Atula


Người đăng: AnhZu

Edit & Beta : Bảo Bình Thiên Thủy- Lạc Khuynh Hoàng

Liên tiếp vài ngày, Trai Đằng cùng Tam Lang đều không có tới quán, đến tối
ngày thứ tư, ta mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của họ, lần này còn có thêm
một người — Vĩnh Xương Tân Bát. Chỉ là không thấy bóng dáng màu trắng kia,
trong tim ta có chút mất mát và lo lắng.

“Tiểu Ẩn, hôm đó có phải dọa cô sợ hay không, Tổng Tư khi về cả người đầy máu,
dọa chúng ta phát hoảng.” Tam Lang cười tủm tỉm nói. “Song những kẻ đó thuần
túy tìm cái chết thôi, dám động thủ với Tổng Tư, ha ha.”

Tay bưng bát của ta khe khẽ run lên, lắc đầu. Vừa ngẩng lên,đã thấy Trai Đằng
có chút đăm chiêu quan sát mình.

“Tổng Tư… Anh ấy có khỏe không?” Ta thấp giọng hỏi.

“hắn khỏe lắm, chỉ là ho khan hình như càng ngày càng nặng.” Nói xong, Tam
Lang quay sang Trai Đằng, nói: “Mấy ngày này, ta nửa đêm tỉnh lại, thường
xuyên nghe Tổng Tư ho khan rất nặng, không có chừng mực gì cả. A Nhất, có nên
nói cho phó trưởng không đây?”

Trai Đằng vẫn nhìn ta, thản niên nói: “Cậu ta đã nói không việc gì, anh cũng
đừng nhiều chuyện.” Trong mắt anh ta chợt lóe lên tia khó nắm bắt.

Nghe được lời Tam Lang, tim ta như quặn thắt, bệnh ho khan của hắn ngày càng
nặng sao? Vì sao tâm trạng của ta hỗn loạn như vậy, không rõ là cảm giác gì,
có lẽ là thương tiếc.

“Cô cũng thật là, thân là cô gái của Tổng Tư, sao lại không đi thăm cậu ấy!”
Vĩnh Xương cau mày nói.

“Tôi đã nói rồi, tôi tên Tiểu Ẩn, cũng không phải cô gái của Tổng Tư! Bánh bao
tiên sinh!” Ta có chút tức giận, vốn tâm tình đã không tốt rồi.

“Bánh bao tiên sinh?” Mọi người sửng sốt, Tam Lang là người đầu tiên phá ra
cười, khóe miệng Trai Đằng cũng hơi hơi nhếch lên, mặt của Vĩnh Xương thì vặn
vẹo lại, cả giận nói. “Ta có chỗ nào giống bánh bao?”

Ta nhìn nhìn hắn, nhẹ nhàng nói hai chữ. “Lúc này.”

Tam Lang liếc Vĩnh Xương, cười càng to, còn liên thanh nói: “Giống. Giống.”
Trong mắt Trai Đằng cũng có ý cười.

“ừm, tôi ngày mai có thể gặp Tổng Tư không?” Ta cũng không biết tại sao lại
nói ra, trước khi tarời thời đại này, ta nghĩ dùng hết sức quan tâm Tổng Tư
nhiều hơn. Quỷ Chi Tử cũng được, Nhân Trảm cũng được, cũng không phải Tổng Tư
muốn thế, không phải lỗi của hắn.

“Đương nhiên có thể.” Trai Đằng phá lệ trả lời ta, ta ngẩn người, mặt trời
hôm nay mọc đằng tây —

Đây là lần thứ hai tới trụ sở của Tân Tuyển Tổ, đội viên canh cửa bởi vì đã
gặp ta một lần, cho nên cũng không ai cản ta, còn cười rất ái muội, nhất định
cho rằng ta là cô gái của Tổng Tư gì gì đó… Vĩnh Xương Tân Bát, Bánh Bao Tân
Bát, cũng không biết đã nói bậy bạ gì rồi…

Mới vừa vào bên trong, nghênh đón ta là một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen ,
khi thấy rõ mặt hắn, ta không khỏi đại than số xui rồi, làm sao có thể ra
đường không xem vận, lại gặp phải ngay phó trưởng ma quỷ này.

Tavội vàng cúi đầu, giả vờ như không nhận ra hắn, bước nhanh qua hắn, vừa thở
dài nhẹ nhõm một hơi, chợt nghe thấy cái giọng nói đầy sức hút kia: “Đến gặp
Tổng Tư à?”

Ta thở dai một hơi, chỉ còn cách đứng lại.

Ta dứt khoát xoay người, nhìn thẳng hắn. “Nếu Thổ Phương tiên sinh hoài nghi
tôi, tôi có thể lập tức rời đi.”

Hắn nhìn chằm chằm ta im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Đi theo tôi.”

Đi thì đi, ai sợ ai, ta lập tức quyết tâm, đi theo vào phòng hắn.

“Ngày đó, khi Tổng Tư bị tập kích, cô đã ở đó à.” Hắn ngồi xuống, thản nhiên
nói.

Ta gật gật đầu.

“Thế nào, sợ rồi sao?” Hắn nhìn ta, nói.

Ta lắc đầu. Cảm giác lúc ấy không phải là sợ hãi, ta thường xuyên tiếp xúc với
quỷ quái, sao có thể sợ cho được.

“Vậy thì trước khi đi gặp Tổng Tư, cô tốt nhất nên biết rõ, ở đây, chỉ có hóa
thân thành thiên tài mới có thể tiếp tục sống. Tổng Tư như thế nào,thì ta là
thế đó, tất cả mọi người cũng như vậy, một khi thấy có uy hiếp tới sự tồn tại
của chúng ta thì chúng ta tuyệt sẽ không nương tay. Cho nên, nếu cô có chút do
dự, liền tốt nhất lập tức rời xa Tổng Tư.”

Nghe xong những lời này, ta ngược lại còn hiểu hơn, Thổ Phương nói như vậy, là
muốn bảo vệ Tổng Tư. Sợ rằng Tổng Tư bị tổn thương, xem ra, hắn dường như cũng
không đến nỗi vô tình.

Ta cười, nói: “Thổ Phương tiên sinh, không biết ngài có nghe qua tướng quân
đời thứ ba của Mạc Phủ là Đức Xuyên Gia Quang khi ngài ấy trấn áp giáo đồ của
Cơ Đốc giáo đã nói: “Ta không giết người, chính trị mới giết người.” Những lời
này dĩ nhiên chỉ là cái cớ, nhưng cũng là nói thật. Cho nên hóa thân thành quỷ
để sinh tồn không phải lỗi của Tổng Tư, không phải lỗi của ngài, không phải
lỗi của ai cả, mà là lỗi của thời đại này, tôi hiểu được điều này, dùng lời
của tướng quân Gia Quang mà nói, thì giết người không phải do Tổng Ty, mà là
thời đại. Trong cái thời đại hỗn loạn này, vô luận đúng sai, vô luận thị phi.
Mỗi người đều vì lý tưởng bất đồng, liền đánh cược tính mạng, lấy đao kiếm
trong tay nói chuyện. Tôi trước kia đối đãi Tổng Tư thế nào, tương lai là thế
ấy, nụ cười của Tổng Ty, trong lòng tôi vĩnh viễn trong trẻo như vậy.”

Trong mắt Thổ Phương hiện lên thần sắc phức tạp, pha lẫn kinh ngạc. “Vô luận
đúng sai, vô luận thị phi.” Hắn cúi đầu, lặp lại một lần.

Ta cười, lại nói: “Huống chi, tôi cũng không thấy mọi người là quỷ, như Thổ
Phương tiên sinh vậy, nếu thật sự hóa thân thành quỷ, sẽ không lo cho Tổng Tư
như vậy.”

“Được rồi, gặp Tổng Tư đi, cậu ta đang dạy kiếm pháp.” Thổ Phương giống như
người bị nói trắng tâm sự, ngữ khí cũng có chút mất tự nhiên.

“Vâng, tôi ra ngoài đây.” Ta cười, đứng lên rồi đi ra ngoài.

Rất nhanh tìm tới Thí Kiếm quán, liếc mắt đã thấy một Tổng Tư áo trắng quần
đen, cách ăn mặc này càng lộ vẻ oai hùng hiên ngang.

“Tổng Tư, nữ nhân của cậu tới!” Có người nhân cơ hội cười vang, lại là Vĩnh
Xương Tân Bát, ta có thù oán gì với tên này sao.

Tổng Tư quay đầu lại, thấy là ta, liền sửng sốt chốc lát rồi cười như thiên
sứ, cầm đao trúc đi tới, nói: “Tiểu Ẩn, sao cô lại tới đây?”

“Anh đã quên sao, sức khỏe của anh giao cho tôi.” Ta cầm thực hạp ( hộp thức
ăn )đem theo, đưa cho hắn, tức giận nói: “Mau ăn hết đống lê trắng tráng mật
này đi.”

Hắn cười càng khoái trá, tay tiếp nhận thực hạp, nói: “Vậy thì cô giúp tôi ăn
đi.” Nói xong liền ý bảo ta cùng hắn đi ra ngoài. Ta coi như không nghe thấy
tiếng cười phía sau truyền tới.

“Nghe nói anh ho khan càng nặng?” Ta thấp giọng nói.

Tổng Tư mở thực hạp ra, cười nói: “Thơm quá đi.” Tên này, cố ý ngắt lời ta đây
mà.

Ta đánh một cái lên nắp thực hạp, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Trả lời trước đã,
không thì không ăn!”

Hắn cười khanh khách, nói: “Tôi không sao, tốt hơn nhiều rồi, thật đó, cô nhìn
đi, tinh thần không phải rất tốt sao.”

“Tổng Tư…” Nhìn hắn tươi cười như vậy, tim tôi lại bắt đầu đau, nếu đúng như
trong lịch sử ghi lại, Tổng Tư không còn sống tới một năm…

“Tổng Tư, trước kia anh có nói muốn bảo vệ người khác, tôi nghĩ người Tổng Tư
muốn bảo vệ hẳn là Thổ Phương tiên sinh và Cận Đằng cục trưởng.” ta nhìn hắn,
nói.

Hắn sửng sốt, cười cười, gật đầu thật mạnh.

“Cục trưởng và phó trưởng giống người thân của tôi vậy, từ lúc quen bọn họ,
tôi đã hạ quyết tâm, lý tưởng của họ là lý tưởng của tôi, Tân Tuyển Tổ là lý
tưởng của chúng ta, nếu có thể bảo hộ người quan trọng, nếu có thể thực hiện
ước mơ, cho dù tôi hóa thân thành quỷ, dù cho rơi vào con đường Tu La, tôi
cũng không hối tiếc. Tôi nghĩ, đây hẳn là vận mệnh của tôi. Nếu đã chọn con
đường như vậy, như thế, giết người… Trong những ngày tinh phong huyết vũ này,
không thể trốn được số mệnh. Con đường này, là chính tôi lựa chọn, tôi sẽ
không hối hận.”

“Nhưng bệnh của anh, anh thật sự không muốn nói ra sao, nhưng sớm hay muộn
cũng sẽ bị phát hiện thôi.” Tôi cau mày nói.

“Vậy cứ giấu giếm đến khi đó đi, nhân lúc tôi còn có thể đứng ở nơi này, tôi
muốn tận dụng tất cả thời gian của mình để đứng cạnh bọn họ..”

Hắn nhợt nhạt cười, tươi cười thiên chân trong trẻo khiến người ta mê muội

Khi không cầm đao, hắn là thiên sứ, mà chỉ cần cầm đao lên, tựa như biến thành
Tu La. Nhưng dưới trời xanh kia, hắn cười, thật giống như trời, như mây trắng,
thuần khiết không chút tạp chất. Khi hắn im lặng, liền khiến người ta vừa thấy
đã yên tâm tươi cười, khi hắn cầm đao, thì hình ảnh kia, toàn bộ tan thành mây
khói.

Là thiên sứ, hay là ma quỷ, đều đã không quan trọng nữa.

Ta chỉ biết, đây là Tổng Tư mà ta biết, thiên chân ôn hòa, thuần khiết ngây
thơ. Vĩnh viễn không oán giận vận mệnh, chỉ im lặng làm theo, vô luận gian nan
cỡ nào, cuối cùng vấn nở nụ cười, kiên cường vượt qua.

Tim ta, càng ngày càng đau —-

Mấy ngày trôi qua thật sự bình thản, ta căn bản nhìn không ra sát ý của Trai
Đằng với A Cúc, ngược lại còn thấy quan hệ giữa họ với A Cúc không tệ, Tư Âm
có phải hay không nhầm lẫn thời gian rồi không? Hay có người phân đoạn sai
lầm? Để ngừa vạn nhất, ta chỉ còn cách gọi tước linh theo cạnh A Cúc.

Trong thời gian này cũng tới trụ sở vài lần, thật may là, không đụng phải phó
trưởng ma quỷ.

Hôm nay sắc trời đã tối, đang muốn đóng cửa, ngoài cửa bỗng nhiên có cô gái
trẻ mặc kimono hồng nhạt, nói là tiểu thư nhà cô bỗng nhiên muốn ăn bột kiều
mạch của chỗ này, chỗ A Cúc rất nổi tiếng về bột kiều mạch, thường xuyên có
mấy nhà bên cạnh tới mua về, cũng như tại nhà bán đi. Song trễ như thế này,
hình như là lần đầu.

A Cúc làm xong bột, bỏ vào thực hạp, giao cho cô gái kia. Cô ấy vừa nhận thực
hạp, liền vội vàng đi ra ngoài, vừa đi tới cửa, chỉ nghe “Đông” một tiếng,
người ngã trên đất, ta cùng A Cúc chạy nhanh qua, đỡ dậy, ngã hình như không
nhẹ, mắt cá chân sưng thật lớn, chỉ thấy cô ấy mặt lo âu, giãy dụa muốn đứng
lên.

“Tôi thấy cô tạm thời không động được đâu, nghỉ ngơi một chút hãy về.” Ta xoa
xoa chân cô ấy, nói.

Mặt cô ấy nhất thời lộ vẻ khó khăn: “Tôi không có việc gì, như A Thường tiểu
thư, nếu không đưa đúng lúc, chỉ sợ tiểu thư sẽ giận chó đánh mèo, có lẽ đuổi
tôi đi…”

Ta nghĩ : “Không sao, cô nói cho tôi nơi nào, tôi thay cô đưa đi.”

Trong mắt cô ấy hiện lên nét vui mừng, lại lập tức ảm đạm nói: “Nhưng đã trễ
thế này…”

“Không cần nghĩ nhiều thế, tôi thay cô đi.” Ta cười nói: “Chỗ nào?”

Cô ấy chần chờ một chút, nói: “Đảo Nguyên Quy Ốc.”

“Được, tôi biết rồi, cô yên tâm đi.” Ta cầm thực hạp lên, xoay người bước ra
ngoài.

Vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên phản ứng lại, Đảo Nguyên Quy Ốc? Tên này
sao quen vậy? Giống như nghe qua? Ờ, phải rồi, ngày đó không phải Vĩnh Xương
có nói qua sao, ai da, vậy đây chính là nơi có nghệ kỹ, nói trắng ra là kỹ
viện, ta bỗng nhiên thấy hưng phấn, rốt cuộc cũng có cơ hội thỏa mãn lòng hiếu
kỳ.

“Thế, A Thường tiểu thư là?” Ta nhịn không được hỏi.

“A Thường tiểu thư là nghệ kĩ được chào đón nhất.” Cô ấy thấp giọng nói, a
hiểu rồi, là hoa khôi. Trách không được sao có chút kiêu ngạo. Nghe cô ấy nói
thế, ta càng hưng phấn, không biết hoa khôi đẹp cỡ nào.

“Tiểu Ẩn, Đảo Nguyên Quy Ốc nằm ở trên Lục Điều Dương Mai tiểu lộ, đi qua Thất
Điều Du Tiểu Lộ mà đi.” A Cúc sợ ta lạc đường, liền nhắc nhở.

“Đã biết!” Ta vừa đáp lời, vừa bước ra.

Thất Điều Du Tiểu Lộ, không phải là nơi ta xuất hiện sao? Đi thẳng, bốn phía
im lặng, ngẫu nhiên thổi qua mấy cái phù linh, tôi cũng quen rồi, chúng không
chọc ta, ta cũng mặc kệ.

Mới vừa đi đến cạnh Du tiểu lộ, chỉ thấy trước ngõ nhỏ có ba bốn võ sĩ không
nhanh không chậm tiêu sái đi ra, thoạt nhìn hình như là vừa đi ra từ quán
rượu, ngay sau đó, gió thu lành lạnh thổi qua, ta bỗng nhiên có cảm giác quen
thuộc, là sát ý.

Chỉ thấy một bóng hắc ảnh cao gầy như quỷ mị lóe lên, ánh đao bạc chợt lóe,
người cầm đầu ngay cả hừ cũng không hừ được đã gục, những người khác thấy thế
vội rút đao, nhưng hắc y này căn bản không cho họ có cơ hội rút đao, tốc độ
như điện quang hỏa thạch, hắc y nhân đã dùng một tư thế cực kì tiêu sái đẹp đẽ
tra đao vào vỏ, cùng lúc đó, trong ánh sáng lờ mờ, bóng dạng mấy kẻ kia ảm
đạm, suy sụp chậm rãi ngã xuống… Trong phút chốc, máu tươi bắn ra, mùi máu
tươi khiến người buồn nôn nhanh chóng tràn ngập ở trong không khí.

Nơi này không nên ở lâu, tôi vừa mới cất bước, người kia vừa vặn quay đầu,
khuôn mặt dưới ánh trăng hiện rõ trong mắt tôi: “A, Trai Đằng tiên sinh.”Ta
nhịn không được thở nhẹ một tiếng.

Anh ta nghe tiếng ta, sắc mặt thoáng biến đổi, bước nhanh đi tới, kéo tôi đi.

“Cô đều thấy.” Anh ta kéo ta trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, lạnh giọng hỏi.

Ta chần chừ, gật gật đầu. Trên mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng lại có chút khẩn
trương, vừa rồi nhất định là anh ta đang thi hành nhiệm vụ ám sát, giờ muốn
làm gì? Muốn giết người diệt khẩu sao? Tuy rằng tôi có thể dùng vụ độn, nhưng
tốc độ rút kiếm nhanh như vậy, thật khó mà nói. Nghĩ đến đây, trán ta bắt đầu
lấm tấm mồ hôi.

“Như thế,” Trong mắt anh ta hiện lên tia sắc bén. “Quên hết những điều cô đã
thấy.”

Nghe anh ta nói vậy, ta thở dài nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, thoạt nhìn anh ta
cũng không có sát ý với ta

Anh ta có chút đăm chiêu nhìn phía trước, máu của kẻ thù vẩy ra sớm đã ẩn vào
trong hắc y, đuôi lông mày còn lưu lại vài vết máu đã khô. Ánh trăng mờ mờ bao
phủ toàn thân anh ta, ngân bạch sáng trăng sáng tỏ cùng vết máu đỏ sậm kinh
hoàng đối lập mãnh liệt, Trai Đằng Nhất, kiếm khách lãnh khốc này, nội tâm đến
tột cùng là suy nghĩ gì?

“Trai Đằng tiên sinh, anh vì sao gia nhập Tân Tuyển Tổ?” Ta do dự một chút,
rốt cuộc vẫn nói ra.

Anh ta tựa hồ không dự đoán ta đột ngột hỏi cái này, quay đầu nhìn ta, lại
quay đi, nhìn phía trước, không nói gì.

Ngay khi ta nghĩ sẽ không có câu trả lời, anh ta bỗng nhiên mở miệng: “Cô có
biết ác · tức · trảm không?” Anh ta hỏi đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ.

Những lời này hình như ta đã thấy ở đâu, nếu tôi nhớ không lầm, đó là niềm tin
vững chắc của Trai Đằng Nhất: chỉ cần là tà ác, liền tiêu diệt tất cả.

Ta gật đầu, nói: “Tôi biết, nhưng tiêu chuẩn của cái ác là gì? Mỗi người với
cái ác phải có định nghĩ bất đồng. Thứ tôi vô lễ, trong lòng của những nhân sĩ
Duy Tân kia, chỉ sợ Trai Đằng tiên sinh chính là cái ác.”

Anh ta thản nhiên liếc. “Nếu chúng có năng lực, có thể tới giết ta.”

Ta suy nghĩ ngày sau anh ta sẽ giết A Cúc, lại nhìn không được hỏi: “Như vậy,
chỉ cần Trai Đằng tiên sinh cho là ác, vô luận nam nữ già trẻ, anh đều sẽ
giết, phải không.”

“Là ác, tức trảm.” Anh ta dứt khoát hồi đáp.

Trong lòng ta trầm xuống, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Trai Đằng tiên sinh không
có ai để quý trọng, không có ai để bảo vệ sao?”

Anh ta liếc ta, xoay người đi chỗ khác. “Ta Trai Đằng Nhất, không cần sự tồn
tại như vậy.” Vừa dứt lời, anh ta đi thẳng không quay đầu.

Ta bất động tại chỗ, nhìn bóng dáng đi xa kia, trong lòng chợt thấy thật phức
tạp. Nhìn nhìn thực hạp trong tay, bỗng nhiên nhớ tới, còn phải tới Đảo Nguyên
Quy Ốc, bằng không tới muộn, sẽ liên lụy cô gái kia.

Hít thở thật sâu không khí ban đêm, ta đi nhanh về phía trước. Thất Điều Du
Tiểu Lộ, lịch sử Nhật Bản trên Du Tiểu Lộ hình như phát sinh vào năm 1867,
tham mưu Y Đông Giáp Thái Lang, Tân Tuyển Tổ chiêu mộ gia nhập Mạc Phủ, sau
đó bất mãn với Cận Đằng chỉ huy, mang đội thoát ly Tân Tuyển Tổ, cũng cùng
phái đối lập Mạc Phủ lui tới, còn chưa kịp mưu sát Cận Đằng, đã bị nhân vật
quan trọng của Tân Tuyển Tổ là Trai Đằng Nhất sát hại; thời gian, nhân vật
toàn bộ ăn khớp, hôm nay người bị giết hẳn là vị Y Đông kia…

Đi được chừng một khắc nữa, thấy Đảo Nguyên Quy Ốc, so với những nơi im lặng
xung quanh, nơi này rất náo nhiệt, treo đầy đèn lồng trên đường, nơi nơi là
lãng nhân võ sĩ đeo thái đao cùng các cô gái trang điểm xinh đẹp, mời chào
sinh ý, trong đó có tiếng nam nữ trêu đùa, coi như đây là cuộc sống về đêm ở
Giang Hộ đi. (Edo)

Ta vừa vào Đảo Nguyên Quy Ốc, vừa mới nói nguyên nhân, lập tức có một nữ tử
tuổi nhỏ đưa ta tới một phòng trên lầu một.

“Cô chờ ở đây.” Nàng ngồi trên chiếu tháp tháp, cúi đầu nói với ta.

“Khoan khoan!” Ta có chút nóng nảy. “Vì sao tôi phải ở đây. Thanh toán tiền là
được rồi.”

Nụ cười hết sức buôn bán, nói: “Thật có lỗi, yêu cầu của A Thường tiểu thư rất
cao, nếu không hài lòng, sẽ bảo cô trở về.” Nói xong, liền mở cửa đi ra.

“A!” Cái gì đây, chẳng lẽ muốn ta cầm về sao, A Thường tiểu thư này…

Ta đánh giá căn phòng một chút, bố trí cũng lịch sự tao nhã, góc tường có một
chậu bạch cúc cùng bồn cảnh cắm lá đỏ, bên bồn cảnh là một kỷ trà màu tím, bên
cạnh là đệm lụa thêu hoa mẫu đơn.

Ánh mắt đảo qua bên trong, có một tầng đệm chăn, tôi lại bắt đầu có ý nghĩ
gian ác muốn mở ra, nơi này hẳn là phòng của A Thường tiểu thư kia, như vậy A
Thường tiểu thư ở trong đây tiếp khách…

Ta để thực hạp bên kỷ trà, bên kỷ trà, nến trong đèn giấy màu trắng nhẹ nhàng
lay động, một đợt gió thu thổi vào từ cửa sổ ô vuông, ánh nến càng thêm lay
động, sợ nến tắt, tôi vội đóng cửa sổ, tay vừa chạm đến cửa giấy, chỉ nghe nhẹ
‘phốc’ một tiếng, trước mắt là bóng tối.

A, không xong, tôi sửng sốt một lát, xoay người mò mẫm đến ngoài cửa, bỗng
nhiên nghe tiếng đẩy cửa, là vị A Thường tiểu thư sao? Tôi bất giác duỗi tay
ra, lại chạm tới một bờ ngực rắn chắc, xúc cảm này, không phải nữ nhân, tôi
thuận tay sờ soạng, chết tiệt! Là nam nhân!

Ta vội vàng muốn rút tay về, nhưng không kịp, người nọ cầm chặt tay tôi, kéo
về phía hắn, thuận thế, chân tôi trượt, trong giây lát đó, đã ngã xuống trên
chiếu, bị hắn đặt dưới thân.

Mười chín năm, lần đầu tiên phát sinh tình huống ngoài ý muốn, ta sững sờ
trong khoảnh khắc, sao lại thế này? Ta đến đây để bán, nhưng không phải bán
thân à nha!


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #14