật thô lỗ,ta lập tức tỉnh
dậy, ngoài Ramsess II ra còn có ai!

” Ramsess II ngài hơi quá đáng rồi đó.”Ta dùng sức bỏ tay hắn ra,nhưng ta còn
buồn ngủ hai mắt ta nhập nhèm.

Hắn mỉm cười cũng không nói,hắn đem áo choàng choàng lên người ta,kéo ta đi ra
bên ngoài.

“Nếu ngươi không dừng lại ta không khách khí nữa đâu.”

“Đừng ồn,ta mang nàng xuất cung.”

“Xuất cung?”

“Phải.”

“Nhưng ta chưa có rửa mặt!”

“Không sao cả,ta không quan tâm.”

“Nhưng ta quan tâm!”

Cuối cùng ta bị hắn kéo tới chuồng ngựa,một bên ngáp 1 bên bị hắn kéo lên
ngựa.

Hắn gắt gao ôm ta lại một lần nữa ta nghe thấy tiếng tim đập của hắn,nhịn
không được quay đầu nhìn hắn,gió thổi tóc hắn bay lên, đôi mắt lóng lánh vui
sướng, lúc này hắn tựa hồ cũng nhận ra được ánh mắt của ta,hắn liền cúi đầu
hôn nhẹ vào tóc ta.Mặt ta nóng lên lập tức quay đầu đi,cũng không dám nhìn hắn
nữa.

Đại khái là mười phút sau con ngựa dừng lại.

“Đến rồi”Hắn nói vào tai ta

.

Ta thấy rõ trước mắt là một vòng ánh sáng mặt trời đang từ phía chân trời dâng
lên, trong nháy mắt nó phóng ra vạn trượng hào quang chiếu rọi uốn lượn trên
mặt nước xanh biếc gợn sóng,làm cho người ta ảo tưởng như mình chạm đến đó
vậy.

Ta nhanh nhảy xuống ngựa chạy tới bờ sông nhanh như cắt,dưới ánh mặt trời nước
sông trong suốt,tự nhiên ta cúi đầu xuống hớp một ngụm nước,nước sông lạnh lẽo
mang theo mùi bùn đất.

“xem kìa,nó có giống sự thịnh vượng không?”Ta nhất thời hứng thú giơ cao tay
chỉ cho hắn xem.

Hắn gương mắt nhìn lên,hắn đắm chìm trong ánh mặt trời,người hắn tỏa ra một
tia hào quang chói mắt làm ta không mở mắt được.

Hắn đi đến bên người ta cầm tay ta,hạ người xuống uống hết nước trên tay ta.

” Bệ hạ?”Ta thấp giọng nói,hắn hôn lên tay ta,ta thấy ngứa nên rút tay về hắn
nắm chặt tay ta.

“Nàng biết không Ẩn,chỉ cần nàng uống nước sông Nile mặc kệ nàng rời Ai Cập
bao lâu,nhưng có một ngày, nàng sẽ trở lại Ai Cập.”

Hắn cười đến sáng lạng,”Bất quá ta sẽ không cho nàng rời Ai cập.”

Tâm tình của ta lập tức bị tiêu tán,chỉ cảm thấy buồn trong lòng.

Tương lai có một ngày, ta còn cơ hội ta sẽ trở lại Ai Cập sao?

====================

Ta lo lắng bất an thời gian trôi qua nhanh quá,hôm sau chính là hôn lễ.

Ta có chút hoang mang,ta biết mình sẽ không gả cho hắn,nhưng nhiệm vụ ta chưa
hoàn thành,bây giờ ta nên làm sao đây?

Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên có thị nữ đẩy cửa vào,ta nhận ra nàng, nàng là
người hầu bên cạnh Neferati.Thần sắc nàng có chút kích động muốn hỏi ta nhưng
lại thôi.

“Làm sao vậy?”Ta có chút nghi hoặc,nếu Vương hậu có chuyện gì tước linh không
phải lập tức báo cáo sao.

“Ẩn tiểu thư,hoàng hậu nàng, hoàng hậu không thấy đâu nữa.”Nàng thấp giọng
nói.

“Cái gì”Ta nhíu mày nói,”Không có khả năng,ngươi báo mọi người đi tìm đi.”

“Lạ thât ta tìm khắp nới rồi,đúng rồi, nghe nói vương hậu nói là nàng muốn đi
thần miếu thay bệ hạ cầu phúc.Có thể hay là…?

Neferati đi thần miếu?Như vậy….Không thể nào….Ta giật mình không nghĩ nhiều
nói,”Ngươi trước tiên ở nơi này,ta lập tức đi thần miếu.”

Dọc dường ta dục ngựa chạy vội,lòng ta hiện lên một nỗi băn khoăn,Linh tước
của ta sao lại không có động tĩnh? nô tỳ của Neferati tại sao lại nói cho
ta,nàng hẳn là hiểu được Neferati không thích ta.Hơn nữa nàng nói cái gì nghe
cũng thấy giống vương hậu,không phải rõ ràng chỉ biết vương hậu mất tích
sao?Như vậy làm gì phải làm điều thừa?

Tuy rằng ta đầy nghi ngờ nhưng mặc kệ thế nào, để ngừa vạn nhất ta còn có thể
bảo vệ được.

Không bao lâu ta tới thần miếu,ta xuống ngựa đi đến thần miếu.Cả tòa thần miếu
im lặng,một chút tiếng động cũng không có.

Ta đi đến chỗ tượng thần Amun.Để ý kỹ không có vương hậu,cũng không có binh sĩ
nào.

Ta lẳng lặng đứng một hồi,bắt đầu kêu gọi khỏi linh tước,cũng không hề động
tĩnh.Ta có dự cảm xấu chẳng lẽ tước linh bị phát hiện?

Đang lúc nghĩ phía sau ta truyền đến một âm thanh lạnh lùng:”Ngươi đặt bên
người Neferati một con chim nhỏ,ta đã bảo người giải quyết.”

Trong lòng ta cả kinh quay đầu đi,quả nhiên là Fei Keti nghi ngờ.

Hắn tới gần ta rồi trên mặt hắn hiện lên tia kỳ quái.

“Thần quan quả nhiên cảnh giác,vương hậu đâu?”Ta nhất miệng hỏi.

“Neferati lát nữa sẽ đến.”Trong mắt hắn hiện lên tia khó có thể nắm bắt.

Nơi này bầu không khí có chút kỳ quái nếu Neferati không ở đây,ta không có
chút ý tứ,đợi chút, Fei Keti thấy ta tuyệt ngoài ý muốn,dường như hắn biết ta
sẽ đến chẳng lẽ…..

“Nếu như vậy ta đi trước.”Vẫn là rời đi nơi này có vẻ tốt,ta vừa định rời đi
hắn ngăn không cho ta đi,nhanh chóng vươn tay ôm lấy ta,không biết hắn làm cái
gì nhưng trong thời gian ngắn khó có thể thoát được.

“Fei Keti ngươi đang làm cái gì!”Ta nổi giận nói.

Hắn cũng không nói gì cả,vẻ mặt càng thêm cổ quái cúi đầu nói bên tai ta,”VÌ
NÀNG NGAY CẢ MẠNG TA CŨNG KHÔNG CẦN.”

Ta hoàn toàn không hiểu được những lời tình tứ này,cách bờ vai hắn ta thấy có
1 nam nhân cầm 1 cây kiếm,sắc mặt xanh mét,tóc đen dài cùng khuôn mặt tuấn tú,
với một tia tức giận đó là ánh mắt căm ghét.

Ta nghĩ ta hiểu được thâm tâm hắn.

“Buông ra “Một đường kiếm kề sát cổ Fei Keti.

“Buông nàng ra”tay hắn run run như là không thể khống chế được lại kề kiếm sát
cổ Fei Keti.

” Bệ hạ xin tha tội, ta và Ẩn sớm đã thích nhau cho dù ngài là Hoàng Đế cũng
không thể bắt nàng cưới Ngài!”

Khi nghe Fei Keti nói xong lòng ta tức tối khó chụi ta bất quá nhìn hắn,ánh
mắt hắn không có chút sợ hãi.

“Ngày mai nàng là Vương phi của Ngài, chúng ta không nên hẹn hò ở đây
nhưng…………”

“im miệng cho ta!”Sắc mặt hắn càng đáng sợ tựa hồ là cực hạn.

Fei Keti nói ra từng câu, như là cố tình chọc giận Ramsess II vậy.Ta hiểu được
hắn vu hãm ta,hắn và Neferati cùng nhau làm ra cái bẫy đợi ta sập bẫy đây mà.

“Người đâu đem phí khắc đề lôi ra ngoài cột trên sa mạc,phơi nắng hắn làm hắn
chết không được sống cũng không xong, còn nữa đem chim Ưng của ta tới nới đó
để cho chúng nó xé thịt của hắn ra!” Ramsess II giận dữ nói.

“Không đượclàm như thế!”Ta muốn thốt ra tại sao có thể như thế? Fei Keti vì ta
mà có kết cục bi thảm như vầy? Chẳng lẽ sự xuất hiển của ta là sai,tuyệt đối
không thể để cho hắn chết như vậy…tuyệt đối nhiệm vụ của ta không được thất
bại.

Không cần đánh mới khai, sắc mặt Ramsess II đã vô cùng khó coi, hắn bước lại
gần ta, dùng sức khéo lấy cổ tay ta nói:”Nàng quả nhiên là để ý hắn,chẳng lẽ
nàng thật sự thích hắn.”

” Ngài làm ơn bình tĩnh một chút!”Ta lớn tiếng nói,ánh mắt hắn hiện lên 1 tia
quỷ dị.

“Bệ hạ, bệ hạ ngài trăm ngàn không nên nổi giận.”Một nữ tử xinh đẹp thở hổn
hển chạy vào.

“Bệ hạ ngài đi nhanh quá,ta không theo kịp tốc độ ngài.”

“Quả nhiên là bọn họ bày trò.

“Vương hậu,là thần quan nhưng cũng bị phơi nắng sống chết,còn bị chim ưng ăn
thịt thật là khủng khiếp.”Ta nhẹ nhàng nhíu mày,muốn nhìn phản ứng của nàng.

Sắc mặt nàng thay đổi,nàng ngẩng đầu nhìn Fei Keti.Trong mắt tựa hồ không rõ
thần sắc lại nhìn sang Ramsess II.

Ta thấy hai vai nàng rung động, ta thấy nàng cũng không phải người vô
tình.Nàng nghĩ chắc hắn sẽ chết,nhưng thật không ngờ là chết tàn khốc kiểu
này.

Ta càng thấy thích liền chọc giận Ramsess II,trong chuyện này tốt nhất là từ
người khác nói.Xem ra quan hệ của Fei Keti và Neferati không đơn giản như
vậy.Nếu muốn cứu phí khắc đề,Neferati phải nói thật.

Nếu không, thì chết chắc.

“Bệ hạ ta không thích Fei Keti,ta có một đề nghị.Ở Quốc Gia của ta ta phương
pháp xử trí tội nhân có rất nhiều,A,có 1 loại tên là lăng trì trên người cắt
mấy ngàn đao mãi cho đến khi tắt thở mới thôi,ngoài ra còn có Năm con ngựa xé
xác, nghe thấy tên này cũng rất khủng bố.

Ramsess II nhiên nhìn ta,hắn hoàn toàn không tin lời nói phát ra từ miệng
ta,lúc kinh ngạc lúc nghi hoặc.

Neferati sớm đã mất thanh,nàng ngẩng đầu nhìn Fei Keti một cái,Trong lòng hiện
lên một chút sợ hãi. Fei Keti nghiêng đầu về một phía nhìn ra phía xa.

“Này còn chưa đủ hắn cũng không thể chịu được suốt đời.”Ta nói thêm một câu.

“Bệ hạ, hắn mặc dù có sai nhưng cũng là quan thần, cũng không thể bị đối đãi
như vậy”Neferati nhịn không được nói.

“Này đó cũng không phải là quá tàn khốc a,nếu hắn thực sự phạm sai trong lời
nói.”Ta nhìn Neferati,”Vương hậu ngài nói đúng không?”

Cô ta nhìn ta chằm chằm sau một lúc lâu quay nhìn Fei Keti,trong mắt lại bén
lên tia ôn hòa.Ta nhìn nàng trong mắt đã bất đắc dĩ.

“Bệ hạ, hắn nhất thời hồ đồ.”Lời nói của nàng tuy nhỏ, làm ta không thể nghi
ngờ trong lời nói.

Ramsess II sắc mặt thoáng có điểm dịu,nhưng vẫn là tức giận ra mặt, nói:”Mặc
kệ thế nào hắn dám làm ra cái loại hành động vô lễ như thế, tội hắn không thể
tha.”

“Cái này cũng không thể trách hắn.”Ta nhìn Fei Keti nói:Bỏi vì hắn bị hạ nhân
hạ vu thuật cho nên mới làm ra cái hành động như vậy.”

“Vu thật?” Ramsess II kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy bằng không sao hắn dám làm ra chuyện như vậy,còn nói cái gì ta và
hắn yêu thương nhau(thích nhau) ăn nói khùng điên.”Ta không chút hoang mang
nói, vì cứu hắn chỉ có thể nói dối.

Fe Keti khó tin nhìn ta,hắn đang muốn nói cái gì,lại bị ánh mắt Neferati ngăn
trở. Không cần nói nữa, ánh mắt nàng hiện lên ý này.

vẻ mặt Fei Keti biến hóa không ngừng, ngóng nhìn Neferati hai tròng mắt ngấn
lệ, hắn vui sướng vì nàng ta không bỏ đi.

sắc mặt Ramsess II đã dịu xuống hắn thoáng nhìn qua Fei Keti nói:”tuy ngươi là
bị vu thuật làm mất đi ý chí,nhưng ngươi khinh định để bọn tiểu nhân hạ
độc,ngươi đã mất đi tư cách làm thần quan, từ hôm nay ngươi phải đi khỏi Ai
Cập.

Fei Keti cái gì cũng chưa nói chính là nhìn Neferati.” hắn không cần chấp
nhất,có một số việc bỏ qua rồi bỏ lỡ,ngươi đặt ở trong lòng là tốt rồi.Có lẽ
ngươi còn muốn lấy thời cơ làm trọng, ta cười cho qua.”Ta thấp giọng nói.

Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn ta,cũng chậm chậm hướng ta đi đến.”Vương hậu ngươi
cũng về đi.” Ramsess II bỗng nhiên nói, ánh mắt gắt gao nhìn ta.

bóng dáng Neferati biến mất ở thần miếu,bỗng nhiên ta cảm thấy nàng không hẳn
là nhẫn tâm, nếu hôm nay nàng không nói đỡ chắc sự tình khó xong,chỉ sợ nội
tình khó giải quyết nhiều.Sau này, Ramsess II nhất định ngày càng thích nàng,
nghĩ đến đây tâm ta bắt đầu khó chịu.

Ẩn vừa rồi ta suýt chút hiểu lầm nàng.”Đôi mắt hắn tựa xanh biếc như là khúc
sông gợn sóng.”

” Là Hoàng Đế của Ai Cập,ngài là con của trời,cũng có ngày phán đoán sai sao
“?Ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.

hắn nở nụ cười nói:”Lâm vào tình yêu sẽ làm cho con người ta mù quáng không
biết đâu với đâu và đâu là thời điểm, ta cũng không ngoại lệ.”

Tình yêu, nghe thấy chữ tình tâm ta mạnh mẽ nhảy dựng.

“Dù sao ta cũng không thích Fei Keti,”Ta cúi đầu nói một câu,ta nhìn sang khóe
miệng đang cười của hắn, ấp a ấp úng nói nửa câu sau “bởi vì ta một chút hứng
thú cũng không có.”

Hắn sửng sốt,bỗng nhiên cười ha hả, tiến lên từng bước,kéo ta vào trong lòng
hắn nói”Vương phi của ta nàng thật sự rất là đáng yêu!”

Ta có thể cảm thấy thân thể hắn vì cười to mà sinh ra chấn động nhỏ,mùi hương
trên người hắn tỏa ra,hắn thật làm cho người ta có cảm giác lưu luyến.

“Ngày mai, ngày mai nàng chính là thê tử của ta:” Giọng hắn trầm xuống,ẩn ẩn
hiện hiện lên tia hưng phấn.

Giọng Ta trầm xuống,nhiệm vụ của ta đã hoàn thành,như vậy đêm nay, đêm nay ta
sẽ rời đi nơi này…………

Ta sẽ rời Ai Cập, Ai Cập, nhưng ta cũng thích Ai Cập.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #40