Dựa Vào Tâm Lí Tội Phạm.


Người đăng: phamtrang

Lúc Quan Sơn đi theo La Xuyên tiến vào hiện trường, thi thể đang chuẩn bị
khiêng đi. Quan Sơn nhìn tổng thể, thì nhăn mày nói: “Tôi dường như đã biết vì
sao cậu tìm đến tôi rồi.”

Nhưng La Xuyên lại lắc lắc đầu nói: “Không, cậu không hiểu rồi.” Nói rồi, anh
dẫn Quan Sơn đến âm thanh truyền trong phòng khách, dùng đôi tay đeo gang nhẹ
nhàng ấn xuống phím đàn. Khúc dương cầm uyển chuyển du dương trong chốc lát
lại lần nữa vang lên.

Quan Sơn có chút không hiểu nhìn La Xuyên, trả lời: “Đây...là tình cảnh lúc
xảy ra vụ án sao?”

“Không sai, tôi muốn hỏi cậu, hung thủ đang có tâm tình gì, tâm trạng ra sao,
mà có thể vừa một bên có thể làm việc đó với các thi thể, một bên nghe nhạc
của Beethoven?”

“Cậu nghi ngờ hung thủ là tội phạm giết người mang bệnh tâm thần?” Quan Sơn
hỏi.

La Xuyên có chút gật đầu mơ hồ nói: “Tôi cũng không chắc chắn. Chỉ có điều thủ
đoạn này rất lâu rồi chưa gặp, hiện trường lại không có chút sơ hở. Thứ duy
nhất hắn để lại, chỉ có khúc dương cầm này thôi.”

“Cho tôi mười bốn phút, đừng làm phiền tôi.” Quan Sơn sau khi dứt lời với La
Xuyên, liền không nói thêm điều gì nữa.

Anh ta đứng giữa phòng khách, nhắm hờ mắt, thực sự là dùng cả mười bốn phút,
nghe triệt để toàn bộ khúc dương cầm.

Bên cạnh là ánh mắt ngơ ngác của một cảnh viên, nhịn không được hỏi La Xuyên:
“Đội trưởng, đây là vị cao nhân mà sếp mời tới? Anh ta ở đâu làm công việc gì?
Mười bốn phút là thời gian gì? Xem ra thực sự là mơ hồ a.”

La Xuyên nhìn Quan Sơn, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng. Thấp giọng đáp: “Khúc
Nguyệt Quang có tổng cộng ba chương nhạc, chương đầu tiên sáu phút, chương thứ
hai hơn hai phút, chương thứ ba năm sáu phút rưỡi, cộng lại vừa may khoảng
mười bốn phút. Điều chúng ta làm vốn dựa vào bằng chứng và vết tích của hiện
trường tội phạm, mà điều anh ý làm, là dựa vào tâm lí tội phạm.”

Cảnh viên gãi gãi đầu, vô cùng khó hiểu. Bởi vì khúc [Nguyệt Quang] này thực
sự vừa nghe có thể thuộc rồi, cần gì phải đứng đây nghe từ đầu tới cuối một
lần? Luôn luôn có loại cảm giác cố làm ra vẻ huyền bí mà...

La Xuyên nhìn ra chất vấn của cảnh viên, bèn thật lòng giải thích nói: “Cậu
tại phòng hòa nhạc và tại nơi hỏa táng nghe khúc dương cầm có cùng một loại
tâm trạng không? Giống nhau, nhưng tại hiện trường tội phạm không giống. Quan
Sơn đứng tại đó, cậu ta có thể chút ít manh mối đó, để phán đoán ra tâm lí cơ
bản của tội phạm và cả động thái tâm lí lúc hắn giết người nữa.”

“...Đây thực sự quá thâm sâu rồi.” Cảnh viên cười mỉa mai.

La Xuyên cũng cười rồi nói: “Đó là lí do vì sao cậu ở đây để thực tập, còn cậu
ta đã làm lên đến giáo sư ở học viện cảnh sát hình sự rồi.”

Lúc này, Quan Sơn cũng bước đến, dường như nói hết suy nghĩ của mình ra với La
Xuyên: “Kẻ này, thực sự khiến tôi nghĩ đến nguyên nhân làm cho mình về nước.
Hắn ta không phải tội phạm bình thường, trình độ lạnh nhạt vô tình có thể vượt
qua mức tưởng tượng của cậu. Hắn ta có thể hành tẩu xã hội với tay nghề điêu
luyện trong thời gian phạm tội, tao nhã, ung dung, đó là phần lớn nguyên nhân
quyết định vì sao hắn có thể mang hung khí để đi vào.”

“Tại sao lại là [Nguyệt Quang]” La Xuyên rốt cuộc vẫn là canh cánh trong lòng
đối khúc dương cầm này. Anh ta cảm giác loại người có thể trong lúc giết người
vẫn có thể bật khúc nhạc này, ắt không thuộc tội phạm bình thường. Có thể
trong khúc nhạc này ẩn hàm loại tình cảm gì đó chăng? Điều này chỉ có thể dựa
vào Quan Sơn để giải đáp thôi. Nếu như có thể hiểu được tâm lí của kẻ giết
người khi đặt khúc nhạc này, cũng có lẽ có thể hiểu được nguyên nhân hắn giết
người.

“Năm 1801, Beethoven đã yêu một người con gái, khúc [Nguyệt Quang] này cũng
được sáng tác vì nguyên nhân đó. Ông ta cuồng nhiệt với tình yêu bệnh tật giày
vò, nội tâm bi ai, vẫn còn kiểu quật cường đó, lúc thì uể oải, lúc thì hứng
thú mà kiêu ngạo, cơ hồ đều phản ánh trong tác phẩm năm 1802. Nếu như chúng ta
đứng ở góc độ của hung thủ mà nói, nội tâm của hắn có bi ai thống khổ, có phẫn
nộ, dường như tất cả đã đến một bờ vực không thể đè nén, khúc nhạc này tựa như
một trận điên loạn vĩ đại mà réo rắt. Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên đã hệt
như bắt đầu một tiếng ai thán, bi thương từ đó mà đến.”

“Cuồng loạn? Với ai? Kẻ đã chết ư?” La Xuyên kinh ngạc hỏi.

“Không, tuyệt đối không. Thứ mà hắn đang tìm kiếm, cầu cũng chẳng được. Cũng
vì lí do đó, La Xuyên tôi không thể không nói với cậu một tin vô cùng xấu.
[Nguyệt Quang] vẫn sẽ lại vang lên, và hành vi giết người của hắn sẽ không
dừng lại.” Quan Sơn vô cùng chăm chú nghiêm trọng nhìn La Xuyên nói.

“Một khúc dương cầm...có thể biểu đạt nhiều như vậy sao?” Mấy cảnh viên xung
quanh, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng.

Quan Sơn giải thích rất chuyên nghiệp đáp: “Nếu như là xuất phát từ góc độ
nghệ thuật, thì nó chỉ là một khúc dương cầm. Nếu như xuất phát từ hành vi
hiện trường phạm tội, vậy ở trong mặt này bao hàm cả tình cảnh tội phạm, sẽ
không có lí do gì mà tội phạm lại phát nhạc trong chính hiện trường phạm tội
của bản thân cả. Nốt nhạc đầu tiên [Nguyệt Quang] chính là ai oán, nốt nhạc
thứ hai chính là kí ức, nốt nhạc thứ ba chính là thổ lộ sự kích động, như
cuồng phong bạo vũ, tràn đầy phẫn nộ, chống đối, phản pháo...tâm tình của hắn
như biển, sóng cả nhấp nhô, khó mà dừng lại. Tôi có thể chịu trách nhiệm mà
nói, hắn giết người này là do ngẫu nhiên, không có nguyên nhân thực sự. Mọi
thứ vừa mới bắt đầu.”

La Xuyên đưa cho Quan Sơn một bức ảnh, chính là hàng chữ khắc dưới thân thể
nạn nhân. Anh hỏi Quan Sơn: “Anh có cách nhìn gì đối với điều này?” Ý tứ của
La Xuyên rất rõ ràng, anh đương nhiên không hi vọng hung thủ giết người ngẫu
nhiên. Bởi vì cho dù như vậy đi chăng nữa, việc bắt giữ hắn sẽ càng khó khăn.
Không nắm rõ được khuynh hướng phạm tội của hắn, không có cách hạ thủ.

Quan Sơn nhìn bức ảnh một lát, dường như khẽ thở dài nói: “ Cậu đã biết tôi vì
vụ án chưa giải quyết của một năm trước đó mà về nước, vậy thì cũng đã rõ
ràng, nếu như vụ án này với tên tội phạm mà tôi muốn tìm thực sự cùng một
người, tôi quả thực không biết nên báo hỉ hay báo thù với cậu đây.”

La Xuyên cắn chặt răng, có chút sắc giận nói: “ Không biết cái thế giới này
rốt cuộc ra sao nữa, tại sao có nhiều kẻ tâm thần biến thái hần như vậy? Bọn
chúng tại sao không ở trong viện tâm thần, mà tranh nhau chạy đến nhà tù gây
loạn. Hoặc có lẽ...là liên quan đến công việc của chúng ta, biến thái gặp còn
nhiều hơn người bình thường.”

La Xuyên vốn dĩ là tự an ủi, nhưng ai ngờ Quan Sơn lại ở bên cạnh rất chân
thật, vả lại còn phân tích rất mạch lạc nói: “Trên thế giới mỗi phút có 252
người sinh ra, mỗi giây 4.2 người. Trong nhóm người bình thường theo ước tính
tỉ lệ kẻ thái bệnh tâm thần chiếm 0.05%. Ý vị này thì cứ 47.6 giây thì có một
kẻ tâm thần được sinh ra. Từ giữa năm 2000 đến năm 2010, các vụ án giết người
của nước Mĩ mỗi năm đã vượt qua 16000 vụ. Nhân viên trong nhà giam tội phạm
mắc bệnh tâm thần đã vượt qua hai mươi phần trăm. Cơ hồ tất cả các hung thủ
chấp pháp gây án đều là kẻ biến thái. Các cuộc tổng điều tra trong năm 2011
phát hiện, nước mĩ có khoảng 68873400 nam giới độ tuổi thành niên, nếu như
trong 150 nam tử vị thành niên thì có một kẻ phù hợp với tiêu chuẩn thái bệnh
tâm thần. Vậy mà kẻ thái bệnh tâm thần nam giới tại nước Mĩ là 459156. Trong
hệ thống nhà giam nước Mĩ phạm nhân bị tống giam có khoảng 2266832 người, trừ
đi nữ giới, thiếu niên, nam giới từ năm mươi tuổi trở lên, thì còn lại khoảng
1772073 người. Nếu như 20% phù hợp với tiêu chuẩn thái bệnh tâm thần, vậy thì
chứng minh có 354414 có người bị tống giam. Cũng chính là nói, tại nước Mĩ, kẻ
thái bệnh tâm thần 77% đều ở trong nhà giam. Tội phạm của bọn họ xác suất cao
như vậy. Bất luận cậu tham gia vào việc gì, đều không thể thay đổi được sự
thực về số liệu.” Quan Sơn sắc mặt ung dung nói không ngừng những con số khiến
La Xuyên kinh ngạc.


Sát Lục Mĩ Học - Chương #4