Nơi Đáy Vực, Người Đàn Ông Truy Đuổi .


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Pts : Đến hồi truyện gay cấn ! Link nhạc nghe và đọc chương này

jackson.sdqUMTRzIvXy.html

Rừng cây bạt ngàn, một mảng màu xanh thiên nhiên núi rừng, tiếng chim hót líu
lo, tiếng lá cây xào xạc, tiếng thác nước, ao hồ róc rách chảy, Genitsu thoáng
cái như người tỉnh trong giấc mộng, nhìn xung quanh, đôi mắt ngơ ngác hắn
không hiểu mình sao ở đây và như nào.

Mới đây hắn còn đang chạy dọc ngang khắp phố giữa kinh thành to lớn chen lấn
giữa dòng người đông đúc để tìm Nguyệt Như, thế nào chỉ thoáng cái đã lại ở
trong rừng sâu hưu quạnh ?

Genitsu bám một bắp đùi, véo thật mạnh, hắn nhăn mày hiểu ra không phải mơ
nhưng cảnh vật lại hệt như thực, Genitsu tràn đầy khó hiểu, quan trọng hơn
đường ra ở đâu ?

Cố bám chặt vào trực giác và giác quan, Genitsu không dám buông lỏng khi ở một
trong rừng mình không biết, chọn đại một đường, hắn đi thẳng, hiện giờ thay vì
tìm hiểu tại sao, thế nào, Genitsu hắn vẫn nên di chuyển thì hơn.

Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, tiếng sói tru như báo mộng đêm trăng, đôi
chân Mệt mỏi Genitsu đang nhức từng hồi, cổ hỏng hắn có chút khát khô, hắn
tính nhẩm mình đã đi gần nửa ngày, đánh dấu ở khắp nơi nhưng loanh quanh quẩn
quẩn hình như chỉ chỗ giữa, đi tới lui hình như vẫn là nơi được đánh dấu qua,
Genitsu có chút phiền muộn.

Đổi lộ trình liên tục, Genitsu giữa màn đêm đã thấy được ngọn lửa hi vọng, hắn
nhìn thấy một đốm sáng nơi xa chắc hắn là có ai đó đang đốt lửa trải, Genitsu
mừng rơm rớm, cảm khái nửa ngày mình mới có thể ra ngoài.

Bước vào, đôi chân Genitsu chậm dần, lòng nặng trĩu bởi vì hắn bỗng dưng nghe
thấy một giai điệu . ( cố vừa bật nhạc vừa ngâm lời nha, tks )

jackson.sdqUMTRzIvXy.html

Another day has gone
I'm still all alone
How could this be
You're not here with me
You never said goodbye
Someone tell me why
Did you have to go
And leave my world so cold
Everyday I sit and ask myself
How did love slip away
Something whispers in my ear and says
That you are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
But you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
But you are not alone
'Lone, 'lone
Why, 'lone
Just the other night
I thought I heard you cry
Asking me to come
And hold you in my arms
I can hear your prayers
Your burdens I will bea
But first I need your hand
Then forever can begin
Everyday I sit and ask myself
How did love slip away
Something whispers in my ear and says
That you are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
For you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
For you are not alone
Whisper three words and I'll come runnin'
And girl you know that I'll be there
I'll be there
You are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
For you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
For you are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
For you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
For you are not alone...

Trong thoáng chốc đó, trong tiềm thức Genitsu hiện lên khoảng thời gian xa xôi
.

Hắn nhìn thấy mẹ hắn, vẫn nụ cười ôn hòa hiền hậu đó, cái nón lá trên đầu che
đi cái đầu mái tóc đã rối bời vì cái nóng nhưng mẹ vẫn điềm nhiên như không
tay đi dọc đó đây gánh trên lưng là một gánh hàng nặng khiến đôi vai mẹ có hơi
trùng xuống.

Genitsu rơm rớm nước mắt, mẹ hắn, người duy nhất chịu khổ đau nhưng kiên cường
vững bước, dù khó khăn như nào, dù trời đất có quay cuồng ra sao sẽ vẫn điềm
nhiên trở về nhà với nụ cười trên môi, ánh mắt yêu thương chăm lo hắn.

Genitsu luôn nổi tiếng ở trường là một người không biết âu lo, buồn bã, hắn sẽ
không để bụng những người từng bắt nạt hắn, hắn luôn chăm chỉ hơn bao bạn bè
trang lứa, hắn luôn khiến thầy cô phải nể phục vì sự kiên cường nhưng mấy ai
biết là vì sao ?

Genitsu không kể, hắn biết có kể cũng không ai giúp được hắn ngoài bản thân,
hắn có mẹ là tấm gương, nghĩ đến mẹ mình năm nào cũng như tháng nào cũng phải
vất vả nuôi hắn, lo nghĩ hắn đến mái tóc cũng đã xơ, cứng, đôi vai đã hơi sụn
nhưng ánh mắt duy nhất nhìn về hắn chỉ có sự tự hào, động viên, Genitsu chỉ
muốn bật khóc.

Genitsu phải vác ta nặng hơn mình gấp 10 lần, hắn không một câu oán trách, cả
lớp đã nghỉ tập thì hắn lại xin ở lại tập thêm.

Lúc nào ở trong phòng Trọng lực, Genitsu luôn luôn là người ở cuối cùng ra
cũng là kẻ ra trong tình trạng trên cáng, trong khi chỉ cần chịu không nổi áp
lực trọng trường thì có thể ra nhưng Genitsu chưa bao giờ làm vậy.

Hắn luôn cố gắng gấp 10 lần người khác, hắn luôn lạc quan vì so với mẹ, chút
vất vả của hắn đã là gì ?

Ý ức ùa về, Genitsu đôi mắt nhạt nhòa lệ rơi, lại không biết có một con mắt
thâm thúy nhìn hắn.

Genitsu sực tỉnh, một người đàn ông đang chấp hai tay nhìn hắn đánh giá.

Lão mái tóc một màu xanh da trời, con mắt đen như hắn nhưng lại ánh nên sự
bình tĩnh lạ thường không phải ánh mắt cố chấp như Genitsu.

Mặc một cái áo bào trắng, toàn thân không chút khí tức nhưng lại sản sinh ra
một cỗ cảm giác không thể khinh thường.

Genitsu nhíu mày, có chút cẩn thận, tay súc lực chỉ cần người đàn ông kia ra
tay, hắn sẽ tung quyền đấm.

Người đàn ông cánh tay vẫn chấp sau lưng, con mắt nhìn Genitsu ngoài sự dò xét
lại không phản ánh nên gì, Genitsu không thể hiểu.

Mãi sau hắn mới gật đầu," Ngươi là người nơi đây ? "

" Nơi đây ? Ý ông ta là rừng núi này ? " Genitsu ngẫm nghĩ, nói :

" Tôi không ! Tôi bị lạc trong khu rừng này ."

Người đàn ông gãi gãi đầu," Ta không nói người là Tazan, ta nói ngươi có phải
người ở thế giới này ? "

Nhàm chán, Genitsu có chút khó hiểu, " Tazan là ai hắn không biết, người ở thế
giới này thì phải rồi, nó là điều hiển nhiên cần kiểm chứng sao ? Hay người
đàn ông này bị điên . "

Bỗng, ánh mắt người đàn ông thâm thúy đến kì lạ, Genitsu với lực tinh thần
"đen" lúc này lại lạc vào trong ánh mắt đó, có chút không kiểm soát được cơ
thể giật run lên, suýt chút nữa đánh mất thần trí.

Genitsu lùi ra sau, thoát được khỏi ánh mắt đó khiến Genitsu không còn cả dũng
khí nhìn lại khuôn mặt người đàn ông, tay thủ thế, kiên cường," Ngươi là ai ?
"

Người đàn ông hơi ngạc nhiên," Ngươi thoát được ? ". Xong nhìn Genitsu từ trên
xuống dưới lần nữa như không muốn bỏ sót điều gì," Tố chất tinh thần thật khá
! "

Genitsu được khen mà không sướng, nhìn người đàn ông càng tỏ ra cẩn thận, con
mắt chăm chú không rời sợ người đàn ông này bất chợt biến mất tấn công mình.

Người đàn ông năm lần bảy lượt hỏi không được trả lời không buồn phiền trái
lại càng vui vẻ," Từ Từ đừng nóng thanh niên, ta không hại ngươi . "

Genitsu nhíu mày, vẫn không dám buông lỏng.

Người đàn ông bất đắc dĩ, cánh tay hắn từ từ mờ đi, hắn thở dài," Chung quy
không còn lựa chọn . "

Genitsu nghe được mang máng lời nói thì đã thấy người đàn ông biến mất,
Genitsu sợ hãi, lùi lại theo bản năng, người đàn ông xuất hiện ngay chỗ cũ lúc
nãy Genitsu đứng, nhìn thấy tốc độ dịch chuyển đáng sợ người đàn ông nọ,
Genitsu quay đầu chạy thẳng, hắn tin vào linh cảm của mình, người này tuyệt
không thể đánh lại.

Người đàn ông thấy vậy cũng bám riết không rời.

Hai con người, giữa thiên nhiên tối thui, người chạy người đuổi, người đàn ông
càng cảm thấy bất lực hơn," Thằng ranh này sao chạy nhanh cả sóc ? "

Genitsu lợi thế rừng xanh, luồn lách qua từng cành cây kẽ lá hệt như một tên
cướp hoa chuyên nghiệp, thế nhưng người đàn ông cứ bám sát không rời, Genitsu
không khỏi chửi thầm," Tên này không khác Quỷ mị dai hơn đỉa "

Càng ngày càng mờ, người đàn ông sốt ruột," Thanh niên đứng lại, từ từ nói
chuyện ta tuyệt đối không hại ngươi, đây là kì ngộ . "

Genitsu vẫn chĩa mông về phía hắn," Ngươi đi lừa trẻ con đi "

" Ta thật lòng, ta là kì ngộ của ngươi ! "

" Ừ, ừ " Genitsu cắm đầu cắm cổ chạy.

Người đàn ông bất lực, lại bỗng dưng cảm ứng được khoảng trống, hét to :

" Cẩn thận phía trước là vực !!! "

Genitsu vẫn như cũ bỏ ngoài tai, trong tầm mắt hắn chính là một đường bằng
phẳng, chứng tỏ ra khỏi rừng ra mặt bằng phẳng, nơi đâu giống vực ?

Genitsu vẫn chạy, người đàn ông càng mờ nhạt, nhìn về phía Genitsu đã sâu sắc
oán hận," Mẹ nó, tiểu tử này rõ ràng là tazan "

Genitsu cắm đầu cắm cổ chạy, khi ngoảnh lại vẫn thấy người đàn ông nhưng lão
đã càng ngày càng nhạt, nhìn sắp không rõ, Genitsu không khỏi vui vẻ, tuy
không biết tại sao nhưng chắc chắn hắn sẽ không nghĩ là lão sẽ mờ nhạt đến mức
tàng hình, nhìn bộ dáng hốt hoảng của hắn, Genitsu hiểu ra cơ hội mình là phải
câu thời gian.

Genitsu mỉm cười khiêu khích," Tên điên, ngon đuổi . . . "

Chưa nói hết câu, mặt đất bằng phẳng thế nào lại biến mất, Genitsu ngã xuống,
hét thảm, " A a a A a A "

" Mẹ nó, tiểu tử, lão tử nhìn giống kẻ hiếp dâm ngươi sao ? "

Nói rồi cũng biến mất, làn khí xanh chui xuống vực theo Genitsu.


Tà Ác Vương Toạ - Chương #9