Nhị Tinh Luyện Khí Cảnh Giới


Người đăng: ♥๖ۣۜTrong ๖ۣۜSáng-♥-๖ۣۜVô ๖ۣۜTà♥

Như đã hẹn trước, Thiếu Thiên tới đón Diệp Thiên Vu. Hôm nay nàng mặc một bộ
quần áo mới, đầu tóc gọn gàng, lúc này mới trông nàng giống một bé gái tám
tuổi bình thường.

Thiếu Thiên đem nàng ra khỏi Địa Tinh Châu, khung cảnh xung quanh chính là bên
trong phòng hắn. Thiếu Thiên đưa cho Thiên Vu một cái lệnh bài được làm bằng
kim loại, bên trên có khắc ký hiệu biểu thị Mặc gia, đặc biệt khắc tên của hắn
rồi nói

"Từ giờ trở đi ngươi sẽ theo hầu hạ ta, trở thành nô tỳ của ta, thân phận ta
là bang chủ Thiên Long bang tuyệt đối giữ bí mật. Còn có, nếu như có ai hỏi
ngươi bất cứ vấn đề gì ngươi cứ việc trả lời là không biết. Đã rõ chưa?"

Diệp Thiên Vu suy nghĩ một chút sau đó gật gật đầu biểu thị đã hiểu. Thiếu
Thiên lại nói

"Hiện giờ ngươi đi tìm Mộc Phi Hành, hắn là trưởng quản, đem lệnh bài tới kêu
hắn phân phó cho một chỗ ở sau đó lập tức báo cáo ta. Đã biết chưa?"

Diệp Thiên Vu gật gật đầu, Thiếu Thiên ra hiệu cho nàng đi ra ngoài sau đó
không khỏi thở dài một cái. Dù sao đi nữa Diệp Thiên Vu cũng chỉ là một đứa
trẻ tám tuổi, hy vọng nàng không lỡ miệng để lộ bất cứ điều gì liên quan đến
hắn.

Thiếu Thiên vừa lấy khăn lau mặt đã thất Thiên Vu trở lại, vẻ mặt lúng túng

"Bang....thiếu gia! Nơi này quả thực lớn quá, nô tỳ sợ lạc!"

Hai mắt Thiên Vu rưng rưng nước mắt. Thiếu Thiên cái này cũng không thể trách
Thiên Vu được, bản thân hắn từ nhỏ đến giờ cũng đã đi lạc mười mấy lần huống
hồ là người mới đến như nàng. Thiếu Thiên bất đắc dĩ đi đến nắm tay nàng đưa
nàng đến chỗ Mộc Phi Hành. Diệp Thiên Vu được Thiếu Thiên nắm tay, khuôn mặt
nhỏ bé non nớt khẽ ửng hồng.

Băng qua mấy cái hành lang dài dẫn đến một khu ở dành cho nô bộc của Mặc gia,
Thiếu Thiên dẫn Thiên Vu đi đến gian nhà lớn nhất gõ cửa

"Ai đấy?"

Một giọng nói khàn khàn từ bên trong vọng ra. Thiếu Thiên khóe miệng nở một nụ
cười, quạt gỗ trong tay mở ra phe phẩy mấy cái

"Mỏ khoáng thạch ở sau núi không biết đã khai thác hết hay chưa?"

Mộc Phi Hành nghe được câu nói này liền thần sắc có chút sợ hãi mặc vội quần
áo chạy ra mở cửa. Nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên hắn lập tức vẻ mặt nịnh bợ

"Thiếu gia sáng sớm đại giá quang lâm không biết tìm nô tài có chuyện gì?"

Thiếu Thiên cười lạnh, vẻ mặt nịnh bợ cũng không tệ. Thiếu Thiên đóng quạt lại
lạnh nhạt nói

"Vào trong nói chuyện"

Sau khi Thiếu Thiên và Diệp Thiên Vu bước vào, Mộc Phi Hành nhìn ngang ngó dọc
sau đó đóng cửa lại đi pha trà. Thiếu Thiên không vòng vo mà nói thẳng

"Mộc Phi Hành, hôm nay chính là ngày tốt"

Câu nói này chính là một loại ám hiệu, Mộc Phi Hành nghe thấy liền lấy từ dưới
gối ra một xấp ngân phiếu đưa cho Thiếu Thiên. Thiếu Thiên trước hết xem qua
một chút, đếm qua đếm lại rồi gật gật đầu, đem ngân phiếu thu vào nhẫn không
gian.

"Cái mỏ khoáng thạch đó theo như ta phỏng đoán ít nhất cũng phải hơn một ngàn
viên linh thạch tam phẩm, số linh thạch nhất phẩm cùng nhị phẩm chắc chắn
nhiều hơn con số một ngàn."

"Thiếu gia quả nhiên anh minh" - Mộc Phi Hành gật đầu nói

Hai tháng trước Mặc gia khai khoáng hết linh thạch bên trong một cái mỏ linh
thạch, nhưng Thiếu Thiên dựa theo hiểu biết của mình mà khẳng định bên trong
chắc hẳn vẫn còn nên nửa đêm một mình đi đào thử, kết quả sau một tuần đào bới
phát hiện quả nhiên còn linh thạch.

Thiếu Thiên việc này nên làm gì? Đi báo với gia gia hắn lĩnh thưởng? Hắn đâu
có ngốc như vậy, tự mình đứng ra khai thác không phải có lời hơn sao? Nói với
gia gia hắn, hắn cùng lắm được thưởng mấy viên linh đan nhất phẩm, với số tiền
thu được từ việc bán linh thạch hắn dư khả năng mua cả ngàn vạn viên linh đan
nhất phẩm.

Thiếu Thiên bắt tay với Mộc Phi Hành khai thác mỏ linh thạch này, đem lợi
nhuận chia mỗi người một nửa. Mỗi tháng một lần Thiếu Thiên tới chỗ Mộc Phi
Hành lấy ngân phiếu, Mộc Phi Hành cũng là người biết điều làm ăn sòng phẳng
không lừa gạt Thiếu Thiên.

Thiếu Thiên phe phẩy quạt nói

"Tớ khôn biết chọn chủ hiền, ngươi đi theo ta nhất định không chịu thiệt!"

"Phải! Phải! Thiếu gia còn gì dặn dò nô tài?"

Thiếu Thiên chỉ quạt về phía Diệp Thiên Vu rồi nói

"Nàng là người của ta, ngươi an bài nơi ở tốt một chút, sau này ngân phiếu cứ
đưa cho nàng ta, kẻo thấy ta đến đây nhiều có kẻ sinh nghi."

Mộc Phi Hành suy nghĩ một chút rồi gật đầu

"Thiếu gia nói phải, nô tài sẽ lập tức đi an bài cho tiểu cô nương này"

Diệp Thiên Vu vẻ mặt có chút sợ sệt cùng lo lắng, Thiếu Thiên thấy vậy liền
nói

"Đi theo hắn, hắn không ăn thịt ngươi đâu mà sợ"

Nói rồi Thiếu Thiên cũng lập tức rời khỏi. Hôm nay hắn có hẹn chơi cờ với gia
gia hắn, tuy rằng lần nào gia gia cũng chấp hắn nhưng hắn vẫn không thắng được
gia gia lần nào. Mặc Thiên Nhân không khỏi lo lắng hỏi Thiếu Thiên

"Thiên nhi, con từ nhỏ đã không chịu luyện võ sau này bằng cái gì kiếm ăn?"

Ngưng một chút ông lại nói

"Thiên nhi, đại lục khắp nơi đều luyện võ, nhà nhà luyện võ, người người luyện
võ, người không có tu luyện sẽ không được người ta coi trọng"

Thiếu Thiên biết gia gia đây là lo lắng sau khi ông mất Thiếu Thiên sẽ bị
người ta bắt nạt thế nhưng không phải là hắn không luyện võ chỉ là không ai
biết là hắn cũng luyện võ mà thôi. Thiếu Thiên nghe thiên hạ đồn đại gia gia
của hắn có ba bộ tự sáng võ kỹ vô cùng thần kỳ, phàm là người có cùng cảnh
giới liền dễ dàng đánh bại, đối với người cảnh giới cao hơn một cấp bậc nhỏ
vẫn có thể đánh hòa.

Chỉ tiếc cả đời này gia gia của hắn chỉ có thể dừng chân tại cảnh giới Cửu
Tinh Võ Vương nếu không nhất định xưng bá thiên hạ lưu danh sử sách. Tuy là
như thế gia gia của hắn tại Bạch Hổ thành đã được xem là siêu cấp thiên tài
bởi đa số những người tu luyện chỉ dừng chân tại Võ Tôn, vậy mà ông đột phá
đến Võ Vương, lại thiếu một chút nữa đột phá lên Võ Đế.

Võ kỹ do gia gia tự sáng tạo ra, nghĩ đến đây Thiếu Thiên nổi hứng mãi không
thôi. Hắn đánh liều hỏi

"Gia gia, hay là người dạy cho con ba bộ tự sáng võ kỹ của người đi?"

Mặc Thiên Nhân nhất thời có chút ngạc nhiên, sau đó ông nói

"Muốn luyện được tự sáng võ kỹ của gia gia con phải đạt tới ít nhất là Nhất
Tinh Luyện Khí"

Thiếu Thiên cười gian tà

"Vậy nếu như con đã đạt tới vượt qua cả Nhất Tinh Luyện Khí cảnh giới gia gia
sẽ truyền cho con chứ?"

Nghe được lời này Mặc Thiên Nhân lập tức kinh hãi, tám tuổi đột phá vượt qua
cả Nhất Tinh Luyện Khí ư? Không thể nào, từ phi là thiên tài trong thiên tài
mới như vậy. Thiếu Thiên đây là đang muốn cùng ông nói đùa sao? Được, nói đùa
thì nói đùa

"Nếu ngay bây giờ cháu phát huy được sức mạnh Luyện Khi cảnh giới ta liền đem
ba bộ tự sáng võ kỹ của ta truyền lại cho cháu"

Thiếu Thiên vẻ mặt đắc ý

"Gia gia, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!"

"Được quân tử nhất ngôn!"

Thiếu Thiên trong đầu thầm nghĩ gia gia đừng có hối hận nha. Thiếu Thiên tay
trái nắm lại thành quyền đánh ra một chưởng, chưởng lực có hình nắm đấm màu
trong suốt bay nhanh như tên bắn lao về phía một tảng đá. Ầm một tiếng, tảng
đá liền vỡ thành trăm mảnh bay tứ tung.

Lúc này Mặc Thiên Nhân hai mắt trợn tròn, miệng há hốc, đến nhét quả trứng gà
vào cũng vừa. Nhìn thấy bộ dạng bình thản của Thiếu Thiên, ông ho khan mấy
tiếng

"Khụ..khụ...cái này Thiên nhi, cháu rốt cuộc đột phá đến cảnh giới nào rồi?"

"Nhị Tinh Luyện Khí cảnh giới" - Thiếu Thiên cười hì hì

Nhị Tinh Luyện Khí cảnh giới? Thiên tài, chính là thiên tài. Mặc Thiên Nhân
trong lòng xúc động, thật không ngờ Mặc gia lại sản sinh ra một cái thiên tài
như vậy. Thiếu Thiên càng ưu tú, ông lại càng muốn đem toàn bộ mộng ước dang
dở của mình đặt lên vai hắn

"Thiếu Thiên, bước chân vào Luyện Khí cảnh giới con sẽ phải lựa chọn một trong
những hệ võ kỹ để tu luyện. Các hệ võ kỹ bao gồm Phong - Thủy - Mộc - Hỏa -
Thổ - Lôi. Gia gia biết con đối với ba bộ tự sáng võ kỹ của gia gia rất có
hứng thú thế nhưng chọn võ kỹ hệ nào để tu luyện còn phải phụ thuộc vào thiên
phú, không thể tùy tiện. Võ kỹ của gia gia là võ kỹ Phong hệ, muốn luyện võ kỹ
tự sáng của gia gia còn phải xem xem con có duyên với phong hệ không đã"

Thiếu Thiên đối với ba bộ tự sáng võ kỹ của gia gia ham muốn cực độ, không
muốn vòng vo nữa mà trực tiếp nói với gia gia

"Gia gia, không giấu gì người cách đây một năm con đã tiến hành trắc thí, kết
quả là song hệ võ tu Phong - Lôi hệ."

Mặc Thiên Nhân không phải không tin Thiếu Thiên, chỉ là sợ rằng đứa trẻ này vì
mong muốn được ông truyền cho ba bộ tự sáng võ kỹ mà cố ý nói khoác. Song hệ
võ tu xưa nay rất hiếm, so với thiên tài cấp đại sử thi còn muốn hiếm hơn, cái
này khiến ông thật không nghĩ tới Thiếu Thiên đây là nói thật.

"Thiên nhi, không có duyên cũng không nhất thiết tự ép bản thân kẻo uổng phí
một đời tu luyện"

Thiếu Thiên cau mày

"Gia gia người không tin con?"

Thiếu Thiên biết gia gia không tin mình, bản thân chỉ còn cách sử dụng một
chiêu Phong hệ ma pháp để chứng minh. Thiếu Thiên do tuổi còn nhỏ, sử dụng võ
kỹ của Luyện Khí cảnh giới cơ thể còn chưa quen.

Hắn đứng dậy, toàn thân vận chuyển linh khí tích tụ ở tay cầm quạt bên phải,
do tuổi còn nhỏ nên quá trình vận chuyển có chút chậm chạp. Cảm giác linh khí
đã tích tụ đủ, Thiếu Thiên biến đổi linh khí thành thuộc tính phong, phẩy quạt
một cái đánh ra một đạo kiếm khí hình thành bởi gió đem thân cây cao lớn cắt
làm hai, sau đó gió liền tan biến.

Mặc Thiên Nhân hiện tại mới tin Thiếu Thiên không phải nói khoác, ông trời
chính là ban cho Mặc gia một cái thiên tài. Mặc Thiên Nhân trong lòng quyết
định phải bồi dưỡng Thiếu Thiên thật tốt nhưng trước mắt tạm thời đem bảo bối
này che giấu thực lực, nếu không những thế lực thù địch của Mặc gia sẽ nhắm
vào Thiếu Thiên mà ra tay.

Ngoại giặc còn có thể phòng, nhưng nội giặc lại khó lường, việc này tốt nhất
càng ít người biết càng tốt. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng ông lấy ở trong nhẫn
không gian ra ba bộ võ kỹ có bìa màu xanh dương đưa cho Thiếu Thiên

"Thiên nhi, gia gia không thể trực tiếp dạy cho con được, sợ rằng có người đố
kỵ, lòng người khó đoán, bụng dạ nham hiểm. Ba bộ võ kỹ này con tuyệt đối cất
giữ cho kỹ, khi luyện cũng không được để người ta phát hiện nếu không hậu quả
khó lường, có biết không?"

Thiếu Thiên vui vẻ nhận lấy ba bộ võ kỹ sau đó thu vào bên trong nhẫn không
gia, nói

"Gia gia, người yên tâm, những gì người dặn dò con đều nhớ kỹ!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Trong Sáng Vô
Tà~~~~~~


Sử Thượng Tối Cường Tà Thiếu - Chương #3