Người đăng: tieudieu1997
Trời mưa Tiêu Phong mang theo bàn tử ra khỏi thành chạy một mạch lên núi.Nhìn
trời mưa hắn có một cảm giác bất an trong lòng dưới chân hắn cũng tăng tốc
chạy đi.Nước mua cứ đập vào mắt hắn khiến hắn không khỏi ngước lên bầu trời.
-Kho…Không…Khônggg!!!!Phụ Hoàng
Âm thanh của hắn truyền tới bàn tử đang nằm trên lưng hắn.Bàn tử không biết
tại sao Tiêu Phong đột nhiên la lên.Hắn nhìn về phía Tiêu Phong thấy hắn đang
nhìn trên trời,bàn tử thấy vậy cũng nhìn theo.Khi nhìn lên hắn không tin vào
mắt mình đang thấy..
Thú Hoàng đại nhân bị một cây thương đâm xuyên người từ trên trời từ từ rớt
xuống.Hắn cảm giác hắn đang mơ chà chà đôi mắt thì âm thanh la lớn của Tiêu
Phong lại truyền đến.Hắn biết những gì hắn thấy không phải là mơ.
Tiêu Phong không suy nghỉ nhiều thả Bàn tử xuống lấy hết sức lực chạy lên.Tiêu
Phong hắn không tin những gì xảy ra trước mắt mình là sự thật.Phụ Thân mạnh mẽ
như hắn lại bị một cây thương đâm xuyên qua.Vừa chạy hắn vừa tự nhủ những gì
hắn thấy chỉ là ảo giác do mưa gây ra chứ không phải là sự thật.
Hắn chạy,hắn vận hết sức mạnh có trong người truyền vào đôi chân chỉ chạy và
chạy.Khi hắn chạy tới trước cung điện hắn thẩn thờ ngơ ngát nhìn về những
gương mặt thân quen nằm trên mặt đất.
Những người mà từ lúc hắn ở đây ra vào quạy phá lúc nào cũng thấy cũng tràn
ngập tiếng cười mà giờ đây chỉ còn là thi thể nằm như thế này.Hắn chạy qua
những khuôn mặt đó,hắn không muốn quay lại để nhìn thấy như vậy.
Hắn muốn chạy đến phụ thân hắn.Bổng hắn dừng lại bởi trước mắt hắn nằm một
người.Người kia là một người trung niên,trên đầu hắn cấm một thanh kiếm.Nước
mắt hắn bổng trào ra khi nhìn thấy người trung niên.
Người nằm đó là Nhị bá của hắn.Nhị bá hắn là người thương yêu hắn nhất sau phụ
thân hắn.Mỗi lần hắn và bàn tử đánh nhau Nhị bá đều bênh hắn và đánh đít bàn
tử.Nhị bá hắn là người đã đưa hắn đi khắp nơi,dạy võ cho hắn.
Nước mắt hắn cứ chảy ra.Sau Lưng hắn bàn tử vừa kịp lúc chạy tới thấy phụ thân
hắn như vậy lao tới khóc như mưa.Hắn nhìn bàn tử rồi lại lao thẳng về phía
trước.Khi hắn tới nơi phụ thân hắn đã rơi gần chạm đất hắn lao lên dồn sức vào
đôi chân nhảy lên đở lấy phụ thân hắn.
Khi hắn đở phụ thân hắn xuống phụ thân đã không còn thở nữa.Hắn lay mạnh muốn
cho Tiêu Phàm tỉnh dậy nhưng không có chuyện gì xảy ra.
-Không Không!!Phụ thân ngài tỉnh dậy đi.con là Tiêu Phàm đây ngài mau tỉnh dậy!!!!
Dù hắn có nói thế nào phụ thân hắn cũng không có một chút động tĩnh nào.
-Không Không thể.Phụ Thân không thể chết.Không thể không thể!!!
-A…AAA….
Trên trời lão già chấp tay nhìn xuống Tiêu Phàm.Lão cảm nhận được Tiêu Phàm đã
chết.Lão không biết thiếu niên dưới kia là ai nhưng lão xác định thiếu niên
kia có quan hệ với Tiêu Phàm.
Bổng trời mưa dừng lại,một vùng tối đen như mật đột ngột bao trùm ngọn
núi.Xung quanh không biết lúc nào tụ tập rất nhiều sương mù.Không khí xung
quanh trầm xuống.
Lão già cảm nhận được nhiệt lượng bầu không khí xung quanh thay đổi sau tiến
thét lớn của Thiếu Niên kia.Lão già mi mắt nhăn lại muốn nói gì bổng nhiên lão
nhìn lên trời khuông mặt Kinh Hoàng hiện ra…
Cầu Kim Phiếu / Đậu