Giết!


Người đăng: Sirius

“Dark! Đã tới rồi, bọn chúng ở ngay phía trước, chúng đã tiêm thuốc cho hơn
nửa bầy Nidoran rồi” Pidgeotto báo cáo.
“Dừng lại thôi Breloom, từ lúc này chúng ta phải bảo đảm bí mật, cả 2 đi theo
tớ, Pidgeotto cũng đừng bay nữa, chúng ta sẽ từ từ tiếp cận” Dark chậm rãi
xuống khỏi lưng con pokemon.

Lát sau, trên một gò đất nhỏ, Dark từ phía xa quan sát đám Rocket, 2 con
pokemon thì vẫn ở dưới sườn đồi.
Cậu cũng không dám cho 2 con pokemon cùng quan sát, chúng quá to lớn lại không
có kinh nghiệm, nên rất dễ bị lộ.
“Ồ! Xem nào! Tất cả là 20 tên, trong đó có 2 tên cấp Tinh Anh, nhìn chúng khá
là trẻ tuổi, xem ra mình vẫn có cơ hội kết thúc chiến đấu một cách nhanh
chóng” Dark thở phào nhẹ nhõm.
“Breloom tiến lên gò đất đi, đừng để lộ đầu của mình đấy nhé. Còn Pidgeotto,
cậu đứng sau Breloom 5 mét đi. Hai cậu nghe cho rõ đây, chiến thuật của chúng
ta là thế này”
“Breloom! tiếp theo đây cậu hãy thả Spore (skill này học từ hồi còn là
Shroomish đến giờ vẫn còn giữ lại) lẫn Stun Spore và Poison Spore quanh người
nhé, thả hết luôn lượng bào tử cậu có trên người đi, đây là một trận chiến
quyết định chúng ta không được giữ lại chút gì.
Nhiệm vụ của Pidgeotto là khi Breloom bắt đầu thả bào tử thì cậu hãy nổi gió
nhé, khoảng cách từ đây đến đó là khoảng 150 mét thôi vậy nên không cần gió
quá mạnh, quan trọng là chú ý kiểm soát dòng khí lưu thông, phải đảm bảo đến
đúng mục tiêu và không chế đừng để luồng không khí tản mát nhé.
Sau khi thả hết số bào tử thì hãy Breloom báo tớ và Pidgeotto, chúng ta sẽ
tiến hành bước tiếp theo. Bắt đầu đi hai bạn, càng nhanh thì càng cứu được
nhiều Nidoran. Trông cả vào các ngươi đấy”
Nói xong, Dark chậm ra lui đến phía sau con Pokemon chim, cậu xé rách cái áo
ba lỗ trắng cũ kỹ rồi xếp thành một cái khẩu trang, tuy đứng đầu gió nhưng cẩn
thận vẫn hơn, nhỡ đến lúc đó ngủ luôn thì cũng toi.
Ngay lập tức, hai con pokemon thi hành mệnh lệnh được giao. Không hổ danh là
tư chất Đế Vương, chúng hiểu và làm sự tình rất nhanh chóng.
Gần 3 phút sau, Breloom thông báo mình đã thả hết số bào tử. Dark cũng bảo
Pidgeotto giảm tốc gió rồi ngừng hẳn, cậu chậm rãi trờ lại đỉnh đồi. Hắn đang
chờ, chờ đến khi bào tử tác dụng của bào tử đạt đến tối đa.
Không phụ sự mong đợi của Dark, vài phút sau đám Rocket nhanh chóng ngã xuống,
hai tên Tinh Anh như chợt nhận ra điều gì. Đáng tiếc chúng không kip hành
động, sự phối hợp giữa bào tử ngủ trộn lẫn bào tử tê liệt và độc tố không phải
là người thường có thể chịu đựng được, nếu là Thiên Vương Bruno thì còn có cơ
may, đáng tiếc rằng, chúng không phải.
Thấy thời cơ đã chín mùi, Dark lập tức ra lệnh cho hai con Pokemon cùng xông
lên. Một vài con pokemon của đối phương không chịu tác dụng của bào tử nấm
cũng nhanh chóng bị Breloom và Pidgeotto đánh tan sức chiến đấu.
Hắn nhanh chóng chạy đến bên từng tên Rocket, nhẹ nhàng vặn gãy cỗ của chúng.
Hai tháng rưỡi ở trong rừng, hằng ngày tôi luyện cộng thêm thể chất cường hãn
sẵn có của con người thế giới này, sức mạnh của Dark đã có những cải thiện rõ
rệt, cậu có thể ra đòn nhanh hơn và khỏe hơn người bình thường nhiều.
Nếu lũ Rocket còn tỉnh thì Dark có lẽ rất khó khăn vì chúng phản kháng, nhưng
khi chúng ngủ rồi thì lại là chuyện khác, rất dễ dàng. Dark hơi tiếc là mình
không có con dao găm nào, nếu không thì hắn không tiếc bồi thêm cho bọn Rocket
mỗi tên một nhát
Tuy nói vậy nhưng cậu cũng không hối hận vì không mang theo đdao, lần đầu giết
người nhẹ nhàng như vậy là may mắn rồi, Dark cũng không muốn làm quá máu tanh
để rồi để lại trong lòng hai con pokemon nỗi ám ảnh, kết quả như vậy là tốt
nhất.
Làm xong việc, hắn lập tức đi thu thập tất cả vật phẩm của băng Rocket, đặc
biệt là loại thuốc đã tiêm vào cơ thể lũ Nidoran, hắn cần đưa những thứ này
cho giáo sư Oak.
“Hy vọng bằng vào những thứ này người ta có thể nghiên cứu thuốc chữa cho đám
pokemon bị bắt làm thí nghiệm” Nói đoạn, hắn liếc nhìn đám Nidoran, “Đám
Nidoran này thì hết cứu rồi, ta không có máy truyền tin, muốn gọi cứu giúp
cũng không được, nơi này cách Pewter City gần hai trăm dặm” hắn thở dài.
“Breloom, Pidgeotto, hai cậu cùng ta lôi bọn Rocket này đi thôi, đến phía bên
kia, cách xa lũ Nidoran một chút”
Gần nửa giờ sau, hai mươi cái xác đã được kéo ra xa gần nửa cây số.
“Breloom, cậu đào một cái hố đủ chứa hai mươi tên này đi”.
Con pkemon nấm lập tức thi hành nhiệm vụ.
“Haiz, thật tình không muốn bọn mày lẫn vào vụ này tí nào, nhưng mà đây là quá
trình Breloom và Pidgeotto nhất định phải trải qua thì tương lai mới có thể
chiến đấu với bọn người kia được. Nếu ta nhẹ dạ bây giờ thì chẳng khác nào để
lại tại họa ngầm cho tương lai, ta chỉ có một người, một cái mạng, sai sót là
điều không thể chấp nhận được” Một bên nhìn Breloom hì hục đào, Dark thầm
than.
Chừng 20 phút sau, cái hố hoàn thành.
“Breloom, Pidgeotto! Hai cậu lại đây! Giúp tớ đem mấy cái xác này dời vào hố
đi. Hôm nay mình không bắt các cậu giết người nhưng ít nhất hai cậu phải tự
tay mai táng chúng, xong việc chúng ta sẽ trở lại quan sát bầy Nidoran xem có
thể giúp được con nào không” Dark vừa kéo mấy cái xác vào hố vừa nói.

Sau khi quay trở lại thì một số con Nidoran đã tỉnh. Một số con bắt đầu điên
cuồng tấn công đồng bạn chúng.
Không lâu sau, nơi này đã trở thành một tràng hỗn chiến, chỉ có gần một phần
ba bầy Nidoran là còn ở trạng thái bình thường, chúng nó chạy sang một bên
quan sát tràng diện.
Cả đám Nidoran còn lại không hiểu tại sao những đồng bạn kia lại lao vào chém
giết nhau như vậy, ánh mắt chúng tràn đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, cả đám
chỉ biết kêu lên thảm thiết về phía chiến trường trong bất lực.
Dark hiểu rằng chúng đang cầu xin lũ Nidoran đã điên cuồng kia ngừng lại,
nhưng sẽ có tác dụng sao? Trong lòng cậu bé cũng đau đớn lắm, hắn nhẫn tâm với
kẻ thù nhưng cũng rất đau lòng khi nhìn thấy những sinh linh vô tội bị hại.
Bầy Nidoran chỉ đang sống cuộc sống yên bình vốn có của nó thôi, tại sao lại
phải chịu cảnh đồng loại tương tàn này, chúng có tội tình gì sao?
Là bọn Rocket, chính chúng là kẻ thủ ác, Dark thầm thề rằng cậu sẽ không bao
giờ tha thứ cho chúng, không…bao…giờ.
Pidgeotto và Breloom cũng đứng quan sát từ đầu chí cuối, hơn một giờ sau,
những con Nidoran điên cuồng đã dần kiệt sức, đại não chúng lúc này đã hư cả
rồi, việc sử dụng thuốc kích thích tạo gánh nặng rất lớn cho não bộ.
Không phải ngẫu nhiên mà tất cả các đứa trẻ bị thí nghiệm cũng Dark đều đã
chết, tổn thương não này là không thể hồi phục.
Bây giờ xem ra di chứng mà lũ pokemon phải chịu cũng chẳng kém gì, kết quả
cuối cùng của chúng chỉ có thể là tử vong, Dark ngậm ngùi.
Không ngoài dự đoán, đám Nidoran điên cuồng một hồi xong thì tất cả đều nằm
xuống… chúng đã không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Nhìn sang hai con pokemon của mình, Dark biết, giờ phút này chúng đang tức
giận hơn bao giờ hết.
“Vậy cũng tốt, để cho chúng biết được sự tàn khốc của thế giới này đi” Dark
lặng lẽ.
Những con Nidoran còn sót lại bây giờ đã khóc hết nước mắt, tuy chỉ là pokemon
nhưng chúng không hề thiếu đi tình cảm, thậm chí có nhiều lúc tình cảm của
chúng còn sâu sắc hơn cả con người nữa. Dark chợt nhớ đến câu chuyện ở kiếp
trước về chú cho Hachiko, đúng vậy loài vật nhiều khi còn tình cảm hơn cả con
người, cậu tự diễu.

Dark chợt chú ý đến một con Nidoran cái khá đặc biệt, nó lớn không kém những
con Nidoran đực khác, điểm kỳ lạ này khiến cậu bé chú ý đến nó nhiều hơn một
chút.
“Không đúng lắm! Tai của nó sao lớn thế kia, không hề kém bọn Nidoran đực rồi,
cái sừng cũng vậy, lớn hơn bình thường nhiều” Dark đăm chiêu.
“Nhìn kĩ thì da của nó cũng bóng hơn những con Nidoran cái khác một tí, không
lẽ biến dị sao? Không! Mình nhìn nhầm rồi, nó không phải là một con cái, mà là
một con Shiny Nidoran đực” Dark thầm hô “Vận may của ta đến rồi”
Hắn cười lớn, đúng là người tốt được trời báo mà “May mắn lũ Rocket không phát
hiện ra nó, nếu không cũng sẽ không đến lượt ta. Tri thức là vô địch
hahaha”...


Pokemon Dark - Chương #11