Là Xà Hay Là Cóc?


Người đăng: evolrediar

“Cái đậu mé! Một con khỉ thôi mà, có cần phải chảnh chóa như vậy không chứ
hả!”– Akashi đang cực kỳ phẫn nộ hét ầm lên.

“Tốn tận 4 “bi” chỉ để bắt được một “con” Normal lv 13, lỗ vốn mẹ rồi!” –
Akashi mặt như đưa đám mà nhìn vào quả cầu Pokeball đang cầm trên tay, sau đó
lắc đầu thở dài,

“Chân heo đúng là chân heo, vừa ra đời liền có tiểu đệ theo hầu, chả bù thằng
anh đáng thương nhà nó, aiz!”

Nghe đến đây hẳn là nhiều bạn cũng đã đoán ra được, con Pokemon mà Akashi vừa
chộp được là ai rồi phải không.

Không sai, chính là “Naruto đệ nhất chân chó”, Sarutobi Konohamaru!

Tác giả-kun của chúng ta là vừa xem truyện vừa sáng tác đấy, bởi vậy cho nên ở
mấy chương trước khi vừa chấm dứt tình tiết của chap 1: “Phong ấn chi thư”,
thì đương nhiên lúc này cũng phải qua đến chap 2: “Konohamaru!!” rồi!

Nhắc đến con hàng “Naruto đệ nhất chân chó” này, Akashi cũng là hết sức bất
đắc dĩ, rõ ràng là một nhân vật được giới thiệu từ rất sớm, ngay ở chương 2
liền xuất hiện, còn sớm hơn cả “chánh cung” Sasuke Uchiha và “tiểu tam” Sakura
Haruno. Đáng lý ra đây sẽ là một nhân vật quan trọng, được phát triển xuyên
suốt nội dung cốt truyện, đóng vai trò không kém cạnh gì với Naruto mới phải,
nhưng không hiểu lý do vì sao, Kishimoto lại viết nó trở nên…càng hỗn càng
kém.

Có thể nói, trong suốt bộ truyện thì điểm “sói cháng” duy nhất mà thằng nhóc
này làm được chính là, tự mình K.O được một con Lục Đạo Pain, rồi sau đó
thì…cũng hết con mẹ nó luôn!

Mãi cho đến tận hậu kỳ thì mới bắt đầu được “ân sủng” trở lại, được cho làm
“vú em” của đám “tiểu thái tử gia”, nhưng lúc này tính cách của nó cũng đã bị
thay đổi 180 độ, từ một thằng nhóc “cổ linh tinh quái” đầy linh tính, trở
thành một phiên bản Kakashi wanabe “vơ sừn” 2…

Nói chung là khi nhắc đến con hàng này, Akashi liền tỏ vẽ,

“Chỉ tự trách mày “chân chó” nhầm đối tượng thôi, nếu như mày chọn anh thì đời
đã khác rồi con ạ!”

À mà quên! Nãy giờ chém quá trời gió mà vẫn chưa nói rõ con Pokemon của thằng
chóa này là gì, có lỗi, có lỗi a.

Thực ra thì cũng chả có gì đặc biệt, nó chính là,

Pokemon: Aipom – Nickname: Khỉ-con!

Avatar:
https://cdn.bulbagarden.net/upload/thumb/4/42/190Aipom.png/250px-190Aipom.png

Hệ: Normal

Lv: 13

Stat: (Trực tiếp cho qua! Hiện tại có ghi nhiều thì cũng chả được cái vẹo gì,
khéo lại còn bị mấy bạn chê câu chữ a!” – Một con tác nào đó nói)

Ability 1: Skill Link – Những chiêu multi – hit sẽ luôn đánh ra số lần tối đa.
Ví dụ như chiêu Double Slaps, bình thường khi dùng sẽ đánh ra từ 2-5 hit, vậy
thì với Ability này, luôn luôn đánh ra 5 hit.

Ability 2: Chưa unlock.

[…]

Trở lại cốt truyện, nãy giờ vẫn luôn nấp ở đằng xa, Akashi lúc này đã may mắn
chứng kiến đến một màn “Miệng Độn: Thông Não chi Thuật sơ hiện!” trong truyền
thuyết.

Chỉ thấy trên sân, lá cây đang không ngừng bay múa, một thằng nhóc tóc vàng áo
cam đứng xoay lưng lại cùng một thằng nhóc tóc nâu...đang đội một cái mũ trông
hệt như cái bô trên đầu.

Lúc này, liền nghe thằng nhóc tóc vàng mở miệng,

“Nếu như chú muốn có một danh hiệu phi thường như Hokage, để được mọi người
thừa nhận…Vậy thì việc đó không có, bất cứ một con đường tắc nào đâu!”

“Hú hú hú! Làm tốt lắm em trai! Miệng Độn của chú lúc này đã có được 3 phần
phong phạm của anh mày rồi đấy!” – Akashi nấp một bên nhìn xem, trong lòng
không ngừng hô to bis bis…

“Khặc khặc! Xem ra cũng không phải chỉ có mình ta là có sở thích rình trộm a!”
– Đột nhiên lúc này, sau lưng Akashi chợt truyền đến một giọng cười đầy khả…ố.

“Hú hồn cái…bồn còn nguyên!” – Akashi giật mình nhảy dựng một cái, sau đó liền
quay qua quay lại, dáo dác nhìn quanh.

Tìm một lúc chả thấy ai, Akashi không khỏi tự mình lẩm bẩm,

“Chả lẽ mình bị lão già chết bầm kia ám quẻ đến nước này rồi sao? Đang khơi
khơi cũng nghe được giọng của lão…”

Nhưng vừa dứt lời thì giọng của Đệ Tam lại một lần nữa vang lên,

“Đừng tìm, ta vẫn còn ở văn phòng, nãy giờ ta dùng Nhẫn Pháp: Truyền Âm Thuật
để nói chuyện riêng với ngươi thôi, Akashi-kun, ngươi hiện tại đến văn phòng
gặp ta một chuyến đi.”

“(ʘ言ʘ╬) đậu má! Còn có loại thao tác này!”

Bụp!

[…]

Tại văn phòng Hokage, Đệ Tam vừa ngậm tẩu thuốc vừa cười khà khà nhìn vào quả
cầu thủy tinh trước mặt.

“Hà hà! Lâu lâu hù thằng ku này một phát cũng vui phết…!”

Nhưng lời còn chưa dứt thì sau lưng lão lại truyền ra tiếng,

“Hố hố! Lâu lâu dọa ông cụ này một phát cũng phởn phải biết!”

“Khụ khụ khụ!” – Đệ Tam vừa bị sặc thuốc ho sù sụ, sau đó mặt già liền đỏ lên,
chỉ mũi con hàng đùa “bất nhơn” nào đó hét ầm lên,

“Mẹ mày thằng trời đánh thánh vật! Mày có biết là ông có tiền sử bị bệnh tim
không! Đã dặn biết bao nhiêu lần là không được tự tiện dùng TELEPORT ở văn
phòng của ta mà!”

“Của thiên trả địa thôi người ơi!” – Akashi dửng dưng ngoái lỗ mũi, tỉnh như
ruồi đáp, sau đó tiến lại ngồi xuống ghế sofa, đối với Hiruzen nói,

“Sao? Lại muốn con “biến” đến cái nhà tắm “ngắm live” bà sồn sồn nào?”

“Sồn sồn mụ nội mày ấy! Chuyện đó ông còn chưa tính sổ với mày mà mày còn dám
nhắc! Hôm qua mày tự dưng giở chứng cái gì vậy! Ném ông vào nhà tắm công cộng
rồi một mình “biến” mất, nếu không phải lúc đó ông đây nhanh trí, biến thân
ngay thành một cái cây thì đã bị mấy bà gọi dân phòng đến bắt rồi, mặt mũi Hỏa
Ảnh suốt 70 năm của ông mày liền đem đi hốt rác rồi!” – Hiruzen sừng cồ chỉ
vào mặt Akashi mắng té tát.

“Hê hê! Vui mà ông!...Thế hôm qua biến thành cái cây xong, ông có đánh bài
chuồn không hay lại…tiếp tục ở lại ngắm thêm tí nữa.” – Akashi nghe Đệ Tam
mắng cũng không lấy làm tức, mà còn cười hề hề tiếp tục cợt nhả…

“Khụ khụ!”

Chắc bị nói trúng con mẹ nó rồi, nên Đệ Tam mới ho chữa gượng vài cái, sau đó
lại đổi style không thèm báo xi nhan, trịnh trọng nói,

“Đàng hoàng cái đi, ông đang có chuyện nghiêm túc muốn bàn với mày đây!”

“Ô! Chuyện gì a.” – Akashi lúc này cũng đã ngồi ngay ngắn lại, bình đạm mà
nhìn Hiruzen Sarutobi.

“Ta nghe nói, ngươi ngoài việc biết được nhẫn pháp thời không đặc thù, còn
biết được một số loại…chữa bệnh nhẫn thuật rất không tồi nữa đúng không?” – Đệ
Tam thận trọng dò xét.

Nghe đến những lời này, Akashi đột nhiên nhíu mày lại, trong tích tắc sắc mặt
của hắn bổng trở nên cực kỳ âm trầm, tựa như biến thành một người khác, nhưng
lại rất nhanh biến trở về bộ mặt “cà lơ phất phơ” thường thấy, sau đó liền
nghe Akashi bĩu môi nói,

“Xí, đã trở thành Phản Nhẫn rồi mà vẫn còn tận tâm “đi đêm” với Làng dữ ha?”

Nghe vậy, Đệ Tam liền thở dài,

“Akashi-kun, ngươi hẳn cũng là biết, hắn…không hề là là Phản Nhẫn a!”

Sau đó lại nói tiếp,

“Chuyện năm đó, Làng chúng ta là có lỗi với gia đình hắn, nay nhìn thấy thân
thể hắn bị phản phệ mà càng lúc càng trở nên hư nhược như vậy, ta thực sự
không đành lòng…Akashi-kun, hắn cũng giống như cha ngươi, là anh hùng của
Làng, nếu không ngươi có thể…”

Lời vừa đến đó, liền nghe được Akashi lắc đầu bất đắc dĩ nói,

“Ông ơi! Tên đó là tự mình muốn tìm chết, con cũng không thể làm gì khác
được…Nếu như hắn thực sự cần con cứu, thì đã sớm nên trở về rồi.”

“Ài! Đó là huyết thống bị nguyền rủa sao?” – Đệ Tam hiện tại cũng chỉ có thể
cảm thán,

Cả hai đều trầm mặc hồi lâu, dường như Đệ Tam lúc này lại muốn nói đến điều gì
đó, chỉ thấy lão quay mặt nhìn về phía Akashi, trong ánh mắt mang theo một
chút rối rắm, và cũng có một chút như là…cầu xin.

Lão ngập ngừng nói,

“Akashi…Ta biết tên kia đã làm nhiều chuyện sai trái, nhưng hắn…chịu trừng
phạt cũng đã đủ rồi…ngươi có thể nào, tha cho hắn một con đường sống hay
không? Dù gì đi nữa…hắn cũng từng có công với Mộc Diệp, và hắn cũng là đồng
bạn của ta…”

“Đệ Tam à, cây đương nhiên là cần có rễ, nhưng chỉ điều kiện rằng đó là một bộ
rễ khỏe mạnh, còn nếu như rễ đã hư thối, vậy thì thà đau ngắn còn hơn đau dài,
cắt đi là hơn!” – Akashi lạnh lùng cắt ngang, lần này thì khí chất âm trầm của
hắn cũng không phải chỉ là thoáng hiện trong tích tắc như vừa rồi, mà là hoàn
toàn bạo lộ, sau đó chỉ nghe hắn nói tiếp!

“Hôm nay nếu như ông gọi con đến đây chỉ vì muốn con cứu hai người kia, vậy
thì người trước con sẽ cố gắng hết sức. Nhưng con người sau,…rất tiếc con
không thể phụng bồi.”

Vừa dứt lời, Akashi cũng liền biến mất, chỉ để lại một mình Hiruzen Sarutobi
bần thần đứng giữa căn phòng.

Mãi một lúc lâu, lão mới thở dài,

“Akashi ơi là Akashi! Có đôi lúc nhìn thấy ngươi, ta lại như thấy mình hồi trẻ
tuổi…Nhưng rồi như thấp thoáng gì đó, lại có hình bóng của tên kia…”

“Có lúc, ta tưởng rằng ngươi hẳn là cùng một dạng với thằng đệ tử không nên
nết đó…Nhưng rồi có lúc, ngươi lại trông giống hệt với thằng đệ tử giỏi
giang…”

“Akashi-kun, cuối cùng thì ngươi có thể nói cho ta biết,…ngươi là “thứ” gì
được không?”

Là “Hỏa”…hay là “Ám”

Là “Xà”…hay là “Cóc”?


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #13