Người đăng: AnhZu
Edit & Beta : Bảo Bình Thiên Thủy- Lạc Khuynh Hoàng
Tay hắn thuần thục trượt đến vạt áo của ta, ta vội cầm chặt tay hắn, trước khi
hắn kịp hành động thêm nữa, không cần nghĩ ngợi ,ta lớn tiếng hét ầm: “A!!!!”
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, hắn lập tức thả ta ra, lạnh giọng hỏi: “Ngươi
không phải A Thường, ngươi là ai?”
Thanh âm này, gợi cảm êm tài như sương quanh quẩn, âm thanh vô cùng quen
thuộc…
Đúng lúc này, phòng bỗng nhiên sáng lên, hình như là người bên ngoài nghe
tiếng la cầm đèn lồng chạy vào.
Nhờ có đèn lồng, ta lập tức nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, khóe miệng không khỏi
run rẩy, lắp bắp nói: “Thổ… Thổ Phương tiên sinh.”
Vẻ mặt hắn cũng kinh hoàng: “Sao cô lại ở trong này!”
“Tôi đến đưa đồ, là ngài nhận sai người.” Ta bất đắc dĩ đáp.
“Đưa đồ đến nơi này, sao cô ngốc vậy!”
“Này, là chính ngài vội quá thì có chưa biết là ai mà liền động thủ!”
Hắn hiển nhiên là bị cách dùng từ của ta làm ngạc nhiên, lập tức nhíu mày:
“Con gái nhà ai lại ăn nói như vậy!”
“Hừ!” Ta hừ mạnh một tiếng.
“A, Phó trưởng! A, cô gái của Tổng Tư!” Một thanh âm kinh ngạc vang lên, ta
quay đầu nhìn lại, không khỏi đại thán quá xui vẻo, tên đại ca lưỡi dài Vĩnh
Xương Tân Bát tự nhiên lại ở đây!
“Phó trưởng, ngài cùng cô ấy…” Vĩnh Xương cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, dựa theo
ánh mắt của hắn, ta bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề thật nghiêm trọng, Thổ
Phương và ta vẫn còn đang duy trì một tư thế vô cùng ái muội.
Thổ Phương hình như cũng nhận ra, vội vàng đứng dậy, sau đó lui lại mấy bước.
“Này, bánh bao tiên sinh, ngài đừng có nói lung tung, đây là hiểu lầm.” Ta
trừng mắt nhìn Vĩnh Xương nói.
Trên mặt Vĩnh Xương vẫn mang biểu tình kỳ quái, cười trộm hề hề mà chuồn vào
đám người, hắn không được đi nói lung tung, ta cùng Thổ Phương trao đổi ánh
mắt cùng chung kẻ thù, Thổ Phương lập tức đạp cửa xông ra, từ cửa lập tức
truyền tới tiếng hét thảm của Vĩnh Xương, lúc này tôi mới yên lòng,phó trưởng
ma quỷ nhất định có biện pháp khiến hắn ngoan ngoãn nửa lời cũng không hé lộ…
Buổi tối sau khi trở về, ta liền ngủ luôn một giấc tới tận sáng, hôm nay thật
sự là quá mệt mỏi.
======================================
Trò cười ở Đảo Nguyên Quy Ốc cuối cùng cũng trôi qua, không biết Thổ Phương
dùng biện pháp gì, dù sao Tân Bát một chữ cũng không có nói lung tung.
Thời tiết dần chuyển lạnh, bệnh ho khan của Tổng Tư hình như càng ngày càng
nặng thêm, hắn cũng không tới thường xuyên nữa, ta tới Bản Nguyện Tự thăm hắn,
có đôi khi chúng ta cũng sẽ gặp ở Trận Tiền Ốc, cùng nhau ăn đậu bình đường,
nói chuyện phiếm.
Tuy rằng cảnh thực bình tĩnh, nhưng cục diện chính trị của kinh đô đã rung
chuyển bất ổn, trên lịch sử có ghi, quân chống Mạc phủ rất nhanh sẽ tới kinh
đô gây chiến…
Hôm nay, mới từ Trận Tiền Ốc trở về, như thường lệ lại là một giỏ đầy củ cải,
cũng không biết vì sao, thời này thức ăn dường như không thể thiếu củ cải, võ
sĩ Nhật Bản thường là người không xem trọng đồ ăn, cảm thấy đó là hành vi xem
nhẹ đại trượng phu. Món ăn bình thường cũng rất đơn giản, lấy ngũ cốc, rau
dưa, rong biển, tảo tía và cá là chính. Còn có canh chan trà gì đó, đơn giản
vô cùng, đem cơm lạnh hâm lên, ăn cùng với trà nóng, thêm một chút muối. Chỉ
có người địa vị rất cao hoặc nhân tài sành ăn mới thêm một ít cá bên trọng.
Loại thức ăn này chế biến để mang theo đều rất tiện, chỉ là thiếu chất nghiêm
trọng, anbumin, vitamin cùng nhiều nguyên tố dinh dưỡng. Mà Tân Tuyển Tổ bình
thường hay đi phục kích, truy tung, hộ vệ, cũng chỉ ăn loại này. Luôn ăn như
vậy dễ thiếu máu, sức đề kháng thấp. Tóm lại, so với Nhật Bản hiện đại, đồ ăn
chán nản đơn điệu. Lại so sánh với Trung Quốc nơi có đồ ăn phong phú, như
thiên địa vậy. Ở đây một thời gian, tôi gầy đi rất nhiều. Sau khi về, nhất
định phải bắt Phi Điểu mời ta một bữa thật no.
Đang xuất thần, bỗng nhiên đụng vào một người bên đường. Củ cải trong rổ rớt
ra một, ta cũng không thấy đụng vào ai, chỉ theo thói quen nói xin lỗi, rồi
khom lưng nhặt củ cải kia rồi đi.
“Cứ thế mà đi sao!” Một người cúi đầu, thanh âm truyền vào tai, ta nghe tiếng
ngẩng đầu, cảm thấy phiền rồi đây. Một lãng nhân trẻ tuổi không có ý tốt nhìn
ta.
Ta dùng ngữ khí bình thản nói: “Tôi đã nói xin lỗi, còn chưa đủ sao?”
“Đương nhiên không đủ, cô không biết ta là ai sao, ta là võ sĩ, võ sĩ.” Ngữ
khí của gã bỗng trở nên ngả ngớn. “Song, nếu ngươi nguyện ý bồi ta, ta sẽ tha
cho cô.”
Cái tên thối nát này, tanhìn xung quanh, có nhiều người vây quanh, đều bộ dáng
muốn xem náo nhiệt. Ai, nhân tình lạnh lùng, hiện đại hay cổ đại cũng giống
nhau thôi. Nhìn tình hình chỉ có thể tự cứu, nhưng nhiều người vậy lại không
tiện dùng thuật pháp.
“A, như thế, vốn tôi không nên cự tuyệt, nhưng ở đây nhiều người như vậy…” Ta
ra vẻ ngượng ngùng, thấp giọng nói. “Không bằng, ngài đi theo tôi.” Quay người
đi tới một ngõ hẹp.
Gã lập tức nở nụ cười không tử tế, đi thật nhanh theo.
Đi tới ngõ hẻm không bóng ngươi, ta liền cười tà ác, nhanh chóng dán định thân
phù lên người gã. Nhìn bộ dáng thất kinh của gã, ta không khỏi cười khoái chí,
tên chết tiệt này, ngươi giờ đã biến thành miếng thịt trên thớt gỗ, mặc ta xâu
xé…
Đương nhiên, đầu tiên, giương tay tát gã hai cái thật mạnh, đánh tới khi gã
nhãn mạo kim tinh (sao bay đầy trời, nổ đom đóm mắt), trên gương mặt lưu lại
rất rõ ma trảo của ta.
“Muốn ta cùng ngươi à, ngươi xứng sao?” Ta nắm cằm gã cười. Ra là nắm cằm ai
đó thật thích.
“Ngươi, ngươi là người nào?” Lời của gã bởi vì gương mặt sưng vù mà mơ hồ
không rõ.
“Ngươi quản được ta là ai sao?”
“Ta phải giết nữ nhân đáng chết nhà ngươi!” Bộ dạng gã là không phục.
“Câm miệng cho ta!” Ta thuận tay cầm củ cải dài nhất trong rổ, tiếp đó, nhét
trong miệng gã. “Ngươi không cần biết ta là người nào, dù sao người chọc tới
ta, cũng không nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai.” Lúc Tổng Tư nói câu này thật
tuấn tú, ta cũng học theo một chút vậy.
Đang nghĩ tới nghĩ lui nên dùng động tác võ thuật nào cho đẹp mắt, giáo huấn
gã một trận, bỗng nhiên một bóng người vọt vào trong gõ nhỏ, thanh âm quen
thuộc như băng vang lên phía sau tôi: “Lập tức rời xa cô gái kia!”
Là tiếng của Tổng Tư! Tai quay đầu, đúng là Tổng Tư mà! (#bbtt: anh hùng cứu
mỹ nhân ^^ )
“Tiểu Ẩn, là cô!” Tổng Tư thấy ta cũng vô cùng kinh ngạc. “Mau rời khỏi chỗ
nguy hiểm này.” Hắn lớn tiếng nói, trong giọng nói có chút cấp bách, Thiển
Thông sắc phục hẳn là đang đi tuần, ta vội vàng tháo định thân phù trên tên
kia, xoay người với tốc độ nhanh nhất, chạy tới cạnh Tổng Tư.
“Tôi không sao.” Ta cười . Tên kia vừa nhận ra mình đã có thể nhúc nhích, liền
rút đao bên hông, chuẩn bị công kích. “Muốn chĩa đao vào đội trưởng đội một
của Tân Tuyển Tổ sao?” Ta tựa tiếu phi tiếu nhìn gã. Tên kia giật mình cả
kinh, cẩn thận đánh giá Tổng Tư, chần chờ nói:
“Không lẽ ngươi là…”
“Đội trưởng đội một Tân Tuyển Tổ, Xung Điền Tổng Tư.” Trên mặt Tổng Tư là nụ
cười sáng lạng. Song nụ cười này với tên kia hẳn là địa ngục, chỉ thấy gã sắc
mặt đại biến, chạy như bay để đào tẩu. “Tiểu Ẩn, cô không sao chứ?” Tổng Tư
cũng chẳng buồn để ý, lo lắng hỏi ta.
“Không có gì, may mà anh tới, đúng rồi, sao anh lại ở đây?” Ta cười hì hì nhìn
hắn.
Hắn trông có vẻ thoải mái. “Vừa rồi cùng tuần tra với Trai Đằng tiên sinh,
nghe bọn họ nói có lãng nhân quấy rầy dân chúng, cho nên nghĩ đi xem, không
nghĩ là cô, cô không sao là tốt rồi.”
“Ta thấy cô ta chẳng có vấn đề.” Một thanh âm lạnh lùng bên người, tôi lạnh
tới nỗi không hoảng sợ nổi, nhấc đầu thật mạnh, lúc này mới phát hiện Trai
Đằng như u lanh đứng cạnh từ khi nào. Ta vỗ ngực, liên thanh nói:
“Trai Đằng tiên sinh, sao anh cứ xuất hiện đột ngột như quỷ thế, dễ dàng tai
nạn chết người lắm.”
Anh ta không trả lời, chỉ là liếc ta, ý vị thâm trường. Ta bị ánh mắt đó làm
cho sợ hãi, không lẽ anh ta đã thấy gì?
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, ta cùng Tổng Tư vừa nói vừa cười tiêu sái phía trước, Trai
Đằng phía sau khoảng năm sáu bước, theo sát chúng tôi.
Một đợt gió lạnh thổi trước mặt, Tổng Tư lập tức cúi đầu ho khan vài tiếng.
Trong lòng ta khẽ run, tiếp tục cười nói: “Tân niên sắp tới rồi.”
Vừa nói ra, Tổng Tư cười càng thêm tươi. “Ừ, cô biết không, tân niên hàng năm,
phủ kinh đô sẽ ở cạnh sông Điền Xuyên biểu diễn pháo hoa, đẹp cực kỳ, đúng
rồi, cô ngắm pháo hoa chưa?”
“Tôi, tôi chưa thấy qua.” Ta cúi đầu nói. Ta cũng không nói dối, ta xác thực
chưa bao giờ thấy qua pháo hoa cổ đại.
“Vậy sao,” Hắn thần bí cười, nói: “Ngày pháo hoa tôi sẽ đưa cô tới một chỗ,
nơi đó ngắm pháo hoa là tuyệt nhất.” Nhìn vẻ mặt sung sướng của hắn, bất tri
bất giác tôi cũng bị cuốn hút, ta gật gật đầu:
“Được, anh đừng có quên.” Ta thần bí cười, nói: “Tôi cũng có quà tân niên tặng
anh, nếu anh ngoan ngoãn.”
Hắn vừa nghe, liền nhìn ta cười, cười thật ngây thơ ấm áp trong suốt yếu ớt —
Tân niên càng ngày càng gần, sinh ý càng ngày càng bận rộn, trong quán căn bản
có mỗi A Cúc làm việc, chồng của cô ấy, Trúc Hạ thường xuyên không ở nhà.
Đêm nay, thời tiết phá lệ thật rét, chỉ nghe tiếng gió bên ngoài lạnh thấu
xương, trong quán không có khách, Trúc Hạ tiên sinh cũng không ở nhà, sau khi
ta cùng A Cúc nói chuyện phiếm, chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi.
Đang lúc ta dọn bàn, cô ấy bỗng nghiên cong lưng thống khổ rên rỉ, ta cả kinh,
chạy nhanh đỡ cô ấy, hỏi: “Sao thế, A Cúc?”
Trên trán cô ấy chảy ròng mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: ‘Tôi, bụng tôi đau. Là,
là bệnh cũ.” Cô ấy cố đứng dậy, tìm trong một hộp gỗ thứ gì đó, tìm một hồi,
biến sắc nói: “Không xong, thuốc uống hết rồi.”
“Thuốc gì? Ta giúp cô đi mua.” Ta tiếp lời nói.
Cô ấy lộ vẻ khó xử, nói: “Đã trễ thế này, thôi vậy.” Nhìn cô ấy đau đớn khó
chịu, đoán vài phần là bệnh liên quan tới dạ dày, tôi đỡ cô ấy vào phòng nằm,
nói:
“Tôi đi mua, cô chờ tôi, không sao đâu.”
Cô ấy do dự một chút, nói: “Cám ơn cô, chỉ cần cô nói là A Cúc, nhà gần sông,
thì Tùng Vĩ tiên sinh sẽ biết.”
Ta gật gật đầu, cười với cô ấy, vội vàng bước ra ngoài cửa.
Gian dược ốc kia ở bát điều, trước kia đã tới nơi đó mua Xuyên bối mẫu. Cho
nên ta rất quen thuộc.
Kinh đô buổi tối đúng là khí lạnh bức người, vừa ra khỏi cửa, ta đã lạnh tới
phát run. Nhanh chóng khoác áo, bước thật nhanh.
Đi đến dược ốc, ẩn ẩn thấy có vài bóng người trên giấy cửa, trong lòng vui vẻ,
xem ra ông chủ vẫn chưa đi ngủ. Đang muốn tiếp tục đi tới, bỗng nhiên vài
người với tốc độ cực nhanh vây kín nơi này, xung quanh thật tối, ta không nhìn
rõ người nào, phòng ngừa vạn nhất, ta vội nghiêng người tránh, ẩn nấp nhìn
bọn họ, chỉ nghe một thanh âm trầm thấp vang lên: “Gian tế do Trường Châu phái
phái tới đều tụ hội ở đây, chút nữa nếu kẻ nào phản kháng, giết ngay!” Takhiếp
sợ che miệng, để tránh phát ra tiếng động, thanh âm này, không phải là của ma
quỷ phó trưởng sao? Bọn họ chấp hành nhiệm vụ? Ở dược ốc này?
Vài bóng người nhanh chóng đẩy cửa, đao như tia chớp vọt vào. Trong phòng lập
tức truyền tới tiếng kêu thảm thiết, đao kiếm giao nhau — còn có, tiếng đao
chém vào thân thể, trên cửa sổ giấy màu trắng như bị vẩy mực, nở rộ, từng đóa
từng đóa, từng đóa hoa huyết sắc, dưới ánh đèn mờ nhạt càng có thêm vẻ quỷ dị
kinh khủng.
Giờ này khắc này, tất cả bọn họ đều hóa thân thành quỷ…
“Đương” một tiếng, một người đàn ông toàn thân đầy máu vọt ra, mấy người chạy
theo sau, trong đó có một người chém thật mạnh vào lưng hắn, đúng lúc này, ánh
trăng không biết từ đâu chui ra, dưới ánh trăng, ta rõ ràng nhìn thấy đội viên
Tân Tuyển Tổ trong đồng phục Thiển Thông sắc, ma quỷ phó trưởng, Trai Đằng
Nhất, Bình Gian Tam Lang, còn có — Tổng Tư. Người đã chém một đao trí mạng lên
người đàn ông kia là Bình Gian Tam Lang, người đàn ông kia cũng không lập tức
ngã xuống, ngược lại còn ngẩng đầu, không cam lòng trừng hai mắt nhìn về
phương xa, khó khăn thốt lên: “Chỉ, Chỉ có Duy Tân, Nhật Bản, Nhật Bản mới có
thể có tương lai… Mới có thể thoát khỏi mệnh… mệnh mất nước….” Hắn bỗng nhiên
cựa mình, lấy trong người ra một cái túi, dùng hơi sức cuối cùng, nói với Tam
Lang: “Bình, Bình Gian tiên sinh, ta không trách ngài, xin, xin đem cái này
thay tôi đưa cho A Cúc.”
Trước khi người đàn ông kia ngã xuống, ta nhờ ánh trăng thấy rõ khuôn mặt kia,
dù cực hoảng sợ cũng không nhịn thở hắt ra, người đàn ông kia, cư nhiên là
chồng của A Cúc, Trúc Hạ tiên sinh! Ra hắn là chí sĩ duy tân của Trường Châu
phiên!
Tiếng thở vừa mới thoát khỏi miệng, ta đột ngột cảm thấy thân mình bị nhấc, bị
người kéo ra từ chỗ tối.
“Tiểu Ẩn!” Tổng Tư giật mình mở lớn mắt nhìn ta, trên mặt mất đi nụ cười quen
thuộc.
“Sao lại là cô?” Trên mặt Trai Đằng cũng hiện lên nét kinh ngạc. Ai, làm sao
ta biết, vì sao mỗi lần đều gặp phải chuyện này.
Thổ Phương kéo ta ra, thấy là tôi, tay bất giác buông lòng, ánh mắt tràn ngập
đề phòng cũng thoáng dịu đi một chút.
“Sao cô lại ở đây?” Hắn lạnh giọng hỏi.
“Tôi thay A Cúc đi mua thuốc.” Ta vừa nói, vừa thông cảm nhìn Trúc Hạ đã chết
bên cạnh, không khỏi có chút thương cảm, nên nói thế nào với A Cúc đây?
Ta lại nhìn thoáng qua Tam Lang, Tam Lang vui tươi của ngày trước bây giờ tay
cầm cái túi, vẫn ngơ ngác đứng cạnh thi thể Trúc Hạ, lẩm bẩm nói: “Sao lại cố
tình là hắn, sao lại cố tình là hắn…”
“Ném nó.” Trai Đằng lạnh lùng nói.
“Không,” Tam Lang vội vàng nắm chặt cái túi. “Đây là hắn nhờ tôi giao cho A
Cúc, tôi không thể cự tuyệt.”
“Như vậy, A Cúc không phải sẽ biết cậu giết chồng cô ấy sao?” Thổ Phương nói,
sắc mặt cố kiềm chế.
“Vốn là tôi giết, tóm lại đồ này ta nhất định phải tự tay đưa cho A Cúc, các
người đừng nói nữa! Là tôi giết chồng cô ấy! Chẳng lẽ cả yêu cầu nho nhỏ này
cũng không thể đáp ứng sao!” Hắn thái độ khác thường, quát.
Thổ Phương và Trai Đằng đều không nói gì nữa. Chỉ tra đao vào vỏ.
“Trở về đi.” Tổng Tư khẽ cười, vỗ vỗ nhẹ bả vai Tam Lang. Tam Lang không nói
gì, chậm rãi đi lên. “Phó trưởng, tôi sẽ về trễ chút.” Tổng Tư lại cười nhìn
Thổ Phương, Thổ Phương nhìn ta, lại nhìn Tổng Ty, gật đầu.
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, nụ cười của Tổng Tư biến mất trong chớp mắt, rất
nhanh lại quay sang cười với ta: “Khuya rồi, tôi đưa cô về.”
“Không cần.” Trong đầu tathực sự hỗn loạn, không biết nói chuyện bi thảm này
với A Cúc như thế nào, không ngừng nghĩ tới biểu tình bi thống của A Cúc sau
khi biết chuyện, tâm tình càng ngày càng tệ, giống như là trầm xuống đáy cốc.
Vẻ mặt hắn ảm đạm một chút, vẫn là tiếp tục cười cười: “Vậy thì…”
“Tổng Tư, tôi biết anh giết người không phải anh sai, nhưng tôi vẫn không
thích thái độ đã giết người còn không vấn đề…” Tôi cũng không biết tại sao lại
nói ra.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta, biểu tình trên mặt thay đổi, trong mắt hiện lên
hàn ý dày đặc mà ta chưa từng gặp qua, ngay cả ngữ khí cũng lạnh lùng: “Bởi vì
— tôi không phải con người, tôi là — quỷ chi tử.” Ta bỗng nhiên cảm thấy hàn ý
khiến dựng cả tóc, Tổng Tư như thế thật gây sức ép cho người khác.
“Tổng Tư, ý tôi không phải như vậy, tôi…” Ta phát hiện mình lỡ lời.
“Tôi hiểu mà, được rồi, đưa cô về nhà.” Hắn cười, áp lực vừa rồi trong chốc
lát tan thành mây khói.
Tổng Tư, anh là thiên sứ, hay tu la vậy?
“Khụ khụ…” Hắn bỗng nhiên cúi người, che miệng ho khan kịch liệt, hộc ra một
ngụm máu tươi, lại một ngụm, ta có thể thấy máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay chảy
ra, tim, mạnh mẽ đau đớn, ta đi tới cạnh y, ngồi xổm xuống, ôm chặt người đó
trong lòng. Thân mình hắn khẽ chấn động, muốn đẩy ta ra, thấp giọng nói: “Khụ
khụ… Tôi sẽ làm bẩn y phục cô đấy.”
Ta chỉ ôm hắn càng chặt, nghiêng đầu, miệng nói không thành tiếng, chỉ cảm
thấy từ đáy lòng đau thật đau…
Lại là một trận ho khan dồn dập, trên vai bỗng nhiên nóng lên, thân thể ta run
lên, máu Tổng Tư, thật nóng, thật nóng… Vai tôi giống như bị cháy…
Ban đêm đông lạnh, gió tiếp tục thổi, hai tay ta ôm chặt Tổng Tư, lần lữa
không buông… Vì sao, con người này lại khiến người khác đau lòng như vậy?