Gừng Càng Già Càng Cay


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Tiếu Hồng Trần cường quyền đã không phải chuyện ngày một ngày hai, người ta có
vốn liếng kiêu ngạo, có điều khiến mọi người thắc mắc ở đây là tại sao lại một
đấu giá hội nho nhỏ lại thu hút một lão quái vật như Tiếu Hồng Trần, tuy lão
ngồi phòng 02 nhìn trông chỉ nhỏ hơn Nhị hoàng Tử nhưng liệu ai sẽ nghĩ một
hoàng tử hơn một thống soái thống lĩnh vạn quân ?

Mọi người xì xào nhau, ở đây thế lực lớn không ít nhưng chỉ là đại diện, nếu
giờ đứng ra có phải chăng khí hơi yếu so với lão yêu tinh nhà Tiếu này ? Nếu
khí đã yếu còn cố đứng ra không phải chuốc lấy nhục nhã ?

Không khí trầm lặng, không ai có ý định đứng ra, Lâm Thụ là người đứng trên
sàn với cái nhìn bao quát cũng nắm được tình hình, có chút bất đắc dĩ, giá của
Tam Tự Thể vốn không chỉ thế này nhưng nhìn về xa rộng cũng chỉ biết ngậm
ngùi, không hô mau thì đợi bao giờ hô giờ ai dám đánh mặt một thống soái thực
lực sâu không thấy đáy của đất nước ?

" 150 vạn khí thủy tinh sơ cấp !!! "

Cả sàn đấu giá hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt không tự chủ được dồn về người
vừa nói.

Giọng nói thanh thúy, dịu êm nhưng lại vang lên như một sự khiêu chiến đến một
lão quái vật khiến mọi người không khỏi sững sờ.

Mà người sững sờ hoang mang hơn hết lại là Vũ Minh, vì người vừa ra giá chính
là người ngồi cạnh hắn, Nguyệt Như.

Tiếu Hồng Trần có chút ngoài ý muốn, rõ ràng ở đây ngay lúc này lại có người
chính diện khiêu khích đánh mặt hắn, vốn tưởng hạ mình đến cái sàn nho nhỏ này
đã quá hạ thấp bản thân, nhưng xem giờ bản thân đã bị coi thường bởi một tiểu
bối.

Giang hồ người ngoài hiểu biết về Tiếu Hồng Trần chỉ dừng lại ở một mãnh tướng
sát phạt vô tình, ngang ngược kiêu ngạo nhưng mấy ai biết lão cũng là một lão
thần giữ cửa, tiền vào túi lão cực kì khó móc ra ?

Bản tính keo kiệt của lão chỉ có những người vô cùng thân thiết mới biết, mà
việc một lão quái vật không quản mặt mũi đến đây cũng là tư tưởng đi chợ đen
mua đồ giá rẻ.

Mà Tam Tự Thể là một môn tâm pháp của một Võ Thánh, đối với hắn cũng có ít
nhiều đột phá nhưng nếu không thì cho con cháu đệ tử cũng là một sự tiện lợi,
thế nhưng đang gần đến đích lại bị chặt ngang một cước, Tiếu Hồng Trần lão nhi
cảm thấy như ngậm một con ruồi nơi cuống họng.

" Tiểu bất điểm ngươi là ai ? " Có chút giận giữ, khí thế của Tiếu Hồng Trần
cuồn cuộn lên như biển ập tới phòng của Nguyệt Như khiến Nguyệt Như đổ mồ hôi
từng ròng, Vũ Minh sợ hãi đến suýt tè ra quần, không khí toàn trường cũng căng
thẳng cực độ, Lâm Thụ hoang mang sợ hãi.

Cố bình tĩnh, Nguyệt Như kiên cường," Tiếu tiền bối anh minh thần võ, tiểu nữ
Nguyệt Như của Nguyệt gia tộc, chỉ là một gia tộc nhỏ không đáng nhắc đến . "

Lời lẽ uyển chuyển, tránh nặng tìm nhẹ, một câu không mặn không nhạt đáp lời
Tiếu Hồng Trần.

Nghe thấy Nguyệt Như nói, trong giọng nói không có chút giả tạo miễn cưỡng,
văn nói trôi chảy, thành kính, quả thật lòng Tiếu Hồng Trần cũng có chút hòa
hoãn, thu khí lại, cũng thấy mình dùng khí tràng áp một tiểu bối hơi mất mặt.

Thu khí về, Tiếu Hồng Trần cũng bớt tức giận hơn chút, tỉnh táo suy nghĩ lại
tỏ ra rất tò mò một tiểu bối lấy gì vỗ mặt hắn, nếu không phải để ý mặt mũi
hắn chỉ một cái tát cũng có thể khiến Nguyệt Như chết tan xác.

Đến cái tuổi lão, sống đã bao nhiêu năm, muối đã không chỉ thay cơm, nó thay
cho nước uống hằng ngày rồi, cái gì cũng nhìn nhận vấn đề ở một tầng cao hơn,
không có khái niệm khinh thường bất cẩn tự đắc.

" Tiểu nữ tên Nguyệt Minh Trí ? Hưm Không tệ, nhưng mặt mũi ta ngươi cũng
không cần cấp sao ? "

Con mắt thâm thúy, đôi mắt Tiếu Hồng Trần như nhìn xuyên qua tấm màn đen
phòng, nhìn thẳng vào ánh mắt Nguyệt Như, uy hiếp trong lời nói rõ ràng, người
thông minh đều hiểu.

Lão Tiếu Hồng Trần nói móc, con mắt như thực chất xuyên thấu tâm can Nguyệt
Như, nàng có chút sợ hãi, tâm lí bị đè ép nhưng lúc đó trong đầu nàng lại hiện
lên một hình ảnh quen thuộc, nụ cười tự tin, hắn luôn bình tĩnh sao nàng không
thể ?

Tâm trí kiên định, Nguyệt Như ánh mắt nhìn về hướng ánh mắt Tiếu Hồng Trần,
giọng nói bình tĩnh," Tiểu nữ vạn lần không dám, Tiếu Hồng Trần thống soái uy
vũ bát phương, thực lực sâu không thấy đáy, tiểu nữ chỉ là một tiểu bối mang
lòng sùng bái thống soái muốn được thống soái để ý đến, nếu sùng bái thống
soái là không nể mặt ngài, tiểu nữ nguyện chịu vạn kiếp bất phục.

Vỗ mông ngựa trần trụi, thổi phồng Tiếu Hồng Trần đến tận mây xanh, bất quá
đây là cách cho Tiếu Hồng Trần thể hiện lớn mà lão rất thích.

Đến tuổi lão Tiếu Hồng Trần, những lời có cánh như này nghe thấy rất nhiều từ
đám con cháu nhưng trong lời chúng luôn có một cỗ cảm giác kiêu ngạo với mùi
vị khác biệt hơn, thiếu tự nhiên, nghe Nguyệt Như lão lại thấy lòng nâng nâng
khó tả cũng dịu dàng không ít :

" Ha Ha, quả nhiên vẫn là tên Nguyệt Minh Trí có con gái tốt, ngươi quá lời
rồi tiểu nữ . "

Khiêm tốn, phải khiêm tốn . . . ( Tiếu Hồng Trần nghĩ )

Nguyệt Như cười tươi, rất nhẹ nhàng nói tiếp :

" Tiểu nữ chỉ nói sự thật, nay được thấy Thống soái bằng sương bằng thịt quả
thật tiểu nữ vô cùng hạnh phúc, Tam Tự Thể tiểu nữ xin được lấy về tặng thống
soái nhân dịp gặp mặt ."Ánh mắt Nguyệt Như tóe tinh quang, nhưng biến mất mau
chóng, vui vẻ vẫn giọng điệu sùng bái nói.

Tiếu Hồng Trần phổng cả mũi, được khen đến trời đất cũng quay mòng mòng, có
cảm tưởng mình vô địch quần hùng mất rồi, lại nghe đến Tam Tự Thể nghe sao một
thứ hạ phẩm cũng phải để hậu bối tặng có chút bất mãn :

" Cái gì mà tặng ta, ta tiền bối phải tặng tiểu bối mới đúng, hình như sinh
nhật tiểu nữ ngươi mới qua ha ? 200 vạn khí thủy tinh sơ cấp, gói gém tặng
tiểu nữ cho ta, ai tranh ta quyết không nể mặt . "Ánh mắt vui cười hóa sát
khí, quét lui toàn trường.

Lâm Thụ há hốc mồm, Nhị Hoàng Tử gần rách cả khoang miệng, không khí im lặng
bao trùm nơi đây. ..

Cũng lúc này mọi người chỉ biết một ý niệm quy nhất, "gặp quỷ rồi !"

Nguyệt Như có chút đắc ý, " Cảm ơn thống soái "

Giọng nói tràn đầy vui vẻ hồn nhiên, đến tận lúc này Tiếu Hồng Trần vẫn không
biết không khí xung quanh thay đổi, đối với Nguyệt Như lão già cũng sinh ra
một phen cảm khái vô cùng hài lòng, nhìn Nguyệt Như bỗng dưng thuận mắt đến lạ
kì.

Sự hào phóng của Tiếu Hồng Trần khiến mọi người một phen vui vẻ, cảm thấy
thống soái hóa ra rất dễ gần, cái gì mà lãnh huyết, độc đoán là lời đồn sai sự
thật.

" Ha Ha, quả nhiên Thống Soái uy vũ, rộng lượng, tiền bối ta cũng muốn tặng
ngài cuốn Tam Tự Thể kia ."

Lời có cánh vang lên, lần này không phải Nguyệt Như là một thanh niên ngoại
hình tuấn mỹ, không biết tự bao giờ đã đứng ra khỏi màng chắn phòng vip 05, tư
thế hiên ngang ngay thẳng với diện mạo đẹp mã hắn khiến không ít quý phụ ngây
ngất.

Thương nhân lại nắm bắt tình hình nhanh, nghe thấy câu nói vừa phát ra hiểu
ngay rằng thanh niên kia đang thừa nước đục thả câu, trong lòng không khỏi cảm
khái, hối hận mình sao không phát hiện sớm hơn.

Thương nhân đấm ngực dậm chân tiếc nuối, Nhị hoàng tử cũng sững sờ con mắt
ghen tị nhìn về thanh niên kia.

Tiếu Hồng Trần liếc sơ qua, thái độ lại chuyển ngoắt cái 180 độ," Ồ ngươi là
Thái Hiền Đinh con của Hiền Điện đại vương ? Tấm lòng ngươi ta nhận ! "

Thái Hiền Đinh sững sờ, sự tình đã đi ngoài ý muốn của hắn, bây giờ hắn mới
hiểu mình vừa ngu si mức nào, tức hộc máu không biết làm gì, tự dưng thò đầu
ra lão trảm, vừa thẹn vừa giận, chửi thầm trong tim, " Lão cáo già "

Xung quanh mọi người lại nén nhịn cười, thầm may mắn mọi thứ chỉ dừng ở suy
nghĩ.

Nhị Hoàng Tử mặt đen, độ cáo già Tiếu Hồng Trần trong mắt hắn đã lên tầm cao
mới.

Tiếu Hồng Trần cho một kích trí mạng," Đặt 250 vạn khí thủy linh cho ta, hôm
nay Thái Hiền Định vương tử nể mặt lão phu . "

Thái Hiền Đinh ngất . . . 250 vạn, hắn phải bán thân rồi !

Cũng lúc đó, mọi người không khỏi cùng mặc niệm cho Thái Hiền Đinh, cảm khái
cùng nghĩ :

" Gừng càng già càng cay "

Pts: theo dõi tiếp nào các chiến hữu !!!!


Tà Ác Vương Toạ - Chương #8