Bắt Đầu Chơi Một Chút Rồi.


Người đăng: evolrediar

“Mẹ nó! Thề với mày là tao éo muốn phải làm cái nghề này chút nào!”

Lúc này, Akashi mặt đã nhăn như khỉ ăn ớt mà nhìn vào cái hộ trán ninja Konoha
đang cầm trên tay…

“Nếu ký chủ đã không thích làm ninja như vậy thì sao ngay từ đầu còn ham hố
xin vào trường học Ninja.” – Một con Hệ Thống nào đó bĩu môi nói.

“Ngày xưa tao đòi đi học là để khỏi mù chữ thôi, với lại lúc đó thằng Naruto
nó cũng đã đi học, tao ở nhà một mình thấy…chán chán nên mới xin đi cùng thôi,
chứ ai nói thích đâu! Với lại ai nói với mày học trường Ninja ra là phải làm
Ninja? Bộ mày không thấy mấy thằng học Quản Trị Kinh Doanh xong ra mở quán bán
trà sữa hết à! Tao còn có thằng bạn học 5 năm Y Dược ra chỉ để làm sale dầu
nhớt đây này!”

“Thực ra thì cũng không phải tao không thích làm ninja, nói chung ở cái đất
Konoha này mà không làm ninja thì còn làm cái vẹo gì nữa! Nhưng mà tao vốn chỉ
muốn làm vài năm Hạ Nhẫn rồi kiếm cơ hội chuyển qua làm công tác bàn giấy, như
Giáo Nhẫn hay Y Nhẫn chẳng hạn…Thế éo nào mà lão già lại vứt tao vào cùng tiểu
đội với đám “thái tử gia” bỏ mẹ kia chứ!” – Akashi khóc không ra nước mắt nói.

“Ký chủ à, ký chủ có nhớ là ngày xưa mình đã từng hứa là sẽ “quẫy banh chành”
thế giới Naruto này mà.” – Thống-kun âm dương quái khí đâm dao một con hàng
thích mạnh mồm nào đó...

Không nghe thì thôi, nghe xong liền phẫn nộ, Akashi tức tối chỉ vào Hệ Thống
hét ầm lên.

“Mày còn dám nói! Nếu không phải vì mày quá sida thì anh mày còn có thể “lạc
trôi” đến bước đường này sao!

“Hệ Thống nhà người ta” ai là không “mang ký chủ trang bức, mang ký chủ
phi”…Vừa gặp nếu không phải lễ bao tân thủ đủ cấp lực thì cũng là rút thăm
trúng thưởng hàng thơm, vừa tốt nghiệp liền có thực lực ít nhất Thượng Nhẫn,
tiểu đệ chất thành đống, mỹ nữ xếp thành đàn…

Ai giống như mày, ngoài việc bắt ký chủ tốn “4 năm cơm gạo” nuôi một con ỉn vô
dụng chỉ biết ăn rồi nằm thì mày còn buff được cho anh mày cái gì không? Giờ
đừng nói điên đảo Nhẫn Giới, “ăn dưa” qua hết cái arc Trung Nhẫn Khảo Thí đã
là tạ ơn trời…”

Càng nói càng bi thống, Akashi lúc này đã khóc đến sắp ngất trên cành quất,
chỉ để lại một mình Hệ Thống lặng thầm đang không lầm bầm phun tào...

“Xí! Lúc nào cũng chỉ biết than vãn Hệ Thống không chịu cấp lực, trong khi bản
thân thì lại không thèm ra sức…”

Sau đó lại như vô tình hay cố ý, Hệ Thống lại để lộ ra một thông tin cực kỳ
“oanh tạc” cho bạn đọc…

“Hừ! Nếu như không có ta, 3 năm trước vào đêm đó, ngươi còn có thể đánh bại
được Itachi sao…”

[…]

Trước chưa cần bàn về vụ “nhá hàng” ở trên, nên nói về việc vì sao bạn học
Akashi của chúng ta lại được Đệ Tam “đặc cách tốt nghiệp” cái đã.

Ở chương trước, sau khi đòi lương thất bại, Akashi lúc này đành phải ngửa bài
với Đệ Tam.

“Thế giờ ông muốn con làm sao ông nói mợ nó một tiếng đi! Giờ nuôi hay không
nuôi? Nếu bắt đi làm thì làm công việc gì? – Akashi khoanh tay ngồi trên sofa,
một bộ “lợn chết không sợ nước sôi” đối với Hiruzen Sarutobi nói.

Nhìn đến một màn này, Đệ Tam cũng ngớ người, thằng nhóc này không phải trước
đó liền đi bài “đáng thương” sao, sao giờ lại đột nhiên “cứng” vậy?

Nhưng là người kinh qua song gió, còn thể loại “lươn lẹo” nào mà chưa gặp qua,
Hiruzen lúc này chợt cười lên ha hả đối với Akashi nói,

“Ha ha, thế nhóc con ngươi nói đi, một thằng nhóc không đạt tiêu chuẩn để trở
thành ninja thì nó sẽ làm được gì!”

“Đương nhiên là...tiếp tục làm học sinh ăn cơm nhà nước nuôi a.” – Akashi rất
tỉnh và đẹp trai đáp.

“Ô! Thế Akashi-kun không biết là trợ cấp cô nhi viện dành cho cô nhi chỉ chi
trả đến năm 12 tuổi thôi sao?” – Đệ Tam cười tủm tỉm đáp, sau đó lại nói tiếp,

“Bởi vì đây là thời kỳ hòa bình, không yêu cầu gấp rút về nhân lực nên mới
được con số 12 đó, nếu như vào thời kỳ chiến tranh, trẻ em đến 6 tuổi nếu
không thể trở thành ninja thì cũng phải tham gia sản xuất phục vụ hầu cần để
chuẩn bị cho chiến đấu.”

“Nà ní! Làm sao có khả năng! Đây là trắng trợn bóc lột lao động trẻ em, một
thằng nhóc 6 tuổi thì có thể làm được gì?” – Akashi tức giận nói.

“Vậy là Akashi-kun không biết rồi, ở Làng ta, 5 tuổi tốt nghiệp Hạ Nhẫn, 6
tuổi tấn chức Trung Nhẫn, 12 tuổi trở thành Thượng Nhẫn là chuyện hết sức bình
thường đấy.” – Hiruzen cực kỳ bình đạm đáp.

Vừa nghe, Akashi liền trợn trắng mắt, lòng không ngừng phun tào,

“Đậu móa! Chém gió vừa thôi cha! cả Làng lâu lắm mới lòi được một thằng
Kakashi Hatake, vậy mà còn dám nói là chuyện hết sức bình thường!”

Nhưng thầm phun tào là một chuyện, ngoài miệng nói là chuyện khác, Akashi lúc
này liền rất hiểu lòng người mà “chân chó”(ý là nói hùa, nói vuốt đuôi, nịnh
hót)

“Quả không hổ danh là Nhẫn Hùng a, Làng ta dưới thời cai quản của Đệ Tam ngài
quả nhiên là người tài lớp lớp ạ, thật đáng quý, đáng quý!”

“Nói quá, nói quá, đó cũng là vì Làng ta địa linh nhân kiệt, chứ ta cũng nào
có tài cán chi, ahihi” – Một ông già không nên nết nào đó vừa nghe khen cũng
liền vểnh cái đuôi, nở lỗ mũi…

“Thế Làng ta nhiều người tài như vậy, chắc cũng sẽ không ngại “lá lành đùm lá
rách”, “đùm bọc” cho một vài đứa bé đáng thương nhưng “kém tài” hơn một chút
chứ nhỉ.” – Đã vô sỉ là vô sỉ tới cùng, bạn học Akashi của chúng ta một khi đã
quyết tâm theo đuổi sự nghiệp “ăn cơm nhà nước” thì mặt mũi chỉ là phù du…

“Ô! Thế mà ta lại cảm thấy đứa bé ấy lại không hề kém tài đấy chứ!” – Đệ Tam
lúc này cười như không cười mà nhìn Akashi, vẽ cợt nhã nãy giờ cũng biến mất
không thấy tâm hơi, mà chỉ còn lại một ánh mắt sâu thăm thẳm.

“Éc! Đổi style mà không xi nhan gì hết vậy!” – Akashi trong lòng cũng lộp bộp
một tiếng.

Sau đó liền nghe Đệ Tam nói tiếp,

“Akashi-kun a, ta không biết vì sao ngươi lại tránh né việc trở thành ninja
như vậy, nhưng mỗi người đều có một chí hướng của riêng mình, ta cũng không
tiện quản, nhưng ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, đối với ngươi, Konoha mang
nghĩa là gì?”

Nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của Hiruzen Sarutobi, Akashi cũng biết lúc này đã
không còn là thời điểm để tiếp tục “cà rỡn”, nghe được câu hỏi, hắn trầm ngâm
hồi lâu, rồi sau đó mới từ từ mở miệng,

“Hẳn là…Nhà đi! Một cái nhà vừa xấu vừa bừa bộn…”

Vừa nghe đến những lời này, Đệ Tam có hơi cau mày, nhưng rồi nhất nhanh lại
giãn ra, bởi vì lão đã nghe được câu tiếp theo,

“…Có thể ngươi sẽ thấy nó không lộng lẫy và sang trọng bằng những nơi khác,
nhưng cuối cùng thì cái nhà vừa xấu vừa bừa bộn đó vẫn là nơi khiến ngươi cảm
thấy thoải mái nhất.” – Nói đến đây, Akashi không cấm nở một nụ cười.

Những lời vừa rồi, không phải lời nói dối!

Tuy nói Akashi vốn không đến từ thế giới này, nhưng với hắn, đó đã là chuyện
của kiếp trước.

Hắn kiếp này được sinh ra ở đây, được trải qua 9 tháng 10 ngày nằm trong bụng
mẹ, có được một người mẹ không tiếc tính mạng đổi lấy cho hắn cơ hội chào đời,
có được một người cha, tuy chưa từng thấy mặt nhưng lại chấp nhận hi sinh để
đổi lấy cho hắn một Mộc Diệp không có tai ương, 12 năm trưởng thành và sinh
hoạt cùng với thân nhân và đồng bạn, tất cả những điều là quá đủ để hắn tự
nhận thức được rằng,

Mình là một thành viên của thế giới này.

Việc hắn “may mắn” hơn những người khác, quên uống “Mạnh Bà Thang” nên vẫn còn
sót lại ký ức từ tiền kiếp không phải là lý do để hắn có thể chối bỏ mọi sự
ràng buộc, và càng không phải là lý do để hắn có thể đứng bàng quan mà nhìn
giới này như một kẻ ngoại lai.

Có thể nói, Konoha đối với hắn chính là nhà, là nơi lưu giữ những dấu ấn cho
sự tồn tại của cha mẹ hắn,…và cũng sẽ là nơi hắn lưu giữ sự tồn tại của riêng
mình.

Và dường như câu trả lời vừa rồi của Akashi đã nói đúng tâm khảm của Hiruzen
Sarutobi, chỉ thấy lão cực kỳ tinh thần mà tiến lại gần cửa sổ, lấy ra tẩu
thuốc rít một hơi, thở ra một ngụm rồi phóng mắt nhìn xuống toàn bộ Mộc Diệp,
sau đó lão mới nói với Akashi,

“Ta từng dùng cả đời chỉ để tìm ra câu trả lời, đối với ta, Konoha là gì?”

“Khi còn trẻ, Mộc Diệp đối với ta mang một ý nghĩa đặc biệt to lớn, đây là nơi
mà Đệ Nhất đại nhân, Shinobi chi Thần đã tự tay gầy dựng nên. Sự tồn tại của
nó dính là dấu chấm hết cho một kỷ nguyên chiến loạn kéo dài suốt mấy nghìn
năm, mở ra một thời đại mới cho toàn bộ Nhẫn Giới. Có thể nói, lúc đó trong
lòng ta, Konoha chính là thánh địa của Nhẫn Giả.”

“Đến khi ta ngồi lên được chiếc ghế Hokage, đối diện ta lúc đó là vô vàn khó
khăn và thử thách đến từ các cuộc chiến, Mộc Diệp lúc này đối với ta đã trở
thành một loại trọng trách, một loại tín niệm. Sư Phụ ta, Đệ Nhị đại nhân đã
giao phó nó lại cho ta, ta phải có sứ mệnh bảo vệ và phát dương quang đại nó,
giữ vững vị thế mà nó trước giờ vẫn có, Đệ Nhất Nhẫn Thôn…”

“Và rồi khi ta già đi, Mộc Diệp cũng theo đó mà trải qua biết bao thăng trầm,
Nhẫn Giới Đại Chiến lần 2, Nhẫn Giới Đại Chiến lần 3, Cữu Vĩ chi dạ,….Nó và ta
đã từng chứng kiến biết bao anh hùng được sinh ra, và rồi cũng nhìn thấy biết
bao anh hùng ngã xuống… Cuối cùng thì ta cũng đã hiểu, thì ra lúc đó Đệ Nhất
đại nhân và Đệ Nhị đại nhân, vì cái gì không tiếc hi sinh tính mạng để gầy
dựng và bảo vệ Konoha.

Cũng không phải bởi nó là “Thánh Đại Nhẫn Giả”, “Đệ Nhất Nhẫn Thôn” hay gì
cả,…

Mà đơn giản chỉ bởi vì, Konoha chính là…nhà mà thôi.”

Nói xong, Đệ Tam liền quay sang Akashi,

“Ngươi có thể đưa ta lên bức đầu tượng của mình ở Hỏa Ảnh Nham được không?”

Đang mãi mê nghe kể chuyện, Đệ Tam đột ngột hỏi không khỏi làm Akashi giật
mình,

“Vậy đi a, con xuống dưới lầu đợi ông trước!” – Akashi đáp lại trong vô thức.

Nhưng Đệ Tam lúc này lại nháy mắt nghịch ngợm đối với Akashi cười nói,

“Ha ha! Nhưng không phải đi bộ, ta muốn đi trong…một cái chớp mắt!”

Nghe được những lời này, Akashi không khỏi hốt hoảng mà quay đầu lại nhìn về
phía Sarutobi, nhưng sau một lúc, hắn lại thở dài,

“Ài! Xem ra là bị ông già thích dòm lén nào đó nhìn tới rồi! Thôi! Xem ra
không dấu gì được nữa!”

Dứt lời, hắn liền bước đến bên cạnh Đệ Tam, đặt một tay lên vai lão già, sau
đó.

Biến!

[…]

Trên đường về nhà, Hệ Thống lúc này không ngừng phun tào Akashi,

“Nếu như ngươi lúc đó cứ khăn khăn là mình không biết gì cả, không hề có khả
năng chiến đấu thì lão già làm sao dám đặc cách cho ngươi trở thành ninja a.
Cũng tại ngươi tự mình thích thể hiện, dùng TELEPORT trước mặt lão làm chi rồi
giờ than thở…Đáng đời!”

“Mọe! Bộ mày không thấy anh bị lão địa từ đời nào rồi sao! Còn giấu được cái
rắm ấy!” – Akashi tức giận quát một tiếng, sau đó lại nhìn xuống cái băng trán
Konoha vẫn đang cầm trên tay như suy nghĩ điều gì đó,

Cuối cùng, hắn nở một nụ cười mĩm, nhẹ giọng lầm bầm

“Xem ra, anh mày muốn bắt đầu…chơi một chút rồi!”


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #12