Tôi Là Một Chiếc Bánh Bao


Người đăng: phamtrang

Quan Sơn quan sát một hồi người đàn ông trước mắt, dáng dấp khoảng chừng bốn
mốt bốn hai tuổi, cả người hiện lên một loại lạnh nhạt bệnh thái nghiêm trọng.
Đôi mắt lạnh lẽo, đôi môi mím chặt, thỉnh thoảng mang theo ý cười không rõ
ràng nhìn chiếc máy quay trước mắt. Hắn hoàn toàn không để ý là ai dẫn hắn tới
đây, cũng hoàn toàn không quan tâm đến phòng khám bệnh này là để gặp ai. Hắn
thậm chí còn không hề nhìn thẳng vào mắt Quan Sơn. Bộ quần áo trói khiến cho
hắn cử động bất tiện, nhưng vẫn có cảm giác cao cao tại thượng.

Quan Sơn nở nụ cười lịch sự : “Bệnh nhân số 37, tôi nghe nói anh luôn cảm thấy
bản thân không giống mọi người à? Nhưng bây giờ xem ra, anh dường như chẳng có
chỗ nào không giống cả.”

Khoảng hai mươi giây trôi qua, số 37 lúc này mới nâng ánh mắt sắc nhọn nhìn
Quan Sơn, khóe miệng bên trái hơi nhếch, đáp: “Tôi là một chiếc bánh bao, bạn
là gì?”

“Từ cách nhìn của anh, tôi là gì?”

“Tôi làm sao biết được bạn là gì, chẳng lẽ, bạn cũng là một chiếc bánh bao.”
Bệnh nhân số 37 cúi thấp đầu nhìn đôi chân của mình, khẽ rung.

“Bánh bao...haha, cách nói thật thú vị! Xem ra trong mắt của anh, xung quanh
có thật nhiều đồng loại rồi. Vậy chúng ta cùng nói về hàng xóm của anh như thế
nào nhé? Bọn họ cũng là bánh bao sao? Trước khi đến đây, anh đã từng trải qua
điều gì, hoặc là nhìn thấy sự tình phát sinh gì?” Quan Sơn rất bình tĩnh nhìn
người đàn ông xem ra rất không bình thường này.

Người đàn ông có chút không quá mức bình tĩnh nói: “Tôi đã sớm nói qua rồi,
tôi không biết gì cả. Tôi chỉ là một chiếc bánh bao, không có ký ức.” Người
đàn ông ngữ khí bình tĩnh, giống như anh ta thực sự là một chiếc bánh bao vậy.

“Anh làm sao biết anh là một chiếc bánh bao vậy.” Quan Sơn hỏi.

Người đàn ông ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Quan Sơn, không hề trả lời.

“Có điều việc trước đây anh đã từng có vợ, điểm này, có lẽ là tình cảm của
người bình thường.”Quan Sơn mặt vẫn mang theo nụ cười khẽ.

Người đàn ông ánh mắt khinh khỉnh nói: “Vậy sao? Tôi không nhớ nữa rồi. Vậy có
thể là chứng đa nhân cách của tôi sau này, phân liệt tinh thần rồi. Cái gì
hiện tại lúc đầu, tôi đều không biết, cũng không nhớ nữa.” Người đàn ông rất
ngoan cố, căn bản không định nói chuyện tử tế với Quan Sơn.

Nhưng Quan Sơn lúc này lại đóng hồ sơ lại nói: “Nếu đã như vậy, nên nhận trách
nhiệm hình sự gì thì nhận trách nhiệm hình sự đó đi! Người tiếp theo.”

Người đàn ông vừa nghe đã sốt ruột, suýt nữa kích động mà đứng lên, bộ quần áo
trói không biết làm thế nào khiến hắn hành động bất tiện. Hắn gắng sức giằng
kéo ống tay áo, sau đó nộ khí đùng đùng mà hỏi Quan Sơn: “Rốt cuộc mày đang
nói cái gì!”

Quan Sơn mở hồ sơ số 37 trên bàn, nhìn nngười đàn ông vẫn giữ y nguyên có chết
cũng không hối cải này, chậm rãi mở lời: “Cái đồ bánh bao nhà anh thực sự rất
thông minh đó, hiểu được cả phân liệt nhân cách, cũng hiểu được cả kẻ mắc bệnh
tâm thần có thể tránh được những trách nhiệm pháp luật. Cho nên sau khi anh
sát hại người hàng xóm của mình, muốn dùng bệnh tâm thần loại phân liệt nhân
cách này để chạy trốn sự trừng trị. Nhưng anh lại không chuyên nghiệp, chỉ
biết tội phạm mắc bệnh tâm thần có thể xử nhẹ, cho nên anh luôn miệng nói mình
là một chiếc bánh bao. Nhưng anh lại không biết, định tính đặc thù của chứng
đa nhân cách, chính là chứng đa nhân cách biết sự tồn tại của chủ nhân cách,
nhưng chủ nhân cách lại không biết sự tồn tại của chứng đa nhân cách. Hay nói
cách khác, nếu anh là một cái bánh bao thực sự, anh cũng tuyệt đối không thể
biết mình là một chiếc bánh bao, giọng điệu anh lúc này giống như mình là kẻ
tâm thần, chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau nữa.”

Nam nhân trừng trừng đôi mắt phẫn nộ, ánh mắt chết chóc nhìn Quan Sơn. Lúc này
nhân viên điều dưỡng cũng bước vào, rất nhanh để khống chế kẻ số 37 này.

Quan Sơn cầm một quyển sổ nhỏ trong tay lên nói với nhân viên điều dưỡng: “Đây
là quyển sổ chuẩn đoán bệnh của tôi, bên trong bao gồm rất nhiều hạng mục,
thông qua phương thức vấn đáp và quá trình khai thông mà cho điểm mỗi hạng
mục. Mà đánh giá mức độ tâm thần của người bệnh. Đơn giản mà nói thì từ tình
cảm, thiếu hụt đồng tình, khuynh hướng ăn bám, dễ dàng kích động, không chịu
trách nhiệm vân vân nội dung trong này để quan sát trạng thái tâm lí của bệnh
nhân. Cuối cùng cái kẻ số 37 này “thành tích” là 27 điểm. Tiêu chuẩn của bệnh
nhân tâm thần không thấp hơn 30 điểm. Điểm số trung bình của lũ tội phạm là
22. Mà điểm số với người bình thường nên là 4. Cho nên...hắn không phải bệnh
nhân tâm thần, cũng chẳng phải người bình thường, mà là một tên sát nhân vô
cùng giảo hoạt và mang tính chất nguy hiểm, cái gì mà chứng đa nhân cách cũng
đều là bịa đặt, chuyển giao cho bộ phận hình sự đi.”

Hai vị điều dưỡng viên ngơ ngẩn nghe sự giải thích của Quan Sơn, ánh mắt không
giấu nổi sự bái phục. Đối đãi với những tội phạm giết người giảo hoạt như thế
này, có lúc y học thực sự rất khó khống chế hoàn toàn bọn chúng.

Khi mà điều dưỡng viên đang lôi số 37 ra khỏi phòng khám bệnh, Quan Sơn cầm
điện thoại di động của mình lên. Điện thoại đã rung lên hai lần rồi, đang suy
nghĩ là ai gọi đến, điện thoại lại rung lên một lần nữa.

“La Xuyên? Là cậu gọi tôi sao?” Quan Sơn nhận điện thoại, trên mặt hiện lên ý
cười. Người bạn mà La Xuyên nhắc đến lúc trước, chính là anh.

“Quan giáo sư, bây giờ tìm cậu thật chả dễ dàng, sớm như vậy mà cậu đã bắt đầu
công việc rồi à? Gọi đến hai lần cũng không có người nhận, tôi còn cho rằng
cậu đang không tiện nghe máy.” La Xuyên nói.

Quan Sơn cười cười: “Biết tôi không tiện vẫn còn cố gọi, vậy cậu có lẽ có việc
gấp rồi.”

“Quả thật không giấu được với cậu, thực sự có việc mong cậu giúp.”

“Có vụ án gì hóc búa sao? Nói trước phải hay nha, với những chuyện vô vị tôi
không có hứng thú.”Quan Sơn cười cười trêu.

La Xuyên hít thở có chút nghiêm trọng nói: “ Tôi biết lí do cậu về nước là gì,
qua đây với tôi đi, vụ án này cậu sẽ có hứng thú thôi.”

Cúp máy, Quan Sơn có chút trầm tư, lập tức thu dọn đồ đạc xoay người chuẩn bị
rời khỏi bệnh viện tâm thần.

Hai vị bác sĩ trước đó nhìn thấy dáng vẻ vội vã muốn đi của Quan Sơn, tức tốc
truy hỏi: “Quan giáo sư, ngài cứ thế mà đi sao? Ngài không phải vừa mới đến
hôm nay sao? Vẫn còn mấy bệnh nhân vẫn đang đợi ngài đó...”

Quan Sơn vừa đi vừa nói dáng điệu vội vàng: “ Mọi người đem hồ sơ tư liệu bệnh
nhân gửi đến văn phòng làm việc tôi, nói với viện trưởng của các người, trong
vòng một tuần tôi sẽ gửi tất cả đánh giá về cho ông ấy. Có điều hiện tại tôi
phải đi giải quyết một chuyện quan trọng hơn nữa.” Nói xong, Quan Sơn ngay cả
đầu cũng không ngoảnh lại bước lớn rời khỏi.

Thực sự là từ lúc về nước tới giờ Quan Sơn vẫn chưa có dịp gặp được La Xuyên,
nhưng mà mối quan hệ bạn bè bao nhiêu năm không vì thế mà thay đổi. La Xuyên
nói biết vì sao Quan Sơn về nước, về điểm này, Quan Sơn không hề hoài nghi.

Đoạn đường lái xe trước khi hướng về bên chỗ hiện trường của La Xuyên,tâm tình
của Quan Sơn thậm chí có chút kích động nhẹ.

Mãi đến khi mà anh xuất hiện ở cổng ngoài của biệt thự, thì mới nhìn La Xuyên
đứng ở đó đợi anh.

Đã lâu không gặp, hai người lại chẳng có bất kì cảm giác xa lạ. Không có chào
hỏi, không có sáo ngữ, vừa gặp đã đi thẳng vào vấn đề chính.

“Chết bao nhiêu người rồi.” Quan Sơn hỏi.

“Ba người, hai nữ một nam. Cách chết kì dị, thủ đoạn khoa trương. Vấn đề quan
trọng là...đến hiện trường tôi không tìm được bất kì manh mối gì do hung thủ
để lại.” La Xuyên sắc mặt trầm trọng.


Sát Lục Mĩ Học - Chương #3