Cuồng Nhân Ngoại Tộc


Người đăng: leelinh

Trần Yên đem toàn bộ tinh thần tập trung cao độ,trong một tích tắc hắn có ảo
giác hành động của người đàn ông nguyên thủy phảng phất như hơi chậm lại.

Hắn lao tới với khí thế chẳng kém gì ông ta.Nhưng Trần Yên còn chưa kịp có
động tác gì thì ông ta đã giành trước ra tay.

Ông ta trợn tròn hai mắt kèm theo đó phát ra một tiếng hú đinh tai nhức óc.Mũi
mâu gỗ nhọn hoắt phóng ra như tia chớp nhằm thẳng vào đầu Trần Yên. Hành động
này quá nhanh và đột ngột. Người đàn ông phóng mâu với khí thế khiếp
người.Trong mắt Trần Yên,hình ảnh mũi mâu gỗ chợt biến lớn.

Trước đó Trần Yên cứ nghĩ dù không có khả năng đánh thắng nhưng ít ra có
phương án chuẩn bị hắn vẫn có thể chống đỡ được một hồi.Nhưng bây giờ hắn mới
biết đã tự đánh giá quá cao năng lực bản thân. Lại xui xẻo lựa chọn phải
phương án đối phó sai lầm,hắn hoảng hốt không kịp làm ra phản ứng. Trần Yên
chỉ cảm thấy đại não trống rỗng.

Hắn từ nhỏ đến lớn đã bao giờ phải trải qua chiến đấu sinh tử.Một nguời bình
thường như hắn sao có thể là đối thủ của một kẻ quanh năm vật lộn với dã thú
để giành thức ăn thậm chí để bảo toàn mạng sống như người đàn ông nguyên thủy.
Nếu không có kì tích,trong tình huống một mâu toàn lực của ông ta phóng ra,sau
đó chắc chắn là tràng cảnh xuyên táo máu me trong truyền thuyết.

Cả cuộc đời cho tới bây giờ Trần Yên chưa bao giờ được thụ hưởng qua cái gọi
là kì tích,thậm chí chỉ gặp toàn là xui xẻo.

Trong giây phút sinh tử ấy,có lẽ vận mệnh cảm thấy nếu chỉ bắt hắn ăn thiệt
thòi mãi mà không bù đắp chút gì thì thực sự là quá không công bằng. Và cuối
cùng kì tích cũng phát sinh.

Âm thanh của hệ thống vang lên:

-Đột phá cực hạn tinh thần lực.Khai phá 13% tiềm năng não bộ. Hệ thống tự động tiến hành kích thích khu vực não bộ phụ trách tốc độ phản ứng thần kinh.

Kì tích phát sinh.Trần Yên há mồm mở to mắt mà nhìn đầu mũi mâu gỗ đâm
tới,nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy nó dường như đình chỉ cao tốc di động,giống
như bị vô số sợi tơ vô hình níu lại khiến nó chậm rì rì tiến tới.

Không kịp ngạc nhiên,Trần Yên theo bản năng nghiêng đầu tránh né. Má hắn lập
tức có cảm giác nóng rát tựa như bị que sắt nóng đỏ áp vào,máu nóng từ đó văng
ra. Mũi mâu không đâm xuyên đầu hắn nhưng vạch phá da thịt trên mặt,hắn lại
theo bản năng nhảy sang một bên.

Mắt hắn nhìn thấy hành động của người đàn ông nguyên thủy chậm một cách quái
dị cảm giác như đang nhìn một cảnh quay chậm trong phim ảnh. Tình huống quái
dị lúc này cũng không có biến mất.

Ánh mắt Trần Yên bất chợt lóe lên một tia hung ác,hắn không lùi lại mà nhảy bổ
tới.Không biết từ lúc nào trán hắn lại nổi lên vô số gân máu chằng chịt,nhìn
qua vô cùng khiếp người.

Người đàn ông hành động không chút đình chỉ,biểu hiện ra kinh nghiệm chiến đấu
phong phú. Một đòn lại một đòn nối tiếp,đơn giản mà hiệu quả chết người.

Lại một mâu chí mạng phóng ra,nhưng vẫn chậm đủ để Trần Yên nghiêng mình tránh
né. Mũi mâu không thể đâm vào lồng ngực hắn nhưng xuyên thủng áo để lại một
đường máu me hỗn loạn.

Trần Yên lúc này như không biết đau đớn là gì,hắn gào thét giận giữ,rìu đá
trong tay thuận thế chém vào eo người đàn ông nguyên thủy. Một kích khí thế
khủng bố tựa như muốn chia cơ thể kẻ địch làm hai nửa.

Trần Yên nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt ông ta,nhưng hắn vẫn còn đánh giá
thấp khả năng chiến đấu của ông ta. Người đàn ông trong lúc ngàn cân treo sợi
tóc cong người lại như con tôm lại hai chân đạp lùi về phía sau tránh thoát
được. Trần Yên thấy thế như một đầu trâu điên giậm chân theo quán tính dùng
đầu húc vào người ông ta.

Cả hai cùng bị ngã xõng xoài ra đất.

Tốc độ phản ứng thần kinh được đề cao giúp cho não bộ của hắn trong khoảng
thời gian ngắn ngủi hai người còn lơ lửng trên không chưa ngã chạm đất đã kịp
phát ra mệnh lệnh:"Phải chiếm trước tiên cơ ."Mặc kệ cú ngã truyền đến cảm
giác đau nhức,cơ thể Trần Yên tự động bật dậy,hai tay vung rìu đá bổ mạnh
xuống cổ người đàn ông nguyên thủy. Ánh mắt hắn đỏ ngầu,nhe răng gầm rú điên
cuồng.

-A a!!!

Trần Yên hét lên một tiếng đau đớn,trước mắt lập tức hoa lên.

Lưỡi rìu đá đến sát cổ người đàn ông bị ngạnh sinh giữ cho dừng lại.

Lại một tiếng hét to, trên trán Trần Yên những mạch máu hiện lên vằn vện to
như con giun từ từ nhỏ lại rồi tiêu biến.

Trần Yên thở hồng hộc:

-Ta vừa làm sao vậy?

Cảm giác hình ảnh quay chậm biến mất,Trần Yên cưỡng ép mình thoát khỏi cơn hoa
mắt,khi nhìn thấy lưỡi rìu đá lạnh lẽo nằm cách cổ người đàn ông chỉ vài li
mỏng manh,trán hắn toát mồ hôi hột.

Hắn sợ hãi phát hiện vừa rồi mình như biến thành một người khác,tàn bạo mà
điên cuồng,sẵn sàng hủy diệt một nhân mạng.

Ở địa cầu Trần Yên tuy không phải hạng hiền lành gì nhưng là một người lương
thiện.Hắn vô cùng yêu kính lão viện trưởng nên không bao giờ dám vi phạm lời
dạy dỗ của lão,vì thế kể cả không bị luật pháp ước thúc hắn cũng không bao giờ
có ý nghĩ giết người. Thế mà vừa nãy hắn suýt nữa đã giết chết một người còn
đang sống sờ sờ.

-Kí chủ vừa đột phá tinh thần lực khiến cho khả năng khống chế tinh thần gặp sự cố. Hiện thời đã vượt qua giai đoạn quá độ nguy hiểm này.

Hệ thống lên tiếng kịp thời để cho Trần Yên vừa hiểu rõ vừa an tâm.Hắn thầm
nhủ:"Thì ra là thế!".Nhưng hắn cũng biết lúc này không phải lúc suy nghĩ linh
tinh vội phát ra mệnh lệnh:

-Hệ thống,lập tức xâm nhập sóng não nguời đàn ông này,tiến hành cập nhật ngôn ngữ.

-Đã xác nhận!

Trần Yên nắm chặt rìu đá trong tay không dám buông lỏng,hắn đã kiến thức qua
khả năng chiến đấu của nguời đàn ông nguyên thủy,bây giờ tuy khống chế được
ông ta hắn vẫn còn chưa hết sợ hãi.

Trần Yên không biết rằng lúc này người đàn ông trong lòng sự sợ hãi còn nhiều
hơn hắn. Đôi mắt rực lửa,vẻ mặt vạn vẹo,hành động như cuồng nhân của gã thanh
niên ngoại tộc vừa rồi khiến ông ta choáng váng nằm im thin thít. Lúc này mặt
hắn chịu vết thương máu me nhem nhuốc,trước ngực còn đỏ thẫm một mảng trông
như huyết nhân tắm máu. Nguời đàn ông cả người run rẩy chỉ biết đờ đẫn nhìn
lưỡi rìu đá lạnh lẽo gác trên cổ mình.

Rất nhanh hệ thống thông báo:

-Cập nhật ngôn ngữ thành công!

Trần Yên thở ra một hơi,mấp máy môi rồi lên tiếng:

-Đại thúc,ta sẽ không làm hại ngươi,xin hãy bình tĩnh- Hắn dừng lại rồi quay đầu nhìn xung quanh nói to-Này nhóc,ta biết nguơi đang trốn ở gần đây,mau xuất hiện đi!

Người đàn ông nguyên thủy đang đờ đẫn nằm im vừa nghe thấy thế liền giật mình.
Bởi vì ông ta nghe hiểu Trần Yên nói gì.Trần Yên vừa mở miệng nói bằng thứ
ngôn ngữ của tộc người ông ta.

Thực ra việc này sớm đã nằm trong kế hoạch mà Trần Yên trao đổi với hệ thống
từ lúc trước. Khi đó hắn phát hiện ra khả năng đặc thù của hệ thống có thể
giúp hắn không cần học mà trong thời gian ngắn vẫn có thể nói được thứ ngôn
ngữ của người nguyên thủy.Theo kế hoạch Trần Yên sẽ tiếp xúc hòa bình với hai
người nguyên thủy,ở khoảng cách đủ gần để hệ thống xâm nhập sóng não,rồi dùng
khả năng của hệ thống giao tiếp với bọn họ.

Chỉ tiếc lại ngoài ý muốn phát sinh một màn chiến đấu sinh tử máu me. Một điều
tiếc nuối nữa là hắn có thể nói được như vừa rồi hoàn toàn là nhờ hệ thống tác
động mới làm được,chứ bản thân hắn muốn tự mình giao tiếp vẫn cần ra sức mà
học.

Trần Yên lúc này tay vẫn giữ rìu đá gác ở cổ người đàn ông nguyên thủy,tuy hắn
dùng lời trấn an ông ta nhưng trong lòng vẫn không dám lơ là,và hắn cũng cần
con tin để ép kẻ ẩn mình phải lộ mặt.

Không biết vì sao thằng nhóc người nguyên thủy luôn khiến Trần Yên phải e ngại
cảnh giác. Tuy nó đã trốn đi,nhưng hắn vẫn còn nhỡ rõ ánh mắt nó nhìn hắn lúc
đó, một ánh mắt tràn ngập căm thù và phẫn hận,tuyệt nhiên không có một chút
nào sợ hãi. Hắn không tin nó cứ như thế trốn đi,khẳng định nó còn đang ẩn nấp
đâu đó chờ thời cơ cho hắn một mâu chí mạng.

Quả nhiên khi Trần Yên hô đến lần thứ hai"Nhóc con ra đi,ta sẽ không làm hại
hai người đâu" thì một thân ảnh nhỏ bé từ bụi cây chui ra.

Trần Yên nhìn bụi cây rậm rạp đầy gai góc và thân mình nhiều chỗ bị gai cào rỉ
máu của nó mà kinh hãi. Quả thực còn bé mà đủ hung ác,tàn nhẫn với chính bản
thân,sức chịu đựng cũng thật kinh người,may mà hắn đã đề phòng từ trước.

Thằng nhóc vẫn ánh mắt căm phẫn nhìn Trần Yên nhưng lúc này lại pha thêm chút
nghi hoặc,nếu để ý nhìn kĩ còn thấy phảng phất một tia e dè. Trần Yên có lẽ
không biết một màn chiến đấu hung ác của hắn lúc nãy gây xung động mạnh mẽ tới
thần kinh thị giác đến mức nào.

Hắn lúc này cũng không có tâm trí để ý những điều lặt vặt đó. Đưa ánh mắt nhìn
mâu gỗ trong tay thằng nhóc,Trần Yên lạnh lùng nói:

-Ta sẽ không làm hại vị đại thúc này nhưng trước hết nguơi phải vứt mâu gỗ ra xa sau đó quay người lại đưa hai tay lên đầu.

Thằng nhóc vẻ mặt không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải vứt mâu gỗ đi rồi
theo lời Trần Yên xoay người lại.


Sống Tốt Tại Thời Nguyên Thủy - Chương #7