Chết Đi Sống Lại


Người đăng: leelinh

Sớm hôm sau,ba người Trần Yên,Sơn lão và tiểu Thạch lại vội vàng lên đường.

Bộ lạc Hắc Hổ trong lời kể của Sơn lão là một đám hung thần cùng hung cực
ác,bọn chúng ra tay rất độc ác với nô lệ bỏ trốn,câu nói cửa miệng của bọn
chúng là:"Không phải tộc ta tức là đám dã nhân ngu muội,làm nô lệ tộc ta là
thuận theo thần dụ,kẻ phản kháng phải giết không tha."

Bóng ma Hắc Hổ ám ảnh khiến bọn họ càng thêm vội bước chân vượt núi băng
rừng,khi đói khát cũng chỉ dám dừng lại trong chốc lát tìm quả dại ăn.

Nhưng đến xế chiều hôm đó,rốt cuộc Trần Yên cũng không kiên trì nổi,hắn đang
đi chợt cảm thấy đầu óc choáng váng rồi ngã quỵ xuống đất.

Từ nửa đêm hôm trước hắn đã lên cơn sốt,đến sáng cơn sốt không lui mà càng
nặng thêm,hắn giấu diếm ông cháu Sơn lão vẫn cố gắng kiên trì đi theo bọn họ.
Nhưng suốt hai ngày chịu đựng mệt mỏi,đói khát cuối cùng bệnh tật đã quật ngã
được hắn.

Rừng thiêng nước độc là câu nói không phải chỉ để nói chơi. Hơn nữa ở rừng già
dị giới,nguy hiểm không chỉ đến từ độc trùng, quái thú. Nguy hiểm còn đến từ
những sinh vật nhỏ bé mà mắt thường không nhìn thấy được,ở địa cầu chúng được
phân thành rất nhiều loại như vi khuẩn,vi rút,... gọi chung là siêu vi trùng.

Đối với một số loại siêu vi trùng gây bệnh cho con người ở địa cầu,nhân loại
phải trải qua một quá trình tiến hóa lâu dài,cơ thể mới thích nghi để tự sản
sinh ra kháng thể tự nhiên chống lại hiệu quả.

Nhưng Trần Yên quên mất rằng đây là dị giới chứ không phải địa cầu. Không chỉ
hệ thống động thực vật ở đây khác biệt với địa cầu mà cả thế giới siêu vi
trùng ở đây cũng hoàn toàn khác biệt,mới mẻ và nguy hiểm với hệ miễn dịch của
hắn.

Buổi trưa cơn sốt không lui,Trần Yên đã mơ hồ đoán ra điều gì,hắn hỏi hệ
thống:

-Hệ thống,cơ thể ta đã mắc bệnh gì rồi?

Hệ thống vậy mà lúc này rất nhân tính hóa,trầm mặc một hồi mới trả lời:

-Vết thương của kí chủ đã bị nhiễm trùng!

Đối với người nguyên thủy chút vết thương nhỏ bé đó chẳng đáng kể gì,vì cơ thể
họ đã tiến hóa hệ miễn dịch để thích nghi đối phó với siêu vi trùng gây bệnh ở
đây,nhưng đối với Trần Yên đó lại là nguy cơ chí mạng.

Ở một nơi thành tựu y học gần bằng con số không như nơi này,hắn chỉ còn biết
dựa vào hệ thống. Trên đường đi Trần Yên để hệ thống liên tục quét hình các
loại thực vật,ý đồ tìm ra loại thảo dược thích hợp chữa bệnh cho mình. Chỉ
tiếc là may mắn đã không mỉm cười với hắn.

Ngã gục xuống đất,lúc này Trần Yên đã bắt đầu mê man,hắn chỉ thấy lờ mờ hình
dáng Sơn lão và tiểu Thạch vội vàng chạy đến bên mình,sau đó lại loáng thoáng
nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.

-Gia gia hắn bị làm sao vậy?

-Người hắn nóng bừng bừng như lửa vậy!Sơn lão xem xét một hồi lại nói:

-Chắc mùi máu ở vết thương của hắn đã bị ma rừng ngửi được,hắn đã bị ma rừng hãm hại rồi!

Sơn lão không biết cái gì gọi là nhiễm trùng,theo người nguyên thủy bọn họ
nghĩ,người bị thương mà cơ thể nóng như lửa thì chính là do ma quỷ hãm hại.

-Gia gia làm sao bây giờ?

Ý thức mơ hồ nhưng Trần Yên vẫn nghe ra sự lo lắng và quan tâm trong giọng nói
của tiểu Thạch. Trần Yên mỉm cười,thằng nhóc chỉ ương bướng một chút nhưng có
thể nhận ra nó là một đứa bé nhân hậu.

Tiểu Thạch la lên:

-Gia gia,hắn đang mỉm cười kìa!

Sơn lão cũng nhìn thấy nụ cười quái lạ trên mặt Trần Yên,lão im lặng một lúc
lâu cuối cùng mới thở dài:

-Có lẽ Yên đang nhìn thấy tổ tiên của hắn.Tổ tiên ở thế giới bên kia đang vẫy gọi hắn trở về với bọn họ. Có lẽ hắn không thể sống được nữa rồi.

Ý thức mơ hồ,Trần Yên cảm thấy mình bị người khênh đi đặt ở đâu đó,sau đó cảm
giác đau nhói và nóng bỏng như lửa cháy ở vết thương dần dần lan ra khắp toàn
thân,Trần Yên chỉ kịp nghĩ:"Ta sắp chết rồi sao?"rồi rơi vào bóng tối thăm
thẳm.

...

Khi Trần Yên tỉnh dậy hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy ánh sáng màu xanh lá yêu dị...

Trần Yên mơ hồ nghĩ:

-Đây là đâu,là địa ngục chăng? Ta đã chết rồi sao?

Chợt một âm thanh lạnh nhạt vang lên trong đầu:

-Đây không phải địa ngục,kí chủ vẫn còn chưa chết!

Là hệ thống,âm thanh của nó khiến đầu óc Trần Yên thanh tỉnh thêm đôi chút.

-Thì ra mình còn chưa chết.

Nhưng nỗi vui mừng chưa kịp đến thì Trần Yên liền phát hiện hắn không tài nào
điều khiển được dù chỉ một chút cơ thể của mình.

Hốt hoảng tràn ngập tâm trí,hắn cười thảm trong lòng:

-Chưa chết sao?Nhưng ta cũng sắp chết rồi!Ta không cảm giác được thân thể của mình,ta cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ. Nếu bây giờ ta ngủ mất có lẽ sẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.

Khi tuyệt vọng tâm trí con người sẽ trở nên yếu đuối,ý thức vừa mới thanh tỉnh
đôi chút thì bây giờ đầu óc Trần Yên lại dần dần rơi vào mê mang. Hắn luôn
miệng lảm nhảm"Ta sắp chết rồi!",cuối cùng mê sảng:

-Ta chết rồi ngươi sẽ ở đây chờ đợi kí chủ đời tiếp theo phải không hệ thống?Hi vọng lúc đó ngươi đem câu chuyện của ta kể lại cho hắn,nhờ hắn chôn cất hài cốt của ta. Ta muốn lưu lại một chút dấu vết tồn tại trên cõi đời này,thực sự không cam lòng biến mất vĩnh viễn không một ai biết đến.

-Đề nghị kí chủ bình tĩnh!-Hệ thống thanh âm lại vang lên- Hệ thống đã theo dõi thân nhiệt của kí chủ trong suốt 27 giờ đồng hồ kí chủ hôn mê. Thân nhiệt đang có dấu hiệu giảm,tuy trị số giảm rất nhỏ nhưng duy trì liên tục. Nếu kí chủ kiên trì giữ vững tinh thần sẽ vẫn còn cơ hội.

Trần Yên trong lòng vang lên một tiếng hồ nghi:

-Thật như vậy sao?

Hệ thống lập tức trả lời:

-Hệ thống không biết nói dối. Hơn nữa hệ thống tự động quét hình xung quanh đã phát hiện một loại dược thảo quý giá. Nếu kí chủ có thể hãy nghiêng đầu sang bên trái để nhìn thấy nó.

Dường như thông tin của hệ thống đã thổi một luồng sinh khí vào người Trần
Yên,trong lòng hắn reo lên:

-Vậy là cơn sốt đang lui dần!Còn có dược thảo!Xuất hiện đúng lúc như vậy?Có lẽ nào linh hồn lão viện trưởng đang chúc phúc cho ta. Ta có hi vọng sống sót rồi!

Động lực tinh thần cuối cùng đã giúp Trần Yên khó khăn từng chút một thành
công nghiêng đầu sang bên trái.Trong tầm mắt lờ mờ của hắn xuất hiện một cây
thực vật họ cỏ. Nó chỉ cao bằng một gang tay,lá cỏ mập mạp và tỏa ra ánh sáng
xanh yêu dị,đó chính là thứ ánh sáng mà Trần Yên nhìn thấy khi tỉnh dậy.Trong
đêm tối cây thảo dược tỏa ta thứ ánh sáng xanh mông lung như ẩn như hiện,
giống như một kì vật chỉ tồn tại trong thế giới huyễn tưởng.

Lúc này tâm trí hắn mệt mỏi cực độ nhưng vẫn phải thốt lên trong lòng:

-Tạo hóa thật là thần kì!

Hệ thống thông báo:

-Cây thảo dược này chứa đựng thành phần chất cực kì phức tạp,tạm thời không cách nào phân tích chi tiết cụ thể.Tuy nhiên kết luận sơ bộ cho thấy nó có dược chất vô cùng đặc biệt,nếu sử dụng có thể ngay lập tức tăng cường mạnh mẽ hệ miễn dịch của kí chủ.

Trần Yên lên tiếng:

-Hệ thống,ta đã hiểu rồi!

Hắn hít sâu một hơi dồn sức toàn thân vào cánh tay trái. Sau một lúc lâu ngón
tay cuối cùng cũng nhúc nhích,lại tiếp tục kiên trì,cánh tay trái khẽ nhích
một chút.

Bản năng cầu sinh của con người vào thời khắc tối hậu bộc lộ mạnh mẽ không gì
sánh được. Cánh tay trái Trần Yên không ngừng nhích từng chút một,không biết
qua bao nhiêu lâu cuối cùng cũng nhích tới sát cây thảo dược kia.

Đôi mắt Trần Yên lóe lên ánh sáng,hắn dùng hầu như toàn bộ sức lực còn lại
trong cơ thể nhổ bật cây thảo dược lên,không quản đất cát bỏ ngay vào miệng.
Cánh tay trái nặng nề rơi xuống. Trần Yên đè nén cơn quay cuồng đang điên
cuồng tập kích đầu óc mình,hắn dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại khẽ
nhai rồi nuốt chửng cây thảo dược.

Ngay sau đó hắn lại rơi vào hôn mê.

...

Khi Trần Yên tỉnh lại lần thứ hai,hắn nhìn thấy thứ ánh sáng quen thuộc của
ban ngày.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ hở chiếu vào khiến hắn nhận ra mình đang nằm
trong một cái hang chật hẹp,cửa hang được che lấp kín đáo bằng cây bụi và cỏ
dại.

Đầu đau nhức,toàn thân mệt rã rời,nhưng Trần Yên mừng rỡ nhận ra hắn đã điều
khiển được cơ thể của mình.Khẽ nhúc nhích chân tay,hắn nghiêng đầu quan sát
cái hang.

Trần Yên lúc này cũng đã hiểu ra,khi hắn hôn mê Sơn lão và tiểu Thạch đã mang
hắn đặt vào đây. Họ không thể mang hắn đi theo,nhưng đã giấu hắn vào cái hang
này,che đậy cửa hang cẩn thận. Nhìn rìu đá và hai trái sữa đặt bên cạnh
mình,trong lòng Trần Yên dâng lên một sự cảm kích. Sơn lão và tiểu Thạch quả
thực là những người tốt,tận tình chu đáo với cả một kẻ họ nghĩ rằng sắp chết
như hắn.

Trần Yên khó nhọc ngồi dậy tựa lưng vào vách hang,bê trái sữa lên uống một hớp
nước. Nghỉ ngơi chốc lát hắn lại lê đến vị trí cây thảo dược,quả đúng như hắn
nghĩ,lúc cực độ mệt mỏi hắn đã không đủ sức nhổ hết cả cây lên,nó vẫn còn chút
lá và gốc bám vào mặt đất.

Dùng tay đào bới cả rễ cây lên,Trần Yên lấy một ít cho vào miệng nhai thật kĩ.
Lá có vị ngọt còn rễ thì hơi đắng,chỉ nhai một ít mà hắn cảm thấy tinh thần
sảng khoái,mệt mỏi tiêu tan đi phần nào. Đã trải nghiệm qua cảm giác đó một
lần nhưng hắn vẫn không nén nổi kinh ngạc:

-Đúng là thần dược!

Cứ như vậy Trần Yên ở trong hang hai ngày,khát thì uống nước từ trái sữa,đói
lại nhai chút thảo dược,tranh thủ vận động nhẹ nhàng cho cơ thể lấy lại sự
linh hoạt. Đến ngày thứ ba tuy cơ thể còn hơi yếu nhưng hắn đã có thể đi lại
được.

-Ta đã sống lại rồi!

Trần Yên nhìn vết thương trước ngực đã khô miệng đóng vảy,không nén được vui
mừng khe khẽ thì thầm.

-Chúc mừng kí chủ hồi phục sức khỏe!

Hệ thống lên tiếng,lúc này Trần Yên có cảm giác âm thanh máy móc của hệ thống
lại nhân tính hóa và êm tai đến vậy.

-Cảm ơn ngươi hệ thống,tất cả là nhờ có ngươi ta mới sống sót.

Hệ thống khiêm tốn đáp lại:

- Ta chỉ là làm hết khả năng có thể vì kí chủ!

Trần Yên lại vận động một hồi thấy sức khỏe đã hồi phục khá tốt bèn quyết định
rời khỏi hang. Dù sao cũng không thể ở lỳ mãi trong này,ngoài kia có thể đám
người của bộ lạc Hắc Hổ vẫn còn đang lùng sục,hậu quả nếu bị bọn chúng bắt gặp
thì không nói cũng biết. Trần Yên cũng đã ngây ngốc ở đây khá lâu rồi.

Đẩy đi lớp thực vật ngụy trang trước cửa hang,hắn bước ra ngoài.

Màu xanh bừng bừng sinh cơ của rừng già tràn ngập trong mắt,ánh nắng ấm áp
chiếu vào thân thể làm Trần Yên cảm nhận rõ ràng hơn cảm giác trở về từ cõi
chết.

Hắn hít một hơi cho tinh thần khoan khoái rồi nhanh chóng bắt tay vào bện một
sợi dây thừng,hắn cẩn thận buộc rìu đá là nơi hệ thống trú ngụ vào hông,vỗ vỗ
nó một cách thân mật:

-Hệ thống,có ngươi ở bên cạnh,ta cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Sau đó chọn một cành cây làm gậy chống,xác định phương hướng,Trần Yên không
chút chần chờ cất bước lên đường.

Không thể không nói vận động là một cách hữu hiệu rèn luyện tăng cường sức
khỏe. Đi bộ hai ngày băng rừng,sức khỏe của Trần Yên ngày một tốt hơn,đã có
thể bỏ đi gậy chống,hắn cảm thấy sức khỏe đã hồi phục bằng với lúc bình
thường. Hắn một đường hướng đông mà đi,đi theo hướng mà Sơn lão và tiểu Thạch
đã đi,hi vọng gặp lại được bọn họ.

Nhờ vào chút kinh nghiệm ít ỏi học được từ Sơn lão và tiểu Thạch,hắn cũng coi
như hữu kinh vô hiểm mà đi qua hai ngày. Trên đường đi lại kiến thức thêm rất
nhiều loài thực vật,chim thú mới mẻ,lạ mắt.Nếu lạc quan mà nghĩ, hai ngày qua
có thể coi như là một chuyến du lịch dã ngoại khám phá rừng già dị giới.

Tuy nhiên,đến ngày thứ ba rừng già lại bắt đầu bộc lộ sự nguy hiểm tiềm ẩn của
nó.

Trần Yên một lần có cảm giác như bị sinh vật bí ẩn nào đó theo dõi. Rìu đá đã
cầm sẵn trong tay,hắn vừa đi vừa cảnh giác quan sát xung quanh,tránh xa những
bụi cây rậm rạp nhiều khả năng có thứ gì đó ẩn mình.

Đi như vậy rất chậm,tinh thần lúc nào cũng phải căng ra quan sát động tĩnh.

Đến gần trưa Trần Yên tìm được một trảng cỏ quang đãng,lại có một cái cây lớn
cung cấp bóng râm. Hắn ngồi tựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi,xung quanh chỉ có
ít cây nhỏ và vài cây bụi,tầm nhìn quang đãng,nếu có con thú nào xông tới ít
ra cũng thấy trước mà chạy trốn.

Trần Yên lấy ra một nắm quả mọng nước trong giỏ để nhấm nháp. Hắn càng ngày
càng lo lắng về vấn đề nguồn nước,tình trạng lấy nước từ trái cây để dùng như
thế này cứ kéo dài mãi cũng không ổn.

Đột nhiên một giọt chất lỏng rơi vào tay Trần Yên khiến hắn nghĩ rằng trời mưa
rồi. Quá tốt rồi,vậy thì phải mau tìm thứ gì hứng lấy chút nước mưa. Hắn tự
nhủ như vậy rồi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Bất thình lình một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên khiến Trần Yên giật
thót tim muốn văng ra ngoài.

Ngẩng đầu lên,hắn liền nhìn đến cành lá rậm rạp bên trên đầu mình.Nhưng phía
trên đó đâu chỉ có mỗi cành và lá cây,một con vật to lớn đang cấp tốc nhảy
xuống,nó là một con thú họ mèo,động tác nhảy nhót từ cành cao xuống cành thấp
hết sức thuần thục,nhanh chóng tiếp cận Trần Yên.

Chỉ ngước nhìn lên hai giây,ngay sau đó cơ thể hắn kịp thời làm ra phản
ứng,lập tức nhào sang một bên. Cùng lúc đó gió mạnh tạt qua người kèm theo một
mùi hôi nồng nặc.

Trần Yên vội vàng bật dậy.

Trước mắt hắn là một con thú màu lông xanh biếc như màu lá cây,thân hình nó lộ
ra từng bó cơ bắp săn chắc. Một con vật tựa như loài báo ở địa cầu,có bờm như
bờm ngựa ở cổ và nó to đến nỗi chiều cao của nó tương đương với chiều cao khi
đứng thẳng của Trần Yên.

Con vật há to cái mồm đỏ lòm có đôi răng nanh dài quá khổ gầm lên một tiếng
thị uy.

Trần Yên gần như chết lặng,trong mắt con mãnh thú hiện lên sự khát máu trần
trụi,bảo rằng nó không phải loài động vật ăn thịt thì đánh chết hắn cũng không
tin. Bây giờ hắn đã hiểu giọt chất lỏng rơi vào tay mình lúc trước không phải
nước mưa mà là rớt giãi chảy ra từ cái miệng như chậu máu của con quái thú.

Con quái thú nằm phục trên cây,Trần Yên thế mà hồn nhiên dẫn xác vào tầm mắt
của nó.Cũng không thể trách hệ thống không cảnh báo từ trước,năng lượng của nó
gần như cạn kiệt nên thường xuyên rơi vào trạng thái nghỉ ngơi,rất ít khi có
hoạt động mà không có mệnh lệnh từ Trần Yên.

Đứng trước một con siêu cấp quái thú mà chỉ cầm một chiếc rìu đá thô sơ trong
tay,khả năng sống sót chỉ là con số không tròn trĩnh. Vừa giãy dụa thoát khỏi
quỷ môn quan nhưng chỉ trong vòng một thời gian ngắn ngủi sau đó lại phải táng
thân vào bụng mãnh thú. Định mệnh luôn luôn là một kẻ thích đùa ác như vậy.

Trần Yên trong nội tâm không cam lòng gào thét:

-Vì sao? Vì sao vận mệnh ta lại trớ trêu như vậy? Vừa may mắn thoát chết lẽ nào giờ lại phải làm mồi cho dã thú?

Con quái thú đương nhiên không một chút nào đồng cảm với hắn,trong mắt nó bây
giờ chỉ có hình dáng một khối huyết nhục mà nó luôn luôn thèm khát,bất thình
lình nó chồm lên vồ tới Trần Yên.

Cứ việc ý chí chiến đấu bị dập tắt nhưng thân thể của hắn vẫn tự động làm ra
phản ứng.Một chút may mắn bộc phát giúp hắn trong gang tấc né thoát được cự
trảo của con quái thú,nhưng móng vuốt của nó cũng để lại một vết rách kéo dài
trên tay trái của hắn.

Con quái thú họ mèo không một giây buông tha cho con mồi,nó lại chồm lên vồ
tới.

Ngã ngồi trên mặt đất,không còn kịp để xoay xở né tránh,trong mắt Trần Yên chỉ
còn kinh hoàng và tuyệt vọng.

Chẳng lẽ cứ như vậy chết đi? Giấc mơ nhỏ nhoi sống sót và sau đó sống tốt của
hắn cứ như vậy bị định mệnh keo kiệt gạt bỏ.

Không.

Có lẽ định mệnh ưa thích trêu đùa con nguời,nhưng khi đã chơi đùa chán chê rồi
nó cũng sẽ từ bỏ. Thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời,người ta có lẽ cần
phải tin tưởng vào kì tích.

Lần này kì tích không phát sinh từ Trần Yên mà đến từ một cây lao.

Một ngọn lao mang theo lực lượng hùng hậu như một tia chớp từ đằng sau hắn bay
vọt tới,gọn ghẽ tiến vào cái mồm như chậu máu của con quái thú. Động tác của
con quái thú đột ngột dừng lại,phảng phất như trúng định thân thuật,cơ thể
khổng lồ của nó như một cỗ xe đang chồm lên bỗng bị phanh gấp.

Sau một giây trôi qua chậm như cả một năm, nó đổ ầm xuống đất trước mặt Trần
Yên.

Lực lượng cấp tốc trở về thân thể của Trần Yên,hắn bật lên như một cái lò
xo,liều mạng bò tới,rồi nhanh như một con vượn trèo một mạch lên cái cây gần
đó,hai tay ôm chặt lấy thân cây.


Sống Tốt Tại Thời Nguyên Thủy - Chương #9