7 Chapters Of The Night(1)


Người đăng: evolrediar

“Akashi nói không hề sai…Vốn trước làm gì có chiếc lồng nào, chỉ là chúng ta
tự mình nhốt mình mà thôi.” – Itachi sau khi im lặng ngồi nghe hết câu chuyện
của Fugaku, liền thở dài một câu, sau đó lại nhàn nhạt nói tiếp.

“Mặc dù biết hắn là một tên vô cùng đáng sợ, nhưng hôm nay nghe được những lời
từ Phụ Thân đại nhân, xem ra con lại càng phải đổi mới nhận tri về hắn…”

“Ồ! Vậy ban đầu trong suy nghĩ của ngươi, Akashi là một người như thế nào?” –
Fugaku hứng thú hỏi một câu.

Nghe đến câu hỏi này, Itachi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới từ từ lên
tiếng.

“Là một tên ác ma trong thân xác của một đứa trẻ, có được thực lực mạnh mẽ
cùng vô số thủ đoạn quỷ dị! Là một kẻ được con liệt vào hàng ngũ những kẻ địch
nguy hiểm cấp S, nếu không cần đụng đến hắn thì TUYẾT ĐỐI không đụng đến!”

“Nhưng hiện tai xem ra, thứ đáng sợ nhất của con người này, cũng không phải là
thực lực…”

Nói đến đây, giọng nói của Itachi đã đột nhiên trở nên âm trầm.

“…Mà lại chính là Tâm Cảnh!”

“Tâm Cảnh người này cao đến đáng sợ! Đây mới càng là thứ khiến hắn trở nên
nguy hiểm!

“Thú thật, trong mấy năm qua, con vẫn luôn không ngừng tự hỏi, nếu như phải
đối đầu với hắn một lần nữa thì con sẽ phải ứng phó bằng cách nào?”

Lúc này, Itachi vô cùng hiếm có lộ ra một nụ cười khổ, sau đó mới nghe hắn kể
tiếp.

“Và thật sự làm người bất ngờ, trong vô vàn đối sách được chuẩn bị trước cho
những kẻ địch cấp S, trong đó có cả Thủ Lĩnh của Akatsuki – Lục Đạo Pain! Con
đều ít nhiều có phương án ứng đối…Nhưng chỉ duy độc con người này, là đến tận
bây giờ, con vẫn chưa hề nắm chắc!”

Mà nghe được đến đây, Fugaku cũng là vô cùng bất ngờ, không ngừng truy hỏi.

“Ồ, thế tiểu tử ngươi đã từng giao thủ với Akashi rồi sao?”

“Vâng thưa Phụ Thân! Chính là tối hôm đó…”

------Flashback, Đêm diệt môn------

[…Nightmare – Prologue(đoạn mở đầu)…]

Ban đêm, bầu trời với ánh trăng màu máu, Uchiha gia, tại một nơi nào đó.

Một giọng nói cợt nhã vang lên từ trong bóng tối.

“…Cứng rắn quá man! Tới “ngu xuẩn đệ đệ” của mày, mà mày cũng dám chơi bạo như
vậy! Anh có lời khen dành cho chú đấy!”

“Ai!”

Quay phắt lại, đứng trước mặt Itachi lúc này là một đứa bé 9-10 tuổi, mái tóc
đỏ bay phất phới trong gió.

Nhíu mày, Itachi từ từ mở miệng.

“Akashi Taija, đây không phải là nơi ngươi nên đến ngày hôm nay!”

“Biết chớ! Nhưng là tao vẫn thích đến!” – Đứa bé gọi là Akashi mĩm cười đáp.

Rồi lại nghe hắn nói tiếp.

“Cảnh giết cha, giết mẹ, giết ghệ…mém giết luôn em đặc sắc thế này, không xem
đến thì quá uổng, mày nói…đúng không?”

Đối mặt với những lời giễu cợt, Itachi chỉ lạnh nhạt lên tiếng.

“Đúng là rất đặc sắc! Nhưng tiết mục hôm nay, vốn chỉ dành riêng cho…Người
chết!”

Dứt lời, liền thấy Itachi như vô hình lao tới, đứng trước mặt Akashi, mắt đối
mắt!

Cặp mắt đỏ như máu trừng lớn, nhìn thẳng vào linh hồn!

Vài giây sau, chỉ thấy Itachi quay lưng lại, nhàn nhạt để lại một câu.

“Vốn ngươi nên là người chết! Nhưng hôm nay, máu của những đứa bé vô tội đã
chảy quá nhiều…Không cần thêm một người nào nữa!”

“Ta chỉ đâm ngươi một đao, vượt qua được hay không, còn phải xem vào tạo hóa
của ngươi.”

Bốp bốp!

Chưa kịp rời đi nữa bước, tiếng vỗ tay nhạt nhẽo liền vang lên sau lưng, giọng
nói của đứa bé vang lên lần nữa.

“Ố! Thì ra đây chính là tư vị của Nguyệt Đọc-Tsukuyomi!...Nhưng mà chú làm quá
nhanh, anh xem chưa rõ! Chú mày có thể “show” chậm lại một lần?”

Xào xạc!

Một tiếng gió lướt qua.

Một cảnh tượng giống như ban nãy xuất hiện, cũng là mắt đối mắt, trừng lớn!

Nhưng lần này, lại là một đôi mắt màu đen thâm thẩm, lạnh lùng và vô cảm!

“Ta nghe nói, mỗi một năng lực của Mangekyo Sharingan khi khai mở, đều dựa
trên một tâm nguyện day dứt của chủ nhân, vậy thì nói cho ta biết đi Itachi…”

“Tsukuyomi…Là tượng trưng cho điều gì?” – Giọng nói Akashi lạnh lẽo vang lên.

Vốn muốn chừa cho hắn một con đường sống, nhưng đối với những người đã thành
tâm muốn chết, Itachi trước giờ vẫn luôn sẵn lòng thành toàn!

Xoẹt! Một tiếng huy đao xé gió!

Tí tách! Máu đổ xuống.

Nhưng không phải từ thân thể, mà là từ đôi mắt.

Chỉ thấy, Itachi đang một chân khụy xuống, một tay che mắt thở hổn hển, giọng
nói run rẫy như sợ hãi, đối với Akashi hỏi một câu.

“Ngươi…Ngươi vừa rồi…đã đối với ta làm gì?”

[…0.1 giây trước – Không gian Tsukuyomi – Nightmare I…]

Tại một không gian mà trước giờ vốn chỉ có ba màu, đen, trắng…Và máu!

Chợt xuất hiện một giọng nói

“Tại sao…ta lại ở đây?”

Vô thức một lần nữa sử dụng Tsukuyomi, Itachi đang nghi hoặc lẩm bẩm.

Đưa mắt nhìn về phía trước, lúc này trước mặt hắn, là một cột thánh giá mọc
lên sừng sững, mà trói trên đó là một thằng nhóc tóc đỏ đang nhoẻn miệng cười.

“Giờ thì nói cho ta biết đi! Thứ này, tượng trưng cho tâm nguyện gì của
ngươi?” – Thằng nhóc tóc đỏ cười hỏi.

“Giết những kẻ…”

Không nói hai lời, Itachi lại tựa như u linh đột ngột tan biến, rồi lại đột
ngột xuất hiện.

Đứng bên cột thánh giá, hắn tế đao ra, vung tay chém xuống.

Phâp! Những giọt nước màu đỏ văng lên!

Thằng bé tóc đỏ đang mĩm cười,

Giờ đã không còn cười được nữa.

Lúc này, Itachi mới lạnh nhạt nói hết câu.

“…thích xen vào chuyện người khác.”

Trước giờ vẫn vậy, Tsukuyomi vẫn luôn là lãnh địa riêng của hắn, mà hắn, lại
chính là chúa tể của thế giới này.

Mà Itachi muốn giết ai trong thế giới này, đều dễ như trở bàn tay.

Cuộc đời của hắn đã trãi qua quá nhiều điều không mong muốn, hắn đã vô số lần
muốn thay đổi thực tại, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn nhận ra, thực tại…

Là không thể thay đổi!

Cho nên, chỉ có tại không gian này, thứ không gian dành riêng cho mình, Itachi
mới có thể tìm về một chút cảm giác tự do.

Chợt lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền đến từ phía sau.

“Ngươi là một kẻ đáng buồn…Itachi!”

Vừa nghe đến giọng nói, Itachi liền quay đầu lại! Bởi vì hắn nhận ra được,
giọng nói này là của ai.

Một người rất quan trọng đối với hắn, một người đã từng khiến hắn sinh ra dục
vọng muốn thay đổi tất cả chỉ để cứu sống người đó, nhưng cuối cùng, vẫn là
chết!

Nhưng khi vừa nhìn đến chủ nhân của thanh âm kia, Itachi lại sững người.

“Không đúng!” – Hắn thất thần lẩm bẩm.

Rồi tựa như chợt nhận thức ra một điều gì đó vô cùng đáng sợ, Itachi lại một
lần nữa vội vã quay đầu, run rẫy nhìn về phía cọc thánh giá, nơi đáng lý nên
treo một cái xác bị chém thành hai nửa của một thằng nhóc tóc đỏ.

Nhưng hiện tại, đã là một người khác!

Mái tóc xoăn ngắn màu nâu, gương mặt vốn hiền từ và phúc hậu, lúc này đã trở
nên vặn vẹo đáng sợ, tựa như…Hắn vừa mới qua một sự tột cùng của đau đớn và
tuyệt vọng!

Tỏng tỏng! Từng giọt nước màu đỏ đang không ngừng nhỏ giọt.

Itachi hiện tại đã quỳ gối xuống đất, hai tay ôm chặc đầu, giương to cặp mắt
sợ hãi lần theo dấu vết của dòng nước chảy…

Nhìn lên.

Hắn lại…nhìn lên.

Cho đến khi, đập vào mặt hắn là một đôi mi mắt nhắm chặt, không ngừng đổ máu!

Tựa hồ như vừa bị người nào đó,

Sống sờ sờ móc ra!

CHƯƠNG THỨ NHẤT CỦA ĐÊM: SHISUI UCHIHA

[…Trở về thực tại – Nightmare I(END)…]

“Ngươi…Ngươi vừa rồi…đã đối với ta làm gì?”

Itachi khụy chân xuống đất, một tay che đôi mắt đang không ngừng rỉ máu, giọng
nói run rẩy đối với Ác Ma quát lên.

“Ta chỉ là muốn cho ngươi xem…bản chất thật sự của Tsukuyomi là gì!” – Ác Ma
mĩm cười nhìn Itachi.

Thong thả bước đến trước mặt Itachi, Ác Ma lúc này mới nhàn nhạt hỏi một câu.

“Itachi, nói cho ta biết đi…Tsukuyomi đối với ngươi, có ý nghĩa là gì?”

“Cút ngay!” – Itachi gằng giọng hét lớn, đồng thời cũng từ trong nhẫn cụ bao
móc ra hai thanh kunai, phóng về phía Ác Ma!

Leng keng! Âm thanh kim loại rơi xuống đất!

Itachi lần nữa hốt hoảng nhìn xuống lòng bàn tay đã trống trơn của mình, chỉ
trong vòng vài giây ngắn ngủi, đã hai lần bàn tay của hắn xuất hiện tình trạng
không hề nghe mệnh lệnh của cơ thể.

Một lần là vun kiếm, một lần là ném kunai!

Nhưng cũng không có quá nhiều thời gian cho hắn hốt hoảng, gương mặt Ác Ma mĩm
cười lại một lần nữa gần ngay trước mắt.

Và thị giác của hắn, lại một lần nữa bao trùm…

Bởi máu!

[…Không gian Tsukuyomi – Nightmare II…]

Líu lo! Tiếng chim lánh lót vang vọng.

“Đây là đâu?” – Itachi vô thức tự hỏi một câu.

Sau đó hắn liền đưa mắt nhìn quanh.

Không gian Itachi đang đứng lúc này là một cánh đồng trắng mơn mởn, bầu trời
đỏ thẩm tràn ngập những cánh chim bồ câu đen đang tự do chao lượn.

“Đó là bồ câu sao? Trông không khác gì quạ!” – Itachi lắc đầu nói cười khẽ.

Chợt lúc này, xa xa phía trước vang lên một giọng nói già nua.

“Lão già! Ông càng lúc càng chậm chạp!”

Ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt Itachi là một bà cụ trông đã ngoài 80, mái tóc
dài đã bạc phơ, gương mặt tuy đã xuất hiện vô số đồi mồi và đầy những nếp
nhăn, nhưng từ thần thái và nốt ruồi duyên trên mi mắt liền có thể nhìn ra
được, khi còn trẻ, bà cụ này hẳn cũng là một mĩ nhân.

“Lão già! Là đang gọi mình sao?” – Itachi mờ mịt tự hỏi.

“Bà ơi! Bà là gọi…”

Nhưng còn chưa kịp để Itachi lên tiếng xác nhận, thì lúc này sau lưng hắn lại
xuất hiện một âm thanh.

“Ta tới ngay đây!”

Không đợi Itachi quay đầu nhìn lại, thì một màn quái dị đã hiện ra.

Chỉ thấy một cụ ông, cũng là một bộ cổ lão, nhưng tinh thần lại cực kỳ quắt
thước, đang bước nhanh tiến lại chỗ bà cụ.

Có lẽ do tuổi cao mắt kém nên đã không còn nhìn thấy gì, khi đi đến trước mặt
Itachi, ông cụ không hề né tránh mà chỉ…

Bước xuyên qua thân thể của hắn!

Đi tiếp vài bước thì lại vô cùng khó hiểu đứng sững lại, quay mặt về nhìn về
phía Itachi.

Vẫn chưa kịp định thần sau một màn kì lạ vừa rồi, thì đập vào mắt hắn lúc này
là hai đường rãnh, hằng sâu chạy dài từ mi mắt đến má của ông cụ…

Mà vô cùng trùng hợp, Itachi cũng có một dấu vết tương tự!

Nhìn thấy bạn già của mình đột nhiên đứng lại, cụ bà cũng đã lên tiếng hỏi.

“Gì vậy ông?”

“Không có gì! Chỉ là đột nhiên cảm thấy một cảm giác…quen thuộc…” – Cụ ông nhẹ
giọng đáp lại là một tiếng, nhưng rất nhanh cũng không hề để tâm, bước nhanh
đến bên cạnh bà lão.

Ngồi xuống bên cạnh cụ bà, cụ ông lúc này mới cười nói.

“Yuusuke dạo này không biết vì cái gì, vẫn luôn về nhà muộn…”

“Ông còn đừng nói! Ngay cả Toshiro cũng tỏ ra rất bận rộn, gia tộc không biết
lại đang suy tính việc gì nữa!”

“Từ khi Sarada lên làm Đệ Cữu, vị thế của gia tộc trong Làng cũng đã lớn mạnh
hơn, còn chuyện gì để bọn hắn suy tính…”

“Nhưng ông ơi! Đó đã là chuyện của 20 năm trước, hiện tại Shinpachi của tộc
Shimura trở thành Đệ Thập Nhất, cao tầng chiều gió cũng đã thay đổi…”

“Thay đổi thì đã sao? Chí ít quan hệ giữa gia tộc và làng so với thời của
chúng ta đã là tốt đẹp hơn nhiều lắm, ta không tin bọn hắn còn muốn làm chuyện
gì…”

Đứng ngoài xa, Itachi từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng lắng nghe hai ông bà tâm
sự, mặc dù không hề biết hai người này là ai và đang lảm nhảm về chuyện gì.

Nhưng không hiểu sao, khi nghe hai người họ nói chuyện, Itachi trong lòng lại
chợt xuất hiện…

Cảm giác ấm áp!

Cảm xúc mà từ lâu, hắn dường như đã quên. Cho nên lúc này, hắn đang vô cùng
hưởng thụ mà tận hương giây phút thanh thản ngắn ngủi mang đến cho hắn từ hai
con người xa lạ. Nhưng…

Pháo hoa chóng tàn…

Ngày mừng chóng tan…

Ngay trong giây phút hai ông bà chuẩn bị âu yếm nắm lấy tay nhau.

Thì một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Phập! Đỏ nhuốm đầy bãi cỏ!

Lưỡi kiếm lạnh băng, đã đâm xuyên cổ họng bà cụ.

“Izu……….” – Cụ ông hét lớn một cái tên mà Itachi nghe không rõ.

Mà hắn lúc này, cũng đang thất thần mà nhìn mọi chuyện diễn ra quá sức đột
ngột!

Trong mắt Itachi, hắn thấy cụ ông hai mắt đã đỏ rực, huyết lệ không ngừng
tuông trào nơi khóe mắt.

Kết ấn!

“Hỏa Độn: Phương Tiên Hỏa Chi Thuật!” – Cụ ông phun ra một quả cầu lữa đỏ rực
đánh về phía tên sát nhân!

“Hỏa Độn: Phượng Tiên Hỏa Chi Thuật!” – Kẻ sát nhân cũng đồng dạng sử dụng ra
cùng một chiêu thức, đối kháng nhẫn thuật của ông cụ.

Ầm! Tiếng nổ đinh tay nhứt óc vang lên!

Sau màn khói trắng, đã thấy thân ảnh lão giả và tên giết người đã lao vào đối
chiến!

Nhẫn Thuật đối Nhẫn Thuật!

Thể Thuật đối Thể Thuật!

Nhưng có lẽ tuổi cao sức yếu, nên càng lúc, ông lão càng lâm vào thế hạ phong!

Ầm! Tên sát nhân tung một cú đá, đá bay cụ già ra xa!

Sau đó, hắn từ từ tiến lại.

Giơ cao Kantana trong tay!

Đâm xuống!

Phập! Đỏ lại một lần nữa nhuốm đầy cỏ trắng!

Trừng mắt nhìn đến một màn, trừng mắt nhìn đến giây phút ấm áp hiếm hoi nhanh
chóng bị đập nát.

Itachi lúc này, cũng giống như ông cụ…

Huyết lệ đã không ngừng tuông rơi.

“Đáng chết! Đáng chết! Mau động cho ta!!!!!!” – Itachi trong lòng không ngừng
hét to.

Hắn nãy giờ đã rất muốn xông lên hỗ trợ ông cụ, nhưng hắn hoàn toàn không thể
động! Từ giây phút tên sát nhân áo đen kia xuất hiện, hắn đã hoàn toàn mất đi
quyền điều khiển cơ thể! Hắn không ngừng cố gắng vận chuyển Chakra hòng thoát
khỏi Định Thân Thuật, nhưng dù có làm mọi cách, hắn đều không thể làm gì
được…Đến cuối cùng.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lão giả, từng bước từng bước bị tên sát nhân đâm
vào một kiếm!

“Izu…” – Cụ ông vẫn còn một tia thoi thóp, không ngừng gọi tên cụ bà…

Lão đang lấy tay chống xuống đất, lê từng bước, từng bước một…

Mỗi một bước lão kéo lê, đỏ đã nhuộm đầy bãi cỏ…

Cho đến khi lão già đã tiến đến gần sát bên cạnh bà cụ, vươn tay ra với tới
tay lão bà…

10 cm…

7 cm…

3 cmn…

Đến đây, thì lão già cũng không còn động đậy nữa!

Tay hai người, cuối cũng vẫn không chạm được vào nhau!

“Ahhhhhhhhhhhhhhh!” – Itachi hét lớn lên một tiếng! Ôm đầu thống khổ ngồi quỳ
trên đất.

Chợt lúc này, âm thanh của kẻ sát nhân đã vang lên.

“Ồ! Lúc này thì ngươi đã có thể động rồi!”

Sau đó, lại thấy tên sát nhân hành động hết sức quái dị, chỉ thấy hắn bắt đầu
ngồi xuống, tháo xuống chiếc mặt nạ…

Một gương mặt Ác Ma với mái tóc màu đỏ cũng liền hiện ra.

Lúc này hắn đang dang rộng hai tay, giọng nói như ma chú mà không ngừng vang
lên.

“Giết ta…”

“Lại đây giết ta!”

“Giết ta báo thù cho hai người họ!”

“Ta giết ngươi!” – Itachi gầm to một tiếng, tay siết chặt kantana, vọt đến
trước mặt kẻ sát nhân.

Phập!

Một kiếm đâm thẳng vào yết hầu!

Tỏn tỏn! Từng giọt màu đỏ theo thân kiếm nhiễu xuống đất…

Chợt lúc này, bên tai Itachi vang lên một thanh âm yếu ớt không rõ…

Vô thức ngẩng mặt lên, trước mặt Itachi là một dung nhan mỹ lệ, mái tóc đen
dài tới lưng, nốt ruồi duyên dáng nằm dưới mi mắt phải…

Nhưng ngũ quan lúc này đã trở nên vặn vẹo thống khổ, miệng không ngừng tuông
máu tươi, thần sắc bàng hoàng không thể tin mà nhìn hắn, miệng mấp máy như
muốn nói điều gì, nhưng yết hầu đã bị cắt nát, không thể phát ra âm thanh.

Nhưng từ khẩu hình của nàng, Itachi có thể đoán ra được.

Nàng đang muốn nói hai tiếng.

“Vì sao?”

Lúc này, không gian đã hoàn toàn thay đổi.

Đã không còn bãi cỏ trắng, cũng đã không còn chim chóc.

Mà chỉ có vô số cánh quạ đen ngòm đang bay lượn giữa bầu trời…

Đỏ Máu

CHƯƠNG THỨ HAI CỦA ĐÊM: IZUMI UCHIHA.

[…Nightmare II(END)…]


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #31