Đứa Con Của Quỷ


Người đăng: AnhZu

Edit & Beta : Bảo Bình Thiên Thủy- Lạc Khuynh Hoàng

Tình huống ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh, tôi trừng mắt nhìn hắn, trong đầu
có chút hỗn loạn. Hắn muốn làm cái gì? Đúng rồi, lịch sử có ghi lại trên
phương diện đời sống cá nhân, Thổ Phương Tuế Tam có chút phong lưu… Không thể
nào, không thể nào, hắn tuyệt không thể có hứng thú với ta chứ.

Đang suy nghĩ, bàn tay lạnh như băng đã đến trên cổ ta, âm thanh nghe rõ mồn
một bên tai: “Tuy ta không rõ vì sao cô tiếp cận Tổng Tư… nhưng mà…” Tay hắn
thêm lực. “Nếu ta biết cô là gian tế do phái Trường Châu phái tới, ta cam đoan
cô chết mà không có nghi ngờ.”

Đồng tử nâu nhạt của hắn càng ngày sâu, mùi vị tử vong trên tay hắn dần dận
rơi xuống cơ thể ta, luồng sát khí kia sắc bén vô cùng, người đàn ông này, quả
không hổ với danh hiệu ma quỷ phó trưởng. Tâm trạng ta lúc này đột nhiên bình
tĩnh lại, hắn không thể giết ta tại đây, hắn chỉ nghi ngờ ta, ta dứt khoát
nhắm hai mắt lại. Bây giờ còn chưa phải lúc sử dụng pháp thuật.

“Nếu ngài cho là như vậy, thì cứ dứt khoát mà làm.” Ta thấp giọng nói.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hắn chần chừa, chậm rãi buông tay. Ta
vội vàng sở cổ, hít thở thật sâu từng ngụm không khí.

“Tôi rất hiểu, sống trong thời đại hỗn loạn này, ngài sẽ có suy nghĩ như vậy,
tôi cũng không thấy kì quái, muốn ngài tin người khác xác thực không phải
chuyện dễ dàng, cho nên tôi cũng không muốn giải thích, cũng không hy vọng xa
vời có được sự tín nhiệm của ngài, song tôi cũng sẽ không chỉ vì bị ngài hoài
nghi mà xa rời Tổng Tư, bởi vì tôi muốn thấy — Tổng Ty tươi cười.” Ta đứng
dậy, thong dong nói.

Trong mắt hắn có một kinh ngạc lượt qua, nhìn thẳng vào ta.

Tađi tới cửa, ngừng lại, nói: “Chuyện vừa rồi tôi sẽ không nói với Tổng Tư, vì
tôi tin Thổ Phương tiên sinh cũng vì muốn bảo vệ Tổng Tư mới làm như vậy.”

Đưa lưng về phía đó nên ta không thấy rõ sắc mặt hắn, chỉ nghe thanh âm hơi
hơi trầm thấp vang lên: “Cô đối với Tổng Tư…”

“Thổ Phương tiên sinh đối với Tổng Tư là tình cảm gì, tôi với Tổng Tư là thế
ấy.” Taquay đầu lại, cười.

Không nhìn hắn thêm cái nào nữa, chạy nhanh ra khỏi cửa phòng. Ma quỷ phó
trưởng này, vẫn nên tránh càng xa càng tốt.

Mới đi tới đình viện, liền thấy Tổng Tư ở hành lang, hắn đã đổi thành kimono
màu trắng, tóc đen dài không buộc, tùy ý để vậy, gió thỉnh thoảng thổi bay tóc
, phất qua hai gò má tái nhợt, hành lang uốn khúc thanh u (đẹp đẽ mà đơn độc),
lá đỏ đầy đất, mĩ thiếu niên áo trắng, giống như một bức họa yên lặng mà duy
mĩ, ta lẳng lặng đứng tại chỗ, không muốn phá đi sự hài hòa kia.

Tổng Tư cảm nhận được động tĩnh, nghiêng đầu thấy ta, lập tức nở nụ cười, tươi
cười, trong suốt, ấm áp, không nhiễm bụi.

“Tiểu Ẩn, có việc gì?”

Ta nghĩ, vẻ mặt khóc tang liền biến mất, đi tới ngồi xuống cạnh hắn. “Làm sao
thế?” Hắn nhìn biểu tình của ta, trong giọng nói có chút nghi hoặc.

“Không có gì.” Ta rũ mắt, lắc lắc đầu.

“Thổ Phương tiên sinh nói gì với cô à?” hắn có chút lo lắng.

“Ừ, Thổ Phương tiên sinh nói Tổng Tư…” Ta ngừng lại, tà liếc hắn một cái, vẻ
mặt hắn chăm chú lắng nghe, trên mặt là một dấu chấm hỏi to đùng không che
giấu. “Ngài ấy nói, không, là tôi nói bộ dạng Tổng Tư khi mắc mưu là đáng yêu
nhất!” Ta nhịn không được cười khanh khách.

Tổng Tư bỗng nhiên nhận ra ta đang trêu chọc hắn, không khỏi vừa giận vừa buồn
cười, ra vẻ tức giận, nói: “Được lắm, cô cư nhiên dám trêu chọc Hướng Điền
Tổng Tư ta đây!”

Ta cười nói: “Ôi, có phải Tổng Tư muốn quyết đấu với tôi không? Thật đáng sợ.”

hắn cũng nhịn không được cười rộ lên, nói: “Được rồi, cũng không còn sớm, tôi
đưa cô về.”

Ta ngẩng đầu nhìn trời, bất tri bất giác, đã hoàng hôn rồi, hóa ra ngây người
nơi này lâu như vậy.

“Không cần, tôi tự về được rồi. Anh vẫn nên… đi nghỉ đi.” Bỗng nhiên nhớ tới
bệnh của hắn, màu đỏ vừa rồi lại hiện trên trước mắt, tim hơi hơi đau.

“Không sao đâu, tôi giờ đỡ rồi.” Hắn đứng dậy, cười thật tươi. “Đi thôi.” Ta
thấy nói thêm nữa cũng không có tác dụng, cũng chỉ gật đầu, đi theo hắn.

Vừa ra cửa, bên kia liền thoáng thấy vài bóng người, ta nhận ra là Vĩnh Xương
Tân Bát và Trai Đằng Nhất, Bình Gian Tam Lang. Mặt khác, còn có hai đội viên
không biết tên.

“Ủa, Tiểu Ẩn, cô về rồi sao?” Tam Lang đến chào hỏi ta.

Ta cười, gật đầu, nói: “Đúng vậy, Bình Gian tiên sinh nhớ tới chỗ bà chủ tôi
nhiều nhiều, còn có Trai Đằng tiên sinh nữa.”

Ta liếc nhìn Tân Bát, hắn đang cười ái muội, ta vội vàng kéo kéo tay áo Tổng
Tư, nếu không đi, chỉ sợ vị Vĩnh Xương tiên sinh này lại nói ra mấy lời khiến
người khác khó chịu.

“Bình Gian tiên sinh, mọi người muốn ra ngoài sao?” Tổng Tư dường như không ý
thức điều này, còn thuận miệng hỏi một câu. Chỉ thấy trừ Trai Đằng, sắc mặt
những người khác có chút quái dị. “Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị đi Đảo Nguyên
Quy Ốc.” Bình Gian ngượng ngùng nói.

“A.” Biểu tình của Tổng Tư cũng cổ quái hẳn lên.

“Đảo Nguyên Quy Ốc là chỗ nào vậy? Nơi bán rượu sao?” Ta nghi hoặc hỏi. Cửa
hàng nơi này đều là gì gì ốc, có khi cũng chả rõ bán cái gì. Vừa mới dứt lời,
thấy mọi người thần sắc cổ quái, tựa hồ cố nén cười.

“Cô muốn đi sao? Song — ta thấy cô là một cô gái, không đi tốt hơn.” Trên mặt
Tân Bát hiện lên vẻ không có ý tốt.

“Vĩnh Xương tiên sinh……” Tổng Tư ho nhẹ một tiếng.

“Đi thì sao, chẳng lẽ nam nhân các người có thể đi, nữ nhân lại không được. Ta
còn đang muốn mở mang kiến thức đây, Tổng Tư, chúng ta cũng đi!” hắn nói như
thế,ta lại tò mò hơn.

“Ha ha ha!” Tân Bát không kiêng nể mà cười phá lên.

“Tiểu Ẩn, nhanh về thôi.” Trên mặt Tổng Tư vô cùng xấu hổ, vội vàng kéo ta ra
ngoài cửa. Tiếng cười sau lưng càng lúc càng lớn.

Khí lực của hắn thật không nhỏ, không bao lâu, ta đã bị kéo đến một nhà cạnh
cầu.

“Sao thế, Đảo Nguyên Quy Ốc là bán cái gì?” Lòng hiếu kỳ của tôi vẫn không
giảm.

“Đó là, chính là nơi bán này nọ…” hắn nhìn ta, hình như giải thích rất khó.
“Nơi đó chỉ có một loại nữ nhân — nghệ kĩ.”

“Nghệ kĩ?” Vừa nghe từ này, mắt ta tỏa sáng, trong đầu lập tức hiện lên bức
họa phong tình vạn chủng.”

“A!” Ta đột nhiên kêu to. “Chẳng lẽ, Trai Đằng tiên sinh, anh ta, anh ta
cũng…” Thật khó liên tưởng nổi Trai Đằng lạnh lùng kia với phương diện này.

“Trai Đằng tiên sinh sao, anh ta hình như không có hứng thú với nữ nhân, mỗi
lần anh ta đều canh giữ ngoài cửa, canh chừng Trường Châu Phái đánh lén.” Tổng
Tư mỉm cười.

Không phải chứ, Trai Đằng còn vĩ đại vây sao… Khó có thể tin…

“À, Tổng Tư có đi không đó?” Ta chớp mắt hỏi.

Mặt hắn hơi hơi đỏ lên, nói: “A, có hai lần, là đi với Thổ Phương tiên sinh,
nhưng chỉ xem ca múa thôi, không hơn. Thật đó.” ( #bbtt: có ai làm gì anh đâu
mà khai lia lịa vậy :v )

Đứa nhỏ thành thật, ta nhịn không được mỉm cười, nói: “Tổng Tư nói gì tôi cũng
tin, tôi cũng xem quân pháp rồi, phàm người không bồi Phó trưởng tới Đảo
Nguyên Quy Ốc, mổ bụng!” Nói xong, lại tự mình cười.

Tổng Tư cũng cười ra tiếng, đôi ta nhìn nhau, lại không kiêng nể gì cười ha
hả.

Cười thật lâu, chúng tôi mới ngừng lại được, trong mắt Tổng Tư vẫn còn ý cười
trong mắt, hình như nơi đáy mắt có gì đó thoáng qua, dừng trên người ta, ánh
mắt dần dần đi xuống, bỗng nhiên mặt hơi hơi đỏ lên, ta nhìn theo mắt hắn, ra
là tay còn cùng một chỗ, hắn vội vàng buông tay ta ra, liên thanh nói:“Thật có
lỗi, thật có lỗi.”

Ta cười, lắc lắc đầu, đang muốn nói gì đó, lại thấy nụ cười trên mặt Tổng Tư
biến mất, thấp giọng nói: “Đừng nói gì cả.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy năm sáu bóng người như quỷ mị chạy ra, người người đằng
đằng sát khí, lưỡi đao sắc bén trong tay lóe lên lạnh ý, lai giả bất thiện
(người tốt thì không tới), chỉ sợ là kẻ địch của Tân Tuyển Tổ — Trường Châu
Phái.

“Xung Điền Tổng Tư, tên tay sai Mạc Phủ nhà ngươi! Không biết đã giết bao
nhiêu chí sĩ Duy Tân chúng ta, hôm nay nộp mạng đi!” Người cầm đầu có vóc dáng
cao nhất kia hung tợn nói.

Tổng Tư bỗng nhiên nở nụ cười, cười thật ôn nhu: “Như vậy thật có lỗi, các
ngươi hôm nay ra đường không xem vận, người dám chĩa đao vào Xung Điền Tổng Tư
ta, tuyệt không thể nhìn mặt trời mọc ngày mai.”

Người nọ rống to một tiếng, vung đao vọt tới.

“Không cần sợ, nhắm mắt lại.” Tổng Tư ôn nhu nói i, chỉ nghe ‘bá’ một tiếng,
ái đao Hạ Thanh Quang ra khỏi vỏ, căn bản không nhìn thấy động tác của hắn,
chỉ thấy không trung xẹt qua ánh đao hình cung, hai gã lãng sĩ liền trả lời
bằng cách ngã xuống vũng máu, đao vừa rút, đã giết hai người. Ta cầm vũ khí từ
trong người để lại, xem ra ta không cần làm gì.

Lúc này Tổng Tư như hoàn toàn biến thành người khác, sát ý mãnh liệt bao phủ
toàn thân, đôi mắt đen thẳm giờ đây ẩn ẩn tầng đỏ sậm, ta chợt cảm thấy một
hương vị quen thuộc, là sự khát máu.

Hắn giơ tay chém xuống, những lưỡi đao sắc bén không lưu tình chút nào cắt đứt
cổ họng hai người còn lại. Thoáng chốc, màu máu tươi đỏ sậm, lập tức chảy ra.
Dưới ánh sáng mờ mịt, giọt máu bay ra, trên khuôn mặt thuần khiết như thiên
sứ, đỏ đến chói mắt! Trắng như tuyết, đỏ như máu… còn có đôi mắt y ẩn ẩn hàn
quang tỏa ra… Một khắc kia, người đó từ thiên sứ biến thành ma quỷ.

Đây thật là Tổng Tư sao? Đây là thiếu niên luôn mỉm cười ôn nhu, Quỷ Chi Tử,
đây mới là mặt khác của hắn sao?

Có thể cười tươi trước nhân gian khói lửa hơn cả ban trưa, cũng có thể dưới
đêm trăng ngõ lạnh giết người mà mặt không đổi sắc.

Khi hắn chặt đứt yết hầu của người cuối cùng, kimono màu trắng đã bị máu tươi
nhuộm thành đỏ sậm, dưới tịch dương, thiếu niên cả người đẫm máu cầm đao mà
đứng, ánh mắt khinh thường đảo qua mặt đất, sinh mệnh tươi sống chớp mắt trở
thành thi thể lạnh băng, nhìn cảnh trước mắt này, ta còn không thể phản ứng
trước cảnh huyết tinh giết chóc này, ta thật sự không thể lập tức nhận ra
thiếu niên giết người không chớp mắt cùng thiếu niên mỉm cười ôn nhu kia là
một…

Hắn quay đầu lại, nhìn ta, khiến ta giật mình, trong đôi mắt trong trẻo kia là
tối tăm, là ánh mắt khiến người không thở nổi. “Tôi thấy, hôm nay chỉ sợ không
thể đưa cô về.”

Ta gật đầu.

“Ừ, tôi, tôi đi trước.” Ta nhìn hắn một cái, rồi xoay người rời đi.

“Tiểu Ẩn…” Hắn muốn nói lại thôi.

Ta dừng cước bộ.” Không có gì, đi đường cẩn thận” Thanh âm của hắn có chút hạ
thấp.

Ta lại gật gật đầu, đi thẳng mà không quay đầu lại, tôi nghĩ, ta cần chút thời
gian tiêu hóa chuyện xảy ra hôm nay.


Tối nay, ta mất ngủ. Trước mắt không ngừng hiện lên mảnh huyết tinh kia, còn
có ánh mắt tản ra hàn quang của Tổng Tư, trong lòng tôi vẫn hiểu, không thể
trách hắn được, trong thời đại hỗn loạn này, không ra tay, hắn sẽ chết. Nhưng
ta từ xã hội hòa bình mà tới, dù sao tới bây giờ cũng chưa thấy qua cảnh tượng
tàn nhẫn như vậy, phim trên tivi không tính, hôm nay lại rõ ràng phát sinh
trước mắt ta, ta nghĩ đến, tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi khiến người ta
buồn nôn.

Ai, Diệp Ẩn ơi Diệp Ẩn, ngươi rốt cuộc là tới làm gì, ngươi chẳng qua là khách
qua đường nơi đây, hoàn thành nhiệm vụ thì rời đi, làm sao có thể để lâm vào
trong những cảm xúc kỳ diệu khó hiểu này. Không được quên việc chính, không
cần suy nghĩ nhiều như vậy.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #13