Thể Hiện Bản Lĩnh


Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

Một người bị Vạn Tinh phế bỏ yêu thú Khổng Tước trước khảo hạch nội môn, Lợi
Tường Minh. Một người là Lưu Vũ, cùng hắn trốn ra khỏi Vạn Thú thành.

Cừu nhân gặp mặt đỏ mặt tía tai. Hai vị người quen kia nhìn thấy Vạn Tinh, lập
tức trợn mắt nhìn. Vạn Tinh hiện tại thầm hô to một tiếng: "Con mẹ nó!". Chơi
khăm người quá đáng. Bên trong tông môn có thể đem hai người không hợp với hắn
gom lại một chỗ, chẳng phải là có tâm hãm hại người sao?

Đáp án hiển nhiên là đúng rồi. Tổng cộng có sáu người, không tính Vạn Tinh thì
còn dư lại năm. Có hai người là cừu nhân cũ, còn có một tên thanh niên tráng
kiện cũng trợn ngược con mắt nhìn hắn. Vạn Tinh không cần đoán cũng biết thằng
này tuyệt đối là người của Ngũ Tâm Hội.

Năm người kia đều tới sớm hơn Vạn Tinh. Có ba người đều bất hòa với Vạn Tinh.
Có cùng chung địch nhân liền rất nhanh trò chuyện tới mức khí thế ngất trời.
Về phần hai người chẳng thù hận với Vạn Tinh, sau khi nhìn thấy đa số mọi
người căm thù hắn liền sẽ không tự tuyệt đường sống, chạy tới lôi kéo làm quen
với Vạn Tinh.

Rất rõ ràng Vạn Tinh bị cô lập. Mấy ngày gần đây, thanh danh Vạn Tinh chặn cửa
võ đài Ngũ Tâm Phong, đánh mặt Ngũ Tâm Hội, đã kêu vang trong tông môn. Coi
như là Lợi Tường Minh và Lưu Vũ hai người đối với Vạn Tinh cực kỳ căm hận cũng
không tự tin có thể thắng hắn. Bởi vậy bọn họ cũng không đến khiêu khích.

Không ai nói nhiều, Vạn Tinh cũng vui vẻ thanh tĩnh. Đã quen ru rú một mình,
hắn chẳng sợ mình bị cô lập. Vạn Tinh dứt khoát lấy ra một bồ đoàn, tìm một
góc khoanh chân ngồi xuống, nghiên cứu ba đại bí thuật mà sự phụ truyền cho
mình. Ba cái bí thuật này cùng với Thiên Yêu Ngự Thú Quyết mới là căn bản
khiến Ngự Thú tông xếp trên đông đảo các môn phái U Châu.

Đối với Vạn Tinh, nói là nghiên cứu tam đại bí thuật kỳ thực chỉ cần chăm chú
chuyên sâu hai chủng là được. Yêu Thú Đồng Điều Thuật so với Siêu cấp sủng vật
auto của hắn đúng là không có chỗ dùng.
Không lâu sau, có một lão giả mập mạp đi tới. Nhìn phục sức chắc là tông môn
trưởng lão, từ rất xa đã để lộ ra một bộ khuôn mặt tươi cười, cực kỳ hòa ái dễ
gần nói: "Mấy đệ tử lần này chấp hành nhiệm vụ bí mật đã đến đông đủ chưa? Nếu
đã đông đủ thì chúng ta đi thôi!"

Năm tên đệ tử đồng thời gật đầu. Lợi Tường Minh tiến lên một bước nói: "Khởi
bẩm Tôn trưởng lão, đều đã đến đông đủ!" Vị Tôn trưởng lão mập mạp kia nghi
ngờ hỏi: "Không phải nói lần chấp hành nhiệm vụ này có 6 vị đệ tử sao? Thế nào
chỉ có năm người các ngươi? Ngươi không phải nói là tất cả đều đến đông đủ
sao?"

"Khởi bẩm Tôn trưởng lão, còn có đệ tử Vạn Tinh của trưởng lão Đỗ Tiêu Sái.
Hắn đang ở bên kia!” Lưu Vũ tiến lên một bước chỉ vào phương hướng Vạn Tinh
ngồi mà nói. Trong lời nói lại còn cố ý chỉ ra sư phụ Vạn Tinh. Nghe Lưu Vũ
nói hết lời, Vạn Tinh liền ý thức được thằng này không có hảo ý.

Vạn Tinh thu hồi bồ đoàn đi tới. Quả nhiên vị Tôn trưởng lão kia vừa rồi còn
rất hòa thuận, sau khi nghe tên Đỗ Tiêu Sái, khuôn mặt hiền hòa bỗng nhiên
thay đổi vặn vẹo khác thường. Hắn cắn răng nói: "Đệ tử Đỗ Tiêu Sái?"

Thấy vị Tôn trưởng lão này mặt mũi vặn vẹo, Vạn Tinh không khỏi kêu thảm một
tiếng trong lòng: "Sư phụ rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người a? Bên trong Ngự
Thú tông đến tột cùng có mấy người không hận ngươi?"

Tuy rằng trong lòng kêu khổ, nhưng Vạn Tinh cũng chỉ có thể kiên trì đáp: "Gia
sư chính là Đỗ trưởng lão. Tôn trưởng lão cùng gia sư có ân oán gì? Nếu là có
thù, Tôn trưởng lão cứ lên Lưu Liên Phong báo thù là được. Chuyện trưởng bối
ân oán, đệ tử quyết không nhúng tay vào!"

Lời này của Vạn Tinh liền đem Tôn trưởng lão giận dữ tới mức cái bụng mập mạp
sôi trào hẳn lên, phẫn nộ quát: " Nếu như lão tử đánh thắng được hắn, đã sớm
đánh sưng cái mặt lão già không biết xấu hổ kia. Vấn đề ở đây không phải là
không đánh lại hắn sao?”

Nghe xong lời này, Vạn Tinh nảy sinh không ít hảo cảm đối với vị Tôn trưởng
lão mập mạp. Chí ít vị Tôn trưởng lão này không phải một tên ngụy quân tử. Có
lời gì liền đem viết hết lên mặt, so với âm thầm ngáng chân thì tốt hơn nhiều.

Cảm thụ được ánh mắt khác thường của mọi người, Tôn trưởng lão tựa hồ có chút
ngượng ngùng, xoay người liền đi ra ngoài: "Đi theo ta!"

Sủng vật của Tôn trưởng lão mập mạp lại là một con Giao long. Tuy rằng còn
chưa được liệt vào danh sách thần thú, thế nhưng cự ly hóa long chỉ còn kém
một bước. Ngự Thú tông dựa vào sủng vật liền có thể nhìn ra được thực chủ
nhân. Có thể mang trong mình một đầu Giao long liền có thể thấy được thực lực
vị Tôn trưởng lão này to lớn như thế nào.

Tôn trưởng lão đứng lên phía đầu rồng, hai tay cầm lấy sừng rồng, uy phong cực
kỳ. Nhưng mà vóc người hắn có chút mất mặt, nếu không cho dù ai tấy cũng phải
thốt lên một tiếng tiên phong đạo cốt, cưỡi rồng đạp gió đắc đạo thành tiên.

Tốc độ phi hành của Giao long cực nhanh. Muôn sông nghìn núi đều phiêu nhiên
trôi dạt dưới chân. Nửa ngày, Tôn trưởng lão đáp xuống một đỉnh núi hùng vĩ.
Trên đỉnh núi đã tới không ít người, Vạn Tinh nhìn phục sức mấy người này,
liền biết họ chính là Thái Bạch Kiếm Tông. Lại còn có thật nhiều môn phái nhỏ
Vạn Tinh không biết cũng có người chạy tới.

Thời điểm Tôn trưởng lão và các trưởng lão của môn phái khác hàn huyên, Vạn
Tinh cố ý đến nhìn mấy đệ tử môn phái khác một chút. Kết quả một người quen
cũng không thấy. Nguyên bản hắn còn tưởng rằng có thể đụng phải mấy người quen
bên trong tông môn đại bỉ, dù sao mở bí cảnh này là cơ hội đề thăng thực lực,
không nghĩ tới các môn phái cũng không phái ra đệ tử nòng cốt.

Vạn Tinh vốn dĩ chẳng phải loại người giỏi về giao thiệp, mà đám người Lợi
Tường Minh, Lưu Vũ đã bắt đầu cùng những đệ tử môn phái khác xây dựng quan hệ,
kết giao tình. Vạn Tinh tựa hồ nhận ra thời điểm hắn tu luyện trong bí cảnh
hiển nhiên cũng sẽ bị cô lập.

"Có chút cừu nhân cũng tốt. Đến lúc vào bên trong bí cảnh, có thể mỗi ngày đi
tìm bọn họ so tài. Nếu là bằng hữu mà nói, luận bàn chẳng có chút kinh nghiệm
nào a!" Vạn Tinh nhàn nhã nghĩ.

Đều nói Tu Chân Giới không có xú nữ, lời này thật đúng là không sai. Nhìn
những nữ đệ tử đến bí cảnh đều là một người đẹp hơn một người. Vạn Tinh không
có hứng thú đi theo những đệ tử kia hàn huyên, thế nhưng vẫn rất có hăng hái
thưởng thức mỹ nữ.

Tuy rằng những đệ tử đến bí cảnh tu luyện đều được xưng là đệ tử tinh anh các
môn phái, nhưng cũng đều là đệ tử nhập môn trong vòng ba năm. Rất nhiều đệ tử
môn phái nhỏ cũng chưa thể tấn chức Tiên Tiên. Thế nhưng đã hết lần này đến
lần khác lại dám mở miệng tự xưng là thiên tài, trong lòng chắc chắn nghĩ
chẳng ai bằng mình. Thêm vào thời điểm đông đảo môn phái tụ tập, lại chính là
thời gian để bọn họ thể hiện bản lĩnh.

Thể hiện bản lĩnh đương nhiên là muốn tìm ai đó để lập uy. Hơn nữa không thể
không duyên cớ khi dễ người, đương nhiên phải tìm một cái cớ hợp lý.

"Nhìn cái gì vậy? Về nhà thăm mẹ ngươi đi!" Một thiếu niên mười * (tác giả để
‘thập * <十 *>’ nên chả biết là bao nhiêu tuổi), tức giận khi thấy Vạn Tinh
ngắm thiếu nữ bên cạnh mình, chỉ vào Vạn Tinh, nổi giận mắng. Không ai tìm
chuyện, Vạn Tinh đang còn muốn tìm chút chuyện giúp sủng vật của hắn thăng
cấp. Không nghĩ tới chưa gì đã có người chủ động gây sự với hắn.

Đối mặt khiêu khích, Vạn Tinh ngay cả hứng thú mắng lại cũng không có. Mắng
chửi người đơn giản chính là lãng phí thời gian. Vạn nhất có vài trưởng bối
ngăn lại, chẳng phải là lãng phí một cơ hội tăng lên kinh nghiệm?

Vạn Tinh mỉm cười, phất tay đem Long Mã phóng ra: "Đạp Vân Tường Không"

Không đợi thiếu niên đối diện phản ứng kịp, Vạn Tinh đã chỉ huy Long Mã phát
động thần thông. Trong chớp mắt đã đến trước mặt thiếu niên, mượn tốc độ của
Long Mã, đá một cước lên mặt của hắn. Đem lời nói đối phương sắp sửa phun ra,
đạp trở lại.

"Choang! Sủng vật Long Mã của ngài chiến thắng một gã địch nhân. Thu được 65
điểm kinh nghiệm."

Kinh nghiệm tới tay, Vạn Tinh mới có hứng thú giảng giảng đạo lý cùng đối
phương: "Nữ nhân ăn mặc xinh đẹp như vậy không phải là để cho người ta nhìn?
Người sợ người khác nhìn đã đem gương mặt che lại a! Ta là Ngự Thú tông Vạn
Tinh. Ngươi nếu không phục có thể tìm ta báo thù bất cứ khi nào!”

"Vạn Tinh, ngươi ở bên trong tông môn ỷ vào sư phụ ngươi khi nam phách nữ còn
chưa tính. Nhưng mà ra bên ngoài, xin ngươi hay tự trọng. Đừng khiến Ngự Thú
tông chúng ta mất mặt." Lợi Tường Minh lớn tiếng nói. Thằng này cùng Vạn Tinh
thù hận sâu nhất. Sủng vật Khổng Tước của hắn bị Thôn Nhật cắn một bên cánh,
từ nay không thể bay lượn. Ngay cả thần thông đã thức tỉnh cũng bị phế đi, bởi
vì Khổng Tước thức tỉnh thần thông chính là tốc độ thần thông. Chim không có
cánh, không thể bay, tốc độ thần thông có ích lợi gì?

Lợi Tường Minh vừa thốt ra lời kia, gần như đem Vạn Tinh xác định. Đông đảo
tinh anh môn phái vừa tụ tập đến cùng nhau, tất cả đều chưa quen thuộc. Nhưng
lời Lợi Tường Minh vừa nói ra đã nghiễm nhiên đem Vạn Tinh biến thành hình
tượng ác thiếu khi nam phách nữ trong lòng mọi người. Không ít kẻ tự phụ là
anh hùng thiếu niên trợn mắt nhìn Vạn Tinh. Ánh mắt đám thiếu nữ nhìn về phía
Vạn Tinh cũng đã thay đổi hoàn toàn.

Vạn Tinh nuốt một ngụm ác khí vào trong bụng: "Lấn nam thì cũng coi như là
đúng. Dù sao ta trong tông môn cũng thường xuyên đem người ra chiến đấu, thế
nhưng ca phách nữ lúc nào? Cái này căn bản chính là nói xấu!”

"Tính toán một chút. Dù sao cũng không kết giao bằng hữu cùng những người này.
Bọn họ nhìn ta như thế nào cũng không trọng yếu. Để bọn họ căm thù ta cũng
tốt, tiết kiệm công sức ca cô gắng đi khiêu khích bọn họ. Trực tiếp thu thập
bọn họ lấy kinh nghiệm cũng tốt.” Vạn Tinh muốn phản bác, nhưng vừa nghĩ lại,
tựa hồ bị những người này căm thù cũng không có gì là không tốt. Sau này đánh
bọn họ lấy kinh nghiệm cũng chẳng có gánh nặng trong lòng.

"Ca khi dễ ngươi thì thế nào? Ngươi nếu không phục thì sao? Đánh thắng được
ta, ca liền phục ngươi. Đánh không lại ta thì đừng khua môi múa mép ở chỗ này!
Uy danh của Ngự Thú tông không thể để đám khua môi múa mép như vậy đùa giỡn."
Vạn Tinh ngạo nghễ nói.

Một câu Vạn Tinh nói đã đem Lợi Tường Minh dồn đến góc tường, tiến thoái lưỡng
nan. Nếu không đứng ra, sau này chỉ sợ sẽ bị mọi người khinh bỉ coi thường.
Nhưng nếu đứng ra, hắn cũng thật lo lắng. Bản mạng yêu thú Khổng Tước của hắn
hôm nay đã không có biện pháp phi hành, sức chiến đấu giảm bớt nhiều. Đứng ra
sẽ giống như thiếu niên kia, bị Vạn Tinh dẫm nát dưới chân. Khi đó chẳng phải
giống như Vạn Tinh vừa nói, hắn thật ra chỉ là một kẻ ba hoa, sẽ lập tức bị
người khác coi thường.

Vạn Tinh nhìn Lợi Tường Minh trầm ngâm, trong lòng tức giận hắn vừa nói xấu,
làm bại hoại danh tiếng của mình. Mặc dù mình chẳng quan tâm, nhưng lại không
thể dễ dàng buông tha hắn, lúc này mới ép hỏi: "Rốt cuộc có dám khiêu chiến ta
hay không? Nếu không dám lên khiêu chiến, nói thẳng là được. Nhìn ngươi là
đồng môn, chỉ cần nói một lời xin lỗi, nói những lời kia của ngươi là rắm
thối, ta liền tha thứ cho ngươi! Bằng không sau này ta thấy ngươi một lần liền
đánh một lần!” (chưa xong còn tiếp)


Siêu Cấp Sủng Vật Auto - Chương #121