Ai Cập, Đừng!!


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 40: AI CẬP, ĐỪNG!!

EDIT: VY VY

BETA: BẠCH PHỤNG HOÀNG- BẢO BÌNH THIÊN THỦY

Đã vào đêm, tâm tình của ta chưa từng giống như lúc này,ta hỗn loạn, hốt hoảng
mặc quần áo, ta nhìn một chút lên cổ tay có vòng thủy tinh,lại thấy cái vòng
tay hoàng kim mà Ramsess II tặng. Ta do dự một lúc, ta tháo xuống, nhưng tháo
cỡ nào cũng không ra. (@hoàng: được hai chàng đệp trai tặng vòng sướng quá còn
gì :v )

Chẳng lẽ nó muốn theo ta tới thời Hiện đại sao?Ta nghĩ cái này cũng không phải
chuyện xấu gì, ít nhất có thể nói cho ta biết tình cảm chân thật là gì.

Mỗi lần xuyên không đều làm cho ta có chút lưu luyến,nhưng vì sao lúc này ta
đặc biệt không muốn về.

Trước khi đi, ít nhất ta nên tạm biệt Ramsess II lần cuối.

Đi đến tẩm cung của Ramsess II,ta nhìn thấy 8 con sư tử đứng canh ở cửa,nó
nhìn ta gầm nhẹ một tiếng, ta sờ đầu nó rồi đi vào.

Ramsess II đang ngủ,ta ngồi bên gường nhìn gương mặt hắn,ngoài cửa số ánh
trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của hắn,lông mi hắn động đậy, đôi mắt lóng
lánh, bộ dáng lúc ngủ này giống như đang tức giận.

Ta thấy có chút buồn cười, nhưng cảm xúc bi thương bao phủ,ta sờ mặt hắn, hắn
liến giật mình nhưng vẫn chưa dậy, ta đứng dậy chạy nhanh đi.

Nhìn hắn chìm đắm trong mộng,ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ramsess II ta xin lỗi, ta nhất định phải trở về.Sau này ngài sẽ sống một cuộc
sống thật tốt,ngài sẽ trở thành người vĩ đại nhất lịch sử,tên của ngài xuyên
qua hàng ngàn thế kỷ, là người giỏi nhất trong lịch sử,mang nhiều chiến tích,
ngài ra trận, trận nào cũng thắng,ngài là người sống vĩnh hằng trong lòng của
chúng ta,ngài có rất nhiều thê tử và còn rất nhiều đứa con, sống rất lâu,người
ngàii yêu nhất là Neferati. Rất nhanh ngài sẽ quên ta….”

Ta nói nhỏ, mũi ta đỏ lên,ta đau đớn đứng lên, ở sâu trong nội tâm ta có một
âm thanh nói cho ta biết, Diệp Ẩn, ta muốn nhanh rời đi,ta liền đi xuống.

Vừa rời tẩm cung,ta định yên lặng triệu hồi Tư Âm,tà áo ta lại bị lũ sư tử
cắn.

“Sư Tử mau buông ra.”Lòng ta có chút kinh ngạc,chẳng lẽ nó biết ta muốn rời đi
sao?

Lũ sư tử cùng nhau gầm lớn tiếng,ban đêm, âm thanh của nó gầm lên nghe chói
tai,ta không nghĩ nhiều, ta liền lấy tay che miệng nó lại,ta vội la lên
:”Không dược kêu ngươi dám đánh thức bệ hạ sao!”

“Ta sợ nó bị đánh thức?” một âm thanh lạnh lùng phía sau truyền đến,thân thể
ta cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.

Ramsess II đang đứng ở tẩm cung của ta, vẻ mặt hoang mang nhìn ta.

Hắn nhìn ta, tiếp đến quần áo với dày dép nói:” Ẩn sao nàng lại ăn mặc như
vậy?”

Ta cắn chặt răng nói:” Ta ăn mặc như vậy là vì ta muốn trở về.”

“Cái gì?” Mặt hắn biến sắc.

“Thực sự xin lỗi, ta phải trở về, ta không thuộc về nơi này.”Vì sao, ta không
muốn lặp lại, nó làm cho ta khó chịu.

Mặt hắn xanh mét, bước lại gần ta,chặt chẽ ôm lấy ta tức giận nói:”Không được
trở về, nàng không được trở về!”

Ánh mắt hắn hỗn độn, bỗng nhiên ôm cổ ta,hắn cọ thật mạnh vào đầu và cằm
ta,giọng nói khàn khàn:”Nói cho ta biết Ẩn,ta phải làm sao nàng mới bằng lòng
ở lại bên cạnh ta, nói cho ta biết,ta không cho nàng đi, ta không cho phép.”

Người hắn co diệp hỗn loạn, ánh mặt trời chiếu vào đầu mũi ta,ta nói, đây này
là nhiệm vụ, chuyện này chỉ là bình thường, ta cáo biệt ngươi tại đây, vì sao,
vì sao ta lại đau đớn như vậy…….

“Ta nhất định phải đi.”Ta dãy dụa nói những lời này,

Trong mắt hắn hiện lên tia thô bạo,bắt lấy bả vai ta nói:”nàng nghe rõ, Ta sẽ
không cho nàng đi, tuyệt đối,bất kể dùng phương pháp nào ta nhất định sẽ bắt
nàng ở lại.

” Ta thật sự xin lỗi…”Vừa dứt lời,ta muốn đem phù trú dán lên người hắn.”Ngu
ngốc! Nàng nghĩ nàng đang làm cái gì!” Hắn cả giận nói.

“Ngài đã quên sao?Ta là sứ giả của Thần,ngài căn bản là không ngăn cản được
ta.”

Ta tận lực nói trong lòng càng áp lực.

Hắn không nói nữa, hắn nhìn ta.

” Ẩn nàng thật sự chán ghét ta sao?”Hắn tức giận nhưng dần dần bình tĩnh trở
lại,vẻ mặt hắn khó nắm bắt.

Chán ghét? Làm sao có thể…..Ta lui ra phía sau vài bước, xoay ra không hề nhìn
hắn….ta bắt đầu triệu hoán Tư Âm.

“Nàng thật sự chán ghét ta vậy sao?” Hắn hỏi lại một lần,lần này hắn nói mang
theo một tia bi thương.

Thủy tinh trên tay ta bắt đầu sáng lên,nhịn không được quay sang ngó hắn một
cái, mắt hắn đen tiệp với màu ban đêm làm ta cảm thấy hắn thật bi thương.

Tâm lại đau,cảm giác sâu trong tim ta bừng lên,ta chịu không được, chạy đến
chui đầu ta vào lòng hắn, nức nỏ nói:” Ramsess ta không chán ghét ngài, ta
thật sự không không chán ghét ngài…….Nhưng là ta nhất định phải đi.”

Hắn vẫn không nói gì cả,ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim của hắn đập ngày
càng dồn dập, ta phải đi, bằng không ta luyến tiếc không rời.Thừa dịp ta không
bị ôm chặt,ta chạy nhanh.

Ta chạy nhanh rời khỏi sau khi ôm hắn,ta đi vài bước,vầng sáng của thủy tinh
càng lúc càng lớn, cơ thể ta bắt đầu nóng lên,

“Ẩn”Hắn bỗng mở miệng,”Ta không biết quốc gia nàng rốt cuộc ở nơi nào,ta cũng
không ngăn cản được nàng rời đi, nhưng ta muốn nàng vĩnh viễn nhớ kỹ,người
uống qua nước sông Nile, mặc kệ là đi đâu cũng sẽ trở lại Ai Cập.”Hắn ngưng
mắt nhìn ta, ôn nhu nói:”Cho nên ta sẽ chờ nàng, chờ nàng trở lại Ai Cập, trở
lại bên cạnh ta.” (@hoàng: tội nghiệp anh Ramsess si tình T^T )

Hốc mắt ta có cái gì đó tràn ra,trước mắt một cảnh mơ hồ, đã không thấy rõ mặt
của hắn,”Ta ta thích Ai Cập,thích rất thích,ta cũng thích ở Ai Cập…..”

Ta chưa nói xong, vòng thủy tinh đã khỏi động,vầng sáng bao quanh người ta,ý
thức dần dần tiêu thất……..

Đừng ta không muốn, ta thích nhất Ai Cập.

Ta không ý thức,nhưng vì sao nước mắt cứ rơi mãi không ngừng……….

=======================

Ta tỉnh lại, nhớ lại đây nơi quen thuộc- quán trà Tiền Kiếp Kim Sinh.

“Tiểu Ẩn, làm sao vậy? Em vừa khóc sao?” Phi Điểu thấy bộ dạng của ta ngạc
nhiên hỏi.

Tư Âm nhìn ta mắt hiện lên một tia thần sắc khó hiểu.

Ánh mắt ta nhu nhu,ta tươi cười nói:”Không có gì, em đâu có khóc.”

“Tiểu Ẩn,con mới làm xong nhiệm vụ nên về nghỉ ngơi đi, có muốn đi du lịch một
chuyến cho thoải mái không ?”Tư Âm ôn hòa nói.

Lữ hành? có lẽ thả lỏng một chút thì tốt hơn.

“Được” Ta gật đầu.

“Như vậy, mà đi luôn sao?Người hỏi.

Ta cúi đầu liếc mắt một cái lên vòng tay hoàng kim,không nghĩ ngợi nhiều, Ai
Cập đương nhiên là Ai Cập.

“Em không phải vừa đi qua Ai Cập cổ đại sao?” Phi Điểu khó hiểu nói.

“Được rồi, đi Ai Cập.”Tư Âm vỗ bả vai ta nói:”Tuần sau xuất phát đi Ai Cập.”

=======================

Thủ Phủ Cairol- Ai Cập hiện đại.


  • Cairol là thủ đô của Ai Cập hiện đại.

    Một lần nữa ta đến Ai Cập,tâm tình ta phải nói là khó diễn tả,ta tựa hồ nghe
    được tiếng Ramsess II nói, người uống nước sông Nile, cho dù rời Ai Cập cũng
    sẽ trở lại Ai Cập.Đúng vậy hắn nói không sai ta đến đây, ta sẽ đến Ai
    Cập,nhưng hắn không có ở đây.

Không có hắn ở đây,lúc này hắnđang lẳng lặng nằm trong bảo tàng Cairol- Ai
Cập………

Biết rõ sẽ đau lòng nhưng ta vẫn vào bảo tàng quốc gia Ai Cập.

Ta nhìn xuyên qua tấm kinh thủy tinh,lại một lần nữa thấy người được mệnh danh
là Con trai Thần Mặt Trời.Xác ướp khô quắt nhưng vẫn tràn đầy vẻ đẹp.Hắn nằm
im lặng ở đó giống người đang say ngủ,dường như ta thấy đều mở mắt,mỉm cười
nói với ta:”Ẩn ở lại bên ta, ở lại Ai Cập.”

Tâm ta đau như cắt…….. (T^T)

Càng nhiều người vây quanh ở chỗ hắn nằm, chỉ trỏ hắn,bỗng nhiên một đứa nhỏ
nói nhỏ voi tai mẹ nó nói,:”Mẹ hắn đáng sợ quá, hắn xấu quá!”

Lòng ta giống như bị kim đâm,ta căm tức đứa nhỏ kia,đứa nhỏ kia bị ta dùng ánh
mắt đe dọa, nhất thời không nói nữa.

Vì sao,ngươi là con trai Thần Mặ Trời, là người vĩ đại nhất Ai Cập,ánh mặt
trời còn không đẹp bằng ngươi,sao ngươi lại nằm ở đây để người ta chỉ trỏ,nếu
linh hồn ngươi còn ở đây, có ta sẽ khóc………..

Vì sao ta muốn đánh thức hắn- Người đang ngủ say kia…………

Nghĩ đến đây, cơ thể của ta bắt đầu run cầm cập, bỗng nhiên Tư Âm kéo tay
ta,thấp giọng nói,:”Chúng ta đi thôi.”Ta đờ dẫn bị Tư Âm kéo ra khỏi bảo
tàng,trong lòng ta trống rỗng không nói lên lời.

Đi qua một cái ngõ,bỗng nhiên có lão già Ai Cập ngăn cản ta, dùng tiếng anh
nói:”Trời ơi,trên tay ngươi đeo hoàng kim thủ trạc,hình như là của vương triều
mười chín Ai Cập.” Nó là đồ chính cống.

Nghe lão nói xong ta nhớ tới tay mình đang đeo cái vòng mà Ramsess tặng cho,ta
có chút kinh ngạc nhưng đều bị lão nhân kia nhìn thấu.

“Có thể cho ta xem qua nó không?”Hắn vội vàng hỏi.

“Ta không muốn.”Ta vừa nói,một bên mất ý thức,ta nói một tiếng thủ trạc tự
nhiên mở ra,ta chạy nhanh cầm lấy xem,trong sờn thủ trạc có viết,ta nhìn kỹ,
người ta run lên, thiếu chút nữa đánh rơi mất thủ trạc,trong đó có khắc một
chữ tiếng Trung.Ta đã dạy qua hắn một lần, chẳng lẽ hắn đều nhớ kỹ?.

Ẩn tự là một chuỗi chữ Ai Cập tượng hình,ta hoàn toàn không hiểu trên đó viết
gì, nhưng lão nhân kia lại nhìn thấy và đọc được dòng chữ đó,mặt ta kinh ngạc
biểu tình nói: lão dùng tiếng anh dịch ra đi.

“Ẩn” Tay ta rốt cuộc cũng không xong, đánh rơi thủ trạc, nước mắt ta tràn ra
lòng ta đau đớn như bị ngàn nhát dao xuyên qua,trong phút chốc ta nghĩ tới câu
nói của Ramsess II……

ẨN NÀNG MÃI MÃI LÀ THÊ TỬ CỦA RAMSESS II TA.

“Vì sao sư phụ,vì sao muốn con làm công việc này,con không làm nữa con không
muốn xuyên không, con không muốn làm công việc này nữa!”Trong tâm ta ứ đọng
tình cảm tựa hồ đều bộc phát hết ra, ta vừa khóc vừa nói với Tư Âm.

Trong mắt Tư Âm hiện lên một tia bi ai,hắn phá lệ ôm ta vào lòng,gắt gao ôm
chặt ta thất thanh nói:”Đây đều là trừng phạt….”

Trừng phạt? Ta không thể khống chế Cảm xúc của mình,tim ta rất đau.

Nguời ôm ta thật lâu, hắn nói bằng những lời an ủi:”Rất nhanh,mọi chuyện sẽ
kết thúc thôi.Con, ta chúng ta đều sẽ được giải thoát.”


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #41