Ngày nào tuyết nhẹ điểm bay
Men nồng tình thắm, ta say cùng người
Hôm nay tuyết trở đầy trời
Người về đất lạnh, câu thề dở dang
Mộng đẹp ta xây cùng nàng
Cớ sao ai đã thênh thang kiếp người?
Phía ta mưa gió tơi bời
Còn nơi người ở, trùng phùng cùng ai?
Nhớ xưa đạp tuyết tầm mai
Mai vàng giờ đã tàn phai tuyết sầu
Tìm về chốn hẹn ngày đầu
Đường xưa lối cũ còn đâu bóng hình
Ta đi tìm lại chính mình
Chân trời vô định, duyên tình tàn phai.
Trời muốn hại người bằng cách khiến cho kẻ đó trở nên kiêu ngạo, nhưng trong mắt ông ta ông trời hoàn toàn bên dưới, vì ông ta còn cao hơn cả trời.
Trong thiên hạ có cường giả vô địch thì ông ta là cường giả tối thượng, trong thiên hạ nếu có thần nhân thì ngoài ông ta không có người thứ hai. Có thể thao túng sinh mệnh kẻ khác, nghịch lại càn khôn, làm trái thiên mệnh, thần phật đều phải cúi đầu. Trên trời dưới đất, tiền nhân hậu bối trước sau không ai sánh bằng. Trí tuệ vô song, võ lực vô địch khắp gầm trời này không ai có thể sánh ngang với một ông ta Huyền Võ Đại Đế.