Tà Nguyệt


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Tiếng gió ù ù tai, Genitsu hoảng loạn, dù tâm trí kiên cường nhưng nếu rơi từ
độ cao không rõ xuống một cái vực không đáy là ai cũng sẽ rơi vào trạng thái
hoảng loạn.

Con mắt đang bị áp lực gió làm cho khép chặt lại vào nhau, Genitsu lại nhìn
thấy người đàn ông nọ, có thể do không bị cái gì cản, lão đã áp sát đến trước
mắt Genitsu cứ vậy trôi nổi phía dưới hắn, lần này Genitsu nhìn rõ người này
hơn, rõ ràng là một linh hồn không thực thể, bảo sao liều mình phi xuống, vốn
lão đâu sợ chết, có điều lúc này Genitsu hắn sợ . ..

Người đàn ông nhìn Genitsu có chút giễu cợt," Con mẹ nó, tiểu tử này bắt lão
tử chơi mèo đuổi chuột, lại cho lão ăn bơ cùng chuối cả nải, nếu không phải
xung quanh không có cô em xinh tươi nào không phải lão tử bị xấu hổ đến chết
đi sống lại ? "

" Chúng ta thỏa thuận đi, tiểu tử, hiện giờ ngươi đang rơi xuống Địa Ngục Chi
Thủy, ta đoán là rơi xuống thì xác mi bị nung, hồn mi thì bị nuốt, nói chung
là vạn kiếp không được siêu sinh, nếu nghe ta giờ một mạng, à không 2 mạng còn
được cứu về, nếu không chết là mi, ta chỉ chết cách khác . "

Genitsu tâm trí đang hoảng loạn, người đàn ông lại nhiều lời đến vậy, hắn nghe
câu được câu không, nhưng vẫn vội đáp, " Dài dòng, cứu người nói tiếp "

Người đàn ông lắc đầu," Ta không tin ngươi "

Genitsu tức xém tự đấm bụng mình để hộc máu, " Đây là ăn miếng trả miếng "

" Lão nhân gia nhà ngươi, già hơn ta cả chục cái tuổi cũng quyết ăn chặn từng
chữ, ta hứa được chưa, nhanh "

Người đàn ông thế mới thỏa mãn," Ồi giời, nói mợ nó từ đầu ta đỡ mất công
đuổi, làm kiêu với lão tử thiệt thòi không một 1 triệu cũng phải nghìn người
ăn phản đame "

Thoáng nghĩ, người đàn ông trực tiếp chui vào trán Genitsu," thả lỏng thần trí
"

Genitsu hơi lo lắng bị đoạt xá, hắn rất ham đọc sách nên vô cùng rõ ràng một
cơ thể chỉ một linh hồn, nếu nhiều hơn, linh hồn mạnh sẽ cắn nuốt linh hồn yếu
đoạt thể xác, nhưng đứng trước việc linh hồn biến mất nếu giờ sống sau phản
kháng từ từ có khi vẫn còn cơ hội.

Thoáng chốc, từ trán Genitsu phát quang, biến mất, Genitsu ngất lịm đi lần
nữa, cánh tay Geitsu đỏ rực lên tụ thành một điểm, một hình xăm đầu lâu nhỏ
giữa đốt ngón tay trỏ dần dần xuất hiện mà hắn không hề hay biết.


Một giấc mộng li kì, ánh mắt Genitsu cay cay, cái mũi hắn nhíu nhíu vực mình
dậy thì đã thấy mình đang được nằm trên giường, Genitsu lắc lắc đầu, những hồi
tưởng người đàn ông, cái vực Địa Ngục Chi Thủy, tất cả những cơn ác mộng đó
vẫn còn xuất hiện trong đầu hắn.

" Lại ngủ mê rồi, thật là ác mộng mà . " Genitsu lẩm bẩm.

Tay với với vịn vào thành giường dậy, bước đến chiếc gương, Genitsu chả biết
mình đang ở nhà ai, tiềm thức hắn cứ tự dẫn lối hắn đi, ngồi vào cái ghế, nhìn
mình trong gương, Genitsu thoáng bình tĩnh.

" Vẫn ổn, may chỉ là một giấc mơ "

" Cái này thì ta rất hoài nghi, Genitsu ? "

Genitsu giật bắn mình, quay ra sau, một bóng người quen thuộc, ám ảnh hắn đến
thần trí mơ hồ mà ngỡ trong giấc mơ nay xuất hiện trước mặt hắn.

Genitsu trở nên tuyệt vọng," con mẹ nó, vẫn là thật ! "

Người đàn ông mái tóc xanh cùng con mắt đen, khuôn mặt lãng tử phong trần, mặc
một bộ áo trắng trông có vài phần giống mấy lão đạo sĩ, dương đôi mắt nhìn
Genitsu chăm chú.

Genitsu rất không thoải mái khi bị nhìn, hắn không hề muốn cả cơ thể mình lại
là thứ bị một tên đàn ông dùng một con mắt thưởng thức soi mói, buồn bực
Genitsu hét lớn :

" Lão đạo sĩ thối, tặc nhãn lão xin thu về đi ! "

Người đàn ông vui hoá giận dữ, " con mẹ nó, lão tử cong . A không, thẳng không
phải cong "

Ánh mắt thưởng thức thoáng bởi câu nói Genitsu biến thành ánh mắt khinh bỉ
chán ghét," không phải lão tử với ngươi linh hồn dung hợp hiểu được quá khứ
cùng cuộc đời ngươi ta mới lười để ý, tưởng mình ngon a "

Genitsu nhìn ánh mắt người đàn ông, rõ ràng nhìn thấy sự khinh bỉ, lòng tự tôn
bị tổn thương sâu sắc, " Tiên sư nó mà, thiên lý nơi đâu, dâm lão thần côn vứt
ta mị nhãn, ta chửi lão khinh bỉ ta ? "

Hai người một bụng chửi thầm đối phương, ánh mắt hai người đã dần thành viên
đạn, giao tranh lần này chính là ánh mắt.

Hai người lườm nhau, hồi lâu nhưng vẫn là Genitsu thua, con mắt hắn có chút
cay cay.

Người đàn ông thấy thế mới như trẻ con, hoà hoãn, tự đắc :

" Đó, đánh với ta chỉ thiệt thôi, mi nghĩ linh hồn mi mạnh hơn ta hay ý chí mi
có thể độc cô cầu bại ? "

Genitsu thua thiệt đã buồn bực, người đàn ông nói nhảm hắn chả quan tâm, bật
phắt lên chỉ thẳng hắn :

" lão đạo sĩ thối, ta cóc cần biết Độc Cô Cầu Bại là ai nhưng ta chắc chắn
không để lão cắn nuốt linh hồn ta, đoạt xác thân thể ta đâu ."

Genitsu lườm lườm, hắn biết mình yếu hơn sức mạnh cơ bắp, linh hồn cũng yếu
hơn rất nhiều nhưng nếu tỏ ra yếu thế thì sẽ chắc chắn chỉ như con đường chết
.

Người đàn ông nghe Genitsu hiểu hắn đã hiểu nhầm, dẫu sao hai người cũng chưa
quen nhau lâu nên không hiểu về nhau cũng bình thường.

" Trước tiên, ta giới thiệu chút, ta tên Tà Nguyệt, mi có thể gọi lão Tà cũng
được, ta đến từ một nơi khác, ta không biết đây đâu nhưng khí ở đây thực sự
quá yếu, nếu phải nói ta cảm thấy hơi ngộp thở, phải chăng mi đang ở phòng tập
nén khí . " Người đàn ông tên Tà Nguyệt từ tốn nói.

Genitsu bình tĩnh lại rồi, nghe giọng điệu có vẻ không có ý muốn làm hại mình,
Genitsu thở phào vui vẻ rồi, qua loa chào hỏi Genitsu cũng định giới thiệu
chút bản thân, có điều bị chặn lại.

" ta biết ngươi là ai, thế nào, Genitsu gia cảnh ngươi thật đáng thương, ta
thông qua quá trình dung hợp với ngươi ta cũng vô tình dung hợp cả với các kí
ức này ."

Nhăn mày, Genitsu có chút tức giận," thế này không khác gì khoả thân trần trụi
trước mặt tên Tà Nguyệt này, chả nhẽ mình trước mặt hắn hoàn toàn không có gì
là bí mật ? "

Genitsu còn định đứng lên chửi nhảm hai ba tiếng, Tà Nguyệt cánh tay đã giơ
lên cản, nói tiếp :

" Cũng phải nói chính vì thế ta mới có thể hiểu ngươi và cũng như cái thế giới
này, nó rất tương tự thế giới ta có điều khí đây quá thấp, bảo sao ngươi mới
yếu ớt như này, may ngươi có ta, ta sẽ giúp ngươi ."

Genitsu cười lạnh," cái gì giúp với chả không giúp, hắn không tin trên đời này
không có của cho không, càng không tin một kẻ mới gặp mặt sẽ cho mình lợi ích
gì lớn hay là nói thật, tốt nhất vẫn là chào nhau lẹ rồi đi cho nhanh, Genitsu
không hứng thú "

" Khỏi đi, ta không cần, ta có thể tự lực cánh sinh "

Tà Nguyệt cười cười, nụ cười vì đã tiên liệu trước :

" Ta tin ngươi rồi sẽ đồng ý, tham vọng của ngươi rất lớn, chỉ có điều giờ
ngươi chưa biết mà thôi, thứ hai, ngươi còn người cha già phải chăm sóc mà
ngươi lại cho hắn lên nơi ngoạ hổ tàng long, hang hùm hiểm địa, ta không biết
nói người là người dũng trí giả ngu hay bị bại não thiếu chất xám bẩm sinh
nữa, cái thực lực ba cái móng chân quèn ngươi thì cha con ngươi sẽ sớm ngày
cùng chết . "

Tà Nguyệt tỉ mỉ nói, Genitsu có chút lặng im, có khi do sự quyết định vội vàng
và sự lo lắng đến an nguy cho người cha khi mẹ mới mất, Genitsu có chút hành
động thiếu suy nghĩ, nếu đúng như Tà Nguyệt nói, Genitsu đang mang điểm yếu
mình trưng bày cho mọi kẻ thù biết để nhắm tới.

Genitsu gây thù không nhiều nhưng không phải không có, mình không thể bảo vệ
cha 24/24 cũng không thể cho cha quay lại vì sợ sự trả thù của đám thổ phỉ.

Có chút muộn phiền, ánh mắt Tà Nguyệt cứ chăm chăm nhìn Genitsu.

" Vậy ta phải làm sao ? Genitsu mê man. "

" Hãy làm đệ tử ta đi, "


Tà Ác Vương Toạ - Chương #10