Người đăng: evolrediar
“Nói như vậy, tấm Thạch Bi ở Nam Hạ Thần Xã từ lâu đã bị thứ gọi là Hắc Zetsu
đông tay động chân, cả kế hoạch Vô Hạn Tsukuyomi cũng chỉ là một phần trong
đại kế hồi sinh Kaguya-hime của hắn?”
“Mà Uchiha Madara và Uchiha Obito lại là bị chính thứ này mê hoặc!”
“Thật không ngờ…thật không ngờ, cả gia tộc Uchiha suốt mấy nghìn năm qua, đều
do một người đứng sau lưng giật dây thao túng…”
Fugaku nãy giờ sau khi nghe được Akashi kể tường tận mọi chuyện, lúc này cũng
đã trở nên thất thần.
Sau đó liền như điên như cuồng, thất thố cười to!
“Haha! Gia tộc bị nguyền rủa! Huyết thống bị nguyền rủa! Cuối cùng đều chỉ là
một trò hề…trò hề!”
Nhưng trên mặt, nước mắt không biết đã tự khi nào tuông rơi…
“Fugaku…Xin anh đừng nên như vậy!” – Mikoto nhìn thấy trượng phu như thế, cũng
là hết sức xót xa.
“Anh không sao.” – Fugaku sau một hồi thất thố, cuối cùng đã bình tĩnh trở
lại, vỗ vào tay Mikoto vài cái tỏ ý yên tâm, sau đó mới hướng về phía Akashi
nói.
“Akashi-kun…Không! Thiếu Chủ, rất cảm tạ Thiếu Chủ đã nói sự thật này cho
chúng ta biết, thân là một hậu nhân Uchiha, thông tin này đối với chúng ta mà
nói là một việc hết sức quan trọng…”
Đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Itachi và Izumi, Fugaku lúc này mới nói
tiếp.
“Itachi! Hiện tại thì con đã biết sự thật, việc chấn hưng Uchiha và không để
những sai lầm trong quá khứ xảy ra một lần nữa phụ thuộc hết vào hai con…còn
có cả Sasuke.”
Lại quay về phía Akashi, Fugaku giọng nói liền trở nên trịnh trọng.
“Mà ta, Fugaku Senpuji, từ hôm nay cũng trở đi, cũng nguyện đời đời kiếp kiếp
trung thành với tộc Taija, thề sẽ phát dương quang đại dòng họ Senpuji mà
Thiếu Chủ đã ban!”
“Rồi rồi! Mọi người cảm thấy chơi sao vui thì chơi!” – Akashi nghe vậy cũng
một bộ “tùy hỷ”, không thèm để tâm khoát tay nói.
Sau đó, hắn lại nói tiếp.
“Vụ Thập Vĩ và Vô Hạn Tsukuyomi tạm thời gác qua một bên, trước mắt việc chúng
ta cần phải xử lý chính là về Trung Nhẫn Khảo Thí nữa năm sau.”
“Trung Nhẫn Khảo Thí?” – Itachi nghi hoặc hỏi.
“Ờm, cha mẹ mày thì anh đã kể, còn mày thì vẫn chưa biết gì đúng không? Nói
chung cũng không có gì đặc biệt, nữa năm sau Làng Lá đăng cai tổ chức kỳ thi
Chunnin, nhưng mà lại bị thằng khùng Orochimaru đi đêm với Làng Cát trở về
quẩy tan nát, tỉ lệ 96,69% là lão già Hiruzen sẽ dẹo trong vụ này…Thế thôi!”
Nghe đến việc Orochimaru sẽ trở về Konoha, sắc mặt Itachi lúc này cũng đã trở
nên hết sức âm trầm, nhíu mày một lúc, hắn mới hỏi Akashi.
“Sasuke cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này sao?”
“Đương nhiên! Trên thực tế, chuyến này Orochimaru về làng ngoài việc khoe “đồ
chơi” với Đệ Tam, lý do quan trọng thứ hai chính là về “địa” thằng em mày!” –
Akashi vừa móc lỗ tai vừa nói, sau khi búng ra một cụt cứt ráy rõ tao, hắn mới
quay sang Itachi bĩu môi.
“Mà lý do vì sao con hàng đó lại địa thằng em mày thì cũng phải cảm ơn mày
đấy…”
Itachi nghe vậy cũng là im lặng không nói, sau đó liền lập tức lên đứng lên.
“Ta phải trở về giám sát Sasuke, mặc dù ta tin tưởng vào thằng bé, nhưng
Orochimaru vẫn là quá sức đối với hắn, ta phải…”
Nhưng còn chưa để Itachi nói hết, Akashi đã vôi cắt ngang.
“Ngồi xuống đê! gấp gấp con kẹt! Anh mày ở cùng một đội với nó, còn chuyện gì
mà mày phải lo!”
“Thì ra Akashi-kun là cùng một đội với Sasuke sao.” – Nghe được lời của
Akashi, Itachi cũng là thở ra một hơi.
Từ sau pha “hack não” hồi sáng, con hàng này cũng liền bắt chước Đệ Tam, đổi
style không thèm xi nhan.
Mới trước đó mấy tiếng vẫn còn trưng một bộ mặt “tủ lạnh”, hiện tại liền quay
quắt trở về hình thái “Oniichan” “bếp gas”. Mẹ! Đúng là méo biết đâu mà lần!
Mà đối với mấy thằng có tố chất thần kinh không bình thường như thế này,
Akashi cũng rất ngại ở chung lâu, hắn lúc này mới quay qua nói với cả bọn.
“Thôi! Sắp tối rồi, anh phải té đây, chuyện còn lại cứ theo kế hoạch mà xử lý,
Fugaku tí nói với Itachi!”
Đang chuẩn bị TELEPORT rời đi, thì dường như sực nhớ đến đều gì, hắn mới nán
lại nói với Itachi thêm một câu.
“À, còn thằng cá mập Sharpedo…Lộn, Kisame Hoshigaki. Anh thấy nó cũng được,
mày có gì tìm cách liên hệ nó giúp anh, nếu ổn, anh hốt luôn!”
“Vậy xong, phắn đây!”
Dứt lời, cũng “bụp” một cái biếng mất!
[…]
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại 4 người, Fugaku Senpuji mới đối với Itachi
hỏi.
“Itachi, con đã sớm biết Thiếu Chủ…Akashi-kun?”
“Vâng thưa Phụ Thân đại nhân!”
“Ngày trước khi còn ở ANBU, con vẫn thường hay được Đệ Tam nhờ giám sát Cữu Vĩ
Jinchuuriki-Naruto Uzumaki, đồng thời cũng biết được Akashi Taija.”
“Vậy ngay từ nhỏ Thiếu Chủ đã có biểu hiện gì khác thường không?...Tỉ như bên
cạnh thường hay xuất hiện một vài con Thông Linh Thú kỳ lạ.” – Fugaku nghe vậy
cũng ngập ngừng hỏi lại một câu.
“Việc đó thì không thưa Phụ Thân.” – Itachi nghiêm túc đáp, rồi sau đó lại trở
nên trầm ngâm, như đang xắp xếp lại toàn bộ thông tin về Akashi, một lúc sau
hắn mới bắt đầu kể rõ.
“Ngay từ lần đầu tiếp xúc với Akashi, con đã cảm thấy hắn là một thằng nhóc
không đơn giản.”
“Thực tế thì lúc đó hắn cũng không hề biểu hiện gì quá mức khác biệt so với
những đứa trẻ thông thường, mà trái lại còn là cố tình ẩn tàn, làm ra bộ dạng
trẻ con hồn nhiên vô tự lự, nhưng dù hắn có làm cách nào đi nữa, thì khí chất
lão luyện trên người hắn lại là vô pháp che dấu.”
“Có nhiều thời điểm khi con quan sát hắn, con không hề cảm giác rằng mình đang
nhìn vào một đứa nhóc 3-4 tuổi, mà là đang nhìn vào một người đàn ông đã
trưởng thành 30-40 tuổi…”
“Và có một vài thời điểm, hắn lại vô thức để lộ ra một loại khí chất vô cùng
thâm trầm, mà dường như chỉ có thể bắt gặp ở những người đã từng trải qua vô
số tan thương, cũng giống như Đệ Tam vậy…Không! Còn hơn cả Đệ Tam!”
“Mà có lần, con đã từng nghe Đệ Tam nói đùa: “Thằng nhóc Akashi này, có khi
còn có nhiều chuyện xưa hơn cả ta!”. Điều này cho thấy, ngay cả Đệ Tam cũng đã
cảm nhận được này.”
Từ lúc Itachi bắt đầu kể lại, Fugaku nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói lời
nào, lúc này lại đột nhiên lên tiếng.
“Không! Lão già đó là không hề nói đùa!”
Sau đó hắn liền nói tiếp.
“Không phải chỉ ngươi và Đệ Tam là cảm nhận được điều này, mà tất cả bọn ta ở
đây, những người có cơ hội tiếp xúc nhiều với Akashi, đều có thể nhận thấy
được.”
“Đúng vây! Thiếu Chủ ngày thường cách nói chuyện tuy có hơi…tùy tiện, nhưng
trước giờ những lời hắn nói đều vô cùng đúng trọng tâm, đặc biệt là khi nói về
những chuyện quan trọng, ta luôn có một cảm giác rằng người đang nói chuyện…là
một vị đại trưởng lão trăm tuổi nào đó trong gia tộc.” – Izumi lúc này cũng
chen ngang một câu. Đừng nhìn bề ngoài cô bé này chỉ mang bộ dạng 17-18 tuổi,
trên thực tế nếu bàn về ánh mắt và kinh nghiệm sống, thì trong căn phòng này,
có lẽ ngay cả Fugaku cũng không đủ tuổi…Nghĩa đen.
Mà sau khi nghe mọi người nói xong, lúc này mới nghe Fugaku quay sang đối với
Itachi nói.
“Ngu xuẩn tiểu tử! Hình như ta vẫn chưa kể cho ngươi biết, về những lời mà
Akashi đã nói với chúng ta về tộc Uchiha…”
-----Flashback: 3 năm trước, vài ngày sau buổi tối Diệt Môn Uchiha-----
“Tuy ra chúng ta rất cảm kích, nhưng ta vẫn là nói, ngươi vốn không nên cứu
chúng ta…”
Trong căn nhà nhỏ, Fugaku đang một mình ngồi đối diện Akashi, vẻ mặt nghiêm
nghị nói.
“Chuyện của Uchiha trước giờ đều là tự mình gánh vác, nếu như ta đã quyết định
tạo phản và Itachi cũng đã lựa chọn đứng về phía Làng, vậy thì kết quả này
chính là thứ ta cần phải đón nhận…”
Mà Akashi hiện tại cũng là một bộ lời để ngoài tai, vẻ mặt phiền chán mà nghe
Fugaku lãi nhãi…
Và có lẽ như đã chịu hết nổi, Akashi đột nhiên quát ầm lên.
“Nín ngay! Mẹ kiếp! Tao cứu mày thì mày cứ sống đi, mắc cái kẹt gì mà nói
nhiều quá vậy! Nếu cảm thấy thèm chết quá thì cứ dắt vợ, dắt con kiếm cái gầm
cầu nào mà cắm đầu nhảy xuống, xong chuyện!”
“Đám Uchiha bọn mày lúc nào cũng vậy, đéo có cái con kẹt gì ngoài cái tự tôn
to như bánh xe bò!”
“Ngươi vừa nói cái gì?” – Fugaku vừa nghe đến những lời sỉ nhục Uchiha cũng
liền phẫn nộ trừng mắt, chỉ mặt Akashi quát lên.
“Tao nói là Uchiha chúng mày đéo có cái con kẹt gì ngoài cái tự tôn to như
bánh xe bò! Bộ…mày…điếc à!”
“Ngươi!...” – Fugaku lúc này đã vô thức bật lên Sharingan, từ trên người không
ngừng tỏa ra sát khí!
Nhưng còn chưa kịp làm gì, thì một giọng nói như Ma Thần đã trực tiếp gầm lên
bên tai hắn.
“SIT DOWN PLEASE!!!”
“ỦA! ĐÉO CÓ PLEASE!!!”
“…FACK! LỘN!!!”
“ĐỢI XÍU!!!!”
“…”
“NGỒI XUỐNG!”
Giọng nói Ma Thần…mà nghe như đang tấu hài, không ngừng sửa đi sửa lại hai ba
lần…cuối cùng cũng vang lên!
Mà Fugaku sau khi nghe giọng nói Ma Thần đầy hài hước này, lại không hề khống
chế được thân mình, vô thức ngồi xuống, sát khí và nộ khí ban nãy cũng không
hề hay biết, đã hoàn toàn bị hóa giải.
Sau một cú GROWL đầy trầy trật, thấy Fugaku cũng đã bình tĩnh trở lại, Akashi
lúc này mới lên tiếng, giọng nói cũng đã trở nên hòa hoãn rất nhiều.
“Ta nói Uchiha là một đám chả có cái vẹo gì liền không phục? Vậy ta hỏi thử,
Uchiha là có cái gì?”
“Khỏi cần trừng Sharingan ra khoe với ta! Sharingan của các ngươi không là cái
gì cả!”
“Ông là tộc trưởng vậy ta hỏi ông, trong một thế hệ Uchiha, có bao nhiêu đứa
là thành công mở ra Sharingan? Và nhiêu đứa còn lại chú định số kiếp cả đời vô
duyên? Có phải ai cũng làm được không? hay cuối cùng cũng chỉ loe que vài
mống?
“Ta tin chắc là ông cũng đã tự có câu trả lời, đó là còn chưa kể đến đám dù đã
mở mắt nhưng mãi mãi vẫn không đủ tố chất để khai phá được toàn bộ sức mạnh
của nó!”
“Đối với ta, Uchiha và Sharingan cũng giống như vô vàn các gia tộc có Bí Thuật
Truyền Thừa khác, mà có khi lại còn kém hơn.”
“Sharingan tuy mạnh, nhưng tỉ lệ khai mở quá thấp, đòi hỏi thiên phú quá cao,
mà để phát huy tối đa sức mạnh lại càng yêu cầu một cái giá quá đắt…”
“Đừng trừng mắt nhìn ta như vậy! Ta biết về Sharingan nhiều hơn ông nghĩ!”
“...Mà những Bí Thuật Truyền Thừa của gia tộc khác, đòi hỏi lại không hề cao
như vậy, cho nên nó hoàn toàn có thể truyền thụ đại trà cho tộc nhân, từ đó có
thể phát huy ra tác dụng cực lớn.”
“Nếu như trong một thế hệ, Uchiha đẻ ra 3 thằng có Sharingan, vậy thì những
gia tộc khác đã đẻ ra 10 thằng, 20 thằng!”
“Và trong chiến đấu, 1 Uchiha đấu với đấu với thằng 3 Akimichi! Đấu với 3
thằng Nara! Đấu với 3 thằng Yamanaka! Đấu với 3 thằng Inuzuka,…Vậy thì cứ nghĩ
đi, thằng Uchiha của ông, sẽ còn xương…hay còn da?”
“Thế nên ta mới nói, Uchiha chả có cái khỉ gì để tỏ ra cao ngạo hơn người ta
cả! Và đó cũng là lý do vì sao, Uchiha mãi mãi vẫn không bao giờ có thể trèo
lên tầng cao quyền lực, đến nổi cuối cùng còn bị người Diệt Môn!”
Mà Fugaku sau khi nghe đến câu cuối cùng của Akashi, cũng đã trở nên cực kỳ
điên cuồng, đôi mắt không ngừng chảy ra huyết lệ, hét lớn.
“Đó là do Konoha sợ hãi bọn ta, ghen ghét với năng lực của bọn ta! Đó là do
Konoha muốn bọn ta phải chết! Tất cả đều do Konoha!”
Mà đối với thái độ sừng sộ này Fugaku, Akashi liền khịt mũi xem thường, sau đó
chỉ vào mặt hắn nói.
“Ta xin rút lại những lời vừa nói, Uchiha không chỉ là một đám éo có gì ngoài
cái tự tôn to đùng, bọn nó còn là một đám họ Đỗ tên Thừa!”
“Mẹ! Toàn cái đám tối ngày cào lìn ăn vạ mà cứ thích ngồi lên đầu thiên hạ, ta
khinh! Bọn các ngươi cuối cùng vẫn không bao giờ chịu thừa nhận, chính cái tư
duy ngu si của mình mới là nguyên nhân lớn nhất khiến cái gia tộc này ăn cứt!”
“Ông nói Konoha là ghen ăn tức ở với Uchiha, sợ hãi Uchiha mà không cho các
người tham gia vào cao tầng chính trị…Okay! Cho là Đệ Nhị thực sự có cái tâm
này đi, thế thì bọn ông không biết tự mình biết thay đổi điều này à?”
Fugaku vừa nghe đến đó cũng liền gân cổ cãi lại, nói chuyện văng nước miếng tứ
tung.
“Thay đổi bằng cách nào? Bọn ta suốt bao năm qua tận tâm tận lực vì Làng,
không hề kêu than, nhưng bọn hắn càng lúc càng quá đáng, tìm mọi cách để cô
lập bọn ta, hất bọn ta ra rìa!”
Mà Akashi nghe xong cũng cũng liền hừ lạnh một tiếng.
“Bọn các ngươi trừng cái bản mặt chảnh chó thúi quắt đó cho cả Làng cùng xem
mà gọi đó là tận tâm? Bọn các ngươi dạy con cháu một thái độ láu lếu, chẳng
thèm coi ai ra gì mà bảo đó là tận lực?”
“Bọn già như ông thì tối ngày ra rả đòi quyền lực, trong khi lại không hiểu
một chút gì về bản chất của quyền lực, quyền lực không hề là cái thứ sức mạnh
nữa mùa mà ông vẫn ôm khư khư trong người, quyền lực thực sự, là đến từ các
mối quan hệ, chính là bọn tiểu đệ đấy thằng ngu!”
“Bộ ngươi không thấy Đệ Thất Hokage…Ủa lộn! Thằng này thì ông không thấy
thật!...Nói chung là nếu ngay từ đầu, các ngươi tỏ một thái độ bình thường,
thân thiện với mọi người, mà không phải tối ngày cứ trưng ra gương mặt cự
người ngàn dặm, là các ngươi đã bước đầu thành công nắm quyền lực trong tay!”
“Ngươi là ý gì?” – Fugaku ngay lập tức hỏi.
“Ta dám cá ngày xưa khi ông còn đi học, cũng là một bộ mặt thúi địt mà đối đãi
bạn bè chứ gì” – Akashi bĩu môi nói.
Mà Fugaku dường như đã bị nói trúng tim đen, chỉ thấy con hàng này tuy đã rất
sượng sùng nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cãi lại.
“Bọn ta là Uchiha, bọn ta không thể quá thân thiết với lũ bần nông…thế thì có
gì là sai!”
Mà nghe đến câu trả lời này của Fugaku, Akashi cũng liền lộ ra khinh bỉ
“Thấy chưa, ta nói có sai đâu! Vậy giờ ta hỏi ông, ngày trước, những gia tộc
nào là đứng về phía Minato Namikaze trong cuộc tranh cử Hokage”
“Nara, Akimichi, Yamanaka, Inuzuka, Hyuga! Gần như ngũ đại gia tộc của Konoha
đều đứng về phía hắn! Trong khi hắn chỉ vốn xuất thân là một bình dân! Ai nâng
đỡ hắn để hắn được ngũ đại gia tộc đồng lòng? Ai giúp đỡ hắn để hắn có được
dân tâm?
“Hokage Đệ Tam!” – Fugaku tức giận phun ra một cái tên.
“Tam cái đầu ông!” – Akashi tức giận mắng một tiếng, sau đó lấy tay bịnh trán,
một bộ “Ai chơi với nó đi! Chứ tao thua nó rồi!”, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói
tiếp.
“Chả có Đệ Tam nào giúp hắn cả, tất cả đều do hắn tự mình làm, tất cả đều do
hắn tự mình tranh thủ!”
“Nếu ngày xưa, khi ông ở trường học tỏ một thái độ tốt hơn với bạn bè, ông bắt
tiểu đệ bọn Shikaku, Inochi, Choja, Hiashi,…Thì hiện tại ngũ đại gia tộc đã là
của ông! Dù lúc này Đệ Tam có muốn chèn ép ông, thì đã còn có cách nào khác
sao?”
“Mà dù cho đời ông đã quá trể, làm không được, vậy thì đời của Shisui, Obito,
Itachi, Sasuke làm không được sao? Chấp nhận hi sinh một vài thế hệ để đổi lại
cái nhìn thân thiện của dân làng và sự ủng hộ các đại gia tộc là khó quá sao?”
Nhìn đến vẻ mặt thẩn thờ của Fugaku, Akashi đã biết “thuốc đã bắt đầu thấm”,
hắn lúc này mới tiến lại vỗ vai Fugaku, một lời đánh thức người trong mộng,
nói.
“Nếu Uchiha sớm làm những việc này, thì lúc này, Uchiha không những không Diệt
Môn, mà Đệ Tứ Hokage sẽ chính là Fugaku Uchiha, mà Đệ Lục Hokage…”
“Sẽ chính là Itachi Uchiha!”
[...]
Buổi chiều hôm đó.
Có một vị tộc trưởng.
Đã khóc cho gia tộc của mình...
Và đồng thời,
Cũng cười cho tương lai của mình!
-----Flashback(END)-----