Kinh Đô Mờ Sương


Người đăng: AnhZu

Chương 16: Kinh Đô Mờ Sương

Edit & Beta: Lạc Khuynh Hoàng

Ta không biết mình quay lại bằng cách nào, may mắn A Cúc thoạt nhìn cũng không
đau như ta tưởng, ta biện một lí do rằng không mua được thuốc, sau liền vội
vàng đi ngủ.

Ta tựa hồ đã hiểu chuyện gì xảy ra, Bình Gian Tam Lang giết chồng A Cúc, chẳng
lẽ A Cúc báo thù cho chồng, giết Tam Lang, cho nên Trai Đằng mới giết cô ấy?
Nghĩ đến đây, ta bỗng giật mình, càng nghĩ càng thấy có thể.

Đêm khuya ngày hôm sau, đã đến lúc đóng cửa, A Cúc vì Trúc Hạ tiên sinh mãi
không về mà lo âu bất an, ta nhìn cô ấy, nhiều lần muốn nói sự thật, lại không
biết mở miệng như thế nào.

Đang lúc do dự, đã thấy mành cửa khẽ động, một bóng người quen thuộc đi tới.
Ta kinh ngạc nhìn người mới đến, dĩ nhiên là Bình Gian Tam Lang, bỗng nhiên
nhớ tới lời hôm qua hắn nói, vậy thì hắn…

Không cho ta nghĩ nhiều, Tam Lang chạy tới bên người A Cúc, xanh cả mặt lấy ra
cái túi kia. A Cúc vừa nhìn thấy túi đó, nét cười lập tức biết mật, sắc mặt
trắng bệch run giọng nói: “Anh ấy, anh ấy…”

Tam Lang hiểu ý gật đầu một cái.

Sắc mặt A Cúc càng thêm trắng, chậm rãi vươn tay, nhận cái túi kia, buồn bã
nói: “Là ngài?”

“Thật có lỗi, là ta.” Trên mặt Tam Lang cũng có nét thống khổ.

Vẻ mặt A Cúc biến hóa không ngừng, khiến người ta giật mình chính là, cô ấy
không làm ầm, cũng không vừa mắng vừa đánh Tam Lang, chỉ là vẻ mặt phức tạp,
rồi lại bình tĩnh như trước. Cuối cùng khẽ thở dài một hơi. Thấp giong nói:
“Không thể nghĩ được ngày này cũng vẫn tới.”

Nghe khẩu khí, hình như cô ấy biết chuyện về chồng mình rồi, cô ấy giương mắt
nhìn Tam Lang, lạnh lùng nói: “Tôi không trách người, đây là số mạng của anh
ấy.”

Tam Lang tựa hồ không đoán ra cô ấy sẽ phản ứng như vậy, không biết nên nói
gì.

“Ngài đi đi.” A Cúc quay đầu, đưa lời tiễn khách. “Tuy tôi không trách ngài,
nhưng mà, về sau cũng không muốn thấy ngài.”

Tam Lang nghe vậy thân mình run lên, im lặng một lúc, xoay người bước đi.

“Tiểu Ẩn, việc sau đó nhờ cô, tôi muốn nghỉ chút.” Cô ấy vừa nói, vừa đi vào
trong phòng.

Nhìn bộ dáng cô ấy, tâm ta ê ẩm, đồng thời lại có chút nghi hoặc. Trông cô ấy
cũng không muốn bao thù, sao lại bị Trai Đằng giết, sao lại hạ lời nguyền như
vậy… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Không quá vài ngày, sự tình lại bắt đầu phát triển theo hướng kì quái.

Tam Lang hình như không hề làm theo lời A Cúc, ngược lại đến càng thêm thường
xuyên, mỗi một lần nếu không phải giúp cô ấy làm việc, thì cũng là đưa tiền
đưa vật. Tuy rằng A Cúc mỗi lần đều lui về, cũng không để ý hắn, sắc mặt cũng
không hòa nhã, nhưng cũng không có ý đuổi hắn đi.Tóm lại, cảm giác có chút kỳ
quái.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, tân niên cũng cách không xa. Không khí tân niên
tựa hồ càng ngày càng đậm. Tân niên Nhật Bản là để cảm tạ thần linh khiến ngũ
cốc được mùa, cũng là lúc xin thần linh tổ tiên phù hộ. Cửa mỗi nhà hai bên
đều treo tùng, trúc, cùng cây cỏ, dùng để hoan nghênh thần linh. Tâm tình A
Cúc cũng từ từ bình phục, còn cùng tôi đi mua ít đồ năm mới.

Rất nhanh, đã tới đêm trước tân niên, quà cho Tổng Tư cũng chuẩn bị xong xuôi,
thật vất vả mới đến Đinh Hạ Liệp hộ mua nanh sói, kêu người tạo hình, dùng dây
làm thanh vòng cổ, còn khắc tên Tổng Tư trên mặt cong của nanh sói.

Lễ vật đương nhiên không vấn đề, nhưng Tổng Tư thích ăn đồ ngọt, không bằng
làm cái gì ngon cho hắn vậy. Làm cái gì đây, bánh ngọt? Có chút khó khăn, bánh
bao đậu? Không được, đúng rồi, bánh trứng! Trước đây ăn qua bánh trứng KFC đâm
ra nghiện, bản thân học làm, lần này phải thử mới được.

Vì thế vội vàng bắt tay vào làm, chuẩn bị hết trứng gà, bột mì, chỉ tiếc nơi
này không có lò nướng, chỉ sợ hương vị kém đi, thôi quên đi, chấp nhận thực
tế.

Chính lúc đang hưng trí bừng bừng, một bóng người màu trắng phóng tới trước
mặt ta, một khuôn mặt tươi cười to đùng hiện đập ngay vào mắt: “Tiểu Ẩn, đang
làm gì đó?”

“A, Tổng Tư, không được nhìn!” Ta cũng không để ý tay đầy bột mì, vội vàng đẩy
hắn ra ngoài, hắn có chút không hiểu, nhìn ta chòng chọc, bỗng nhiên phá lên
cười, ta hoang mang nhìn, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cô, mặt cô, ha ha…”

Ta vội vàng lấy gương trong hộp gỗ ra nhìn, không khỏi chính mình cũng thấy
buồn cười, tây một chỗ trắng, đông một chỗ trắng, bất giác lấy tay lau đi,
không ngờ y còn cười dữ hơn, ta tức giận ném gương tới, vươn ma trảo dính đầy
bột mì chộp lên mặt hắn,bột mì dính đầy trên mặt hắn, ta vội vàng cầm lấy khăn
lau lau mặt cho hắn: “Tổng Tư, anh đừng có động đậy.” Ta lau lau, hắn mỉm
cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

“Tốt rồi.” Tai vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sâu không thấy đáy
nhìn tq chằm chằm, giống như suối sâu thẳm, khiến cho người ta không dời mắt
được.

“Tôi cũng giúp cô lau.” Hắn mỉm cười, lấy khăn mặt trong tay ta, không cần hai
lời mà lau mặt cho ta, vừa dời khăn mặt, hắn ngẩn người, trong mắt hiện lên ý
cười xấu xa, mím môi, tựa hồ cố nén cười. Nhìn Tổng Tư, tachỉ biết không phải
chuyện tốt, vừa lấy gương ra nhìn, nhất thời giận dữ, trông càng giống bò sữa.

“Tổng Tư, anh lau kiểu gì vậy hả!” Ta vừa hét, vừa dồn hắn tới cửa.

Hắn thối lui đến tận cửa, vẫn cười.

“Tôi tới đón cô đi xem pháo hoa.” Tổng Tư cười nói.

Ta nhìn nhìn lầu trên, nói: “Nhưng A Cúc vẫn chưa về, tôi không thể đi bây
giờ.”

“Tôi cùng cô chờ.”

“Không cần, anh cũng biết, chồng cô ấy là bị Tân Tuyển Tổ… Cho nên vẫn không
nên đụng mặt, tôi cũng không muốn nói với cô ấy là đi cùng anh, kẻo cô ấy khổ
sở.” Ta thấp giọng nói. Từ khi chuyện đó xảy ra, ngoại trừ Tam Lang, các thành
viên khác của Tân Tuyển Tổ không hề lui tới.

Tổng Tư nhìn ta, gật gật đầu, nói: “Được rồi, tôi ở trụ sở chờ cô.”

“Ừ!” Ta đáp lại bằng nụ cười thật tươi.

đợi cho tới khi bánh trứng hoàn thành, A Cúc mới trở về, tôi bảo cô ấy nếm
thử, cô ấy thế nào cũng không chịu, nói là không chịu nổi mùi này. Xem ra tâm
tình cô ấy cũng tốt, ta liền bịa ra một lý do, ra cửa liền hướng tới trụ sở
của Tân Tuyển Tổ.

Trên ngã tư đường náo nhiệt hơn ngày thường, nơi nơi đều thấy người ăn diện,
phụ nữ mặc kimono đủ loại màu sắc cùn chồng hoặc người nhà nhàn nhã bước chậm
trên đường, quanh đây đều có chỗ bán quạt, bán cá, ta cũng không có thời gian
nhìn kĩ, chỉ liếc qua, tiếp tục đi về phía trước.

Khi đến trụ sở, mới phát hiện ra trước cửa trụ sở cũng treo cành tùng cùng dây
cỏ, trong chùa còn treo không ít đèn lồng giấy, cũng có vài phần không khí năm
mới.

“Tiểu Ẩn!” Thấy Tổng Tư từ xa xa, đang phất tay cười, ý bảo ta đi theo.

“Tổng Tư, không phải anh muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa sao?” Tacó chút buồn bực
đi theo hắn vào thật sâu trong chùa, giống như không chừng mực luôn.

hắn thần bí cười cười, nói::“Đi thôi.”

Đi cùng hắn đến đình viện phía sau, hắn cười chỉ lên đỉnh, nói: “Chính là chỗ
này.”

“A…” Lông mi của ta nhảy lên một chút, ngửa đầu nói: “Anh nói vị trí tốt,
chính là… đỉnh?”

“Đúng vậy.” Hắn cười, vẻ mặt hồn nhiên, đưa ta tới cạnh cây thang, “Đi lên
đi.”

Ai có thể cự nụ cười vô địch của Tổng Tư hả trời =]]], ta do dự một chút, vẫn
là mang theo thực hạp mà trèo lên.

Đi mấy bước, ngẩng đầu quan sát đỉnh, vừa nhìn thấy người trên nóc nhà, thếu
chút nữa thì lao đầu xuống dưới. phó trưởng Ma quỷ Thổ Phương Tuế Tam đang cầm
trong tay một bát rượu, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta

“Sững sờ ở đó làm gì, đi lên!” Tuy rằng trên mặt không có gì tươi cười, ngữ
khí cũng dịu đi. Hiện tại đâm lao thì phải theo lao, tôi nhìn nhìn hắn, kiên
trì trèo lên.

Như thế mới phát hiện, nguyên lại không chỉ hắn, có cả Trai Đằng Nhất và Cận
Đằng cục trưởng.

Tôi vội vàng chào đón bọn họ, Trai Đằng vẫn như cũ chỉ hơi gật đâu. Cận Đằng
hướng tôi, cười ôn hòa, nói: “Tổng Ty nói muốn dẫn bằng hữu đến, ra là cô, lần
trước so tài hợp chiến có vẻ cô cũng tới.”

Ta gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, lần trước tôi có thấy qua Cận Đằng tiên sinh.”

“Vậy sao, như vậy cô cũng uống một chén đi.” Người này tủm tỉm nói, không thể
tưởng tưởng được cục trưởng của Tân Tuyển Tổ khiến người khác sợ hãi lại thân
thiện thế này, hoàn toàn tương phản với phó trưởng ma quỷ.

Ta cười nhận lấy bát rượu, đang định nếm thử hương vị, đã bị người đoạt mất.
Ta nhìn sang, không biết Tổng Tư lên từ khi nào.

“Tiểu Ẩn là nữ, vẫn không nên uống.” Hắn ôn nhu cười, trên mặt lại viết đầy
mấy cái chữ to đùng ‘Cấm uống rượu.’

Khóe miệng Cận Đằng mỉm cười, nhìn ta cùng Tổng Tư, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Tổng Tư năm nay cũng 25, cũng nên thành gia đi.” Vừa dứt lời, chợt nghe
‘phốc’ một tiếng, ngụm rượu Tổng Tư vừa uống vào đã hoàn toàn phun ra.

“Tổng Tư, làm sao thế?” Thổ Phương có chút tức cười nhìn hắn.

“Cục trưởng, tôi thấy hôm nay không phải thời điểm bàn chuyện này.” Tổng Tư
xấu hổ nói.

“Hả? Vậy Khi nào thì thích hợp? Chờ thêm tân niên?” Thổ Phương dường như cảm
thấy trêu chọc Tổng Tư rất thú vị.

“A Tuế, cậu cũng đừng nói Tổng Tư, chính cậu kìa, hơn ba mươi, cũng không
thành gia, thật khiến tôi bận tâm.” Cận Đằng lắc lắc đầu, nói.

“Tiểu Thắng!” Trên mặt Thổ Phương hiếm khi xuất hiện tia bứt rứt. “Tôi đã nói,
lấy Tân Tuyển Tổ làm trọng, tôi không muốn có lão bà trói buộc.”

“Thổ Phương tiên sinh chỉ cần nữ nhân không cần vợ sao?” Ta nghĩ đến hắn
thường xuyên đi tới địa phương kia, không nhịn được thốt lên.

Chung quanh thật im lặng, qua vài giây, mọi người phá ra cười. “Ha ha, Tổng
Tư, tiểu bằng hữu của cậu thật thú vị.” Cận Đằng cười đến ngửa ra sau. Tổng Tư
cũng cười không ngừng, khóe miệng Trai Đằng cũng nhếch lên.

Bỗng nhiên cảm thấy rùng cả mình, ta lặng lẽ ngẩng đầu, vừa vặn gặp ngay ánh
mắt muốn đánh người của Thổ Phương, vội vàng dịch lại gần Tổng Tư, ánh mắt
kia, cực dọa người…

“Cùng nhau uống rượu, một năm lại trôi qua, không biết sang năm, chúng ta còn
có thể uống rượu như vậy không.” Cận Đằng bỗng nhiên thấp giọng nói, ngắm nhìn
xa xăm, vẻ mặt khó phân biệt.

“Đương nhiên có thể.” Trong mắt Thổ Phương hiện lên nét ôn nhu, vỗ nhẹ Cận
Đằng bả vai, nói: “Tiểu Thắng, năm sau chúng ta vẫn sẽ cùng ngài uống rượu,
tôi cam đoan.”

Nghe lời hắn, tâm ta bỗng nhiên khó chịu hẳn lên, năm sau, chỉ sợ đại đa số
đều đã không còn… Người đã mất là người dũng cảm, mà người sống lại phải đeo
trên lưng thống khổ cùng giấc mộng của người chết, một mình từ từ đi trên
đường dài. Từ bỏ quá khứ, cũng nhìn không tới tương lai.

“Đúng rồi, nếm thử tay nghề của tôi đi!” Ta không muốn nghĩ nhiều, vội vàng mở
thực hạp ra, như hiến vật quý.”

“Cái kỳ quái gì đó?” Thổ Phương nhíu nhíu mày.

“Làm từ trứng gà, là bánh trứng, nếm thử.” Ta nhiệt tình chào đón nửa ngày,
chỉ có Tổng Tư do dự mà cầm lấy một cái, vừa mới cắn một miếng, rất không
khách khí phun ra.”Quái dị!”

“Anh, không muốn ăn thì cứ nói thẳng!” Ta tức giận vươn tay đoạt bánh trứng
lại, ta làm thực khó ăn vậy sao. Ai ngờ hắn lại nhanh như cắt đoạt lại, trừng
mắt nhìn ta:

“Tôi đâu nói không ăn!”

Có Tổng Tư làm gương, vô luận là Trai Đằng, hay Thổ Phương, Cận Đằng, dù ai
nói rách miệng bọn họ cũng không chịu đụng đến.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt thông cảm nhìn Tổng Tư cố gắng ăn nốt cái bánh
trứng, trước khi y chuẩn bị ăn cái thứ hai, ta kịp thời ngăn lại, quên đi,
không thể ngược đãi mĩ thiếu niên ……

“Phanh!” Một tiếng vang thật lớn, một đạo pháo hoa đủ màu sắc nở rộ trên không
trung, giống như kim cúc đua nhau nở trên trời, tư thái tao nhã ở trên cao,
họa thành vô số hoa lệ quỹ tích, từ từ rơi xuống. “Phanh!” Lại một tiếng,
tiếng vang từ từ nhiều lớn, pháo hoa xinh đẹp nhiều vẻ lập tức hấp dẫn ánh mắt
mọi người. Pháp hoa xinh đẹp phóng vút trời cao, chiếu sáng bầu trời đêm kinh
đô, cũng chiếu sáng toàn bộ những người này.

“Nhìn đi, Tiểu Ẩn!” Tổng Tư hưng phấn chỉ lên bầu trời hô, rất giống một đứa
nhỏ thuần khiết.

Pháo hoa từng đóa từng đóa nở rộ, nụ cười của Tổng Tư ngày càng sáng lạn, pháo
hoa chiếu rọi khắp trời, sáng ngời, lóa mắt.

26 năm đầu của Tổng Tư, liệu có giống như pháo hoa rực rỡ kia, giây lát liền
tiêu tán?

Nhìn Tổng Tư ôn nhu mỉm cười mà ngắm pháo hoa, nghĩ đến kết cục không thể
tránh nổi của người này, ta không khỏi lã chả rơi lệ.

“Sao thế?” Tổng Tư bỗng nhiên kinh ngạc hỏi, ta lúc này mới phát hiện mình bất
tri bất giác đã lệ rơi đầy mặt, vội lau đi, nói: “Không có gì, lần đầu tiên
thấy pháo hoa đẹp vậy, cảm động quá ấy mà, anh nhìn đi, tôi cảm động tới rơi
lệ.” Ánh mắt đảo qua Trai Đằng, anh ta đang đăm chiêu nhìn ta, trong lòng
không khỏi cả kinh, vội thu hồi ánh mắt.

Tổng Tư cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: “Ngốc ạ.” Cũng không biết là cố tâm hay vô
tình, tay y nhẹ nhàng đặt tại trên lưng ta, ôn nhu nói: “Sang năm cũng cùng
nhau xem pháo hoa đi.” Tôi nhìn y, y lại ngẩng đầu nhìn thiên không, khóe
miệng là nét cười nhợt nhạt. Tim ta, giống như bị đá tảng đè lên, sắp không
thở nổi, Tổng Tư, vĩnh viễn không thể ngắm pháo hoa năm sau…

Nếu có thể, ta cũng muốn — thay đổi vận mệnh của Tổng Tư.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #16