Lam Đình Tứ Thức Của Bất Diệt Lam Môn


Người đăng: Longkiettruong

Lam môn ta đời thứ ba đã sinh ra một kỳ tài võ học, ông ấy tên là Lam Đình.

Lam Đình vốn là một thợ rèn thượng thặng với năng lực đúc khí thiên bẩm đã đúc
ra một thanh đao nặng cả ngàn cân tên gọi là Cự Khuyết Đao.

Tổ tiên Lam Đình của chúng ta không những có thần lực trời ban mà còn có thiên
phú võ học phi phàm, đã tự sáng tạo ra bộ đao pháp đỉnh cao là Lam Đình Tứ
Thức.

Đao chiêu này kết hợp với Cự Khuyết Đao thì đúng là như hổ mọc thêm cánh. Sau
khi tổ tiên Lam Đình dùng Cự Khuyết Đao đánh bại đệ nhất kiếm thủ Tả Anh Vệ và
Cự Lăng Kiếm của Tả gia, đã trở thành võ lâm cao thủ bậc nhất thiên hạ.

Nhưng đáng tiếc trời xanh đố kị nhân tài trên đỉnh cao sự nghiệp thì tổ tiên
ta lại bị bệnh lạ không thuốc nào chữa trị được mà chết bất đắc kỳ tử.

Sau khi tổ tiên ta là Lam Đình chết đi các con cháu của Lam Môn thế hệ sau
không ai có thể cầm được nổi Cự Khuyết Đao lên nữa.

Đến sau này Lam Môn còn có một người nữa cầm được đao này chính là ta Lam
Hiên.

Với lòng chuyên chú vào đao giang hồ thời điểm đó dòng họ đao mạnh nhất chỉ có
Lam Môn ta mà thôi.

Thiên phú cũng như tư chất cực tốt của mình ta đã đưa Lam Môn vươn lên là đệ
nhất môn phái dùng đao trong thiên hạ

Danh vọng hiển hách của Lam Hiên ta khi đó như mặt trời buổi trưa ta đang tu
luyện cảnh giới cao nhất của đao binh là Kim Quang Ngân Sắc Đao.

Ta đã tìm đến một kỳ tài dùng kiếm bậc nhất trong võ lâm lúc bấy giờ là Kiếm
Huệ, xuất thân của ông ta là chưởng môn kiếm tông môn phái dùng kiếm đệ nhất
giang hồ.

Hai ta là hai cao thủ một dùng đao một dùng kiếm mỗi người đứng đầu một hệ
phái binh khí, người trên cao thì khó kết bạn với những kẻ thấp hơn mình, lý
do tôn nghiêm đã khiến ta và Kiếm Huệ từ khi còn trẻ đã có giao tình tốt với
nhau.

Đến khi ta ngộ ra được cảnh giới cực đỉnh của đao binh là Kim Quang Ngân Sắc
Đao muốn tìm Kiếm Huệ để ông ta dùng tuyệt chiêu mạnh nhất Vạn Kiếm Quy Tông
của ông ta kiểm chứng đao pháp của ta.

Thật trùng hợp sao khi Lam Hiên ta tìm đến kiếm tông thì lúc đó Kiếm Tông cũng
đang tuyển chọn nhân tài giỏi nhất để kế thừa võ học cao nhất của bản môn.

Kiếm Huệ cũng từng tiết lộ với ta rằng ông ấy có hai môn hạ rất tâm đắc, khiến
ông ta vô cùng hài lòng với những biểu hiện của bọn họ, ông ấy muốn truyền lại
kiếm pháp tối cao Vạn Kiếm Quy Tông của Kiếm Tông cho người ưu tú nhất.

Ta nhận được lời mời của Kiếm Huệ là mấy hôm nữa tại mật thất Kiếm Tông sẽ tổ
chức chọn kiếm thủ mạnh nhất để kế thừa tinh hoa võ học của bản môn.

Biết tin này ta đã bàn giao toàn bộ tất cả mọi việc lại cho sư đệ mình là Lam
Hiền, hiền đệ của ta tính tình đôn hậu không có tư chất luyện võ nhưng không
còn cách nào khác ta đành để lại Lam Môn cho đệ ấy quản lý.

Theo lời hẹn ta đến hầm băng kiếm tông lúc đó Kiếm Huệ đã ngồi ở đó cũng các
vị khách mời đến chứng kiến, ngoài ra ta cũng thấy có sự hiện diện của thành
chủ Vô Song Thành là Độc Cô Nhất Phương.

Lúc ấy thế lực Vô Song Thành mạnh ngang với Thiên Hạ Hội của Hùng Bá, so với
họ Lam Môn ta đúng là một môn phái thật nhỏ bé.

Thấy sự xuất hiện của Lam Hiên ta Độc Cô Nhất Phương nở nụ cười khinh miệt như
hoàn toàn không để Lam Hiên ta trong mắt.

Nhưng nể mặt Kiếm Huệ ta đành dằn nộ ý vì đại sự làm trọng không thì ta đã băm
vằm tên khốn kiếp Độc Cô Nhất Phương ra trăm mảnh rồi.

Nhưng nộ ý của ta chợt biến mất khi nhìn thấy hai ứng viên tham dự trận tí
kiếm tranh ngôi lần này.

Một người thân toát kiếm ý mạnh mẽ, mắt sắc như kiếm nhưng thân thể phát ra sự
ôn nhu hiếm có tận hiển phong thái một kiếm thủ lỗi lạc. Cậu thanh niên bất
phàm này có tên gọi là Anh Hùng quả nhiên anh khí thập túc tương lai sẽ có
thành tựu rất lớn.

Còn người nữa đứng bên cạnh Kiếm Huệ mắt toát lên sự hung hãn kiêu ngạo, sự
ngang tàng độc ác từ thần thái hắn khiến cho ta biết kẻ này nếu thành tài thật
là một đại họa. Đúng thật là con người ta hơn nhau ở thần thái là như vậy.

Chàng thanh niên đó tên gọi Phá Quân là nhất tử của Kiếm Huệ ắt hẳn ông ta
cũng kỳ vọng rất nhiều vào con mình.

Trận tỉ thí diễn ra long trời lở đất thiếu niên Anh Hùng kiếm pháp vi diệu
biến hóa không tưởng đá áp đảo được thanh niên Phá Quân.

Trong một chiêu cuối phân định thắng thua thì Kiếm Huệ bỗng ném ra một miếng
ngọc bội chặn đứng thế kiếm của Anh Hùng.

Nhưng kiếm khí quá mạnh bắn ra xung quanh làm các cột trụ trong động kiếm bị
chấn vỡ ra gần hết, khiến hầm kiếm rung chuyển như muốn đổ sập.

Trong lúc ấy ta cùng các vị khách mời hôm đó có cả Độc Cô Nhất Phương nữa, đã
nhanh trí dùng thân đỡ từng cột trụ trong hầm kiếm để nơi này không bị đổ sập.

Nhưng không ngờ trong lúc ấy Kiếm Huệ lại dùng công lực hóa băng phong, phong
ấn chưởng môn của bát đại môn phái ở đó trong đó cả Lam Hiên ta.

Với bản lĩnh của ta sao không phá băng thoát ra được chứ nhưng chỉ cần ta rời
khỏi vị trí đó thì cả sơn động sẽ đổ sập cả ngàn tấn đá đổ xuống đầu dù võ
công cao mấy cũng sẽ bị đá đè chết.

Nên ta đành cam tâm dùng băng phong và công lực cả đời giữ lại đao ý trong
thân thi triển Cầm Tức Đại Pháp duy trì sinh mệnh, hoặc là có ngày được ai đó
phát hiện cứu ra, hoặc là chấp nhận số mệnh chết ấm ức trong hầm băng này.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu một hôm cửa hầm băng mở ra ánh sáng bên
ngoài chiếu vào trong hầm băng lạnh lẽo giam giữ những linh hồn oan uất của
những bất thế kiêu hùng, không cam tâm chết câm lặng ở nơi tối tăm lạnh lẽo
này.

Tiếp đó một hán tử mặt đầy hung khí bước vào, hắn kêu thuộc hạ dựng cột trống
lại băng động và cứu chúng ta thoát khỏi đó.

Người này công lực cực cao truyền vào người ta một đao huyền khí có tên là
Huyền Võ Thiên Khí làm cho thân thể băng hóa của ta có thể hồi sinh.

Ta không biết đó là thứ võ công kỳ diệu gì có thể cải tử hoàn sinh, chỉ biết
người đó tên gọi là Tuyệt Tâm, mặt mũi quái dị ánh mắt hung ác làm một nhân
vật thâm tàng bất lộ.

Những cao thủ thượng thừa như Lam Hiên ta có thể ngưng tụ chân khí giữ được
tâm nguyên, may mắn là hầm băng lạnh lẽo đã bảo quản được thân xác của bọn ta,
nên mấy mươi năm chúng ta không hề già đi.

Huyền Võ Thiên Khí thần diệu vô cùng, chân khí ấy truyền vào thân thể khiến
thân xác bị băng hóa của ta từ từ hồi sinh trở lại.

Con người có thể sống được là nhờ sự chuyển động của trái tim bơm huyết thanh
nuôi sống cơ thể. Ai cũng nghĩ bị băng phong bấy nhiêu năm toàn bộ cao thủ bọn
ta đã chết. Kỳ thực thân xác của bọn ta đều đã ngừng hoạt động không khác gì
người chết cả.

Nhưng máu huyết nhục thân được băng đá bảo quản nên không bị hoại tử đi, với
tu vị của bọn ta có thể vẫn giữ được tinh nguyên của sinh mệnh nên chỉ cần máu
huyết lưu thông tim đập trở lại là hoàn toàn có thể sống lại được.

Tuyệt Tâm này đúng là một kẻ lợi hại khi biết được bọn ta bị nhốt trong hầm
băng lâu như vậy mà vẫn chưa hoàn toàn nguyên thần tứ tán. Tuy là vậy nhưng có
thể hồi sinh được nguyên khí nhục thân thì là điều không tưởng.

Tuyệt Tâm nói hắn vâng mệnh chủ nhân của hắn đến giải cứu bọn ta, đổi lại bọn
ta phải đồng ý giúp hắn đánh bại hai người là Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân.

Ta không biết hai người đó là ai nhưng cảm thấy sao khi tiếp nhận huyền khí
thân thể đột biến công lực mạnh lên không ngừng. Một phần là sau bao năm bị
băng phong thân xác bị băng hóa nhưng tâm hồn đấu chí vẫn không ngừng hun đúc
mài rũa nên tu vị ngày một cao hơn.

Thân thể được huyền khí truyền khắp kỳ kinh bát mạch như mảnh đất khô cằn do
hạn hán được nước tưới vào vậy, cảm thấy thân thể tràn đầy sinh khí thỏa mái
vô cùng.

Không biết chủ nhân của Tuyệt Tâm là ai nhưng môn khí công Huyền Võ Thiên Khí
này thật kỳ diệu, tin rằng người đó phải là cao thủ võ công cao minh từ cổ chí
kim hiếm gặp. Nên chúng ta cũng thực sự tò mò muốn xem người đó là thánh nhân
phương nào.

Sau đó Tuyệt Tâm lệnh cho ta đi bắt một thanh niên có tên là Thần Phong, chàng
trai này đao pháp tinh thuần có thể hóa cảnh đao pháp theo cảm khái tình ý của
con người. Tuổi như vậy đã đạt cảnh giới của đao pháp là Hoàng Kim Đao Khí
đúng là một kỳ tài luyện đao trăm năm có một.

Nhưng Lam Hiên ta một đời luyện đao đã ngộ ra cảnh giới Thiên Cương Cự đao lấy
sức nặng trọng lượng để áp đảo sự sắc bén của Hoàng Kim Đao Khí nên đã đánh
bại được Thần Phong.

Sau đó có bồ câu đưa thư tới lệnh cho ta tức tốc đem Thần Phong đến Hoàng
lăng, ta ngày đêm khởi hành rốt cuộc sau hai ngày cũng đã tới.

Khi tới nơi ta thấy Tuyệt Tâm và những người đã từng bị giam trong hầm băng
với ta nhưng thấy ai nấy đều thần thái nghiêm trọng ta đủ thấy đối thủ lần này
rất mạnh.

Thì ra thần thoại võ lâm chính là Phong Vân trước mặt, Nhiếp Phong đang dùng
băng đao đánh vào con của y. Chuyện gì xảy ra trước đó với hai cha con họ ta
không quan tâm chỉ biết đao chiêu của tên Nhiếp Phong này rất lợi hại kích
phát ham muốn chiến đầu tiềm tàng trong lòng ta.


  • Nhiếp Phong tiếp Địa Nộ Trong Lam Đình Tứ Thức của ta.

Nhiếp Phong vừa một đao trấn lui Dịch Phong thì một đạo kim quang từ dưới đất
bốc lên, cảm giác áp bức không hề nhẹ.

Tiếng nói phát ra cả mấy mươi trượng mà phút chốc đao khí đã phá đất bức tới,
tu vị dụng đao của người này tuyệt không đơn giản.

Nhiếp Phong biết đối thủ không phải hạng tầm thường nên chuyên chú ngay từ
đầu, Tuyết Ẩm Đao trong tay tiếp đó sử ra một chiêu ngăn chặn kình lực đang
phá đất áp tới.


  • Tung Quan Thiên Địa trong Sáng Đao.

Đao khí địa nộ của Lam Hiên mang nội kình cường hoàng từ lòng đất bức lên làm
đất đá bay mù mịt. Nhiếp Phong không hề suy suyển sử ra tuyệt nghệ bình sinh
của Trư Hoàng hóa giải.

Một đao chiêu của Nhiếp Phong là tinh hoa đao pháp của đệ tam đao khách năm
xưa nghĩa của chiêu này là Sáng Thiên Quan Địa, uy lịch mở trời cho ánh sáng
chiếu xuống khiến vạn vật không bị mê mờ.

Đao chiêu ảo diệu đã quét sạch mây mù do đất đá vừa rồi tạo nên bởi Địa Nộ của
Lam Hiên, khiến ông ta nhìn thấy cũng phải tán dương.


  • Hay! Nhiếp Phong không ngờ mấy mươi năm qua ngươi là người phá được đao
    pháp của ta đẹp đến thế. Hôm nay chúng ta không đánh không nghỉ.

Lam Hiên háo võ như cuồng chỉ cần tìm được đối thủ thì ông ta nhất định dốc
cạn chiến ý ra quyết chiến. Bằng chứng là Cự Khuyết Đao đã phát ra kim quang
ngân sắc đủ thấy đã phát huy tiềm lực của thần binh này lên đỉnh điểm.


  • Khoan đã! Nhiếp Phong ta tuyệt không ngại so đao với ông nhưng trận chiến
    của ta với Độc Cô Thành Chủ chưa kết thúc. Ta làm sao có thể so đao với ông
    được.

Nhiếp Phong biết rằng từ đầu tới giờ đám Tuyệt Tâm luôn thay nhau xa luân
chiến với anh ta. Còn Tuyệt Tâm vẫn chưa thất xuất chiêu, võ công của hắn
không biết cao đến mức nào, nhưng ánh mắt hắn đầy tự tin phong thái tiếu sái
đó khiến Nhiếp Phong e ngại.


  • Cái gì! Chỉ vì vậy mà ngươi không đấu với lão phu sao?

Lam Hiên đang lúc hứng thú muốn đọ chiêu thì Nhiếp Phong đưa ra nguyên nhân từ
chối khiến ông ta không khỏi mất hứng.


  • Đúng vậy! Nên ông muốn đánh với tôi thì phải đợi tôi đánh xong với Độc Cô
    Nhất Phương đã.

Nhiếp Phong khéo léo từ chối rõ ràng có ẩn chứa tâm cơ không đơn giản nhưng
Lam Hiên chiến ý đang cao đã không nhận ra.


  • Được! Vậy Nhiếp Phong ngươi đứng đó để lão phu đánh bại tên nhược phu Độc
    Cô Nhất Phương này sau đó sẽ đánh với ngươi.

Lam Hiên và Độc Cô Nhất Phương có một đoạn ân oán ngày trước, khi Lam Hiên đến
Kiếm Tông chứng kiến trận tỉ thí giữa Vô Danh và Phá Quân.

Thấy Lam Hiên chỉ là môn chủ của Lam Môn một môn phái nhỏ vùng Giang Nam không
thể xứng đáng ngồi ngang hàng với Vô Song Thành thế lực mạnh thứ hai giang hồ.

Nhất Phương đã nở nụ cười khinh miệt với Lam Hiên, nụ cười đó đã in dấu trong
lòng Lam Hiên mấy mươi năm khiến ông ta không quên sự sỉ nhục đó.

Nay Nhiếp Phong lấy cớ khôn khéo thoái thác nghênh chiến, lại thấy Độc Cô Nhất
Phương thì hình ảnh nụ cười khinh mạn đó lại hiện lên trong đầu khiến Lam Hiên
đại nộ.


  • Độc Cô lão thất phu hôm nay ta phải đánh bại ngươi xem Thiên Kinh Trong Lam
    Đình Tứ Thức của ta.


Phong Vân Quyển 4 Đại Kiếp - Chương #31