Sơn Và Thạch


Người đăng: leelinh

Theo lẽ tự nhiên,nhân loại thực ra rất ít người ưa thích dùng bạo lực nói
chuyện,dù sao con người tiến hóa là về não bộ chứ không phải về cơ bắp. Về
phần những kẻ thích phô trương sức mạnh cơ bắp,Trần Yên cho rằng đó là bởi vì
bộ não của bọn họ còn chưa tiến hóa hết.

Trần Yên là thể loại người không thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.Rất may
một già một trẻ người nguyên thủy cũng là loại người như vậy.

Trải qua một phen cặn kẽ giải thích,cuối cùng Trần Yên cũng hóa giải hiểu nhầm
giữa bọn họ.

Một già một trẻ người nguyên thủy này là người trong một gia đình thuộc một bộ
lạc nhỏ.Gia đình bọn họ chỉ có hai người,vị đại thúc tên là Sơn sống cùng đứa
cháu là thằng nhóc ương ngạnh tên Thạch kia,cha mẹ của nó đều bị bệnh mà mất
sớm.

Trần Yên nghe bọn họ chỉ giới thiệu tên của mình,đến khi hắn hỏi họ là gì thì
bọn họ đều lắc đầu tỏ ra không hiểu. Hắn thấy vậy cũng không cảm thấy quá mức
ngạc nhiên,sớm được truyền thụ qua tri thức của các vị tiền bối là tác giả các
loại tiểu thuyết mạng ,hắn biết rằng người nguyên thủy đều rất đơn thuần,có
tên để phân biệt là được rồi,thêm họ để làm cái gì,dù sao bọn họ mới chỉ có
khái niệm về bộ lạc chứ chưa có khái niệm về họ hàng,gia tộc.

Từ hình vẽ nguyệch ngoạc của Sơn lão,Trần Yên đoán rằng bộ lạc của bọn họ tín
ngưỡng vật tổ là một con thú hình dạng giống dê núi ở địa cầu. Truyền thuyết
kể rằng tổ tiên bộ lạc của bọn họ được sinh ra bởi thú thần Sơn Dương(dê
núi),bộ lạc của bọn họ vì thế mới có tên là Sơn Dương.

Trần Yên thầm nghĩ,tổ tiên bộ lạc này cũng thật kì lạ,vì sao không lấy vật tổ
là một loài hung cầm,mãnh thú đi,chẳng phải như thế sẽ uy phong hơn rất nhiều
hay sao. Lý do đặc biệt gì họ lại đi nhận một con dê núi hàng ngày chỉ biết ăn
cỏ rồi đợi kẻ khác đến làm thịt làm vật tổ,chẳng trách bộ lạc lúc nào cũng tỏ
ra nhỏ yếu,bạc nhược,cuối cùng bị bộ lạc khác dễ dàng xóa sổ.

Bốn tháng trước,à không,theo lời bọn họ là bốn lần trăng tròn trước bộ lạc bọn
họ bị bộ lạc Hắc Hổ hùng mạnh tấn công. Của cải bị lấy hết,còn người thì bị
bắt làm nô lệ,người trẻ tuổi khỏe mạnh và nguời già yếu trẻ nhỏ bị tách ra
nhốt riêng một chỗ.May mắn rằng Sơn lão bị thương ở chân từ trước nên được xếp
chung vào nhóm người già yếu và trẻ nhỏ,cùng nhóm với đứa cháu là thằng nhóc
Thạch. Lại càng may mắn hơn,trong một lần bị bắt đi lao động khổ sai,hai người
bọn họ gặp thời cơ cùng bỏ trốn được.

Nếu bị bắt được trên đường chạy trốn hai ông cháu Sơn lão chắc chắn sẽ phải
chịu hình phạt thảm khốc đến chết. Đó là lý do khi gặp Trần Yên,vì bọn họ
tưởng hắn là người của bộ lạc Hắc Hổ truy đuổi nên mới hoảng sợ đến vậy.

Cái bộ lạc Hắc Hổ chết tiệt kia lại chuyên nuôi một loài chim giống ưng,gọi là
kiêu ưng làm chim trinh sát,lúc đi săn thì thả ra để theo dấu con mồi. Cho nên
lúc Trần Yên và Sơn lão đang "đàm phán" hòa bình với nhau,vừa nghe thấy tiếng
kiêu ưng kêu vang thì Sơn lão liền lập tức tỏ ra mất bình tĩnh như vậy.

Trần Yên lúc này tâm trạng quả thực không được tốt lắm.Trên người hắn có hai
vết thương,tuy nói là thương nặng thì không phải nhưng bảo rằng thương nhẹ thì
cũng không đúng. Nhất là vết thương ở má trái,thực ra hắn cũng không tự luyến
tới mức cho rằng mặt mũi của mình rất là anh tuấn,nhưng dù sao cũng coi như là
dễ nhìn đi,bây giờ mặt bị vết thương như vậy,sau này thành sẹo khẳng định sẽ
rất mất điểm.

Trần Yên ngồi tựa lưng vào một cái cây,yên lặng nghỉ ngơi.Vết thương trên
người cũng không chảy máu nữa,là do được đắp lên một lớp lá rừng nhai nát có
tác dụng cầm máu. Lá thuốc không phải do Trần Yên tìm được mà do thằng nhóc
Thạch hái về.

Nó nhai nát lá thuốc đắp vào vết thương cho Sơn lão và cho bản thân mình nhưng
lại tuyệt nhiên lờ đi Trần Yên. Mãi cho đến khi Sơn lão liên tục thúc giục nó
mới đem khuôn mặt lầm lì,chậm rì rì sang xử lý qua loa vết thương cho hắn. Bận
rộn nửa ngày nó lại chạy biến vào rừng không biết đi đâu.

Sơn lão ngồi tựa lưng vào gốc cây,ngồi đối diện cách Trần Yên không xa. Lão
cười khổ:

-Yên,ngươi đừng để bụng thái độ của nó. Tính tình nó từ nhỏ đã cố chấp như thế. Tại nó nghĩ ngươi làm ta bị thương nên mới vậy.

Lão lại thở dài áy náy nói:

-Thực ra chúng ta mới là người trước tiên làm ngươi bị thương.

Trần Yên vẻ mặt phức tạp nhìn Sơn lão:

-Sơn thúc,chỉ là hiểu lầm,không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Nếu là người khác Trần Yên cho dù không tỏ ra khó chịu tức giận thì cũng tuyệt
đối không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy. Vết thương trên người vẫn từng hồi
truyền đến cảm giác đau buốt như muốn nhắc nhở với hắn về sự tồn tại của bọn
nó.

Nhưng nhìn gương mặt Sơn lão,lời ra khỏi miệng hắn lại tự động biến thành nhã
nhặn giống như gió xuân.

Trần Yên chỉ biết kinh ngạc kêu lên trong lòng:"Giống quá,thực sự giống
quá,giống đến 99%."

Sơn lão thế mà có khuôn mặt giống hệt với lão viện trưởng trong kí ức của Trần
Yên. Một chút khác biệt có chăng chỉ là khuôn mặt của Sơn lão trẻ hơn,nhưng
như vậy lại giống như khuôn mặt của lão viện trưởng khi lão trẻ ra hai mươi
tuổi.

Lúc trước tinh thần Trần Yên căng thẳng,khuôn mặt Sơn lão lại bị râu tóc bù xù
che khuất mới khiến cho hắn nhìn không ra,chỉ cảm thấy hơi hơi quen mắt. Cho
đến lúc hắn nửa điên nửa tỉnh vung rìu bổ vào cổ Sơn lão thì bất chợt mới nhìn
rõ khuôn mặt của lão. Một sự trùng hợp hay là định mệnh thích đùa cố ý an bài.

Kí ức về lão viện trưởng khắc sâu trong tâm khảm Trần Yên nhiều như thế
nào,bất tri bất giác độ thiện cảm trong lòng hắn đối với Sơn lão tăng lên vô
số lần. Chỉ có thằng nhóc Thạch,đến bây giờ Trần Yên đã buông xuôi lòng cảnh
giác nhưng lại vấp phải thái độ lạnh nhạt của nó,khiến hắn cảm thấy rất bất
đắc dĩ,cười khổ không thôi.

Thằng nhóc Thạch đi không lâu thì đã trở về. Nó hai tay ôm hai trái cây giống
như trái dừa nhưng có màu vàng cam.Thân hình nhỏ bé của nó còn treo lúc lỉu
bốn trái như vậy,cứ hai trái buộc lại với nhau bằng một sợi dây leo,vắt ngang
qua một bên vai.

Sơn lão nhìn thấy thì cười nói:

-Là trái sữa,có rất nhiều nước. Đúng lúc ta đang khát khô,Yên chắc ngươi cũng khát nước lâu lắm rồi.

Nói đoạn lão quay sang nói với thằng nhóc đang bận bịu đặt đống trái cây xuống
đất:

-Thạch,mau mang cho Yên một quả trái giải khát.

Trần Yên thế mới biết loại trái cây này là trái sữa. Hắn cũng chỉ mới hưởng
dụng qua mỗi một loại quả rừng ở đây nên nhìn trái sữa tỏ ra rất chờ mong và
hiếu kì.

Thằng nhóc vẫn cái thái độ đáng đánh ấy,nó tỏ ra lưỡng lự,không cam lòng dâng
trái cây cho kẻ đã đánh ông nó,cuối cùng bị Sơn lão lườm một cái mới chậm rì
rì ôm một quả sang để trước mặt Trần Yên,sau đó nó lấy rìu của hắn bổ ra một
cái lỗ trên trái sữa,cách làm không khác gì người ta bổ dừa ở địa cầu. Làm
xong xuôi nó không thèm nấn ná một giây vội vàng mang rìu chạy về,thái độ lập
tức thay đổi,nhanh nhảu ân cần bổ trái sữa mời Sơn lão:

-Gia gia mau uống chút nước giải khát đi!

Trần Yên cười khổ,thằng nhóc này tính tình thật là ương bướng,đúng là trẻ con
thù dai,lâu như vậy mà cũng không chịu làm hòa.

Hắn cầm lên trái sữa,nhìn nước bên trong màu trắng đục sóng sánh như sữa,mùi
thơm động lòng người,liền đưa lên miệng uống một hớp. Nước trái cây vào miệng
vừa thơm ngọt vừa đã khát,Trần Yên hai mắt tỏa sáng,không kìm được vội vàng tu
ừng ực một hơi hết sạch.

Hắn trước đó bị mất máu khá nhiều nên bây giờ có cảm giác khát nước mãnh liệt.
Uống hết nước một trái mới chỉ hơi giảm bớt cơn khát trong lòng,Trần Yên nhìn
đống trái cây bên cạnh thằng nhóc Thạch mà thèm thuồng,hắn cũng ngại mở miệng
xin thêm một trái nữa.

-Ê nhóc,ta đổi hai lưỡi rìu đá này lấy một trái sữa được không?

Trần Yên nhớ ra trong giỏ cỏ đeo trên lưng mình còn có hai lưỡi rìu đá dự
phòng. Hắn nghĩ hai ông cháu Sơn lão cầm vũ khí chỉ là hai thanh mâu gỗ thô
sơ,nếu đem rìu đá ra trao đổi khẳng định rất có giá.

Sơn lão mỉm cười:

-Bọn ta vội chạy chốn cũng không dám dừng lại ở đâu quá lâu,chỉ vội vàng làm hai cái mâu gỗ đơn sơ,dùng thực sự cũng không tiện lắm. Nếu Yên có rìu đá trao đổi thì còn gì bằng.

Trần Yên nghe ra Sơn lão dường như là đang nói với thằng nhóc Thạch chứ không
phải với hắn, giọng điệu giống như là đang thuyết phục nó đáp ứng,dù sao trái
sữa cũng là nó mang về.

Nhìn thằng nhóc bĩu môi coi thường hai lưỡi rìu đá trong tay mình,Trần Yên có
cảm giác không đúng lắm,đáng lẽ nhìn thấy vũ khí tinh phẩm do mình chế tạo ra
hai người này phải mừng rỡ như bắt được vàng mới đúng chứ. Tình huống này
giống như họ mới là kẻ phải chịu thiệt thòi.

Thằng nhóc Thạch ôm một trái sữa sang trao đổi với hắn sau đó đem hai lưỡi rìu
đá chạy tới một tảng đá gần đó.Nó chăm chú quan sát lưỡi rìu trong chốc lát
rồi cầm lên một hòn đá nhỏ liên tục gõ chan chát vào đó.

Chỉ vài phút ngắn ngủi Trần Yên không còn nhận ra sản phẩm chính tay mình làm
ra nữa,lưỡi rìu đá mới nhẵn nhụi,đẹp mắt, sống dày lưỡi mỏng đạt tỉ lệ gần như
hoàn hảo,cảm giác sắc bén tăng lên rất nhiều mà vẫn không mất đi vẻ rắn
chắc,khác hẳn bộ dáng thô ráp gồ ghề ban đầu. Lại không qua bao lâu thằng nhóc
tìm được cán rìu thích hợp,nhanh chóng buộc lại thành một chiếc rìu đá hoàn
chỉnh,nó giơ giơ lên cao có ý khoe khoang.

Trần Yên há hốc mồm mà nhìn,sau đó không nói một lời bưng lên trái sữa từng
ngụm từng ngụm uống vào,cố ý che đi khuôn mặt đang nóng bừng vì xấu hổ của
mình. Hắn thầm tuyên thệ sau này sẽ không bao giờ khoe khoang cái dốt của mình
nữa,một kẻ đến từ thế giới hiện đại như hắn sao lại ngu ngốc khoe khoang kĩ
nghệ chế tác rìu đá với một thằng nhóc người nguyên thủy,nó có lẽ từ khi bé tí
mới biết cầm nắm đồ vật đã chơi đùa rìu đá trong tay.

...

-Sơn thúc,tiểu Thạch hai người định đi đâu?

Sau khi nghỉ ngơi một hồi hai ông cháu Sơn lão liền đứng dậy thu thập rìu đá
cáo biệt Trần Yên. Hắn vội vàng đứng dậy hỏi thăm.

Sơn lão trả lời:

-Chúng ta định đi về hướng đông,cũng không biết sẽ đi đâu. Dù sao phải đi xa bộ lạc Hắc Hổ càng xa càng tốt.

Nói đoạn lão nhìn Trần Yên quan tâm nói:

-Yên,ngươi cũng nên rời xa chỗ này càng sớm càng tốt. Ngươi cũng từng nhìn thấy kiêu ưng của bọn chúng rồi đấy, có thể bọn chúng lúc này đang ở cách đây không xa.

Trần Yên cười khổ nói:

-Ta cũng biết vậy,nhưng Sơn lão người cũng biết,bộ lạc của ta cũng bị bộ lạc Hắc Hổ tiêu diệt lâu rồi,ta giờ một thân một mình không biết đi đâu.Hay là Sơn lão cho ta đi cùng hai người vậy.

Lai lịch của Trần Yên nói ra quá mức khó tin nên hắn đành bịa một câu chuyện
như vậy, dù sao nghe qua cũng rất hợp lý. Sơn lão không chút nghi ngờ,đồng
bệnh tương liên và lại xuất phát từ ý nghĩ thêm một người là thêm một phần sức
mạnh đối phó với bất chắc,vì thế lão vui vẻ đồng ý.

Sau đó một già hai trẻ vội vàng lên đường.

Trần Yên thầm kêu may mắn,có hai người nguyên thủy dẫn đường,hắn một đường
bình an tránh qua được vô số nguy hiểm.

Ví dụ như một lần đang đi đột nhiên Sơn lão ngửi thấy một thứ mùi lạ liền kêu
bọn họ dừng lại,lão tìm tòi trong cỏ một lát liền phát hiện phân của một loài
mãnh thú,ba người thế mới biết gần đây là hang ổ của nó,vội vàng đi vòng tránh
xa.

Lại một lần đang đi đột nhiên tiểu Thạch quát bảo Trần Yên đứng im,sau đó nó
thận trọng lấy que khều từ trên lưng hắn xuống một con quái trùng,thân nó mập
mạp tròn lăn như sâu bướm nhưng lại có bốn cái chân giống như chân bọ
ngựa.Tiểu Thạch chỉ con quái trùng liên tục ngoe nguẩy dưới đất nói ngắn
gọn"Bị sâu nhảy cắn một phát là chết chắc!" dọa cho Trần Yên tái mặt,sau đó nó
mới giơ chân giẫm nát.

Một đường đi,Trần Yên lóng ngóng vụng về như một đứa trẻ khiến Sơn lão phải
liên tục hảo ý nhắc nhở, tiểu Thạch càng là bĩu môi không ngớt.

Mãi cho đến lúc tối trời,Trần Yên mới tìm lại được một chút mặt mũi. Thấy hắn
lấy ra bật lửa nhanh chóng đốt cháy một đống củi,hai ông cháu Sơn lão trợn
tròn mắt kinh ngạc mà nhìn,nhất là tiểu Thạch mắt chữ o mồm chữ a không ngậm
lại được. Trần Yên đắc ý một hồi,cảm thấy tâm lý bị tổn thương cuối cùng cũng
lấy lại được một chút thăng bằng.

Đêm đó ba người bọn họ chỉ ăn một ít quả rừng lót dạ. Ban ngày mải chạy trốn
không còn thời gian săn bắn,nên buổi tối đành phải ôm bụng đói đi ngủ. Sinh
tồn giữa rừng già luôn luôn là không dễ dàng như vậy.


Sống Tốt Tại Thời Nguyên Thủy - Chương #8