Không Gian Đổ Nát


Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

"Khiêu chiến thì khiêu chiến. Ngươi cho rằng mình thực sự là thiên hạ vô địch
hả?" Lợi Tường Minh cáu giận nói. Hắn cũng là người xem trọng mặt mũi, bị Vạn
Tinh nói như vậy dĩ nhiên không có đường lui. Đánh không lại cũng chỉ bị tẩn
một trận mà thôi. Hắn không tin Vạn Tinh có gan dám giết hắn.

"Tất cả dừng tay cho ta. Các ngươi rốt cuộc đang làm gì?" Tôn trưởng lão cáu
kỉnh nói. Lúc này các trưởng lão của môn phái mới phát hiện đệ tử bên này đánh
nhau, chậm rãi chạy tới. Các thiên tài tuổi trẻ của môn phái U Châu tập trung
khó tránh khỏi phát sinh một chút ma sát. Đây cũng là điều bình thường. Đương
nhiên bọn hắn cũng đã từng trải qua chuyện này, cho nên chưa từng coi chuyện
này là việc lớn.

Đợi đến khi đến gần hiện trường dằng co mới phát hiện hai người đánh nhau đều
là đệ tử Ngự Thú tông, trên mặt Tôn trưởng lão bỗng nhiên khó nén được cơn
giận. Nếu như phát sinh xung đột cùng đệ tử phái khác thì thôi, coi như thua
cũng không mất mặt. Thế nhưng trước mặt đệ tử phái khác, người một nhà nội
chiến đánh nhau mới là sự tình xấu hổ vô cùng.

Thấy nhiều trưởng bối môn phái đi ra, Vạn Tinh biết ngày hôm nay không đánh
được nữa. Dẫu sao cũng còn nhiều thời gian, mọi người cùng nhau tu luyện một
chỗ hết bao lâu cũng khó nói. Muốn đánh quái thăng cấp cũng không vội vã nửa
ngày một ngày.

"Coi như ngươi vận khí tốt. Ngày hôm nay tha cho ngươi một lần. Lần sau có cơ
hội, chúng ta lại luận bàn." Vạn Tinh cười ha hả nói với Lợi Tường Minh. Lợi
Tường Minh không tỏ ra yếu kém hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu ra chỗ khác,
phảng phất cũng không để Vạn Tinh vào trong mắt.

Đứng trước mặt người của môn phái khác, Tôn trưởng lão cũng không nói thêm gì,
chỉ hung hăng trợn mắt nhìn hai người. Ngược lại nói sang chuyện khác: "Các
vị, nếu tất cả mọi người đã đến vậy thì mở ra Thanh U Động Thiên. Mọi người đi
vào trò chuyện."

Trước khi đi tới đây, sư phụ cố ý giới thiệu qua Thanh U Động Thiên cho Vạn
Tinh. Đây là một cái bí cảnh lưu truyền từ thời thượng cổ, do Ngự Thú tông
chiếm cứ. Nghe nói nó là động phủ do thượng cổ đại năng mở ra. Thiên địa tinh
hoa dư thừa, tu luyện bên trong có thể làm ít công to. Bình thường chỉ các
trưởng lão muốn bế quan đột phá cảnh giới mới được sử dụng. Mà muốn sử dụng,
các trưởng lão cũng cần tiêu phí rất nhiều tiền đồng tông môn.

Lần này tông môn có thể lấy nó ra để bồi dưỡng đệ tử, chẳng những bồi dưỡng đệ
tử môn phái mình, mà còn giúp đỡ những môn phái khác đào tạo đệ tử quả nhiên
là rộng rãi vô cùng. Nhưng suy nghĩ một lát liền có thể nhìn ra điểm mấu chốt.
Kiếp nạn sắp đến, tông môn cũng khó mà bảo toàn chính mình. Cái loại động
thiên rời xa tông môn này, chính là thịt bên mép người khác, muốn giữ cũng
không được.

Không bằng lấy ra cho mọi người cộng đồng bồi dưỡng đệ tử. Đại năng các phái
khác cho dù muốn cướp lấy động thiên cũng phải cố kỵ đệ tử môn phái mình đang
tu luyện bên trong. Mặt khác, môn phái náo muốn cướp đi động thiên cũng phải
cân nhắc đến việc đắc tối với tất cả môn phái U Châu.

Tôn trưởng lão nói xong, ném ra một cái chặn giấy bằng ngọc bích về phía không
trung. Chỉ thấy trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một vết rách màu đen
tuyền. Dưới ánh hào quang tỏa ra từ cái chặn giấy bằng ngọc bích, vết rách cấp
tốc tạo thành một cánh cửa.

"Đây chính là Thanh U Động Thiên của Ngự Thú tông. Mời mọi người đi theo ta."
Tôn trưởng lão cười ha hả, đã bước lên trước dẫn đường.

Thời điểm mọi người chuẩn bị đuổi kịp, đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm
khàn khàn giữa không trung: "Ha ha ha. Đi nát gót giầy chẳng tìm thấy, đạt
được lại chẳng tốn chút công phu. Không nghĩ tới ban đầu chỉ tính bố trí một
cái đại trận phá hư không gian giam cầm ở chỗ này, nhằm mục đích phá vỡ Cửu
Đỉnh Định Thiên Đại Trận. Nhưng mà lại chó ngáp phải ruồi, nhìn thấy một chỗ
động thiên bí cảnh nơi này. Nếu đem động thiên bí cảnh hiến tế thì Cửu Đỉnh
Định Thiên Đại Trận nhất định sẽ bị phá.”

"Không tốt, là Minh Nhược Hải của Huyết Ma! Lão ma đầu này làm sao lại tới
đây?" Không biết người của môn phái nào hô lên một tiếng. Đệ tử mới tấn cấp
như nhóm người Vạn Tinh căn bản chưa nghe đến cái tên huyết ma này, thế nhưng
đông đảo các trưởng bối lại rất rõ ràng tên này đại biểu cho điều gì.

"Mau vào động thiên. Mượn trận pháp phòng ngự bên trong có thể đem lại một
đường sinh cơ cho chúng ta." Tôn trưởng lão lớn tiếng nói. Nói xong cũng là
người thứ nhất nhảy vào cửa động thiên, ngay cả chúng đệ tử hắn mang đến cũng
hoàn toàn không để ý tới.

Những người khác lúc này cũng không có ý tứ khiêm nhường, như ong vỡ tổ chạy
về cửa động thiên. Các trưởng bối môn phái đứng ở phía trước, có người giống
như Tôn trưởng lão, không để ý chết sống của đệ tử, trực tiếp nhảy vào bên
trong động thiên. Có người muốn quay lại tìm kiếm đệ tử nhà mình. Thế nhưng
thời điểm hỗn loạn như thế này, làm sao có thể tìm được?

Các đệ tử cũng không ngu ngốc. Mặc dù không nghe qua uy danh huyết ma nhưng
nhìn nhiều trưởng bối môn phái trực tiếp chạy trốn như vậy cũng có thể đoán
được vị huyết ma kia là nhân vật như thế nào.

"Hắc hắc, đã nằm trong tay của lão phu, các ngươi còn muốn chạy? Nào có thể dễ
dàng như thế? Không Gian Băng Tháp!" Thân thủ Minh Nhược Hải đè một cái trong
hư không. Cửa vào Thanh U Động Thiên giống như một cái gương bị búa đập vào,
trong nhay mắt vỡ tan. Mảnh vụn không gian bay ra tứ bán. Người ở gần không
một ai may mắn tránh thoát, toàn bộ bị mảnh nhỏ không gian bay xuyên qua cơ
thể. Thân thể bỗng nhiên bị đục lỗ chỗ.

"Hừ, Minh Nhược Hải! Ngươi muốn đánh vỡ Cửu Đỉnh Định Thiên Đại Trận là nằm
mơ. Cho dù phải phá hủy động thiên này, ta cũng tuyệt đối không để lại cho
ngươi!” Thanh âm Tôn trưởng lão truyền ra từ bên trong động thiên.

Vạn Tinh vẫn trốn ở trong đám người. Lúc này chẳng có chỗ nào trốn, nấp trong
đám người vẫn là an toàn nhất. Huyết Ma đối phó với các trưởng bối tông môn,
không còn dư thời gian để ý đến những thứ tiểu bối như bọn họ. Cái mà bọn họ
cần chú ý chỉ là không để dư ba khi chiến đấu làm tổn thương. Thế nhưng cho dù
như vậy, đệ tử các phái cũng đã chết không ít người. Chỉ tính một cái Không
Gian Băng Tháp, Huyết Ma đã giết gần một nửa người.

"Đây là muốn liều mạng sao!" Nghe được Tôn trưởng lão nói, Vạn Tinh bỗng nhiên
kinh hãi run sợ. Vừa rồi Huyết Ma chỉ đem không gian chi môn đánh sụp đã tạo
ra động tĩnh lớn như vậy. Nếu Tôn trưởng lão đem toàn bộ không gian sụp đổ,
ngọn núi này có thể tồn tại sao?

"Nên làm gì bây giờ?" đầu óc Vạn Tinh cấp tốc chuyển động. Thuấn Gian Di Động?
Lấy pháp lực của hắn bây giờ căn bản thuấn di không được bao xa. Đứng trước
mặt kĩ năng phạm vi lớn như Không Gian Băng Tháp rõ ràng là không trốn thoát
được. Thôn Thiên Phệ Địa? Không gian đổ nát sức mạnh to lớn đủ để đưa hắn và
Thôn Nhật hai người toàn bộ bốc hơi. Vạn Tinh nghĩ như thế nào đều là một con
đường chết.

"Mau, mọi người tận lực đứng ở bên cạnh ta. Ta có một đạo Không Gian Truyền
Tống phù. Có thể bảo vệ mọi người một mạng." Thanh âm của Lợi Tường Minh vang
lên bên cạnh Vạn Tinh. Nghe được Lợi Tường Minh nói, tất cả mọi người bốn phía
hướng về nơi này chạy tới. Đáng tiếc Không Gian Băng Tháp quá nhanh, chỉ trong
chớp mắt, người có thể chạy đến bên cạnh Lợi Tường Minh thật sự là quá ít.

Lợi Tường Minh không dám nán lại chờ người, một đạo quang mang màu vàng sáng
lên trong tay, giống như một một bát tô đắp lên đem phương viên mười thước bao
phủ. Khoảng cách này, Vạn Tinh cũng bị bao phủ ở trong đó.

"Ầm!" Thanh U Động Thiên đổ nát. Loại không gian sụp đổ quy mô này căn bản là
muốn tránh cũng không thể tránh. Toàn bộ không gian đều không ngừng rung động,
sụp đổ, quả thực giống như trời sập đất vùi. Không gian không ngừng thay đổi,
cảnh vật bốn phía không ngừng biến hóa.

Khi cảnh vật bốn phía rốt cục ổn định lại, Vạn Tinh phát hiện mình đang nằm
trong một khu rừng. Dưới thân là tuyết đọng trắng xóa, bốn phía khoảng chừng
trên dưới 11, 12 người. Ở giữa là Lợi Tường Minh.

Tuy rằng Vạn Tinh cùng Lợi Tường Minh có chút thù hận, thế nhưng không thể
không thừa nhận cái mạng này ngày hôm nay là do Lợi Tường Minh cứu. Hắn thiếu
Lợi Tường Minh một cái mạng.

Vạn Tinh từ trước đến nay ân oán phân minh. "Mắc nợ ta không được, đồng thời
thiếu nợ người cũng khiến lòng hắn khó chịu.” Hắn ghét nhất bị thiếu nợ người
khác đồ, huống chi đồ này là mạng của mình. Nếu không phải thế, thời điểm
Vương Cao cấp cho hắn bí thuật, hắn cũng không đem Tiên Thiên yêu thú Cửu Năng
cho Vương Cao. Đồng giá trao đổi, không nợ nhân tình. Thế nhưng hiện tại hắn
nợ Lợi Tường Minh một cái mạng, cái này phải lấy cái gì để đền bù? Cho nên
hiện tại ánh mắt hắn nhìn về phía Lợi Tường Minh rất phức tạp.

Lúc này những người khác cũng lục tục bò dậy từ dưới đất. Tràng diện vừa rồi
quá hỗn loạn, ở trong Thanh U Động Thiên, đệ tử các môn phái đều đứng tản mát
khắp nơi, những người đứng chung rất ít.

Ngự Thú tông chỉ còn lại ba người, Lợi Tường Minh, Vạn Tinh, còn có Lưu Vũ.
Thái Bạch Kiếm tông còn dư lại hai người, U Minh tông còn lại hai người. Luyện
Yêu Tông còn sót lại duy nhất một người. Hạo Nhiên Thư Viện còn dư lại hai
người. Còn có một người mang quần áo khiến Vạn Tinh không nhận ra môn phái.

"Có ai biết đây là địa phương nào không?" Một đệ tử U Minh Tông mở miệng hỏi.
Hai đệ tử U Minh Tông sống sót đều là nam tử. Một người cao lớn, một xấu xí.
Nói chuyện chính là đệ tử thân hình cao lớn.

"Không rõ ràng lắm, chắc là Không Gian Truyền Tống phù đã bị ảnh hưởng bởi
không gian sụp đổ. Thế cho nên Không Gian Truyền Tống phù vốn phải truyền tống
đến ngoài cửa Ngự Thú tông, lại đem chúng ta đưa đến chỗ này. Nhìn rừng cây và
tuyết đọng, có lẽ chúng ta còn ở phụ cận U Châu." Lợi Tường Minh bình tĩnh rất
nhanh nói.

Vạn Tinh không có xen mồm. Hắn còn đang quấn quýt nên hoàn lại ân cứu mạng của
Lợi Tường Minh như thế nào. Hai người nếu là bằng hữu thì cứu được cũng liền
cứu, thế nhưng hai người hết lần này tới lần khác lại là đối đầu. Hắn luôn có
một loại ý tứ không muốn đối mặt với Lợi Tường Minh.

"Sai. Chúng ta đã cách xa U Châu, bởi vì nơi này so với U Châu phải lạnh rất
nhiều. Pháp bào của ta cũng không chịu được cái lạnh này, chắc là thuộc về
phương bắc!” Một gã đệ tử Hạo Nhiên Thư Viện phân tích. Tên đệ tử này mặt như
quan ngọc, một thân tuyết trắng thư sinh bào, rung động trong gió lạnh thấu
xương mang một loại tiêu sái phiêu phiêu dục tiên.

"Cái gì? Phương bắc? U Châu đã thuộc về phương bắc của Cửu Châu. Nếu nói nơi
này là phương Bắc, chẳng phải là nói chúng ta đã ly khai Cửu Châu, tiến nhập
địa bàn yêu tộc?" Một nữ đệ tử Thái Bạch Kiếm Tông hoảng sợ nói.

"Không đúng a! Có Cửu Đỉnh Định Thiên Đại Trận, coi như là có không gian thần
thông cũng không thể đi qua. Chúng ta làm sao có thể rời đi Cửu Châu được?"
Người đệ tử Hạo Nhiên Thư Viện nói. Chưa xong còn tiếp..


Siêu Cấp Sủng Vật Auto - Chương #122