Phó Trưởng Ma Quỷ


Người đăng: AnhZu

Edit & Beta : Bảo Bình Thiên Thủy

Trụ sở của Tân Tuyển Tổ ở kinh đồ nằm ở trong phía tây của Chùa Bản Nguyện ,
vừa tới trước chùa, chỉ thấy cửa chùa đóng một miếng mộc bài đề Tân Tuyển Tổ,
cạnh cửa còn có hai động viên sắc phục Thiển Thông sắc ( #bbtt: màu xanh đó
mà, tra google gần chết mới biết màu gì =.= ), bọn họ vừa thấy Tổng Tư, lập
tức cung kính hô một tiếng: “Xung Điền tiên sinh.” Bọn hắn lại tò mò liếc nhìn
ta một cái.

Tổng Tư cười với họ, đưa ta vào trong chùa, cây phong đỏ trồng ở khắp nơi,
giống như mây ngũ sắc bao phủ đình viện, trước hành lang gấp khúc trồng rất
nhiều hoa cúc màu sắc khác nhau, trắng tinh khiết, hồng phấn ôn nhu, vàng diễm
lệ, đóa hoa theo gió dừng trên đá, trên hành lang gỗ gấp khúc, cùng hòa lẫn
với lá đỏ phân tán, đều có nét ý nhị.

Thi thoảng có đội viên mặc sắc phục Thiển Thông Sắc đi qua, Tổng Tư đều mỉm
cười tiếp đón, bọn họ đều nhìn ta một cách tò mò, cũng phải, thân gái một mình
cũng có chỗ bắt mắt. =)))

“Tổng Tư, anh dẫn tôi đến đây không có vấn đề gì chứ?” Ta t hoài nghi hỏi.

“Không sao, không sao.” Hắn cười, lắc đầu.

Đi qua đình viện, tới một sân rộng rãi, đứng không ít người, ta bỗng thấy một
người vô cùng quen mắt. “Trai Đằng tiên sinh!” Ta cười dài ngoắc ngoắc anh ta,
tuy rằng chúng tôi nói chuyện không quá mười câu, trong đó tám câu là mì sợi
thịt luộc. Nhưng dù sao cũng là gương mặt thân quen, bỗng nhiên vẫn có chút
thân thiết.

Anh ta liếc tôi một cái, hơi hơi gật đầu, xem như đã tiếp đón, thật không dễ
mà, dù sao cũng phải nể mặt mũi của tôi, phản ứng hơn chút chứ.

“Tổng Tư, cô gái này là ai?” Một nam tử trẻ tuổi dáng người khôi ngô, mày rậm
mắt to chắn trước mặt chúng tôi, cười hì hì nói. Còn không chờ Tổng Tư trả
lời, hắn nghĩ đến cái gì, lại nói một câu: “À, hẳn là cô gái của cậu rồi, hảo
tiểu tử, cuối cùng cũng thông suốt.”

Mặt Tổng Tư lập tức đỏ lên, thấp giọng nói: “Vĩnh Xương tiên sinh, không được
nói bậy, cô ấy là bạn tôi.” ( #bbtt: mắc cỡ rồi dễ thương thật :v )

Tổng Tư gọi hắn là Vĩnh Xương tiên sinh, vậy người này hẳn là đội trưởng đội
hai Vĩnh Xương Tân Bát. “Tôi tên Tiểu Ẩn, lần đầu tiên gặp mặt, xin chào mọi
người, tôi là bạn Tổng Ty.” Ta cười với họ.

“Cô gọi cậu ta là Tổng Tư? Không có kính ngữ?” Vĩnh Xương vẫn không nghe,
không buông tha, còn làm ra vẻ hung ác nhìn ta. Thực ra, không cần ra vẻ thì
trông cũng hung ác rồi.

“Tân Bát, được rồi, đừng đùa nữa, cẩn thẩn cô gái của Tổng Tư chạy mất.” Một
người dáng cao mặt tròn đi tới, vỗ vai Vĩnh Xương, cơ bắp trên mặt Vĩnh Xương
buông lỏng, ha ha nở nụ cười.

Ta dở khóc dở cười cùng Tổng Tư liếc mắt nhìn nhau, cô gái của Tổng Tư gì chứ,
càng giải thích càng loạn, song trong thời đại này đa số đều nói, quan hệ giữa
nam nhân và nữ nhân chỉ có một loại.

Nhóm đội viên cười vang thành tiếng, mặt Tổng Tư càng ngày càng hồng, nhỏ
giọng nói: “Thật có lỗi, nhóm bạn này của tôi quá mức tùy tiện.”

“Không sao đâu, tôi không để ý, để bọn họ trêu chọc vài câu cũng không mất
miếng thịt nào.” Ta quay sang, nhìn hắn cười Hắn nghe vậy thì cười lên.

“Mọi người chuẩn bị xong chưa, thay trang bị mà bắt đầu tập luyện đi.” Một
thanh âm tràn ngập từ tính truyền vào trong tai ta, trầm thấp trong bóng tối,
lại rõ ràng quanh quẩn quanh thân, nghe rõ mồn một. Người có thanh âm như thế
hẳn là một người xuất sắc.

Theo tiếng nhìn lại, nghênh diện đi tới là hai nam nhân mặc kimono đen, hai
người nhìn qua đều khoảng đầu ba mươi, một vị dáng người trung bình, kết búi
tóc, diện mạo thân thiết ẩn tàng uy nghiêm, người này không giống chủ nhân của
thanh âm kia, ta chuyển ánh mắt sáng nam nhân cao gầy bên cạnh, người đó giống
với Tổng Tư, chưa kết bối tóc, chỉ là tùy ý buộc lại mái tóc dài, tóc đen bay
bay trong gió, phất qua hai gò má tuấn mỹ, đôi mắt nâu sâu không thấy đáy, ẩn
hiện như hổ phách sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch, có vài phần thiếu kiên
nhẫn, người đàn ông này vừa nhìn đã biết là nhân vật không đơn giản, hắn hẳn
là chủ nhân của thanh âm kia.

“Vừa nói chuyện với chúng ta là phó trưởng Thổ Phương, người bên cạnh anh ta
là cục trưởng Cận Đằng.” Bên tai ta, Tổng Tư thấp giọng nói.

Nguyên lai người đàn ông đó chính là kẻ tàn khốc thủ đoạn bị mọi người gọi là
phó trưởng ma quỷ Thổ Phương Tuế Tam . rốt cuộc thì sao thế này, phó trưởng ma
quỷ, Quỷ Chi Tử, người đàn ông nào liên quan đến chữ quỷ vì sao lại đều tuấn
mỹ như thế, bọn họ nếu là quỷ, địa ngục cũng thành thiên đường mất rồi. =]]]

Theo như đọc trong sách, Cận Đằng Dũng, Thổ Phương Tuế Tam, còn có Tổng Tư đều
là người đến quê là Đa Ma (, quen biết ở Thí Vệ quán, mấy người bọn họ đều
thuộc phái Thiên Nhiên Lý Tâm, là môn hạ sư huynh đệ của Cận Đằng Chu Trợ .
Đặc biệt là Cận Đằng cùng Thổ Phương, quen biết từ khi mười bảy tuổi, tình cảm
thân thiết, trong mắt bọn họ, Tổng Tư không khác gì em trai.

Thổ Phương lạnh lùng quét mắt qua chỗ ta, lại nhìn Tổng Tư, nói: “Đây là ….
bằng hữu mà cậu nói đến sao?”

Tổng Tư gật đầu, vẻ mặt tươi cười ngây thơ.

Nhìn Tổng Tư cười, ánh mắt Thổ Phương cũng dần dần nhu hòa, nói: “Vậy chuẩn bị
đi.”

“A Tuế, chúng ta cũng đánh đi, lúc ở Đa Ma chúng ta thường xuyên chơi trò này,
bỗng nhiên thấy thật hoài niệm.” Cục trưởng Cận Đằng đứng bên tươi cười nói,
thanh âm trầm thấp ôn hòa.

“Ừ.” Thổ Phương gật gật đầu, trong nháy mắt khi hắn quay lại nhìn Cận Đằng, ta
thấy rõ trong mắt hắn chớp động nét ôn nhu, trong lúc nhất thời, lãnh ngạo
biến mất, hai người nhìn nhau cười, thứ tình cảm đặc biệt giữa bọn họ từ từ
như nước chảy. Quan hệ của bọn họ, cũng thật vi diệu.

Cái gọi là so tài chiến đấu, hay đánh trận giả, chính là chia làm đội trắng và
đội đỏ, mỗi đội sáu người, mỗi đội viên buộc trên trán một đĩa sứ, cầm một đao
gỗ hoặc kiếm trúc, tìm cơ hội đánh vỡ đĩa sứ trên trán đối phương, đội viên bị
vỡ đĩa lập tức rời khỏi vòng chiến, đội nào toàn bộ thành viên rời đi là thua,
đội còn lại là bên thắng cuộc.

Cận Đằng Dũng, Tổng Tư, Tân Bát là đội đỏ, Thổ Phương, Trai Đằng, Tam Lang thì
ở đội trắng, thực lực tương xứng. Ta cùng đội viên khác thì ngồi một bên
thưởng thức cuộc chiến, cổ vũ cho bọn họ.

Lần đầu tiên được thấy kiếm thuật của Tổng Tư, chỉ thấy thân ảnh hắn khinh dật
linh động, nhoáng lên một cái, chỉ nghe hai tiếng ‘ba ba’ âm vang, đối phương
đã có hai đĩa vỡ, đội viên vây xem đều hoan hô, mà Trai Đằng bên đội trắng
cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, cũng chẳng thấy rõ động tác của anh ta, bên đội
đỏ chợt nghe tiếng vỡ giòn giã.

Tình hình chiến đấu kịch liệt, ta hưng phấn quan sát trận đấu, đồng thời lại
có chút lo lắng cho bệnh của Tổng Tư.

‘Ba ba’, lại nghe vài tiếng vỡ, ngay cả Cận Đằng và Thổ Phương cũng bại trận,
trên sân đấu chỉ còn Tổng Tư và Trai Đằng giằng co.

“Không hổ là hai người mạnh nhất Tân Tuyển Tổ.” Cận Đằng đứng bên cười nói.

“Tổng Tư, cố lên.” Ta quay về phía hắn ra dấu hình chữ V ( #bbtt: bonus thêm
cho ai chưa biết ý nghĩa của cái này :3 V là viết tắt của chữ Victory- nghĩa
là chiến thắng ) hắn có chút sửng sốt, lập tức cười thật tươi, gật gật đầu.
Mắt ta đảo qua xung quanh, vừa đúng lúc thấy Thổ Phương có chút đăm chiêu quan
sát mình, ta mỉm cười, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, có thể có quan hệ với cái
ngoại hiệu ma quỷ phó trưởng này, bị hắn nhìn chăm chú thật sự tạo ra cảm giác
áp lực.

Tổng Tư giơ kiếm trúc lên, dùng sở trưởng đâm tới hướng Trai Đằng, Trai Đằng
đưa đao đỡ kích thứ nhất, nhưng Tổng Tư còn có cú đánh thứ hai và thứ ba,
thuận thế một đao đâm tới, thoáng cái thu lại, lại lần nữa đâm ra. Ngay cả
chuỗi chiêu thức cũng thật lưu loát, thần tốc vô cùng. Khi đánh cái thứ ba,
chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, đĩa sứ trên trán Trai Đằng bị đánh nát.

Tổng Tư thắng rồi! Chung quanh vang rầm lên tiếng tán thưởng, tôi nhảy phắt
lên, xông tới ôm lấy cổ Tổng Tư, liên thanh nói: “Quá tuyệt vời, quá tuyệt
vời!”

Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, ta cảm thấy sau lưng có cảm giác lạ, liền liếc
sang bên cạnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn ta, có cái gì mà đáng kinh ngạc
chứ, kì quái….

“A!” Khi ta ý thức được mình vì quá mức kích động mà ôm chặt Tổng Tư, không
khỏi hét to một tiếng, cuống quít nhảy lui lại, nguy hiểm quá, ta đã quên mất,
nơi này không phải hiện đại, mà là thời đại 150 năm về trước, một cái ôm bình
thường nơi đây sẽ là hành động rất rất kinh thế hãi tục…

“Thật xin lỗi, Tổng Tư, tôi không cố ý!” Ta vội vàng xin lỗi, kiểu gì cũng cảm
thấy mình giống sắc lang chiếm tiện nghi của hắn. “Tôi chỉ quá cao hứng… Cho
nên…”

“Tôi biết.” Hắn nhìn ta cười. “Vừa rồi không phải Tiểu Ẩn đã dốc sức cổ vũ cho
tôi sao.”

“Đúng vậy, ha ha, anh không hiểu lầm là được rồi.” Ta cười gượng hai tiếng.

“Tổng Tư, cô gái của cậu thật là táo bạo!” Tân Bát lại ở chỗ nào đó sợ thiên
hạ không loạn. Ta quay phắt lại, quẳng một cái nhìn rất khinh thường.

“Vĩnh Xương tiên sinh, tên tôi là Tiểu Ẩn, cô gái của Tổng Tư nghe không giống
tên tôi.” Trên môi nở thành nụ cười trêu chọc, ta nói: “Nếu tôi biến tên của
Vĩnh Xương tiên sinh thành nam nhân của ai ai đó, tôi nghĩ Vĩnh Xương tiên
sinh cũng sẽ không thích đâu.” Dù sao ỷ vào Tổng Tư đứng cạnh, ta cũng không
sợ. ( #bbtt: đúng là điếc ko sợ súng =.= )

Chung quanh cười rộ lên, Tổng Tư tựa hồ đang nhịn lại, tiếng cười ngượng
ngùng, khóe miệng Trai Đằng cũng hơi hơi giật giật.

“A, Tổng Tư, cậu còn không quản giáo cô gái của mình đi!” Tân Bát mặt nhăn
thành bánh bao, rống lớn.

“Thật có lỗi, thật có lỗi,” Tổng Tư cố nén cười, ném cho ta một cái nhìn, ta
lập tức ngầm hiểu, chạy nhanh theo hắn ra đình viện phía sau.

“Ha ha ha,” Đến đình viện, Tổng Tư liền cười thành tiếng, nói: “Đây là lần đầu
tiên tôi thấy Vĩnh Xương tiên sinh tức tới như vậy.”

“Ừ, khuôn mặt tức giận đó thật giống cái bánh bao.” Ta nhịn không được nói.

“Bánh bao? Ha ha ha!” Tổng Tư cười giống như một đứa trẻ vui sướng vô cùng.
“Nếu như Vĩnh Xương tiên sinh nghe được, chắc tức chết.”

Dần dần, hắn ngừng cười, dù khóe miệng vẫn ẩn ý cười, nhìn ta nói. “Tiểu Ẩn,
lần đầu tiên thấy cô, tôi liền cảm thấy cô thật thân thiết. Cô khiến tôi nghĩ
tới chị gái mình.”

“Thật không? Trông tôi giống chị gái anh à?” Ta cười hì hì nói. Em trai suất
như vậy, chị gái hẳn là một mĩ nhân, ta suy nghĩ mông lung.

Tổng Tư cười nói: “Song nói cũng thật lạ, cô cùng chị tôi tuyệt nhiên không
giống, tính cách cũng hoàn toàn tương phản, không biết vì sao tôi lại thấy hai
người có chỗ giống nhau.”

“Đương nhiên là có chỗ giống nhau.”

“Cái gì?”

“Chúng tôi đều là nữ .”

“– ha ha ha ha!”

“Khụ khụ khụ…” Tổng Tư lại phát ra tiếng ho khan khiến người ta lo lắng, hắn
không kịp lấy khăn tay, máu đỏ sẫm phun ngay trên đóa hoa cúc vàng, đỏ tới ghê
người, sau đó lại một búng máu nữa, đóa hoa vàng tự nhiên rơi xuống, hòa cùng
màu đỏ tươi…

Tim ta, đau đớn. “Tổng Tư, sao rồi?” Ta vội vàng đỡ hắn.

Hắn lấy ra khăn tay, lau lau vết máu bên môi, cười . “Tôi không sao.”

“Anh ho ra máu, lại còn nói không việc gì, không cần cố mạnh mẽ chống đỡ! Đau
thì nói đau, cố gắng cười chỉ khiến người khó chịu!” Ngữ khí ta không khỏi trở
nên kích động.

“Đã bảo… Tôi không sao.” Hắn lặp lại lần nữa, tươi cười như trước, ngữ khí
mang theo nét chém đinh chặt sắt.

Ta nhìn hắn, không thốt được câu nào, cuối cùng nhặt lên đóa hoa đẫm máu, bỏ
vào khăn tay, để vào trong áo.

“Cám ơn,” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt xa xăm, có chút đăm chiêu. Đôi mắt
trong trẻo tựa hồ bao phủ một tầng sương mờ mờ.

Tổng Tư, vì sao phải vất vả như vậy? Vì sao…

“Tổng Tư, từ hôm nay trở đi, tôi là chị gái anh, tôi phải chiếu cố anh thật
tốt!” Ta nhìn hắn, dứt khoát nói.

“Ha ha, cô còn nhỏ tuổi hơn tôi, sao là chị tôi được.” Tổng Tư nhịn không được
phá lên cười, cùng với vài tiếc ho khan.

“Tôi mặc kệ, thân thể anh giao cho tôi.”

“A?”

“Tôi nói là, sức khỏe của anh cứ giao cho tôi.” Câu vừa rồi hình như có nghĩa
khác…

Tổng Tư ôn nhu nở nụ cười, cười như thế, tôi rất muốn tiếp tục nhìn thấy.

“Tổng Tư!” Trai Đằng không biết từ bao giờ như u linh đứng cạnh chúng tôi, anh
ta kề tai Tổng Tư nói vài câu, sắc mặt Tổng Tư thoáng biến đổi. Nói không suy
nghĩ: “Vì sao?”

Trai Đằng không trả lời, anh ta nhìn phía ta, nói: “Phó trưởng muốn gặp cô,
một mình.”

“A?” Miệng tôi há ra hình chữ ‘o’, phó trưởn gma quỷ muốn gặp ta một mình,
lạnh quá…

“Tiểu Ẩn, hay là tôi đi nói với phó trưởng một tiếng, nói cô không cần đi.”
Tổng Tư nhẹ giọng nói.

Ta nghĩ 1 hồi, lại lắc đầu, nói: “Không sao, tôi đi, ngài ấy cũng sẽ không
giết tôi.”

Tổng Tư cười gật đầu.

=============================================

Trong phòng phó trưởng ma quỷ trống rỗng, chỉ có một bàn trà nho nhỏ, chính
giữa phòng dán một tờ giấy, vừa đến gần, thấy trên mặt viết:

Một, nghiêm cấm vi phạm đạo của võ sĩ.

Hai, nghiêm cấm rời bỏ tổ chức

Ba, nghiêm cấm tự ý thay đổi kế hoạch

Bốn, nghiêm cấm tùy ý can dự tố tụng

Năm, nghiêm cấm tư đấu.

Người vi phạm chỉ nhận một hình phạt, mổ bụng (seppuku.)

A, đây không phải là quân luật nổi tiếng tàn khốc do phó trưởng Thổ Phương lập
ra sao? Từ khi Tân Tuyển Tổ thành lập đến nay, bởi vì vi phạm luật này mà đội
viên mổ bụng tự sát cũng không ít. Từ tầng lớp cao đến thấp, vô luận là ai,
chỉ cần vi phạm, ma quỷ phó trưởng Thổ Phương tuyệt đối một người cũng không
tha.

Đợi hồi lâu, chưa thấy ai đến, người này cũng quá ngạo mạn. Ta bất giác có
chút nhàm chán đứng lên, xoay người hướng ra ngoài cửa, vừa bước ra thì va
phải bờ ngực rắn chắc, đau quá a, tôi xoa xoa cái mũi đáng thương của mình,
vừa vặn gặp ngay đôi mắt hổ phách sáng chói.

“Muốn đi đâu?” Hắn trầm giọng nói, trong mắt hiện lên thần sắc khó hiểu.

“Không đi đâu cả, chẳng qua chờ lâu quá, tùy tiện đi vài bước.” Ta nhấn mạnh
‘chờ lâu quá’, đây chính là do hắn không phải.

Hẳn đi đến, ngoảnh đầu, thanh âm lạnh lùng: “Còn không vào.”

Không thể phủ nhận, dung mạo không có gì soi mói, thanh âm gợi cảm động lòng
người, nhưng thái độ của hắn thật sự khiến người ta phi thường phi thường khó
chịu. Hắn ngồi trên chiếu tháp tháp (chiếu tatami- cái chiếu thần thánh ở Nhật
,hầu hết các ngôi nhà ở Nhật đều sử dụng :3), không nói lời nào.

“Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì?” Ta nhịn không được phải hỏi.

Hắn dùng ánh mắt dò xét lạnh lùng quét qua tôi, nói: “Tổng Tư có từng nói về
cô với ta vài lần, ta cũng có chút tò mò, bây giờ nhìn qua cũng chỉ có thế.”

Cái gì đây, ta liếc mắt nhìn hắn: “Thổ Phương tiên sinh, nếu ngài gọi tôi để
nói những lời này, tôi xin cáo từ trước.” Nói xong ta chuẩn bị đứng dậy, vừa
cử động một chút, liền cảm thấy sát khí ập tới, ta còn không kịp phản ứng, đã
bị hắn một tay chặn lạị.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #12