Lúc Đó Ông Đang Nằm Chết Bên Tôi.


Người đăng: evolrediar

Trên một vách núi nào đó. Fugaku đang lớn giọng nói.

“Thiếu Chủ! Xin đừng cản ta, hãy để ta tự tay xử lý tên nghịch tử này!”

Mà Itachi nghe đến những lời đó cũng không hề để ý, chỉ là một bộ lạnh nhạt,
đối với Akashi nói.

“Ta rất cảm kích ngươi đã cứu cha mẹ ta và Izumi, nhưng ta cũng nhắc nhở
ngươi, đây không phải là lý do để ngươi có thể xen vào quyết định của ta…”

“Ngu xuẩn tiểu tử! Đến giờ ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ!”

“Phụ Thân đại nhân! Ngài cũng đã nói mình là người đã chết! Vậy thì việc của
Uchiha xin hãy để con và Sasuke tự mình giải quyết!”

“Giải quyết? Việc ngươi tra tấn thằng bé Sasuke suốt mấy năm qua chính là cách
ngươi giải quyết? Ta hiện tại đã là Senpuji không giả! Nhưng ngươi nên nhớ! Ta
cũng chính là cha của ngươi và Sasuke! Đây là chuyện nhà! Không phải chuyện
gia tộc!”

“Phụ Thân đại nhân!”

“Ngu xuẩn tiểu tử!”

----Khu di tích Bố Con: Ở đây đã từng chứng kiến mấy trăm cái “Phụ Thân đại
nhân/Ngu xuẩn tiểu tử”)-----

Nhìn hai con hàng đang không ngừng cãi nhau, Akashi lúc này cũng là một mặt
WTF???

Đậu má! Tao lại cứu hai thằng, quăng cục HEAL PULSE hồi máu cho cả hai, rồi
cũng ngồi kể con mẹ nó hết những gì cần giải thích cho hai thằng…

Đến cuối cùng bọn nó vẫn là đánh nhau!

Uchiha bịnh “máu xấu” là đéo thể trị?

Cứ cha con anh em gặp nhau liền vác dao ra chặt?

Đậu má bọn mày là đùa tao?

Ok! Fine! I’m out!

Nhưng nói là nói như thế, cuối cùng thì Akashi cũng phải ROAR thêm một phát!
Cắt cơn cả hai.

Đối diện hai tên, một già một trẻ theo thứ tự ngồi hai bên tả hữu. Akashi lúc
này ngồi chính giữa đặt một tay lên đùi, một tay không ngừng vỗ bồm bộp xuống
đất, rặt một bộ lão đại mà chỉ vào mũi cả hai mắng té tát!

“Một thằng thì tối ngày cứ ra rả là vì “ngu xuẩn đệ đệ” thế này, vì “ngu xuẩn
đệ đệ” thế nọ, nhưng cuối cùng lại toàn đi bơm mấy thứ tư tưởng độc hại vào
đầu thằng nhỏ! Mẹ kiếp! Thằng ku đó mai mốt mai mốt đéo điên tao cùi!”

“Việc này ta đã có chuẩn bị, không cần Akashi ngươi lo!” – Itachi nghe xong
Akashi “luận tội”, vẫn không hề tỏ ra hối cải mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt, một bộ
“tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh!” đến nhứt cả nách nói ra.

“Ơn giờ à! Chuẩn bị? Chuẩn bị sẵn thuốc lắc cho nó cắn mà mày cũng gọi là
chuẩn bị? “Koto-Amatsu-Kami” thứ keo con chó này mà mày cũng dám cho nó chơi
thì tao cũng nể mày vờ lờ!” – Akashi khịt mũi khinh bỉ!

Mà vừa nghe đến Koto-Amatsu-Kami, Fugaku không hề nhận thức được rằng mình
cũng là một trong hai thằng “tiểu đệ đang bị dạy dỗ”, liền trừng mắt phẫn nộ
quát lên. “Nghịch tử! Mày định đối với em trai mình sử dụng thứ Genjutsu tà ác
này?”

Itachi cũng là một bộ thấy chết không sờn, quang minh chính đại mà đáp lại.
“Nhưng đó chỉ là phòng hờ tình huống xấu nhất! Con tin tưởng đệ đệ sẽ có thể
tự mình vượt qua được!”

“Silence! I kill du!...Nhìn nhìn con kẹt! I kill du tu!” –Akashi cosplay giọng
điệu của một con “bộ xương” nào đó quát lên.

Sau đó lại quay sang Itachi.

“Mày nói mày tin tưởng rằng Uchia Sasuke sẽ vượt qua? Vậy tao hỏi mày, vì sao
nó lại phải vượt qua, và vượt qua cái gì? Rõ ràng là mày đã biết Danzo đã bị
tao làm thịt, hiện tại trong Làng đã không còn thứ gì có thể uy hiếp đến nó,
vậy tại sao mày còn ép buộc nó phải sinh ra dục vọng sức mạnh? Trong khi mày
thừa biết sức mạnh đến từ lòng thù hận sẽ đéo phải thứ gì tốt đẹp!”

Vừa thấy Itachi định mở miệng nói gì đó, Akashi không hề cho hắn bất kỳ cơ hội
biện minh, mà cắt ngang con mẹ nó luôn.

“Nín! Anh mày còn chưa nói xong! Tao thừa biết là mày sẽ muốn nói cái gì!”

“Ơ…Lúc này không có, về sau sẽ có…Ơ…Sasuke phải tự mình đứng vững trên đôi
chân của mình…Ơ…Sasuke cuối cùng sẽ là gia chủ của Uchiha, nó cần phải có đủ
thực lực để gánh gác trách nhiệm của một gia chủ blah blah blah!”

“Dẹp con mẹ nó đi! Tao quá hiểu mày muốn đi bài gì luôn Uchiha Itachi!…Nhưng
rõ ràng, những lời mày nói đều là là mâu thuẫn, hoặc nói chính xác hơn là tâm
lý của mày ngay từ đầu đã mâu thuẫn!”

“Một mặt, mày tin tưởng vào Sasuke, nhưng mặt khác, mày lại hoàn toàn không hề
tin tưởng thằng bé. Nếu như mày thực sự tin tưởng nó, vậy thì đáng lý ra mày
nên để nó có một không gian riêng để tự mình phát triển, để nó tự mình tìm ra
con đường và đi trên con đường của mình! Mà không phải giống như bây giờ, chỉ
biết đuổi theo mày một cách mù quáng…”

Nói đên đây, giọng nói của Akashi đã trở nên hết sức âm trầm, chỉ thấy đột
nhiên hắn đứng dậy, thong thả đi đến trước mặt Itachi, dùng bàn tay bóp chặt
miệng của Itachi lại!

Mà vô cùng bất ngờ, Itachi lại không hề phản kháng, dường như vẫn chưa hay
biết gì mà chỉ ngồi thẩn thờ mặc sức cho Akashi làm vậy!

Ngay cả Fugaku ngồi đối diện nhìn đến một màn này, cũng đã trợn mắt giật mình.

Nhưng cũng không lâu lắm, lại nghe được giọng nói của Akashi vang lên. Nhưng
lần này, giọng nói ấy đã trở nên vô cùng cô độc và tịch mịch, tưởng chừng như
con người này đã trãi qua vô số nhân sinh…Chỉ nghe hắn nói.

“…Ngoài việc viết ra kịch bản dành cho Sasuke, ngươi cũng đã tự tay viết sẵn
một kết cục dành riêng cho mình, ngươi tìm mọi cách để được chết trên tay tên
“ngu xuẩn đệ đệ” của mình…

“Để hắn không hề hay biết, mặc nhiên trở thành người hùng của gia tộc, trong
khi bản thân ngươi…thì sẽ chết như một tên phản đồ mang đầy tội nghiệt!”

“Ngươi vẫn luôn miệng nói mình là vì tên “ngu xuẩn đệ đệ” đó…Vậy, hãy nói cho
ta biết…”

“Cuối cùng ngươi là muốn hắn sống một cuộc đời dành riêng cho mình, hay là
sống…dưới kịch bản mà ngươi dựng lên?”

Nói đên đây, cánh tay bóp chặt miệng của Itachi đã không biết từ lúc nào di
chuyển lên đôi mắt. Chỉ thấy Akashi đang dùng một tay bịt chặt mắt của Itachi
lại, dùng một giọng nói như Ma Thần mà hỏi hắn một câu…

“Ngươi, là thực sự yêu quý đệ đệ của mình? Hay ngay từ đầu, ngươi chỉ muốn
dùng hắn…như một thứ công cụ để gội rữa cho linh hồn đầy tội nghiệt của
ngươi?”

!!!

“DÙNG TÂM!!!”

“ĐỂ TRẢ LỜI TA!”

Lời vừa dứt, liền chỉ bàn tay của Akashi hiện tại đã hoàn toàn buôn ra, nhưng
rất nhanh, ngón trỏ và ngón giữa cũng chụm lại thành một, nhẹ nhàng mà gõ vào
trán của Itachi một cái…Mà đây, cũng chính là động tác mà Uchiha Itachi…vẫn
luôn dùng để trêu đùa “ngu xuẩn đệ đệ” Uchiha Sasuke!

Mà lúc này, chỉ thấy Itachi như một con rối gỗ, ánh mắt vô thần, từ trong hai
mắt, huyết lệ không biết từ lúc nào vẫn luôn không ngừng tuông ra!

Và sau cú chạm nhẹ vừa rồi, hắn cũng liền ngã người ra đất, nằm trừng mắt bất
động như một cái xác không hồn!

Mãi một lúc sau, hắn mới ôm đầu thống khổ hét lớn!

“Ahhhhhhh!”

Rồi sau đó lại nức nở, run run nói ra một câu…

“Ta…Ta thực sự…yêu quý Sasuke!”

“Ta không hề muốn hắn…phải trở nên như vậy!”

Nghe đến những lời này của Itachi, Akashi đang gồng nãy giờ cũng thở ra một
hơi!

“Đậu móa! Chiêu này học được từ Lưu Bị trong Hỏa Phụng Liêu Nguyên! Lần đầu
tiên áp dụng thực tiễn, cuối cùng thành công! Anh mày đúng là con mẹ nó thiên
tài!”

Mà Fugaku hiện tại cũng đã đi đến bên cạnh Itachi, đỡ hắn ngồi dậy, một mặt
tươi cười hiền từ mà nhìn hắn.

Không ai có thể tin, Hung Nhãn Fugaku nổi danh Mộc Diệp, cũng có lúc xuất hiện
một gương mặt như thế này.

Lúc này, chỉ nghe hắn cười nói,

“Ngu xuẩn tiểu tử!Chào mừng ngươi…”

“Đã trở về nhà!”

[…]

Trở lại căn nhà nhỏ ở Hỏa Quốc, căn nhà vốn chỉ có 3 người này, hiện tại lại
chào đón thêm một thành viên mới.

Không sai! Chính là Uchiha Itachi!

Lúc này trên bàn trà, chỉ thấy có 5 người đang ngồi, phân biệt là Fugaku –
Mikoto ngồi bên trái, Itachi – Izumi ngồi bên phải, còn chính giữa chính là
Akashi.

Senpuji – Uchiha - Taija

Tam đại…cũng không đại cho lắm gia tộc…Đang lần đầu tiên tiến hành họp hội
nghị chi bộ.

Lúc này mới nghe Itachi lên tiếng.

“Akashi, việc của ta xin nhờ ngươi nói lại cho Sasuke, và nếu có dịp, ngươi
cũng nên đưa hắn đến đây gặp Phụ Thân và Mẫu Thân đại nhân, hẳn là thằng nhóc
sẽ rất vui mừng!” – Nói xong cũng liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi!

“Ể ể! Chú định đi đâu?” – Akashi thấy thế liền vội hỏi.

“Ta vẫn còn mang thân phận của Akatsuki, vẫn còn nhiều điều cần ta phải tìm
hiểu.” – Itachi bình thản nói, sau đó liền đội lên nón lá, một bộ dứt lời liền
phải đi.

Nhìn đến con hàng làm Phản Nhẫn cũng làm được đến mẫn cán này, Akashi cũng là
lắc đầu, sau đó đưa tay ngoắc ngoắc ý bảo “chú cứ ngồi xuống!”, sau đó mới
nói.

“Tìm hiểu cái con kẹt!, cái gì không biết thì hỏi anh mày này, đậu mọe! Gì chứ
Akatsuki thì tao hơi bị rành đấy!”

“Ngươi nói thật sao?” – Itachi nghe xong vẫn còn một bộ ngờ vực hỏi lại.

“Chú mày cứ nghe anh…”– Tiếp tục đối với Itachi ngoắc tay, Akashi lúc này mới
bình thản uống một ngụm trà, sau đó liền nghe hắn nói.

“Akatsuki, từ thành viên, thủ lĩnh, thực lực, lịch sữ, và mục đích, tao đều
nắm tất! Mày muốn nghe thứ gì, anh mày sẽ nói cho mày nghe thứ ấy.”

“Đầu tiên là thành viên, gồm có…”

[…]

“Nói như vậy, việc Akatsuki muốn thu thập Vĩ Thú, là vì mục đích thực hiện kế
hoạch Hồi Sinh Thập Vĩ?”

“Mà người thực sự đứng sau màn cho mọi chuyện, lại là tên tiểu tử Uchiha
Obito? Ngay cả sự kiện Cữu Vĩ chi dạ và Uchiha diệt môn đều do một tay hắn
thao túng?”

Lúc này, Fugaku đã trợn trừng mắt, một bộ tức giận đùng đùng liên tục đối với
Akashi đưa ra câu hỏi.

Mà đối mặt với câu những câu hỏi này, Akashi cũng chỉ bình thản uống trà, sau
đó hắn mới từ từ nói.

“Cũng không phải là tại một mình thằng điên này, vốn ban đầu là do Madara…”

“Madara? Uchiha Madara!!!” – Fugaku nghe đến cái tên này cũng liền thất thố
kêu lên.

“Có cái gì đại kinh tiểu quái! Thằng con ông nó đã biết từ sớm rồi kìa!” –
Akashi bĩu môi, sau hất đầu sang Itachi một cái.

Mà Itachi nhìn thấy động tác này, cũng là gật đầu, sau đó trầm ngâm.

“Đêm xảy ra sự kiện Diệt Tộc, con đúng là đã hành động cùng với một người đeo
mặt nạ tự nhận mình là Madara…”

“Hồ đồ! Sao lúc đó ngươi không nói sớm!” – Fugaku nghe đến đây liền phẫn nộ
quát lên.

Mà Mikoto nghe xong cũng liền trừng mắt với hắn.

“Ông có bị điên không đấy! Lúc đó ông đang nằm chết bên tôi mà!”

Akashi: “…”

Izumi: “…”

Itachi: “…”


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #29