Hôn Thê Hơi Mập Mạp


Người đăng: ♥๖ۣۜTrong ๖ۣۜSáng-♥-๖ۣۜVô ๖ۣۜTà♥

"Cái gì? Gia gia, người có thể nói lại một lần nữa được không?"

Thiếu Thiên thật không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được, hắn tốn biết
bao công sức với Lăng Vân, vậy mà đột nhiên từ đâu nhảy ra một cái hôn thê
tương lai. Mặc Thiên Vân trước phản ứng này của Thiếu Thiên cũng chỉ cười nói

"Thiếu Thiên, hôn sự này đã được an bài kể từ khi cháu vừa mới chào đời. Hai
đứa vừa hay sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ thiếu mỗi một cái là sinh
cùng giờ. Thiên nhi, cháu thử nói xem đây chẳng phải là duyên phận hay sao?"

Duyên phận cái em gái, rõ ràng gia gia của hắn đem hạnh phúc cả đời hắn bán đi
để thu về mối quan hệ với Đông Phương gia tộc ở kinh thành, giúp cho Mặc gia
có thêm phạm vi hoạt động, về mặt quyền lực cũng được củng cố ít nhiều. Thiếu
Thiên tất nhiên hiểu rõ chuyện này, chỉ là nếu như hôn thê của hắn tướng mạo
xinh đẹp hắn liền không có ý kiến.

Thiếu Thiên trong lòng thầm tiếc Lăng Vân, thế nhưng cũng tò mò hôn thê của
hắn rốt cuộc có tướng mạo thế nào. Sáng sớm ngày hôm nay hắn vừa hay ở trong
Địa Tinh Châu thoát ra ngoài, gia gia hắn liền gõ cửa kêu hắn hôm nay ăn mặc
đẹp một chút. Thoạt đầu hắn còn không rõ có chuyện gì, thế nhưng hiện tại đầu
đuôi đã rõ.

Đông Phương gia tộc là một gia tộc sinh sống lâu đời tại kinh thành, lại có
Đông Phương Thương Hội nổi tiếng khắp đại lục, kết được một mối nhân duyên với
bọn họ đối với Mặc gia mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Sở dĩ Mặc gia có
được phúc phận này là nhờ gia gia hắn trước đây từng có ơn cứu mạng gia chủ
của Đông Phương gia tộc - Đông Phương Hạo.

Thiếu Thiên hiểu gia gia của hắn đối với hôn sự này kỳ vọng cùng mong đợi lớn
như thế nào, hắn cũng không muốn khiến gia gia phiền lòng. Nếu nói đến hủy
hôn, lẽ thường phải là Đông Phương gia tộc đối với Mặc gia bọn họ hủy hôn,
tuyệt đối không có khả năng ngược lại. Thiếu Thiên tiến thoái lưỡng nan, trong
lòng đành phải hy vọng hôn thê của hắn tướng mạo bất phàm, nếu không cả đời
hắn có lẽ không dám trở về phòng ngủ.

Từ bên ngoài chạy vào là một gia nhân tầm hơn ba mươi tuổi, bẩm báo

"Bẩm báo gia chủ đại nhân, nhà Đông Phương cùng Đông Phương cô nương đã đến!"

Mặc Thiên Nhân bộ dạng vui mừng lập tức đứng dậy ra ngoài nghênh đón. Dẫn đầu
đoàn gia tộc Đông Phương là Đông Phương Minh, nhạc phụ đại nhân tương lai của
Thiếu Thiên. Lúng túng cùng e thẹn nấp sau người của Đông Phương Minh chính là
thê tử tương lai của Thiếu Thiên, Đông Phương Nguyệt.

Thiếu Thiên cái này vẻ mặt xanh xanh đỏ đỏ, đủ loại biểu cảm, thê tử của hắn
quả nhiên dung mạo 'bất phàm'. Đông Phương Minh dáng người trưởng thành cao
lớn như vậy cũng không che đi được vóc dáng của Đông Phương Nguyệt. Đông
Phương Minh quay lại nói với Đông Phương Nguyệt

"Nguyệt nhi con làm gì vậy? Còn không mau chào hỏi Mặc Thiên Nhân gia gia đi?"

Đông Phương Nguyệt gương mặt mập mạp khẽ ửng hồng, bộ dạng xấu hổ đứng sang
một bên lễ phép hành lễ chào Mặc Thiên Nhân. Cái này thực giống cái thùng gỗ
mà hắn hay dùng để tắm, vóc dáng của nàng quả hết sức gọn gàng. Thiếu Thiên
khóc không thành tiếng, lẩn lẩn ra sau Mặc Thiên Nhân, ba mươi sáu kế tẩu vi
thượng sách.

Nào ngờ đang định lẩn đi thì hắn bị Mặc Thiên Nhân túm lấy áo lôi lại, kéo ra
trước mặt đối diện với Đông Phương Minh, ông bộ dạng tươi cười giới thiệu

"Đây chính là Mặc Thiếu Thiên. Thiên nhi con sao còn chưa chào hỏi nhạc phụ
đại nhân?"

Thiếu Thiên cười gượng, hai tay khoanh lại trước ngực lễ phép chào Đông Phương
Minh. Đông Phương Minh lạnh nhạt đến một cái liếc cũng không nhìn Thiếu Thiên,
trực tiếp nói

"Được rồi! Chúng ta trước mắt vào trong nói chuyện."

Mặc Thiên Nhân đảo mắt nhìn Thiếu Thiên bộ dạng như trước vô cùng vui vẻ nói

"Thiên nhi, hai đứa sau này sẽ thành phu thê, tranh thủ thời gian cả hai cùng
nhau đi chơi một chút làm quen với nhau đi"

Cái này Thiếu Thiên than thầm một tiếng, miễn cưỡng gật đầu

"Dạ!"

Sau đó hắn dẫn Đông Phương Nguyệt đi dạo một vòng tham quan Mặc gia. Trong
suốt dọc đường, Đông Phương Nguyệt không nói một lời nào, giống như trước
gương mặt ửng đỏ, bộ dạng ngại ngùng. Cái này Thiếu Thiên cũng không để ý,
nàng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đến một nơi xa lạ, cùng một đứa trẻ xa lạ
đi dạo, tất nhiên sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Đi đến khu ở của tam bá bá, Thiếu Thiên chạm mặt với Mặc Thiếu Quần và Mặc
Thiếu Hoàng. Huynh đệ Mặc Thiếu Quần và Mặc Thiếu Hoàng là nhi tử của tam bá
bá Mặc Thiếu Phong. Mặc Thiếu Quần là huynh trưởng, lớn hơn Mặc Thiếu Hoàng ba
tuổi, lớn hơn Thiếu Thiên bốn tuổi.

Thiếu Thiên không khỏi than thầm một tiếng, sáng nay hắn là ra đường đạp phải
phân gì mà lại đen đủi như vậy. Người mà hắn khó ưa nhất rốt cục trong lúc này
lại cùng nhau chạm mặt. Vừa nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, huynh đệ nhà Mặc Thiếu
Quần lập tức nổi hứng gây sự. Thiếu Quần thoạt nhìn thấy Đông Phương Nguyệt
không khỏi cười lớn một tiếng

"Hahaa......ta nghe nói hôm nay thê tử tương lai của ngươi sẽ tới Mặc gia,
thật không ngờ lại mập như vậy, cái này phải nói là nồi nào úp vung đấy."

Thiếu Thiên quạt gỗ trên tay mở ra phe phẩy mấy cái, trong lòng đang buồn bực
lại lập tức có chỗ giải tỏa

"Đa tạ Thiếu Quần ca ca đã khen, đệ tự biết bản thân từ nhỏ đã rất soái, hôm
nay ca ca nói như vậy thật khiến cho đệ có chút ngượng ngùng"

Mặc Thiếu Quần nhếch miệng cười, cái này là Thiếu Thiên hắn bị ảo tưởng hay
sao? Thiếu Quần hắn chê bai Đông Phương Nguyệt béo phì xấu xí, vậy mà Thiếu
Thiên hắn lại tự nhận bản thân từ nhỏ đã soái, hai cái này có liên quan? Mặc
Thiếu Quân khinh bỉ nhìn Thiếu Thiên, trên miệng nở một nụ cười

"Đệ đệ à, ta thấy hiện giờ trời vẫn còn sáng lắm, đệ không nên ngủ nha!"

Thiếu Thiên biết Mặc Thiếu Quần đây là ý nói hắn tưởng bở, ảo tưởng, nằm mơ
giữa ban ngày, thế nhưng hắn bộ dạng bảo trì như cũ, vẻ mặt tươi cười

"Đông Phương gia tộc tại đại lục thế lực lớn như vậy, chỉ sợ rằng có người nằm
mơ cũng không được cùng Đông Phương Nguyệt nàng ấy thành thân. Ca ca, ta nhân
đây cũng là cảnh báo ngươi một tiếng, hôn thê của ta trời sinh xinh đẹp như
vậy, ca ca ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với nàng"

"Ta khinh!" - Mặc Thiếu Quần nói

"Cái này ca ca mồm miệng ăn nói cẩn thận nha, cẩn thận rước họa tới cho Mặc
gia. Ta nói Đông Phương Nguyệt cô nương xinh đẹp tuyệt trần, huynh lại nói 'Ta
khinh'. Ca ca ngươi đây là đang muốn khinh cái gì?"

Thiếu Thiên phe phẩy quạt, bộ dạng cao cao tại thượng khinh bỉ nhìn Mặc Thiếu
Quần cùng Mặc Thiếu Hoàng. Đông Phương gia tộc thế lực lớn mạnh như vậy, Mặc
Thiếu Quần trước mặt nàng lại dám nói khinh thường nàng. Nhận biết mình rất có
thể vì chuyện này đắc tội với Đông Phương gia tộc, Mặc Thiếu Quần vội vàng bào
chữa

"Ta nói là ta nói khinh bỉ ngươi, Mặc Thiếu Thiên. Chứ tuyệt đối không có nói
đến Đông Phương Nguyệt tiểu thư"

Thiếu Thiên không nhịn được mà phì cười, hắn nói

"Ca ca a, cái này lại càng không được a! Ngươi thử nghĩ xem, ta chính là tướng
công tương lai của nàng, ngươi lại trước mặt nàng khinh bỉ tướng công nàng.
Aizz......ngộ nhỡ chẳng may nàng đem việc này nói với cha nàng, cha nàng lại
nói với gia gia. Ca ca, ngươi hôm nay nhất định thảm!"

Cái này Thiếu Thiên nói quả thực không sai, tương lai hắn chẳng phải là tướng
công của Đông Phương Nguyệt hay sao? Mặc Thiếu Quần hắn trước mặt Đông Phương
Nguyệt lại nói khinh bỉ tướng công tương lai của nàng, nếu như nàng đem việc
này nói với cha nàng xem ra Thiếu Quần hắn kết cục sẽ rất thảm.

Mặc Thiếu Quần lúc này giống như bị dồn vào chân tường chỉ vì một câu nói lỡ
mồm. Nhưng rồi nghĩ mãi vẫn không tìm thấy lối thoát, cuối cùng hắn hừ lạnh
một tiếng sau đó cùng Mặc Thiếu Hoàng bỏ đi. Mặc Thiếu Thiên cười ha hả

"Kiếm chuyện với ta, ngươi chính là gặp xui xẻo!"

Thiếu Thiên tâm trạng lại trở nên rất tốt, cao hứng quay sang nhìn ngắm Đông
Phương Nguyệt một hồi rồi nói

"Không sai! Hôn thê của ta quả thực rất xinh đẹp, chỉ là hơi mập một chút
nhưng không sao cả. Đi, ta dẫn nàng ngươi tiếp tục tham quan Mặc gia"

Nói rồi Thiếu Thiên nắm lấy tay Đông Phương Nguyệt, dẫn nàng tiếp tục đi tham
quan. Toàn bộ sự việc diễn ra Đông Phương Nguyệt vẫn không rời mắt khỏi người
Thiếu Thiên, lúc này trên miệng nàng bất chợt nở một nụ cười, gương mặt so với
trước vài phần đỏ hơn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Trong Sáng Vô
Tà~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Sử Thượng Tối Cường Tà Thiếu - Chương #4