Bí Cảnh Gặp Yêu


Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

"Đừng nói nữa. Ở đây rốt cuộc là địa phương nào, chúng ta ở chỗ này cũng không
thể nào biết rõ được. Chi bằng đi xung quanh nhìn có thể phát hiện ra một ít
đầu mối.” Lợi Tường Minh lớn tiếng nói.

Nếu là hắn nói như vậy trước khi không gian đổ nát, tất nhiên sẽ bị mọi người
căm thù. Thế nhưng lúc này tính mạng mọi người có thể nói đều là hắn cứu, tự
nhiên không ai ở phía sau nhảy ra chỉ trích. Ngay cả Vạn Tinh cũng chưa từng
đứng ra.

Đại ân cứu mạng không lời nào cảm tạ hết được. Ân cứu mạng nói ngoài miệng
cũng vô dụng, nhớ kỹ trong ngực là tốt rồi. Hơn nữa hai người vốn không hợp
nhau, hiện tại đi qua nói lời cảm tạ cũng chỉ tăng thêm xấu hổ. Bởi vậy Vạn
Tinh sẽ không lượn lờ trước mặt hắn, chỉ thật thật thà thà đứng ở một bên, cố
gắng kìm ném cảm xúc.

Đoàn người bay lên giữa không trung, dõi mắt trông về phía xa. Lọt vào trong
tầm mắt toàn bộ là biển rừng và cánh đồng tuyết. Một mảnh tùng lâm cũng không
biết lớn bao nhiêu. Nhìn cả vạn lý cũng không thấy có người ở.

"Này! Các ngươi có cảm giác được thiên địa linh khí nơi này so với U Châu nồng
nặc hơn nhiều không? Nếu như nơi này nằm ngoài vùng văn minh của Cửu Châu thì
cũng thật là khó mà tin được. Vùng thiếu văn minh của Cửu Châu ta cũng từng
được nghe nói. Đó đều là địa phương hoang vắng, cho nên yêu tộc mới trăm
phương ngàn kế muốn đi vào Cửu Châu. Ở đây thiên địa linh khí nồng nặc như vậy
chắc hẳn không phải vùng thiếu văn minh.” Từ trước đến giờ vẫn im lặng, Lưu Vũ
đột nhiên mở miệng nói.

"Ừ! Thiên địa linh khí quả thực nồng nặc rất nhiều. Lẽ nào nơi này là bí cảnh
động thiên nào đó?" Đệ tử Hạo Nhiên Tông lúc trước nói chuyện suy đoán.

"Mặc kệ ở đây là địa phương nào. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cũng không một
mực ngây ngô ở đây.!" Đệ tử Bắc Minh tông mở miệng nói có chút vội vàng.

"Ừ! Nhìn từ khía cạnh thiên địa linh khí nồng nặc, ở đây cũng không phải là
Cửu Châu. Bằng không địa phương nồng nặc linh khí như thế này đã sớm bị tông
môn chiếm cứ. Thiên địa linh khí nơi đây so với Ngự Thú tông chúng ta nồng nặc
hơn nhiều. Khả năng đây là động thiên có lẽ lớn hơn một chút. Mặt khác, từ
kích cỡ nhìn lại, đây chắc là một chỗ bí cảnh. Dù sao động thiên cũng không
lớn được như vậy.” Lợi Tường Minh tĩnh táo phân tích.

"Về bí cảnh. Muốn rời khỏi chỉ có thể đi qua bí cảnh chi môn. Như vậy coi như
khó tìm." Đệ tử của Thái Bạch Kiếm tông khó khăn nói.

Bí cảnh giống như tiểu thế giới bám vào đại thế giới. Muốn trở lại đại thế
giới, ngoại trừ đại năng có không gian thần thông thì chỉ có thể thông qua bí
cảnh chi môn. Bí cảnh chi môn chính là tiếp điểm giữa đại thế giới và tiểu thế
giới. Loại không gian tiếp điểm này có khả năng ở bất kỳ địa phương nào. Có
thể ở trung ương bí cảnh, cũng có thể ở sát biên giới bí cảnh, căn bản không
có quy luật.

"Khó hơn nữa cũng phải tìm. Chúng ta cũng không thể một mực chờ ở đây." Lợi
Tường Minh kiên định nói.

"Kỳ thực chúng ta ở bên trong bí cảnh cũng không nhất định là việc xấu. Nhìn
bí cảnh này trong phạm vi vạn lý cũng không có người ở, chắc chắn là một bí
cảnh chưa bị phát hiện. Bên trong ẩn dấu không biết bao nhiêu bảo bối. Nói
không chừng đây là cơ duyên của chúng ta.” đệ tử Luyện Yêu Tông lạc quan nói.

"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!" Từng tiếng đất rung núi chuyển từng
bước hướng tới gần bọn họ. Phảng phất là có thứ to lớn gì đó đang chạy về
hướng này.

Vạn Tinh cảnh giác nhảy lên trên cây cao, nhìn về phía phát ra tiếng bước
chân. Chỉ thấy một con gấu to thân cao gần 10 thước đang chạy tới phía bên
này. Hình thể này tuyệ đối là yêu thú. Mấy tháng này Vạn Tinh tại Ngự Thú tông
học được không ít kiến thức. Con đường tiến hóa thành yêu thú, dưới tình huống
bình thường thì hình thể thường tỉ lệ thuận với tu vi. Yêu thú hình thể càng
lớn, tu vi lại càng cao. Thế nhưng mỗi lần tiến hóa huyết mạch, hình thể sẽ áp
súc lại.

Nói đơn giản một chút. Một con cự mãng lớn khoảng 10 thước, tu vi có thể đạt
Luyện khí kỳ đỉnh, thế nhưng nếu tiến hóa huyết mạch thành Giao. Sau khi hóa
Giao hình thể sẽ thu nhỏ đến 2, 3 thước. Sau đó theo tu vi đề tăng sẽ lớn lên
lần thứ hai, cho đến khi tiến hóa huyết mạch lần thứ hai, hình thể mới có thể
thu nhỏ lại. Tu vi yêu thú dựa theo hình thể phồng lớn, thu nhỏ lại mà có thể
đoán ra.

Từ hình thể yêu thú đoán tu vi cũng là một môn chương trình phải học. Con gấu
to này tuy huyết mạch còn chưa tiến hóa nhưng từ hình thể khổng lồ mà đoán, tu
vi ... ít nhất ... cũng là Trúc cơ kỳ.

"Không tốt. Là Trúc Cơ yêu thú. Chạy mau!" Trong hốt hoảng cũng không biết là
ai lớn tiếng nói. Mười cá nhân sống sót liều mạng chạy về phía ngược lại. Yêu
thú Trúc cơ kỳ căn bản cũng không phải là tiểu tu sĩ Tiên Thiên Luyện khí kỳ
như bọn họ có khả năng ngăn cản. Một khi bị cự thú này đuổi theo cũng chính là
cái chết.

Vạn Tinh phất tay triệu hồi ra Long Mã nhanh chân bỏ chạy. Hắn không dám để
cho Long Mã bay lên giữa không trung. Bởi vì tại địa phương yêu thú hoành
hành, bay lên giữa không trung không có che lấp rất dễ bị để mắt tới. Mà yêu
thú sau khi tấn chức Trúc cơ kỳ, trên cơ bản đều có thể lĩnh ngộ đạp gió mà
đi. Phi hành không còn là bản lĩnh đặc hữu của phi hành yêu thú. Nói cách
khác, nếu con gấu to phía sau kia muốn cũng là có thể lướt gió mà đi.

Long Mã chạy vội tốc độ cực nhanh. Mấy nhịp thở sau liền chạy ở phía trước đội
ngũ. Nhưng người này đều là đệ tử tinh anh các phái, tuy rằng không phải là bộ
phận cao cấp nhất nhưng cũng không ngu ngốc. Tất cả mọi người biết ở bên trong
bí cảnh, yêu thú cường đại có không biết bao nhiêu. Những tiểu tu sĩ Tiên
Thiên Luyện khí kì như bọn họ nếu không kết lại thành đoàn thì hi vọng sống
tiếp hết sức xa vời. Cho nên cho dù bị gấu to đuổi kịp, những người này đều
hữu tình vô ý không có cách xa nhau.

"A!" Vạn Tinh cưỡi ở trên lưng Long Mã, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đệ tử Bắc
Minh tông chạy ở cuối cùng bị gấu to vỗ một cái tát vào sau lưng. Một vài
xương gân bay ra, sau khi hét thảm một tiếng liền không có tiếng động nữa. Mà
con gấu to kia hiển nhiên cũng không tham, dừng lại chuẩn bị hưởng dụng con
mồi của mình.

Ngoại trừ Vạn Tinh có tọa kỵ còn dám quay đầu lại nhìn, những người khác đều
phải liều mạng chạy trốn. Nào có ai dám quay đầu lại nhìn xung quanh? Một
đường chạy như điên, mãi cho đến khi sắc trời tối xuống, mọi người mới sức
cùng lực kiệt ngừng lại.

Lúc này Vạn Tinh mới phát hiện, nguyên bản đội ngũ 11 người hiện tại chỉ còn
lại 9 người. Ngoại trừ đệ tử U Minh Tông bị gấu to một tát đập chết, còn có
một tên đệ tử Hạo Nhiên Tông chẳng biết tung tích. Người này biến mất lúc nào,
đến tột cùng là tự ý bỏ đi hay bị vật gì đánh lén đến chết, Vạn Tinh hoàn toàn
không rõ ràng lắm.

"Ô ô ô!" Tên đệ tử U Minh tông còn dư lại tự nhiên khóc lên. Tuy rằng bọn họ
là tu sĩ, thế nhưng niên kỷ cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi. Đột nhiên gặp
phải đại biến, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết lại tới địa
phương không giải thích được. Đồng môn sư huynh đệ duy nhất lại chết, càng
khiến hắn cô đơn và sợ hãi, khóc cũng là bình thường.

Theo tên đệ tử U Minh tông này khóc, những người khác cũng bi thương theo. Thỏ
tử hồ bi, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Những người này tuy rằng may mắn
thoát hiểm thế nhưng có thể sống trở lại tông môn hay không, ai cũng không nói
chính xác được. Tâm tình bi thương lan tràn trong đội ngũ.

"Khóc cái gì? Tu sĩ chúng ta nghịch thiên mà đi, tranh mệnh cùng trời. Đã sớm
có giác ngộ tử vong. Nếu là không có dũng khí không sợ, há có thể đi xa trên
đường tu hành?" Lợi Tường Minh đứng dậy cáu kỉnh nói.

"Cái bí cảnh này tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng là một lần cơ duyên của chúng
ta. Ngẫm lại gấu to cũng chỉ là dã thú thông thường tu hành, không có thức
tỉnh bất kỳ huyết mạch, không có bất kỳ công pháp tu luyện nào lại có thể tu
luyện đến Trúc cơ kỳ, có thể thấy được chỗ tốt của thiên địa linh khí đối với
tu luyện bên trong bí cảnh! Mọi người đều là đệ tử tinh anh của các tông môn
trong U Châu, chẳng lẽ còn không bằng con gấu ngu xuẩn kia? Có thể nói tấn
chức Trúc cơ kỳ trong tầm tay." Lợi Tường Minh nhìn thấy lực chú ý của mọi
người đều bị hắn hấp dẫn, cổ vũ nói.

Hắn biết rõ nếu tùy ý để loại bi quan tràn lan trong đội ngũ, chỉ sợ không
được 2 ngày, chi đội ngũ này sẽ tan rã. Khi đó hi vọng trở lại tông môn càng
thêm xa vời.

Vạn Tinh ở bên cạnh không lên tiếng. Hắn vừa không có bi quan, cũng không bị
Lợi Tường Minh dùng lời ngon ngọt cổ vũ, mà yên lặng phóng xuất Thôn Nhật ra
đề phòng. Sau đó khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Loại thời điểm này
nói cái gì đều là lời vô ích, chỉ có tu vi mới là sự đảm bảo tốt nhất. Tăng
một phần tu vi là tăng lên một phần hi vọng bảo mệnh.

Theo ánh trăng mọc lên, hai người Lợi Tường Minh, Lưu Vũ cũng đều phóng xuất
bản mạng yêu thú bắt đầu tu luyện. Ngự Thú tông - Thiên Yêu Ngự Thú Quyết
chính là công pháp hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, không chỉ sáng sớm phải tu
luyện mà khi buổi tối trăng lên cũng phải cần tu luyện.

Nhìn bản mạng yêu thú Khổng Tước của Lợi Tường Minh không có cánh, Vạn Tinh
bỗng nhiên có một chủ ý báo ân. Vạn Tinh có ân tất báo. Ngày hôm nay được Lợi
Tường Minh cứu một mạng, cái ân tình này nếu không trả lại, lúc hắn tu luyện
sẽ không an ổn.

Vạn Tinh bỗng nhiên nghĩ đến loại chuyện yêu thú gãy chi này trong mắt người
bình thường đúng là phế đi. Thế nhưng Vạn Tinh bất đồng. Hắn có siêu cấp sủng
vật auto, vô luận yêu thú bị thương thế nặng hơn, chỉ cần không tử vong tại
chỗ thì thương thế cũng sẽ ở bên trong không gian sủng vật từ từ khép lại.

"Nếu có thể để Lợi Tường Minh đưa Khổng Tước của hắn cho ta, để sủng vật trong
không gian auto một đoạn thời gian, cánh bị chó ăn có thể mọc ra." Vạn Tinh
nhìn yêu thú Khổng Tước của Lợi Tường Minh ngẫm nghĩ.

Nhưng Vạn Tinh cũng rõ ràng chuyện này là không có hy vọng gì. Dù sao quan hệ
giữa Lợi Tường Minh với hắn không tốt. Tùy tiện đòi bản mạng yêu thú nhà người
ta chỉ sợ Lợi Tường Minh còn muốn hoài nghi hắn có dụng tâm hiểm ác.

Theo trăng lên cao, Thiên Yêu Ngự Thú Quyết của Vạn Tinh cũng bắt đầu viên
mãn. Trong bí cảnh thiên địa linh khí nồng nặc, Vạn Tinh có thể cảm giác được
Thiên Yêu Ngự Thú Quyết của hắn sắp đột phá đến tầng thứ 2. Chỉ cần Thiên Yêu
Ngự Thú Quyết đột phá đến tầng thứ hai, tu vi của hắn cũng có thể tấn thăng
lên Luyện khí trung kỳ. (chưa xong còn tiếp)


Siêu Cấp Sủng Vật Auto - Chương #123